Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Ngắn >> Tới Một Tuổi Nào

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 4344 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Tới Một Tuổi Nào
Từ kế Tường

Chương 4
Quán cà phê nằm trên bờ kênh. Người ta không biết tên thật của ông chủ quán là gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều gọi ông bằng một cái tên thân mật là "ông Năm”. Ðó là một ông già nam bộ chính cống, vợ ông bị máy bay trực thăng bắn chết ngay trên cánh đồng trước mặt quán lúc còn chiến tranh, ông Năm và đứa con trai nhỏ không vì thế mà sợ hãi rời bỏ căn chòi xiêu vẹo của mình, ông tiếp tục bám trụ giữ vững đường dây giao liên cho cách mạng và nuôi giấu cán bộ hoạt động vùng ven cho đến ngày giải phóng. Vàkhi những người thanh niên xung phong đầu tiên đặt chân tới vùng đất hoang dại này, quán cà phê của ông Năm cũng dựng lên trên bờ kênh lộng gió để "những chàng trẻ tuổi xa nhà" có nơi tâm sự và nhấm nháp hương vị của "thành phố" sau những giờ lao động mệt nhọc ở hiện trường.
Tối nay bạn bè có ý dành riêng cho Thức và Khuyên tâm sự, nên những người bạn thân nhất đều lần lượt rút lui về trại. Ông Năm cũng thế, ngoài vai trò chủ quán, thường ngày cũng là một người bạn vong niên của Thức - Ông cũng tinh ý, mang tới cho Thức một bình trà nóng rồi nheo mắt rút lui sau khi buông một câu nói đầy chân tình:
- Bạn đời yên chí, tối nay quán này không đóng cửa.
Thức mỉm cười, thầm cám ơn người chủ quán tốt bụng và quay sang nói với Khuyên:
- Chừng nào em buồn ngủ nói anh đưa về trại. Còn nếu muốn thức thì cứ ở đây, ông Năm đã nói tối nay quán không đóng cửa.
- Em muốn thức tới sáng - Khuyên cười.
- Nói thế chứ em cũng nên ngủ một giấc trước khi những con gà ở lán chị nuôi rộ lên gáy báo hiệu bình minh.
- Em không buồn ngủ thì sao?
- Không buồn ngủ cũng vờ nhắm mắt. Không thôi cô Phình và băng ở lán nữ cười anh chết mất.
- Mấy chị ấy dễ thương và tốt bụng quá. Ðúng là những cô gái vui tính và yêu đời.
- Có thế mới là thanh niên xung phong chứ.
- Anh Thức này, em muốn nói với anh một chuyện...
- Nói nhiều chuyện cũng được, anh sẵn sàng nghe.
- Chuyện quan trọng chứ không phải giỡn đâu - Khuyên có vẻ phụng phịu.
- Thì anh có bảo là em đùa đâu?
- Vậy anh ngồi nghiêm túc lại đi.
Thức cười, anh sửa lại tư thế ngồi. Thật ra có gì mà phải sửa. Thức chỉ đốt một điếu thuốc, ngậm trên môi và ngồi dựa đầu cây cột tràm lim dim ra vẻ chăm chú lắng nghe những điều Khuyên nói. Dĩ nhiên, Thức cũng đoán biết từ hôm qua, mục đích cuối cùng của Khuyên lên đây thăm anh và chờ đợi những điều ấy như là một thứ tin xấu mang đến cho tình yêu và đời sống của mình.
- Gia đình buộc em phải đi nước ngoài. Em rất khổ tâm trước sự chọn lựa này. Sau nhiều đêm thức trắng, đào sâu những suy nghĩ của mình, em phải đánh bạo lên đây tìm gặp anh để cầu cứu. Anh giúp cho em một ý kiến quyết định. Hoặc em theo gia đình qua Mỹ theo sự bão lãnh của người thân bên ấy, hoặc em sẽ ở lại một mình với sự từ bỏ của gia đình. Anh không biết em khổ sở đến mức nào đâu, ngày nào mẹ em cũng nói, anh em cũng nói. Em thương mẹ nhất trên đời, nếu xa mẹ, em không tưởng tượng mình sẽ sống ra sao?
