Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Thương người xa xứ

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 17917 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Thương người xa xứ
QUỲNH DAO

CHƯƠNG 19

Cuối cùng, cũng đã đến ngày đó, ngày Chí Tường tốt nghiệp ra trường!
Bao nhiêu là an ủi, bao nhiêu là hoan lạc, bao nhiêu là cuồng nhiệt! Khi Chí Tường cầm mảnh bằng tốt nghiệp trên tay, nghe một loạt tiếng chúc mừng vang lên, nhìn thấy đôi mắt rướm lệ của Chí Viễn nhìn chằm chặp vào mình, và giọng kêu bằng tiếng Ý chứa đầy nước mắt, phát ra từ tận cùng tâm hồn của chàng vang lên:
- Licenziado!
Chữ này nếu dịch ra có nghĩa là "Thạc Sĩ", thật ra, ở Ý, trong ngành nghệ thuật, không hề có những học vị như "Thạc Sĩ", "Bác Sĩ"..., đó chỉ là một danh xưng mà thôi. Thế nhưng, muốn lấy được danh xưng như thế, cũng phải trả một cái giá không nhỏ! Đôi mắt của Chí Tường bất giác nóng lên, không phải vì chàng, mà là vì người anh lúc nào cũng mong em "vượt vũ môn hóa rồng" của chàng!
Buổi lễ tốt nghiệp ở học viện nghệ thuật rất đơn giản, có thể, vì bản thân của những người học nghệ thuật không thích bị lệ thuộc vào hình thức, do đó, ngoài việc lấy được mảnh giấy chứng chỉ ra, họ không có một nghi lễ long trọng nào khác. Thế nhưng, đêm đó, ở nhà ông Cao, thì lại đèn đuốc sáng choang, tiếng cười tiếng nói rộn rịp! Ức Hoa nấu đầy một bàn thức ăn thức uống, khui một chai rượu nho, một chai rượu mạnh. Đây cũng là lần đầu tiên Đan Lệ chính thức đến thăm viếng nhà họ Cao.
Đan Lệ mặc một chiếc áo trắng bằng loại vải thô có bâu to, bâu áo và cổ tay áo thêu đầy hoa đủ màu đủ sắc, bên dưới là chiếc váy màu đỏ dài phết đất, tóc nàng cột sợi dây cài tóc cũng thêu đầy hoa, hai tai lủng lẳng từng vòng bông tai to tướng. Trông nàng có nét giống thiếu nữ Tây Ban Nha trong các vũ điệu trữ tình. Nàng cười, nàng hét, nàng uống rượu, không ngượng ngập và cũng không làm dáng, phóng khoáng và hoạt bát đến độ làm người nhìn phải ngẩn ngơ. Còn Ức Hoa? nàng mặc chiếc áo sơ mi dài tay cổ lá sen màu xanh da trời, bên dưới là chiếc váy đầm sọc dài, vẫn tóc dài xỏa vai, vẫn lặng lẽ, dịu dàng. Nàng không nói chuyện nhiều, thế nhưng, lúc nào đôi mắt nàng cũng hướng về phía Chí Viễn, chan chứa tình yêu đằm thắm. Ông Cao vui vẻ uống hết cốc rượu này qua cốc rượu khác, uống đến say túy lúy, say chập chờn, một mặt uống, một mặt ông lặng lẽ quan sát hai người con gái, ông không thể không thán phục sự thần kỳ của tạo hóa! Ngài tạo ra hai thiếu nữ hoàn toàn khác biệt nhau, tạo ra hai nét đẹp hoàn toàn trái ngược nhau, sau đó, đem họ phối hợp cho hai anh em xuất sắc nhất, ưu tú nhất!
Chí Tường bưng ly rượu đầy ắp, đi vòng qua đứng trước mặt Chí Viễn, hai tay chàng nâng ly, gương mặt mang đầy nét kích động, đôi mắt chàng sáng hừng hực, chàng nói bằng một giọng nghẹn ngào:
- Anh Hai, em uống với anh một ly! Vì... tất cả và tất cả!
Chàng ngửa cổ lên, nốc một hơi cạn ly rượu. Chí Viễn đã chếch choáng hơi men, cầm lấy ly rượu của mình, chàng cũng nốc một hơi cạn sạch, chàng nói:
- Chí Tường, em không cần phải chuốc rượu cho anh, mà anh chuốc rượu cho em mới phải, em có biết hôm nay em đã hoàn thành chuyện gì không? Em đã hoàn thành kỳ vọng suốt mười năm nay của anh! Mười năm lưu lạc tha hương, mười năm trôi nổi xứ người... Chí Tường, nếu như không có em, cuộc đời của anh coi như bỏ rồi! Anh uống với em một ly!
