Hai người dẫn xe đi dọc theo hè đường, con đường quen thuộc của những hôm đi về tự nhiên hôm nay có một vẻ gì khác lạ. Không phải do hương thơm sực nức của hoa hoàng lan trong vườn nhà ai đưa tới, ướp đầy một khoảng không gian cao rộng, lẫn vào trong tóc, trong áo... mà chính trong khoảnh khắc này, ở đây, không gian như chợt lắng xuống đằm đằm một thứ thời tiết chuyển mùa, lay động đến từng cành lá mỏng manh. Hai người cứ dắt xe đi như thế và im lặng suốt một khoảng đường dài, không ai nói với ai lời nào. Nhưng rồi Khuyên cảm thấy sự im lặng như đè nặng lồng ngực mình khiến cô nghẹt thở. Cuối cùng, Khuyên ngước mắt hướng sang Thức, khẽ hỏi:
- Anh quyết định không thi vào đại học à?
- Không.
Tiếng không đơn độc, ngắn gọn như rơi hẩng ở đâu đó chứ không tồn tại thành một âm vang nhức buốt trong lòng Khuyên. Cô thảng thốt:
- Em chịu.
- Có gì mà em có vẻ khổ tâm thế. Không thi đại học là có lý do của anh. Nó cũng chẳng chết chóc gì, anh vẫn sống nhăn răng...
- Ðó là anh đã nói liều.
- Nhưng thôi, liều hay không thì chuyện cũng qua rồi. Ít ngày nữa anh đi.
- Chuyện đó thì anh đã nói rồi, em cũng đã biết trước khi anh nói. Có lẽ anh đi vì muốn vui với mấy người bạn. Nghĩ cũng hay, đang ôn thi đại học rồi cùng bỏ, cùng rủ nhau đi vào thanh niên xung phong.
- Như vậy càng vui chứ sao.
Khuyên làm thinh, chứ không lẽ lại đi nói chỉ có mình anh vui. Hai người lại tiếp tục im lặng, nỗi im lặng ngụy tạo trong sự dè dặt của cả hai phía. Khuyên ngước mắt nhìn lên khoảng không gian trên đầu, trên ấy là những vòm lá xanh. Qua vài cơn mưa đầu mùa, không gian trở nên tươi mát như được gột rửa sạch sẽ, và cây lá thay màu. Hương thơm của hoa vì thế mà tỏa rộng ra, bay suốt tới các khoảng đường tối. Thành phố những đêm như đêm nay trở nên tuyệt đẹp. Nhưng rồi Khuyên chạnh lòng khi nghĩ đến mai đây, những ngày sẽ tới, chỉ còn mình cô đi về trên những khoảng đường vắng này, không còn Thức bên cạnh nữa. Lúc đó Thức đã ở xa rồi.
- Hình như em không khuyến khích anh đi?
- Có sự ra đi nào mà được khuyến khích đâu anh?
- Nhưng ở đây thì khác, anh không thể ở lại thành phố trong khi các bạn đều lần lượt rủ nhau đi. Người ta ít ra phải có một chuyến đi xa trong đời mình Khuyên ạ. Huống chi đây là một chuyến đi xa đầy thú vị và hữu ích. Ít nhất cũng cho anh.
- Anh nói như một nhà thơ, đầy lãng mạn.
- Nếu không lãng mạn sao làm thơ được cô bé. Người ta cũng không sống được nếu không lãng mạn.
- Cãi với anh chỉ thêm nhức đầu. Bác và em gái anh đã hay chưa?
- Dĩ nhiên là chưa, anh không rảnh để về quê cho bà già hay, nhưng khi tới đơn vị rồi anh sẽ viết thư.
Khuyên cúi nhặt một chiếc lá bàng to tướng héo da rơi tự bao giờ dưới chân đi. Chiếc lá thật đẹp trong cái màu vàng úa như màu nắng, soi chiếc lá dưới ánh đèn đường Khuyên thấy lờ mờ những đường gân nhỏ, run rẩy. Chiếc lá muốn nói điều gì trong bàn tay của Khuyên? Nó có thể nào ngân lên một lời hát để nói về một cuộc tình chia tay không?