Thức ngó sững Khuyên trong một thoáng và anh thật không ngờ câu chuyện lại xảy ra như vậy. Nếu gia đình bắt buộc Khuyên cắt đứt quan hệ với Thức, hoặc là đi lấy chồng, có thể anh dễ dàng có ý kiến hơn. Ðằng này lại là một câu chuyện ngoài dự kiến của Thức và anh cũng chẳng chuẩn bị gì trước câu chuyện quá bất ngờ này. Tại sao Khuyên gặp hoàn cảnh này chứ không là ai khác?
- Sao anh im lặng thế? -
Khuyên dè dặt hỏi.
- Biết phải nói gì với em đây?
- Anh đừng nói như vậy.
- Em đã đặt cho anh một câu hỏi mà không có câu trả lời nào thỏa đáng hết, em biết không?
- Không.
Ðột nhiên Thức phá ra cười. Khuyên ngạc nhiên:
- Sao anh lại cười?
- Chứ không lẽ anh phải khóc.
- Nếu chuyện đáng phải khóc thì cũng có thể khóc lắm chứ. Em đã từng khóc nhiều đêm như trước khi lên đây tìm anh.
- Anh khóc trong lòng. Khóc chẳng ai hay, khóc chẳng ai biết. Khóc một mình.
- Không chịu đâu - Khuyên phụng phịu như sắp khóc.
- Em đã khóc rồi, anh không thể khóc nữa, vì như vậy sẽ tạo thành dải sông Ngân thứ hai, ngập lụt cả trần gian này làm sao?
- Thôi, em không đùa đâu. Em đang nói chuyện nghiêm túc.
- Thì anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc chứ bộ.
- Nghiêm túc mà anh cười...
- Thôi anh không cười nữa. Ðược chứ?
- Ðược.
Lần này người cười lại là Khuyên. Và người ngồi trầm ngâm gặm nhấm nỗi buồn của mình là Thức. Anh rít thuốc từng hơi dài, ngó những sợi tóc đen nhánh của Khuyên chảy trên vai áo, ngọn đèn bão treo giữa quán buông một vùng ánh sáng mơ hồ xuống chỗ ngồi, làm hai cái bóng của Khuyên và Thức cũng lung linh trên vách lá. Ðêm nay trời không mưa, nhưng gió lại nổi từng cơn, thổi thốc từ cánh đồng mang tới cái lạnh giá đặc biệt của vùng đất kỳ quặc này. Khuyên vòng hai tay trước ngực kêu lên:
- Ồ, gió lạnh quá.
- Càng về khuya gió càng lạnh, lẽ ra em phải mang theo áo len để mặc.
- Em có biết được là lạnh thế này đâu.
- Chắc ở lán của mấy cô có đốt lửa. Cánh con gái siêng hơn bọn con trai của anh nhiều.
- Anh đừng đánh trống lảng để cho... qua cầu. Em không chịu đâu.
Thức cười:
- Trong khi trả lời, người ta cũng được quyền suy nghĩ chứ?
- Suy nghĩ chứ không tìm cách lãng chuyện. Anh khôn thấy mồ đi.
