Mặt trời từ phía ngoài cửa sổ, nghiêng nghiêng chiếu vào.
Chí Viễn trở mình, lăn một vòng trên giường, sự mệt mỏi lúc ban tối vẫn còn đè nặng trên vai chàng, lưng chàng, cánh tay chàng, cả người chàng cảm thấy đau như dần và tứ chi rời rã.
Có thể, lúc gần đây chàng làm việc cực nhọc quá, chàng mơ hồ nghĩ ngợi, thế nhưng, học phí kỳ học tới của Chí Tường lại sắp phải đóng, gia đình phải có chút tiền gửi về... hai hôm nay Chí Tường xài tiền hơi nhiều, có thể, nó đã bắt đầu tấn công Ức Hoa rồi đấy, con trai khi đến tuổi yêu đương bao giờ cũng xài tiền hơi nhiều. Chàng cần phải kiếm thêm chút ít tiền nữa, tốt nhất là buổi sáng đi làm thêm giờ... tư tưởng của chàng bị đứt đoạn bởi những tiếng động thật nhẹ nhàng vang lên từ ngoài phòng khách. Chàng mở mắt ra, lắng tai nghe ngóng, có người đang di động thật nhẹ phía ngoài kia, tiếng áo chạm nhẹ vào nhau nghe khá quen thuộc. Chàng nhìn lên chiếc đồng hồ để trên bàn, mười một giờ sáng, cũng đã đến giờ phải dậy rồi.
Quay người ngồi dậỵ, chàng vươn vai, lười lĩnh, cầm lấy chiếc áo len máng trên ghế, một mặt tròng vào cổ, một mặt đi ra phòng khách.
- Ức Hoa, phải em đó không?
Ức Hoa đang nhẹ nhàng lau chùi bàn ghế trong phòng khách, thu dọn những quần áo, sách báo, tạp chí, và những trang giấy tốc họa để bừa bãi trong phòng. Nghe tiếng Chí Viễn nói, nàng lẹ làng đứng thẳng người lên, quay mặt nhìn Chí Viễn, nói một cách xin lỗi:
- Em làm anh giật mình thức dậy phải không?
- Ai nói vậy? Tự anh thức đấy chứ!
Chàng nhìn đăm đăm vào Ức Hoa, nàng vẫn lặng lẽ, dịu dàng, yên tịnh như trước. Chàng nhìn không ra nàng có những biến đổi gì về phương diện tình cảm. Chàng đi vào hướng phòng tắm, rửa ráy xong xuôi, chàng đi trở ra, thấy ngay Ức Hoa đang đứng ngẩn ngơ, nhìn vào một xấp giấy họa của Chí Tường. Có tiến triển! Chàng thầm nghĩ, nếu như Ức Hoa có thể có hứng thú với xấp giấy họa của Chí Tường, điều đó chứng tỏ là nàng càng lúc càng quan tâm đến Chí Tường. Chàng hân hoan gật gật đầu, hỏi dò:
- Sao? Nó vẽ cũng không tệ phải không?
Ức Hoa nói một cách hâm mộ, khen tặng:
- Đẹp quá đi chứ! Anh ấy quả là một thiên tài! Thảo nào mà anh thường hay khen anh ấy!
Chí Viễn cười một cách bí mật, nói:
- Anh biết là thế nào em cũng biết thưởng thức tài nghệ của nó mà! Sao? Ức Hoa? Có chuyện gì vui không được dấu anh đấy nhé!
Ức Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên:
- Dấu anh? Em có chuyện gì mà dấu được anh? Từ nhỏ, em đã không có một bí mật nào đối với anh!
Chí Viễn nhìn nàng chăm chú:
- Thật sao?
Dưới cái nhìn soi mói của chàng, nàng hơi có vẻ rút lại một chút, đột nhiên, gương mặt nàng hơi ửng đỏ lên. Ánh mắt nàng quay sang chỗ khác như muốn tránh một cái gì đó, buông xấp giấy tốc họa của Chí Tường xuống, nàng ôm lấy đống quần áo dơ để trên ghế lên, nói thật nhẹ:
- Em có nấu mấy món ăn mà anh thích, giò heo nấu chao, anh sang nhà đi, đã gần đến giờ ăn trưa rồi, ba đang đợi bên nhà đấy!
Chí Viễn lại nhìn nàng chăm chú:
- Sao? Buổi cơm này có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?