Chàng lại nâng ly lên. Ức Hoa lặng lẽ nắm lấy cánh tay chàng, dịu dàng hỏi:
- Em thay anh uống được không? Anh đã uống nhiều lắm rồi!
Đôi mắt Chí Viễn ướt đẫm nhìn Ức Hoa:
- Ức Hoa, đêm nay, em cho anh uống một bữa cho đã đi! Đời người có mấy khi được say tận tình đâu! Em biết không? Cái ngày vui vẻ hôm nay, anh chờ đợi đã mười năm rồi! Mười năm, một khoảng thời gian dài và chậm biết mấy! Làm sao mà anh lại không say cho được?
Chàng lại nốc cạn ly rượu. Đan Lệ tươi cười hớn hở, đứng dậy nói với Chí Viễn:
- Em cũng uống với anh một ly! Vì chúng ta hóa thù thành bạn!
Chí Viễn trừng mắt nhìn nàng:
- Em ấy à? Nếu đã chịu chuốc rượu cho anh, Đan Lệ, em phải gọi anh bằng gì mới được!
Đan Lệ nói bằng một giọng hóm hỉnh:
- Như vậy, em gọi anh như thế này nhé: ông chân lý, ông chí tình chí nghĩa!
Chí Viễn ngớ người ra, ngạc nhiên nói:
- Gọi cái gì mà kỳ vậy?
Đan Lệ chỉ Chí Tường:
- Anh hỏi anh ấy đấy! Anh ấy nói anh là chân lý, anh là sự chí tình chí nghĩa, còn em là ác quỷ, là sa tăng...
Chí Tường kêu lên:
- Tiểu Lệ Chi! Ai nói em là ác quỷ, là sa tăng hồi nào? Lại ở đó nói bậy nữa rồi! Phải phạt rượu em mới được!
- Phạt rượu thì phạt rượu!...
Đan Lệ nói thật phóng khoáng, hào sảng, nàng nốc một hơi cạn sạch, đưa cái ly về phía Chí Tường cho chàng xem, nàng vừa cười vừa nói:
- ... Em mà uống say rồi thì anh xúi quẩy! Lần trước ở Gevena, em đi dự một buổi tiệc, mọi người chuốc rượu em đến say mèm, rút cuộc anh biết em đã làm gì không?
- Làm gì?
- Em hôn hết tất cả các đấng mày râu trong bàn tiệc!
Chí Tường suýt chút đã phun ra ngụm rượu vừa hớp vào miệng, chàng vội vàng chụp lấy ly rượu của Đan Lệ, nói liên tục:
- Thôi được rồi, được rồi! Em uống bao nhiêu đó đã đủ rồi!
Ông già cười khặc khặc:
- Chí Tường, sao cháu không để cho Đan Lệ say một bữa xem sao, già này, đã lâu lắm rồi không được ai hôn cả!
Đan Lệ nhướng cao đôi chân mày, hỏi bằng một giọng ngây thơ:
- Thật sao?... Vậy thì, cháu không say cũng phải hôn bác!...
Nàng phóng ngay đến bên ông già, đặt ngay lên má ông một cái hôn thật thân mật, thật thành khẩn, thật nồng nhiệt, nói bằng một giọng thật chân thành:
- Cháu vừa gặp bác đã thích ngay, bác hiền từ quá, thân thiết quá! So với ba cháu còn có phần hơn!
Ông già vui đến độ cười tít cả mắt, tay chân múa may:
- Úi dào! Sao mà người đã đẹp, mà miệng cũng ngọt như đường phèn thế kia! Thảo nào mà Chí Tường phát điên lên vì cháu! Chí Tường! Cháu có cặp mắt hay lắm đấy nhé!
Ông đưa tay đấm vào vai Chí Tường một cái. Chí Viễn cũng cười tủm tỉm hỏi:
- Được rồi, Đan Lệ, thế còn anh thì sao?
Đan Lệ cười hi hi nói:
- Anh ấy à, anh thì không được! Anh là vật sở hữu của chị Ức Hoa! Em chưa say đến độ như thế đâu!
- Như vậy thì, ly rượu này em có uống với anh hay không?
- Uống chứ!
Đan Lệ lại bưng ly rượu lên. Chí Viễn nói:
- Khoan đã, cách xưng hô chính thức giữa chúng ta vẫn chưa giải quyết, em nói thử nghe coi, em phải gọi anh bằng gì?
