Mặt Ryan đỏ và hơi gay gắt, thoáng có khoảng lặng vì tôi chẳng biết nói gì. Tôi không hiểu vì sao Ryan lại biết được rằng Billy có yêu tôi hay không. Tôi nghĩ rằng tôi rất hạn chế kể chuyện Billy quan tâm tới tôi như thế nào cho Ryan, tôi chỉ nói đó là một người khá tốt bụng dù rằng anh ta có những mối quan hệ kỳ lạ với gia đình Lavender. Tôi đang rất muốn kể cho Ryan nghe những gì tôi vừa biết được về Billy và Mei, chuyện về Lavender và… cái khuyên mũi. Nhưng Ryan thậm chí còn chẳng nói gì tới cái khuyên mũi mới của tôi, anh căng thẳng tới mức không bình thường. Tự nhiên tôi thấy bực bội. Chúng tôi làm gì có lỗi chứ, còn hơn anh và Garbriel, tôi chưa cả "hỏi tội" cơ mà.
Chúng tôi cứ lặng lẽ đi ra bến tàu, tôi chả biết nói gì. Chợt nghĩ, tôi lấy lại khí thế và tỏ ra vui vẻ hơn:
"Này, anh phải thấy vui nếu anh ta yêu em chứ. Hơn nữa em cũng chả biết anh ta có yêu em hay không, làm sao mà anh biết được hả Ryan?".
"Anh không thể nào vui với việc có bất kỳ ai yêu em, em biết là anh không thể mà".
"Nhưng chẳng có gì xảy ra mà, damn". Tôi lại cáu với Ryan, chữ "damn" khiến anh ngẩng mặt và hơi thoáng ngạc nhiên.
"Em biết Billy yêu ai mà".
"Bà Mei, mẹ của Lave".
"Anh ta nói dối đấy".
"Không, anh ấy không nói dối, mà anh chỉ mới gặp anh ta ngày hôm nay, em còn chẳng còn cả hiểu mấy câu hỏi của anh hôm nay nữa".
"Thế à, câu nào? Có điều gì đó mách bảo anh rang anh ta yêu em".
"OK, kể cả thế, em không yêu anh ấy cơ mà, điều gì làm anh khó chịu thế?".
"Mà anh ta nói đúng đấy, em nên chuyển đi chỗ khác làm đi"
Tôi thấy hơi thất vọng, nhưng trong sâu thẳm tôi nghĩ rằng Ryan đang cố anh tỏ ra như vậy, như có ý đồ vậy. Tự nhiên tôi thấy tức nữa, không phải là có ý gì "bắt bẻ" hay "xua đuổi" tôi đấy chứ. Chẳng phải tôi đang bị hờn dỗi bởi một điều quá vô lý à? Thế là cái mặt tôi nó dài ra, phị xuống, từ lúc đó cho tới lúc về nhà, tôi im re. Ryan của tôi cũng không nói gì. Tức thế chứ. Chúng tôi chỉ bye nhau một tiếng rất nhẹ nhàng lúc chia tay.
Cảm xúc lẫn lộn, thương Lavender, tức và khó hiểu với Ryan. Có một sự an ủi nho nhỏ, đó là mãi tôi và Ryan cũng có lúc… giận nhau. Chúng tôi chưa bao giờ giận nhau, mặc dù với Garbriel tôi cũng đủ làm vài trận cãi vã rồi. Tôi quyết định thi gan với Ryan, anh ấy phải xin lỗi tôi vì hành động khó hiểu của mình.
Tôi cũng chợt nhớ ra, ngày mai, N. sẽ tới New York, cũng hay, lại một ý nghĩ "đen tối", tôi sẽ không gặp Ryan cho tới khi N. quay trở lại Nga. Thực ra, điều tôi suy nghĩ nhiều hơn là Lavender, tôi muốn gặp Lavender làm sao, muốn hỏi cho hết, và muốn an ủi nữa. Nếu cô ấy không cô đơn tôi tin rằng cô ấy sẽ không bao giờ chán đời dại dột đến thế.