- Em vẫn giữ ý định thi vào đại học sư phạm chứ?
Khuyên gật. Thức nói đầy vẻ khuyến khích:
- Mong em sẽ thi đậu và trở thành một cô giáo.
- Em cũng rất mong như vậy. Nhưng em vào sư phạm không phải do ham vui mà đi theo bạn bè đâu nhé. Mấy nhỏ bạn của em mỗi đứa đều chọn một hướng.
Thức bỗng cười:
- Hay lắm. Bốn năm để thử thách, anh và em sẽ ở hai môi trường khác nhau, nhưng cùng chung một thử thách. Ðó là sự chịu đựng và thời gian đợi chờ.
- Anh ở môi trường gian khổ hơn em nhiều chứ. Dù sao trong bốn năm học làm cô giáo em vẫn ở thành phố. Còn anh chưa biết ở đâu.
- Ở khắp cùng trời đất. Nơi nào gian khổ đã có thanh niên xung phong. Em nghe nói thế chưa?
Khuyên lại gật. Nhưng bây giờ cô kèm theo một tiếng thở dài giấu lại trong lồng ngực. Hình như trời đang chuyển mưa, đâu đó trong bầu trời đêm đen thẳm có những tiếng gầm vang vọng của sấm, nổi vài ánh chớp lóe sáng, kéo vắt qua nền trời. Mấy cơn gió mạnh xao xác thổi tới.
- Sắp mưa rồi anh Thức.
- Em lên anh chở đi tìm một ngôi quán nào đó chờ qua cơn mưa. Bây giờ về nhà không kịp đâu, mưa ướt hết.
Khuyên ngoan ngoãn leo lên bót-ba-ga chiếc xe đạp của Thức chở. Ðây là lần đầu tiên Khuyên đi chơi buổi tối với Thúc, đúng hơn phải nói là đi chơi ban đêm. Tâm lý tự nhiên của một cô gái ở tuổi Khuyên là rụt rè, lo ngại một cái gì đó không xác định được, nhưng đồng thời lại thấy tò mò muốn đi với người bạn trai của mình tới chỗ anh vẫn thường đến, thường giới thiệu như một thói quen phân trần:
- Ði đâu vậy anh?
- Tới quán cà phê của một người bạn. Anh chàng nghệ sĩ anh vẫn thường nói với em. Anh ta nói chuyện vui lắm, và bán cà phê cũng ngon tuyệt.
- Em đâu có uống được cà phê mà anh quảng cáo dữ vậy.
- Không uống cũng phải uống. Tối nay anh muốn em thức để nhớ anh. Ðược không?
Dĩ nhiên là được quá đi chớ, nhưng thay vì câu trả lời, Khuyên thay vào bằng một nụ cười giấu ở phía sau lưng Thức. Và Thức vui vẻ đặt chân lên bàn đạp, chiếc xe đạp già leo dốc chậm chạp chở Khuyên đi qua những khu phố loáng thoáng có những ngôi nhà nằm khuất dưới cây. Một thứ hương thơm người ta chỉ nghe được bằng cảm giác thôi, bỗng nhiên tỏa rộng cả một không gian đầm ấm. Cái mùi hương tiềm ẩn trầm lặng này đâu có phải ai cũng nghe thấy được.
Quán cà phê của anh bạn Thức không phải là một cái quán đâu, đó chỉ là một căn phòng nhỏ vuông vức vài mét, ngăn ra từ một ngôi đình ở phía trước, bày một cái bàn trên để thùng thuốc lá, cạnh đó là bếp, mấy cái bếp lò nhỏ xíu đang đỏ lửa và trên những cái bếp ấy là ấm nước sôi, trên ấm nước sôi bốc khói là những cái lon gui-go đun cà phê. Khuyên khịt khịt mũi trước mùi cà phê bốc ra, toả lan trong "ngôi quán bên đường" này, mùi thơm cà phê tưởng như có thể bay xa tận dãy phố đằng kia. Trong ngôi quán nhỏ xíu ấy còn bày được hai cái bàn, nhưng không ai thích ngồi trong quán cả, khách uống cà phê ngồi tủa cả ra lề đường trước quán thành một dọc dài. Thức và Khuyên ngồi ở chiếc bàn nhỏ, khiêm nhường cạnh cây cột điện. Cây cột điện này ngày xưa chắc có mắc bóng đèn, nhưng bây giờ không còn thấy chiếc bóng nào nữa, trên đó là một khoảng không của đêm tối. Trời hình như đang chuyển mưa.