- Được rồi!...
Sắc mặt của Đan Lệ đã bị rượu làm cho ửng đỏ. Nàng cười hi hi đưa tay nâng ly rượu lên môi, một mặt uống cạn ly, một mặt yểu điệu cúi người xuống thi lễ với Chí Viễn, kêu lên bằng một giọng điệu thanh thoát:
- ... Anh Hai!
Gọi xong, nàng lại rót thêm một ly thật đầy, quay người lại đối diện với Ức Hoa, nói thật to tiếng rằng:
- Uống rượu với anh Hai rồi, không thể không uống với chị Hai! Chị Hai, chị cũng uống một ly nhé!
Lần này, đến phiên Ức Hoa đỏ mặt tía tai. Nàng không phải là loại người hào phóng và không câu nệ hình thức như Đan Lệ, vội vàng nhảy dựng người lên, nàng trốn không kịp, tay chân luống cuống, gần như không biết phải làm thế nào cho phải, gương mặt nàng đỏ bừng lan lên đến cả hai tai. Ông già nhìn thấy cảnh tượng đó, cười lên ha hả. Thế nhưng Đan Lệ không hề chịu buông tha, nàng vẫn tiếp tục gọi Ức Hoa bằng "chị Hai", "chị Hai", ngọt lịm, thân thiết:
- Sao vậy? Chị Hai, chị không nể mặt em chút nào hết vậy? Chị Hai, em mời chị ly rượu này, chị phải uống cho cạn ly với em chứ. Chị Hai, từ đây về sau, nếu như em có gì không biết, chị dạy em với nhé! Chị Hai, Chí Tường nói chị là người con gái tuy rằng sống ở xứ Tây Phương, nhưng vẫn giữ được rất nhiều nét Đông Phương, chị phải dạy bảo em mới được, chị Hai...
Chí Viễn nói thật lớn tiếng:
- Được rồi, Ức Hoa! Cô em dâu của anh đã thành tâm thành ý mời em ly rượu, em hãy uống đi, chẳng lẽ cái chức "chị Hai" đó của em không đủ vững hay sao? Mới hôm trước đây, chúng ta bàn luôn cả chuyện cháu chắt của mình cưới vợ nữa mà, bây giờ, sao em lại mắc cỡ chi vậy?
Gương mặt của Ức Hoa càng đỏ ửng hơn nữa, nàng kêu lên:
- Ồ... ui cha! Chí Viễn, anh... anh... sao anh lại nói ra vậy?
Lần này, cả nhà đều cùng cười ồ lên. Cả căn nhà đầy ắp tiếng cười, đầy ắp tiếng nói, đầy ắp mùi rượu, đầy ắp niềm vui. Trong niềm vui tràn trề và tiếng cười rộn rã đó, mọi người đều uống hơi quá chén, mọi người đều chếch choáng hơi men. Sự thật thì, rượu không làm người say mà người đã tự say, trước khi uống rượu, mọi người nào đã không có hơi men! Ngày hôm nay vốn là một ngày vui vô cùng, vô cùng trọng đại!
Cho đến khi đêm khuya thanh vắng, ngay cả ông già cũng đã nửa say nửa tỉnh. Đan Lệ đột nhiên nổi hứng đề nghị mọi người cùng nhau lên chiếc cũ nát của Chí Viễn, đi thưởng ngoạn một vòng La Mã về đêm!
- Tất cả mọi người cùng đi, chúng ta lái xe thẳng đến khuôn viên Quốc Hội, cho nữ thần La Mã chiêm ngưỡng "Licenziado" của chúng ta!
Một câu đề nghị điên cuồng, lập tức được ngay sự hưởng ứng điên cuồng. Sức sống tràn trề trong con người của Đan Lệ, vốn có ảnh hưởng vô cùng to lớn với tất cả mọi người trong bọn, ngay cả ông già ít khi nào chịu ra đường, cũng bị Đan Lệ lôi đi tuốt.
Thế là, mọi người chen chúc vào chiếc xe cũ nát của Chí Viễn, chiếc xe cũ nát đó nhỏ xíu, chở có năm người mà cũng chật cứng như nêm. Chí Viễn rồ máy xe, đạp ga rồ rồ, chiếc xe rùng mình lắc lư than thở, đầu xe xì đầy khói trắng, phát ra một loạt tiếng kêu như thể ho hen, như thể khịt mũi một lúc, thế nhưng vẫn đứng sựng một chỗ, không hề có ý gì tiến lên phía trước. Chí Viễn dùng tay đập mạnh vào tay lái, chân đạp mạnh ga, miệng kêu lên rằng:
- Chiếc xe này hẳn là cũng muốn uống ly rượu đây! Nó có cảm mạo thương hàn gì đâu, vậy mà cũng bày đặt ho hen, khịt mũi làm gì vậy?