Đêm về, Billy gọi điện cho tôi. Hỏi rằng tôi và bạn trai thế nào, có OK không? "Đẹp trai dễ sợ" cứ hai câu Billy lại nhắc lại câu này một lần. Tôi bảo Ryan hôm nay không được vui nên chắc hơi hỏi lung tung, mong anh ta bỏ qua. Billy cười nói có chuyện gì đâu, rồi anh ấy nói:
"Em là một cô gái tốt, anh hy vọng cậu ấy thật lòng với em, nhưng dù thế nào, đừng để lòng mình bị tổn thương nhé?".
"Sao anh lại nói thế ạ?".
"Có những điều chỉ người từng trải hiểu nổi và khó giải thích. Anh không chắc chắn điều gì, chỉ mong em hạnh phúc thôi".
Tôi xúc động lắm, tự nhiên thấy Billy còn tốt và quan tâm tôi hơn cả Ryan (là tự nhiên thấy thế thật đấy).
Tôi cảm ơn và nói rằng Billy hãy cố gắng tạo cơ hội cho tôi được gặp Lavender. Tôi tin rằng ít nhất tôi cũng sẽ làm cho cô ấy không cô đơn, và tôi không sợ người nghiện hay sợ ma túy, tôi đủ bản lĩnh để biết mình làm gì.
"Em biết không, em giống Lave lắm, nhưng em hơn nhỏ ở điều này đấy".
"Dạ, có thể ạ, vì em có một bà mẹ khác". Có lẽ tôi hơi lỡ lời!
Thứ năm…
N. cuối cùng cũng đã tới, anh ấy sẽ ở cùng với đoàn biểu diễn của mình ở một khu nhà trọ bên Queens. N. gọi điện vào di động cho tôi nói rằng tối nay anh ấy đã biểu diễn luôn, hy vọng tôi có thể tới xem và sớm được gặp nhau. Bình thường, tôi sẽ rủ Ryan đi đấy, nhưng tôi rủ Hạnh, tôi đang giận Ryan mà. Đoàn của N. đi theo diện giao lưu trao đổi văn hóa âm nhạc giữa các trường đại học. Chỗ N. biểu diễn cũng là một trường đại học nhỏ, khá xa chỗ tôi ở nhưng gần chỗ Hạnh, nên hai đứa sẽ gặp nhau ở bến tàu nhà Hạnh, dù sao khu Queens tôi cũng không thông thạo lắm. Tôi hồi hộp muốn ngắm xem N. bây giờ đã đổi khác ra sao.
Và đến tối cũng chả có điện thoại của Ryan, sốt ruột thật mà!
Tôi chọn chỗ gần đầu, khá đông, có rất nhiều người đứng tuổi. Tôi nhìn mãi vào cánh gà xem N. đâu, chỉ sợ không nhận ra trong cái đám lố nhố đấy. Hạnh cứ hỏi thế anh N. là anh nào thế? Tôi bảo tôi vẫn chưa thấy.
Tờ chương trình có mấy bản nhạc mới và mấy bản nhạc kinh điển, có cả một tiết mục kịch nhỏ của mấy nghệ sĩ Nga. Tôi đã nhìn thấy N., mặc áo trắng, thắt caravat, trong dàn nhạc, đeo kính, tóc cắt ngắn, trắng trẻo và béo ra rất nhiều, chỉ là không rõ khuôn mặt của anh mà thôi. Dàn nhạc có nhiều người châu Á, tôi đoán chắc anh là người Việt duy nhất.
Cả buổi tôi nghe thì ít, tò mò và… chờ điện thoại là nhiều. Đang nghĩ Ryan gọi có nên nhấc hay không, và có thì phải khoe ngay rằng tôi đang đi xem ca nhạc của bạn, rằng abcd… nhưng mà rồi thì vẫn chẳng thấy gì.
Mỗi lần nghỉ "giữa hiệp", tôi lại thấy N. đi ra phía dưới cánh gà ngó nghiêng, đích thị là tìm tôi. Nhưng tôi mặc kệ, để chốc nữa giải lao gặp nhau luôn thể. Hạnh bảo: "Anh ấy dễ thương thế". Công nhận, N. béo và trắng ra khiến tôi lại thấy anh ấy… đàn ông và dễ coi hơn nhiều, khuôn mặt cũng không già đi là mấy, chắc do học nhạc nhiều và… bơ sữa tốt.