Ức Hoa hơi nhíu đôi chân mày:
- Hôm nay anh sao vậy? Chí Viễn? Đến nhà em ăn cơm, mà cũng cần phải có ý nghĩa đặc biệt nữa hay sao? Anh nhìn anh thử xem, lúc gần đây lại gầy sụt đi, cho anh chút đồ ăn ngon, để bổ lại một tí ấy mà.
Chí Viễn liếm liếm môi, làm như đang thèm thuồng lắm:
- Giò heo nấu chao? Sao mà em có hứng đi nấu món đồ ăn mất nhiều công phu vậy? Tuy nhiên... sao không để dành ăn vào buổi tối?
Chàng nói một cách ngần ngừ.
Ức Hoa hơi ngẩng người ra:
- Ăn buổi tối?
Chí Viễn nói một cách trầm ngâm:
- Chí Tường không được ăn giò heo cũng đã lâu lắm rồi! Anh xem, hay là để dành đến tối cho Chí Tường ăn với, chúng ta ăn qua loa gì cũng được mà! Anh thì cho dù chỉ ăn bánh mì sandwich, cũng có thể sống qua ngày được! Còn Chí Tường, dù sao cũng chỉ mới ra ngoại quốc đây thôi, nó ăn đồ Ý chưa quen đâu!
Ức Hoa ôm đống quần áo, đứng chết trân ở đó. Một lúc thật lâu sau, nàng mới ngơ ngẩn nhìn Chí Viễn, nói bằng một giọng thật u uất, thật chậm chạp, thật nhỏ nhẹ:
- Chí Viễn, trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có một mình Chí Tường hay sao?
Chí Viễn bước lên mấy bước, tiến đến ôm lấy vai nàng, nói:
- Dĩ nhiên là không. Còn có em nữa chứ!
Nàng hơi có chút run rẩy. Giọng nàng hừ nhẹ:
- Có em chăng?
- Đúng vậy, em và Chí Tường!...
Chí Viễn nói bằng một giọng thành khẩn, cúi đầu xuống nhìn nàng, chàng thấp giọng hỏi:
- ... Em và Chí Tường cũng đã quen thuộc với nhau lắm rồi, phải không? Nói cho anh biết, hai đêm nay, hai đứa tụi em đi chơi ở đâu thế?
Sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch, ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đen thăm thẳm như hai giếng nước sâu không thấy đáy, nhìn chàng không chớp. Một lúc sau, nàng mới nói một cách lặng lẽ:
- Đã mấy hôm rồi em không hề gặp Chí Tường, mấy đêm nay, anh ấy đều không đến ăn cơm. Nếu như anh chỉ thích ăn bánh mì sandwich, thì giò heo cũng không cần anh phải bận tâm đến, em và ba sẽ ăn hết, không sao đâu!
Chí Viễn chau đôi chân mày, giật mình kinh hoảng:
- Cái gì? Mấy lúc gần đây nó không đến chơi với em sao?
Ức Hoa thở ra một hơi dài:
- Chí Viễn! Tại sao anh ấy lại phải đến chơi với em chứ? Thôi được rồi, nếu như anh không đi sang nhà với em, thì em đi về vậy!
Nàng đi ra hướng cửa.
Chí Viễn định thần lại, chàng đưa tay ra kéo ngay Ức Hoa:
- Đừng gấp! Đợi anh với! Anh lấy cái áo khoác ngoài đã!...
Chàng chạy ngay vào trong phòng ngủ, lấy ra chiếc áo khoác, một mặt đi ra, một mặt suy nghĩ:
- Kỳ lạ nhỉ, mấy hôm nay trông nó có vẻ thần bí vô cùng, và lúc nào cũng như để hồn ở đâu đâu ấy, anh cứ ngở nó và em... và em đi chơi với nhau chứ!
Ức Hoa cầm lấy tấm giấy bản thảo phác họa nằm phía trên cùng của Chí Tường đưa cho Chí Viễn, và nói rằng:
- Có thể là... đi chung với cô gái này!