Đan Lệ đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, vừa vẩy vừa la lên ỏm tỏi:
- Tiến lên! Xe cũ! Tiến lên! Xe cũ! Nhanh lên! Xe cũ!
Chiếc xe như thể nghe theo mệnh lệnh của nàng, đột nhiên nhảy dựng lên, lắc lư xông thẳng về phía trước. Thế là, nguyên cả một xe người hô hoán lên, la ầm lên, hoan hô, hoan hô, mamamia, mamamia!
Chiếc xe lướt qua từng con đường của thành phố La Mã, đi ngang qua Palatine Hill, đi ngang qua phế thành La Mã, đi ngang qua Via Condotii, đi ngang qua đấu trường Colosseum, đi ngang qua Piazza Venezia...
Chiếc xe phóng đi thật nhanh, cũng may là trời đã về khuya, trên đường, xe vắng người thưa. Chiếc xe hiển nhiên cũng chịu cộng tác một cách đắc lực, mỗi lần nó có vẽ dùng dằng muốn đình công, là Đan Lệ lại đưa tay lên kêu ầm ĩ:
- Ráng lên, ráng lên, xe cũ! Tiến lên, tiến lên, xe cũ! Hoan hô, hoan hô, xe cũ!
Chiếc xe cũ nát hình như không dám không nghe lời, lại lắc lư, than thở, dùng dằng, vùng vẩy tiến lên phía trước! Thế là, Đan Lệ bắt đầu cất tiếng hát, nàng hát một bài hát của trẻ con lớp mẫu giáo "Xe lửa phi nhanh", thế nhưng, nàng sửa lời lại một chút:
- Xe cũ phi nhanh! Xe cũ phi nhanh!
Xuyên qua La Mã, vượt qua phế thành,
Mỗi ngày bôn ba ngàn vạn dặm!
Gần đến nhà rồi! Gần đến nhà rồi!
Mẹ ơi! Cha ơi! Vui biết bao!
Do bởi điệu nhạc của bài hát vô cùng đơn giản và dễ bắt chước, chỉ một lúc sau, cả một xe người đều đã cùng hát ầm lên với Đan Lệ, "Xe cũ phi nhanh, xe cũ phi nhanh!". Và cứ như thế, chiếc xe cũ nát "phi thẳng" đến quãng trường Quốc Hội.
Một loạt tiếng thắng xe rít vang lên gấp rút, chiếc xe cũ nát dừng lại, mọi người trên xe, la hét hoan hô ào ào nhảy xuống. Bọn họ khoa tay múa chân, nói chuyện um sùm với bức tượng nữ thần La Mã, Chí Viễn đẩy Chí Tường đến trước bức tượng, nói lên thật to:
- Hôm nay, chúng ta đến đây chiêm ngưỡng nàng! Ngày sau, hậu thế sẽ chiêm ngưỡng những tác phẩm điêu khắc của Chí Tường!...
Chàng nói bằng một giọng nhừa nhựa, say sưa, giải thích thật to:
- ... Chí Tường! Trần Chí Tường! Nàng có biết không? Đó là một cái tên Đông Phương, nàng có biết không?
Chí Tường loạng choạng đưa tay ra kéo Chí Viễn, chàng tự cho rằng mình không hề say, thế nhưng không hiểu vì sao chàng cứ hả miệng ra cười toe toét, chàng cười mãi, cười mãi không thôi:
- Anh Hai, anh say rồi! Anh Hai, anh đừng kêu nữa! Đó chỉ là tượng đá, không nghe được tiếng của anh đâu!
- Nàng nghe được chứ! Nàng là thần mà, làm sao nàng nghe không được!
