Trong cô, hình ảnh người đàn ông ấy cứ hiện ra, đôi khi xóa cả bóng hình Nam Hoa, giọng nói sôi nổi, trầm ấm át cả giọng trẻ con, bướng bỉnh, lanh lảnh của Nam Hoa. Trời ơi! Có phải là tình yêu không?
Nếu vậy, ta đã phản bội Nam Hoa của ta rồi. Bạch Hoài!
Sắp mòn mỏi như đèn cạn dầu còn tơ tưởng điên rồ, mi thật không xứng với lời của Nam Hoa. Nhưng... anh ấy đã không quay về, còn "người ta" nói lên một tình yêu nồng nàn, cuồng nhiệt. Bạch Hoài!
Điên chưa? Có tiếng yêu nào đâu? Chỉ là thương hại tấm thân tàn của mi thôi. Nhìn lại mi xem, có gì để "người ta" yêu thương chớ? Nhưng.... có phải duyên nợ không? Người ta tên Bạch, có tên trong tên của mình, nếu chẳng yêu sao đôi mắt có đuôi nhìn mình đăm đăm vậy?
Cái nhìn khiến mình bủn rủn tay chân, "người ta" lại lăn lộn tìm mình, chẳng kể mình mắc bệnh nan y, mở khẩu trang trò chuyện, giọng "người ta" khiến mình thấy ngực không còn đau, lưng không còn nhức. Ôi! Giá "người ta" không xúc phạm đến Nam Hoa của mình, hẳn mình còn muốn nghe hoài lời mật ngọt rót bên tai. Ba ơi! Con gái của ba chao đảo lòng rồi, đã quên lời thề suốt đời chờ đợi. Ngày nào ba vào đây thăm con, nếu biết, ba có buồn con không?
Ba ơi! con nhớ ba lắm. Con muốn ba đến đây, nhưng sợ ba yếu già dễ lây bệnh. Đức nói ba đang uống thuốc, Đức dấu con không nói ba đau, nhưng con biết ba đau, bởi trời cuối thu đã chuyển đông rồi.
Ba ơi! Đức quá tốt, quá yêu con, con thật khổ tâm khó nghĩ, ba ơi, làm sao từ chối sự giúp đỡ của Đức được.
Rồi đây, ơn nghĩa, tình yêu, biết sao đền trả nếu con sống được hả ba?
Cô gái thiếp ngủ, lúc mở mắt dậy, nắng đã sáng rực thềm, Đức ngó cô cười tươi.
- Anh thấy Hoài sáng nay khỏe nhiều, bác sĩ cho chuyển sang phòng điều trị.
- Vậy Hoài có thể lành bệnh phải không?
Đức quả quyết:
- Chớ sao. Chắc chắn à! Không chỉ có thể đâu. Bác Hai biết được hẳn mừng lắm.
Đức lăng xăng lo cho Hoài từng miếng nước, chiếc khăn lau mặt, Hoài cảm động lẫn buồn.
- Anh Đức! Hoài...
- Anh hiểu Hoài muốn nói gì. Anh không đòi hỏi gì cả, mỗi ngày thấy mặt em là anh vui rồi, anh chỉ mong em đừng lạc lòng với người con trai sang trọng đó, kẻ giàu sang, quyền thế không có tình yêu chân thật đâu.
- Sao anh nói vậy? Anh làm như Hoài...
Đức xua tay:
- Anh không nghĩ vậy. Hoài lúc nào cũng là Hoài, không ham mê sang giàu. Anh chỉ lo..
- Anh lo gì?
Đức có chút xót xa:
- Nếu là tình yêu thì không ngăn trở được.
Nhìn mặt Đức, Hoài chết cả lòng, bất giác cô nắm tay người con trai, nói như thề.
- Không đâu! Đời Hoài chỉ yêu người đã đi, nếu ngày nào quên được, Hoài không là Hoài. Hoài không đáp được tình anh, nhưng Hoài không lấy chồng vì lấy chồng sẽ đem buồn khổ lại cho anh, điều Hoài không muốn.
Bàn tay gầy và câu nói khiến Đức rạng rỡ nét vui, tay anh tìm cơ hội quấn quýt tay Hoài, kể cả khi cô ngồi xe lăn chuyển qua khu điều trị.
oOo
Chiếc xe ba càng chạy tốc vào đứng lại. Anh công an trẻ tuổi đâm bổ tới chỗ anh y tá và Đức đang đẩy Hoài đi, anh nói gấp gáp:
- Phòng bệnh nặng đâu?
Đức ngạc nhiên, bởi phòng chỉ có Hoài nằm:
- Anh hỏi có chuyện gì?
- Nhắn tin với cô Hoài, ba cô ấy đã chết.