Giải lao, tôi chủ động đi ra phía cánh gà đề gặp N. Anh ấy đã nhìn thấy tôi, khuôn mặt thoáng đỏ rồi ồ lên:
"Chào em, em khỏe không?".
"À trừ lúc ốm ra lúc nào em cũng khỏe". Câu trả lời tôi đã chuẩn bị sẵn rồi.
"New York bây giờ ấm ghê nhỉ, bố mẹ em khỏe không?".
"Vâng, họ cũng như em, trừ lúc ốm ra thì… Anh sang đây biểu diễn hả? Khoảng bao lâu?".
"Ừ chắc sẽ còn sang vài bang nữa. Anh ở đây khoảng năm ngày, làm hướng dẫn viên du lịch cho anh nhé?".
"À vâng, lâu rồi cũng không nghe anh kéo đàn".
Tự nhiên bồi hồi bởi câu nói đó. Tôi giới thiệu Hạnh cho anh, anh nói hai cô phải đưa anh đi đây đó nhé.
Chín giờ rưỡi thì chương trình kết thúc. N. nói muốn gặp tôi đã trước khi chia tay, còn "lên kế hoạch" gặp nhau mấy hôm tới. Anh ấy sẽ đưa tôi về tận nhà, tôi bảo không cần vì chắc anh mệt lắm, vừa mới đến buổi sáng. Anh ấy dứt khoát bảo không.
Chia tay Hạnh, chỉ còn tôi và N. Tôi đoán ra được câu hỏi anh sẽ hỏi:
"Em có bạn trai chưa vậy? Chắc chắn là rồi, đây đâu thiếu kẻ xin chết em nhỉ?".
"Vâng, có rồi, cũng chưa lâu lắm, nhưng chắc chẳng đi đến đâu vì em sẽ phải trở về Việt Nam".
"Tinh yêu mà, đừng nói trước điều gì".
"Trông em có khác không?".
"Có phụ nữ hơn nhiều, còn nói nhiều như trước nữa hay không?".
"Có".
"Thế sao không nói?".
"À vì em… lạ đấy".
Nghe điêu quá, nhưng N. cười rất vui vẻ. Tôi cũng hỏi anh có bạn gái chưa, anh ấy nói rằng mình mới chia tay.
"Nam nào anh cũng gửi thiệp Valentine cho em, bồ anh không ghen à?".
"À đó là những thứ tình cảm khác nhau, không giống nhau nên không ghen được".
"Khác á?".
"Ừ khác mà".
Thôi tôi không hỏi nữa.
Chúng tôi về đến đảo thì cũng đã gần 10 rưỡi, không tiện để N. vào chào hỏi bố mẹ tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau một lúc và tôi cẩn thận chỉ đường chi tiết cho N. quay trở lại. Anh ấy nói không sao, nếu lạc đã có tai rồi mà.
"Ngày mai chúng ta lại gặp nhau được không? Bạn trai em có phiền không? Không sao chứ?"
"À không sao, nếu có thời gian thì ta gặp nhau". Tôi nói thế không thêm lời giải thích. Anh nháy mắt, "OK" nhé.
Thực sự gặp N. tôi cũng không thấy hứng khởi cho lắm, tôi đã có lúc rất muốn liên lạc lại và cảm thấy tiếc anh ấy, vì lẽ gì đó. Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi cũng chỉ thấy bình thường, tôi vẫn thấy N. có ánh mắt rất ấm cúng mỗi khi nhìn tôi, ấm cúng và có xen cả sự vô vọng. Tại sao tôi lại không bồi hồi thế, chắc vì Ryan không gọi điện cho tôi nên tôi không có tâm trạng? Tôi không biết mình nghĩ gì nữa. Tôi lại nhớ ra Lavender.
Điện thoại vẫn không gọi được, không hiểu bây giờ cô ấy thế nào nhỉ?".
Về nhà, có tờ báo trên đảo để trước cửa, tôi "ơ" lên một tiếng khi thấy cái ảnh tôi và Lavender ngồi ở quán pizza nằm chình ình trên báo.