Cuối cùng rồi Thức cũng phải đối diện với Khuyên bằng ánh mắt không thể lẫn trốn được của mình. Anh nhìn thẳng vào mặt người yêu, đôi mắt Khuyên mở lớn, đen thẳm và u buồn như mắt con thỏ bị thương đang ngó anh cầu cứu. Thức rít dài một hơi thuốc, ém khói đầy lồng ngực, thở ra với những vòng tròn khói trắng, anh nói:
- Khuyên này, em cũng biết là anh mong em ở lại biết chừng nào, nhưng anh không đủ lời lẽ thuyết phục em bằng những câu nói sáo rỗng, phô trương. Anh chỉ có một trái tim và cuộc sống như hiện tại em thấy. Nếu anh được quyền nghĩ theo lý lẽ của mình - có khi còn gọi là lý lẽ của trái tim - thì, thiết tưởng em đã tìm lên đây gặp anh, đặt bàn chân khuê các của em xuống dấu bùn lầy lội trên con đường hằng ngày anh và bạn bè đi qua, chắc em đã tìm cho mình một câu trả lời. Còn ngược lại, cũng là một điều dễ dàng dễ hiểu thôi, em chẳng có gì đáng trách, anh chẳng có gì đáng trách. Nói tóm lại cả chúng ta không có ai đáng trách.
- Anh khôn lắm. Em mà khuê các cái nỗi gì, anh nói thấy ghê.
- Uống trà đi, cô bé - Thức rót trà vào ly cho Khuyên, nói.
- Trà ngon quá. Ông Năm kiếm ở đâu ra được trà ngon như thế này anh nhỉ?
- Anh làm sao biết được, nhưng chắc chắn anh biết được một điều, những người khách quí ông Năm mới đãi trà này.
Vừa nói Thức vừa nhìn về phía người chủ quán. Vẫn như mọi đêm, khi những người khách quen thuộc cuối cùng ra về, ông Năm với cái dáng lặng lẽ của mình, ngồi nhìn ra cánh đồng trước mặt với điếu thuốc sâu kèn cháy đỏ trên môi. Chiếc áo bành tô màu cứt ngựa, đã bạc màu vì sương gió và mồ hôi muối, cái quần kaki xám ống lỡ tới đầu gối để trơ ra hai bắp chân gân guốc đen bóng, ông Năm đăm đăm nhìn về phía trước mặt, thỉnh thoảng cái sẹo dài, vắt ngang gò má trái giật giật trong một cơn xúc động hồi tưởng nào đó làm gương mặt ông càng đanh lại một sắc thái dữ dằn với đôi mày sâu róm, đen sậm cụp xuống. Ông thường bảo với Thức rằng phía những bờ mương mà các anh trồng thơm là bóng dáng của vợ tôi, có những đêm tôi ngồi ở đây, thấy bóng bả ngã xuống bởi những viên đạn từ trên phi cơ trực thăng bắn xuống còn rực lửa. Thức hiểu ra những ám ảnh khôn nguôi của ông Năm và chia sẻ với ông những hình ảnh đau thương đó. Bây giờ ông lại ngồi im, nhìn sững ra cánh đồng, ngoài đó, rẫy thơm đã lên cao sắp sửa cho mùa trái chín đầu tiên không biết ông có nhìn thấy hình ảnh của vợ mình bị máy bay bắn nữa không.
- Cám ơn ông Năm đã cho uống trà ngon.
Thức nói lớn và cùng Khuyên đứng lên rời quán. Ông Năm bây giờ mới quay lại nói:
- Ủa, cô Khuyên về à?
- Dạ.
- Ừ, mà cũng nên về ngủ sớm, mai về lại thành phố. Bao giờ cô lại trở lên đây?
- Dạ, cháu cũng chưa biết được.
- Cô nào cũng có một câu trả lời giống như vậy. Nhưng với cô, tôi mong là sẽ có một ngày nào đó cô lại trở lại đây, cô Khuyên nhé.
- Dạ...
Thức nghe Khuyên đáp lại với một giọng nghẹn ngào gần như sắp khóc. Anh vội kéo tay Khuyên đi ra cửa quán. Phía trước hai người là cây cầu khỉ bằng cây lồ ô bắc qua con kênh rộng, ban ngày dòng nước đỏ ngầu, nhưng ban đêm chỉ thấy đen thẳm. Giờ này con kinh đang dâng nước, cây cầu đã bị chìm ngập dưới dòng nước chảy xiết. Thức nắm tay Khuyên dò từng bước, Khuyên vừa đi vừa run, hay cây lồ ô phía dưới chân Thức cũng run theo.