Hoài tối sầm mắt mũi. Anh công an định bảo đừng nói thẳng với cô Hoài, phải nói qua người chăm sóc và bác sĩ để liệu định. Nhưng anh há miệng bởi cô gái ngồi trên xe lăn gào lên.
- Ba ơi!
Cô chồm lên, tay ôm ngực, tức không thở nổi. Cô há miệng, ho khan, gấp gáp, mắt lờ đờ rồi cô thổ ra bụm máu, đầu ngoẹo qua, bất tỉnh. Đức và anh y tá chết điếng, điên cuồng đẩy xe chạy trở lại phòng cấp cứu, bỏ mặc anh công an đứng vò đầu bứt tóc.
Cùng lúc, một chiếc xe Toyota rẽ vào, bước xuống xe là ông Lê Cương. Sáng nay, Diễm Qùynh từ bệnh viện gọi qua Danamexco báo tin Nam Hoa nằm viện. Ông và Thành vào thăm, Nam Hoa yêu cầu ghé thăm Hoài thay anh.
Thật ra, Nam Hoa không yêu cầu, ông Cương cũng ghé, chẳng hiểu sao mới nhìn cô, ông đã thấy thương mến trong lòng. Ông lái xe với tốc độ khá nhanh đến đây, vừa kịp thấy nhân viên bệnh viện nháo nhác. Một cảm giác không lành đến trong ý nghĩ, ông rảo bước nhanh đến nơi Hoài nằm.
Bác sĩ, y tá vây quanh cô gái, áp dụng mọi biện pháp ngăn xuất huyết, sérum, thuốc chích, chuyển tới tấp vào cô.
Hoài đã hôn mê.
Ông Cương bị giữ lại ở cửa, cả Đức. Ông hỏi Đức:
- Chuyện gì? Tại sao cô ấy như vậy?
Đức nói như mất hồn.
- Anh công an không biết cô ấy là Hoài, nên nói chuyện ba cô ấy chết. Cô ấy gào lên, thổ huyết rồi hôn mê.
Ông Cương hỏi giật giọng:
- Tại sao ba cô ấy chết?
Đức lắc đầu, mắt cứ đăm đăm nhìn vào chỗ Hoài nằm.
- Tôi không biết, bác Hai thường đau yếu, nhưng trước khi về đây chăm sóc Hoài, tôi đã nhờ bác sĩ đến khám, cho thuốc thường xuyên. Còn chuyện ăn uống đã có mấy dì hàng xóm lo lắng.
Thấy Đức bồn chồn, mặt đỏ chạch, ông Cương nói nhanh:
- Nhà cô ấy không còn ai phải không? Sao anh không về thay cô ấy lo an táng cho ông?
- Tôi chẳng biết tính sao, nếu cô ấy tỉnh, nhất định về lo cho cha. Cô ấy thương cha lắm. Giờ cô ấy hôn mê, tôi sợ...
Ông Cương hiểu lòng chàng trai:
- Cô ấy không chết đâu, nếu anh tin tôi, cứ để cô ấy ở đây, có tôi chăm sóc, khi tỉnh lại, thấy anh thay cô trả hiếu cho cha hẳn cô ấy vui lòng.
Đức vẫn ngần ngừ, ông Cương nói tiếp:
- Tôi coi cô Hoài như con, anh yên tâm đi, với cô ấy hiếu đạo lớn nhất, anh hiểu mà.
Đức cắn đến nát môi, rồi gật đầu:
- Phải. Tôi về để lo cho bác Hai mồ yên mả đẹp. Hoài nhất định muốn thế. Ông hãy thay tôi chăm sóc Hoài cẩn thận.
Đức nhìn chầm chậm vào nơi Hoài nằm rồi cắm đầu chạy đi.
Ông Cương thở ra, vừa lo cho Hoài vừa ngẫm nghĩ: Cô gái gầy nhom, mang bệnh này, có hấp lực gì để cả hai chàng trai tuyệt vời ấy đều yêu tha thiết. Ngay cả ông cũng thương và lo lắng vô cùng. Hoài! Cái tên mang nỗi nhớ mênh mang. Ôi! Giá nó đúng là con ông.
Sau cấp cứu, Hoài ngưng xuất huyết. Ông Cương đến thẳng giám đốc, yêu cầu điều trị cô bằng mọi phương tiện tốt nhất, cả việc mua ngoài các loại thuốc men, dung dịch truyền. Viên giám đốc bệnh viện đoan chắc với ông mọi điều ông mới trở về nơi Hoài nằm.
Suốt ngày hôm ấy, ông thay Đức ngồi canh Hoài, trừ giờ đi ăn, điện thoại về báo tin cho Thành biết nhưng bảo đừng kể lại với Nam Hoa.