Chí Viễn cãi lại, tiếp tục nói chuyện với bức tượng, tiếp tục đưa tay quơ quào, la hét. Đan Lệ cười rũ rượi, vùi đầu mình vào lòng Chí Tường. Ức Hoa là người uống ít rượu nhất, là người tỉnh táo nhất trong bọn, nàng không ngừng chạy đến kéo tay Chí Viễn, Chí Viễn quay mòng mòng như cần trục xe lăn, không ngừng kêu la:
- Michaelangelo! Michaelangelo! Ông là bậc thày, ông là danh sư của ngành điêu khắc, ông cũng nên đến đây làm quen với thằng em trai của tôi, nữ thần La Mã, các vị anh hùng vô danh, Ceasar đại đế, vua Nile, Bernini... tất cả mọi người hãy đến đây, đêm nay, Trần Chí Viễn này bày tiệc, mời tất cả mọi người! Trần Chí Viễn này dọn một tiệc rượu cho thằng em trai, tất cả mọi người hãy đến đây! Đến đây...
Ức Hoa ôm lấy cánh tay chàng, ôm lấy người chàng:
- Chí Viễn! Chí Viễn! Anh làm cảnh sát đến đây bây giờ! Anh làm cho mọi người trong thành phố thức dậy bây giờ!
Chí Viễn cười sặc sụa:
- Người trong thành phố? Ha ha! Những "người" ở đây, chỉ có chúng ta, ngoài chúng ta ra, chỉ có thần linh của La Mã, và những hồn ma bóng quế của La Mã, đêm nay, là đêm người, quỷ, thần cùng nhau họp lại hội nghị! Ha ha, Ức Hoa, em có biết không?...
Chàng nâng cằm nàng lên, đột nhiên không cười nữa, mà nói thật nghiêm trang:
- ... Những người hôm nay, là ma quỷ của ngày mai, là thần thánh của ngày sau, em hiểu không? Định luật của nhân loại là như thế đó! Như Trương Phi, như Quan Công, đều đi qua con đường như thế. Chúng ta, cũng sẽ đi qua con đường như thế...
Ông già ngồi trên những bậc thang dẫn lên tòa nhà nghị viện, từ nãy giờ ông cứ ở đó hát tới hát lui bài hát "Xe cũ phi nhanh", hiển nhiên là ông đã mê mẩn với bài hát này rồi.
- Xe cũ phi nhanh! Xe cũ phi nhanh!
Xuyên qua La Mã, vượt qua phế thành,
Mỗi ngày bôn ba ngàn vạn dặm!
Gần đến nhà rồi, gần đến nhà rồi!
Mẹ ơi! Cha ơi! Vui biết bao!
Đột nhiên, ông vùi mái tóc bạc phơ của mình vào hai cánh tay, và bắt đầu cất tiếng khóc rưng rức. Ức Hoa vội vàng buông Chí Viễn ra, chạy đến ôm lấy đầu cha. Nàng hỏi:
- Ba! Sao vậy ba?
Ông già đọc lên bằng một giọng mơ màng:
- Gần đến nhà rồi! Gần đến nhà rồi!... Ba muốn về nhà, ba muốn về nhà!
Ức Hoa vội vàng nói:
- Được rồi, ba, bây giờ chúng ta lái xe về nhà ngay đây! Ba đứng dậy đi, chúng ta về nhà!
Ông già khóc hu hu, nói xong rồi lại hát:
- Ba không nói nhà ở La Mã, ba muốn nói đến cái nhà thật sự của ba!... Xe cũ phi nhanh, xe cũ phi nhanh... Mỗi ngày bôn ba ngàn vạn dặm! Gần đến nhà rồi! Gần đến nhà rồi! Mẹ ơi! Cha ơi! Vui biết bao!...
Ức Hoa ngớ người ra, sựng lại, nàng không biết phải làm như thế nào. Đúng ngay lúc đó, nàng nghe tiếng Chí Tường kêu rú lên:
- Anh Hai! Anh sao vậy?
Nàng quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Chí Viễn đang ngã về phía chiếc tượng đồng to tướng, nàng kêu rú lên, Chí Tường đã đưa tay ra ôm ngay Chí Viễn. Ức Hoa chạy nhào tới, cúi người xuống, nàng nhìn thấy gương mặt trắng bệch một cách thảm hại của Chí Viễn, đang nằm gọn trong lòng Chí Tường, chàng vẫn còn đang mĩm cười, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm:
- Chí Tường, em là một nghệ thuật gia vĩ đại!
Nói xong, đôi con mắt chàng nhắm nghiền lại. Ức Hoa kêu lên kinh hoàng:
- Chí Viễn! Chí Viễn! Chí Viễn! Anh say rồi? Hay là sao vậy?
Đan Lệ kéo tay Ức Hoa:
- Nhanh lên! Chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện! Anh ấy bệnh rồi! Để em lái xe cho! Nhanh lên!

<< CHƯƠNG 18 | CHƯƠNG 20 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 890

Return to top