- Coi chừng đấy, bước trật chân là rơi tõm xuống kinh uống nước no bụng.
- Em không biết bơi - Khuyên thì thào với nỗi sợ hãi.
Nhưng rồi cuối cùng hai người cũng qua được bờ bên kia. Khuyên rét cóng, cô vòng tay ôm lấy ngực run lập cập. Thức choàng tay ôm Khuyên và dìu cô đi trên bờ kênh lồng lộng gió. Một ánh đèn pin chợt lóe lên, hai ba bóng đen lướt qua, một giọng nói quen thuộc hỏi:
- Thức hả?
- Biết rồi còn hỏi.
- Về khuya thế?
- Giờ này mà khuya gì.
- Ðưa nàng về dinh hả?
Hai ba giọng cười cất lên rồi sau đó mất hút trong bóng đêm. Thức nói với Khuyên:
- Các bạn anh đi gác đêm đấy.
- Thanh niên xung phong cực quá hả anh?
- Tức nhiên rồi.
- Ở thành phố, em thấy mình sướng thiệt. Thảo nào anh đã chẳng gọi em là cô tiểu thư khuê các.
- Vậy cũng để bụng giận anh à?
- Ðâu có. Nhưng anh gọi vậy người khác nghe tưởng em cái thứ gì.
- Thôi, không gọi nữa.
- Nếu mai mốt anh không gặp được em nữa thì sao?
- Thì coi như em đã đi khỏi mãi mãi chứ sao.
- Anh khóc chứ? - Khuyên hỏi rồi cười khúc khích.
- Dám lắm á.
Thức đưa Khuyên về tới lán nữ, đèn bên trong vẫn còn sáng và Thức nghe có tiếng nói chuyện rầm rì xen lẫn với giọng cười khúc khích. Thức tằng hắng mấy tiếng, giọng cười im bặt và ai đó cất tiếng the thé:
- Ai đó?
- Người rất thân thiết đây mấy bà ơi.
- Ông Thức nháy đưa người đẹp về - Giọng cười lại cất lên rầm rộ.
Tranh thủ giữa lúc các cô mắc cười, Thức kéo Khuyên sát vào người, đặt lên môi Khuyên một cái hôn thật dài. Khuyên bất ngờ trước sự kiện này, cô phản ứng bằng cách huơ hai tay trong không khí nhưng không lẫn tránh được cặp mắt tham lam và ấm áp của Thức, và Khuyên kiễng người lên chịu trận đến khi cánh cửa lán sơ sài bật mở và bóng Cúc thù lù hiện ra.
- Làm cái gì ngoài đấy ông Thức?
- Chuyện bí mật, đừng có hỏi.
- Sao không vào?
- Chưa được mời ai dám vào. Mấy bà dữ như chằn.
- Vậy thì mời hoàng tử -
Cúc khòm người xuống, vòng tay ngang ngực bắt chước một kiểu mời khách của người... Ả Rập.
Thức và Khuyên ngượng ngùng bước vào giữa giọng cười rúc rích của mấy cô gái. Họ đã ngồi bật dậy trước đống lửa bập bùng giữa lán.
Kim chớp đôi mắt một mí và thắc mắc:
- Ðêm chia ly bộ lâm ly lắm sao mà ông bà ở biệt ngoài quán của ông Năm vậy, tụi này định kéo tới phá một trận nhưng nghĩ tình tha cho đó.
- Ông Thức ơi là ông Thức, ông dụ dỗ con gái người ta bỏ nhà bỏ cửa lặn lội lên chốn khỉ ho cò gáy này tìm ông mà ông phụ rẫy người ta thì tội lắm nghen.