Anh bạn chủ quán cà phê của Thức là một người có tật bẩm sinh ở chân, nên anh đi bằng nạng. Thật không phụ với lời quảng cáo của Thức, ông chủ quán đón hai người với một lời chào và một câu nói ngụ ý chắc chỉ có hai người mới hiểu:
- Ôi, chào người đẹp thân mến và có thêm một người đẹp phía trước ngực.
Khuyên đá vào chân Thức, hỏi nhỏ:
- Ảnh nói gì vậy anh?
- À, cái thằng bạn anh nó nói nhiều thứ lắm, nhưng ít khi anh hiểu hết.
- Chắc là ảnh muốn chọc em.
- Em thì nhiều người muốn chọc lắm chứ đâu có phải một mình nó. Em uống gì?
- Anh uống gì em uống thứ đó. Bữa nay em gan mà.
- Hoan hô.
Thức kêu hai ly cà phê đen. Khuyên ngồi nhìn chất cà phê đen sậm nhểu từ đáy phin xuống miệng tách, từng giọt nhỏ tự nhiên thấy lạ lùng quá sức, mặc dù sáng nào Khuyên cũng thức dậy pha cà phê cho ba uống. Có lẽ tại vì lần đầu tiên Khuyên thấy cà phê đang nhểu xuống miệng tách từ một ngôi quán mà Khuyên đang ngồi bên cạnh một người khác, một người đàn ông khác chứ không phải là ba.
Hiệp - anh bạn chủ quán của Thức hình như vừa giải quyết xong một việc gì đó, tiến tới bàn của hai người. Anh kéo ghế ngồi tự nhiên như... chủ quán, và phát vào vai Thức, cười:
- Mày đi đâu biệt tăm, lâu quá mới thấy tới.
Cùng với câu nói là cái nhìn sang Khuyên. Dĩ nhiên không còn cách nào trốn thì Khuyên phải gật đầu chào. Thức giới thiệu:
- Hiểu thế nào là tuỳ người đối diện.
Hai ông bạn thân cùng cười làm Khuyên mắc cỡ sượng trân. Bối rối quá Khuyên lấy cái phin cà phê đặt xuống bàn, khuấy muỗng vào tách, nhấp một ngụm, eo ơi! đắng nghét. Lúc này Khuyên mới nhớ là cà phê chưa bỏ đường.
- Em quen uống cà phê không cần đường hả?
- Xì, người ta quên chớ bộ. Anh bỏ đường cho em đi. Ngọt.
- Ngọt quá sẽ thành chè cà phê chứ ngon lành gì.
- Uống đắng em không uống được đâu.
- Nên uống đắng một chút xíu để thấy anh quảng cáo không sai, cà phê ở đây số một.
Hai ông bạn lại cười. Hiệp hỏi một câu nghiêm chỉnh:
- Ðộ này mày bận hả?
- Lu bu quá trời quá đất.
- Có Khuyên xác nhận điều này giùm tôi.
Khuyên đỏ mặt, lắc đầu cười, chiếc muỗng cắn giữa hai hàm răng trắng bóng.
- Chẳng những bận mà sắp đi xa.
- Ði đâu?
- Cũng chưa biết, nhưng chắc chắn là xa khỏi thành phố, tạm biệt thành phố yêu dấu.
- Cô Khuyên biết Thức đi đâu không? Nói chơi hay nói... đùa vậy bạn?
Khuyên ngó Thức, anh điềm nhiên rít thuốc, thở những vòng khói trắng. Trời bỗng nổi gió, những cơn gió lạnh kéo tới như từ phái bên kia đường sang. Khuyên rùng mình, những giọt mưa rơi xuống hắt vào mặt Khuyên. Chiếc bàn được kéo dịch vào bên trong để tránh mưa. Cơn mưa to dần, đan kín con đường trước mặt và nước chảy thành dòng mang theo những chiếc bong bóng mưa rượt đuổi nhau trước khi tan vỡ. Người ta nói mưa có bong bóng sẽ rất dai. Khuyên lo lắng liếc xem đồng hồ tay, nhưng Khuyên biết dù có muốn về ngay cũng không được.