Ngân kéo Khuyên ngồi xuống bên cạnh mình, cười:
- Nãy giờ ông Thức nói những gì Khuyên thuật lại hết cho tụi này nghe đi, ông ta giở "mánh" là không được với chị em mình đâu.
- Khổ lắm mấy bà ơi, tội lắm mấy bà ơi, xin cho tôi hai chữ bình an.
- Năn nỉ tụi này đi, lâu lâu mới có dịp ăn hiếp ông Thức một lần nên ông chỉ có nước... năn nỉ để xin tha mới mong thoát được.
Thức buông người ngồi xuống mép giường giơ hai tay lên trời, giọng thiểu não:
- Tui đầu hàng mấy bà vô điều kiện.
- Như vậy mới được chứ.
Tức khắc mấy giọng cười ré lên, vẻ khoái trá. Khuyên không biết làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn xuống bàn chân lạnh cóng của mình. Cô không ngờ các cô gái ở đây đùa dai và bạo miệng đến như vậy. Khuyên nghe các cô trêu chọc mà lòng tan nát, đúng là một hoàn cảnh oái ăm, dở khóc dở cười. Giữa lúc Khuyên lo âu, nhức buốt cho hoàn cảnh riêng của mình và anh Thức, các cô lại tưởng lầm hai người đang sống trong hạnh phúc nên tha hồ trêu chọc chứ đâu biết rằng Khuyên đang chọn lựa cho mình một con đường trước ngã rẽ với tất cả sự khó khăn ray rứt đè nặng lên tâm trí của cô.
Thức đứng lên nói:
- Thôi, tôi xin kiếu để mấy bà ngủ. Cho gởi cô bạn tôi đêm cuối cùng nữa nhé.
Cúc cất giọng rè rè ca:
- Ðêm cuối cùng... buồn lắm anh ơi.
Thức xá Cúc một cái rồi đi thật nhanh trước những giọng cười ném ra, tan vỡ vào bóng đêm. Thức đi về phòng mình, các bạn đã ngủ say, anh lặng lẽ lên giường nằm nối những điếu thuốc trong bóng tối. Những con muỗi đốt đánh hơi người bay tới kêu vo ve, Thức đập muỗi luôn tay và biết rằng đêm nay anh sẽ khó mà chợp mắt được.
- Thức đó hả?
- Ừ.
- Sao không ngủ?
- Ngủ không được.
- À, tớ hiểu rồi...
Phái nói một câu ngái ngủ và đầy vẻ thông cảm giữa những tiếng đập muỗi của Thức, xong anh chàng quay ra ngủ tiếp. Thức buột miệng nói thầm: Ðúng là một thằng cha vô tư lự.
Không ngờ Phái chưa ngủ, nó cằn nhằn:
- Chứ ai như ông, yêu làm chi cho khổ. Nghe tiếng ông đập muỗi chát chúa cũng thấy ngay là đêm nay ông sẽ thao thức cho đến sáng. Cứ như tôi, lúc nào cũng tỉnh khô, ngủ ngon lành không hề mộng mị.
- Nói chuyện với con người có trái tim bằng nylông thà... chết sướng hơn.
Quả nhiên, Thức không tài nào chợp mắt được, dù anh có rúc vô mùng tránh những con muỗi đói, Thức vẫn trằn trọc, lăn lộn dõi theo những suy nghĩ của mình về quyết định không dứt khoát với Khuyên. Tại sao Thức không nói thẳng là anh muốn Khuyên ở lại, có phải Thức không đủ can đảm để nói những ý nghĩ của mình? Và cứ như vậy, Thức nằm nhìn lên đỉnh mùng cho tới khi ngoài trời có một cơn mưa nhẹ đổ xuống làm không khí trong căn lán bốc lên mùi ẩm mốc quen thuộc. Thức bàng hoàng nhớ ra chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa anh có thể mất Khuyên vĩnh viễn.

<< Chương 3 | Chương 5 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 342

Return to top