- Mưa lớn quá ta.
Hiệp nhìn ta ngoài mưa và kêu lên ngạc nhiên như chưa bao giờ thấy một cơn mưa như thế. Hai người đốt một lượt thuốc khác, cùng rít hơi dài và cùng thở khói.
- Mày sắp đi xa thật à?
Thức gật. Bây giờ Khuyên nói như giằng dỗi với cả hai người:
- Thức bốc đồng bỏ thi để đi thanh niên xung phong đó anh.
- À, chuyện này lạ.
- Bây giờ người ta thích làm những chuyện lạ.
- Anh đâu có làm chuyện lạ, anh làm chuyện người khác đã làm rồi.
Hiệp cười:
- Hai bạn có vẻ gay cấn. Ôi, những người gay cấn trên cõi đời này lại thường... yêu nhau.
Câu nói đùa của Hiệp làm Thức và Khuyên phải phì cười. Nhưng thật ra có phải đúng như thế không? Khuyên nghiệm rằng từ khi hai người "chơi thân" với nhau, giữa Khuyên và Thức chưa hề có một ngày êm ả. Không gặp nhau một tuần lễ thì ray rứt, quay quắt, nhưng gặp nhau chừng năm phút thì quay ra... đấu khẩu nhau. Khuyên bỗng giật mình, không chừng câu nói đùa của Hiệp vậy mà đúng mới chết.
Thức khen Hiệp:
- Câu nói của bạn đúng là... khuôn vàng thước ngọc để những người yêu nhau có tật giật mình.
- Cô Khuyên có tật đó không?
Khuyên lắc đầu cười, giấu đi những bối rối thoáng qua của mình. Khuyên im lặng nhìn hai người đàn ông hút thuốc, cái đốm lửa nhỏ ở đầu điếu thuốc trong cơn mưa này bỗng nhiên mang cho Khuyên cái cảm giác tạo được hơi ấm để sưởi bớt không khí giá lạnh do cơn mưa mang lại. Khuyên bỗng nhìn ra mưa rồi quay lại nói với Thức:
- Thôi mình đi về anh.
- Còn mưa.
- Cũng phải vê thôi. Em không thể đi chơi khuya hơn được đâu.
Thức gật đầu.
- Thế thì đành chịu.
Kèm theo câu nói là một nụ cười không phát ra thành tiếng. Cho nên, có thể đó là một nụ cười buồn của Thức. Khuyên nghĩ thầm "đành chịu thôi", Khuyên cũng không biết nói gì hơn là ngước đôi mắt thoáng buồn nhìn Thức, nhưng anh đã gọi tính tiến và bắt tay Hiệp.
- Khi nào yên ổn chỗ tớ sẽ viết thư cho cậu, bạn thân ạ. Còn bây giờ thì chia tay luôn thôi. Mai tớ đi sớm rồi không ghé đây uống cà phê đâu.
- Mày đi thiệt à, cứ tưởng là nói chơi thôi chứ.
- Thời buổi khó khăn, ai mà nói chơi, bạn.
Hai người bạn cùng cười. Khuyên cũng phải cười theo, mặc dù Khuyên không ý thức rõ nụ cười của mình biểu hiện điều gì. Mưa vẫn không ngớt hột. Hai người lại đèo nhau đi dưới mưa. Chiếc xe đạp già nua của Thức chậm chạp vượt qua những khoảng đường tối, cây lá ướt đẫm, tóc tai, mặt mũi hai người cũng ướt đẫm... Khuyên nghe Thức hát nhỏ một bài hát nào đó, nhưng tiếng hát chợt đứt khoảng, nghe không rõ, mơ hồ rơi hẫng đâu trong mưa. Khuyên bỗng cảm thấy hơi lạnh chợt ào tới, cào lướt như một cơn bão qua da thịt. Khuyên rùng mình, nhận ra cái ngõ nhà quen thuộc của mình ở phía trước mặt ngập ngựa ánh đèn hắt sáng ra trong cơn mưa.