Chí Viễn đưa tay cầm lấy bức họa, đưa mắt nhìn ra vẻ nghĩ ngợi. Đó là một bức tốc họa bằng bút than, trên bức họa, là một thiếu nữ tóc ngắn, mặc chiếc áo khoác ngoài bằng len, trên gương mặt nàng mang một nụ cười vừa hoạt bát, vừa ngây thơ, nàng ngồi trên một cỗ xe ngựa, bàn tay đang vẫy vẫy cây roi da. Thần sắc nàng trông thật phóng khoáng, thật xinh tươi. Tuy rằng chỉ là tốc họa, nhưng nét vẽ thật tinh tế và truyền thần, nàng con gái đó có ánh mắt long lanh, linh động, nụ cười vui vẻ, tự nhiên, thần sắc hớn hở, yêu đời. Chí Viễn cầm chặt bức tốc họa trên tay, nhìn một cách ngơ ngẩn. Một lúc sau, chàng mới nói:
- Em đừng có thắc mắc, có thể đây là cô người mẫu của trường đấy thôi!
Ức Hoa lắc lắc đầu:
- Em không hề thắc mắc! Em có gì mà phải thắc mắc đâu? Tuy nhiên, em biết, người mẫu không bao giờ ngồi trên xe ngựa như thế, vả lại, ở La Mã, muốn tìm một cô gái Đông Phương làm người mẫu, e rằng không dễ đâu!... Bây giờ, anh có muốn ăn giò heo nấu chao hay không?
Nàng kéo lấy cánh tay của Chí Viễn.
Chí Viễn đứng ngẩn ngơ ở đó, đôi mắt mở trừng trừng, cuối cùng, chàng cũng đi theo nàng ra ngoài một cách máy móc. Vừa đi, chàng vừa lẩm bẩm một mình:
- Kỳ thật! Chuyện này quả thật là có hơi kỳ cục đấy nhé!
***
Cùng một thời gian đó, Chí Tường và Đan Lệ đang ngồi ở một quán café bên vệ đường, nhâm nhi café, ăn hot dog và bánh ngọt của Ý, Chí Tường hơi có vẽ lơ đễnh, bâng khuâng, nét mặt Đan Lệ vẫn tươi tỉnh như bình thường. Đôi chân mày dài và cong vút của nàng, khi thì cúi xuống, khi thì nhìn lên, đôi con mắt dao động, linh hoạt, lặng lẽ quan sát chàng từ phía sau rèm mi dài cong vút đó. Trên tay nàng đang cầm chiếc muỗng café bằng bạc nhỏ, không ngừng quậy loạn xạ vào ly café, phát ra tiếng kêu leng keng không dứt. Vì khí trời lạnh lẽo, những chiếc bàn của quán café vắng ngắt, lạnh tanh, khách bộ hành trên đường cũng lạnh tanh, vắng ngắt.
Chí Tường thở ra một hơi dài, thật nhẹ:
- Tiểu Lệ Chi, ngày mai em thật sự về Thụy Sĩ sao? Có thể ở lại thêm vài hôm nữa không?
Đan Lệ dương hàng mi dài cong vút lên, ánh mắt nàng nhìn chàng long lanh:
- Anh thật sự hy vọng em ở thêm vài hôm chăng?
Chí Tường lại thở ra một hơi dài, dựa ngửa người ra ghế, hai tay ôm lấy ly café, như muốn dùng nó để lấy chút hơi ấm. Hơi thở từ trong miệng chàng thoát ra, tạo thành một đám hơi trắng sương mờ. Chàng nhìn nhìn trời, nhìn nhìn vào phía cuối đường vắng lặng không một bóng người, nhìn nhìn vào cây cổ thụ ven đường, trong lòng chàng mơ hồ nghĩ đến Chí Viễn; sự tiều tụy của Chí Viễn, sự kỳ vọng của Chí Viễn, công việc của Chí Viễn... anh ấy làm việc cực nhọc quá sức, những đồng tiền làm lụng cực khổ như thế, không phải để cho em mình phung phí. Chí Tường hớp một ngụm café, ly café đã nguội thật nhanh. Đột nhiên, chàng giác ngộ ra một chuyện, học trò nghèo, không có đủ tư cách để có bạn gái! Nhất là với những người con gái xuất thân từ gia đình phú quý, giàu sang như Đan Lệ, những người con gái không hề biết đến sự đau khổ trong nhân gian!
Chàng nói lẩm bẩm, thẩn thờ:
- Thôi đi, em về cũng tốt!
Đan Lệ trừng mắt nhìn chàng:
- Anh biết không? Chí Tường, anh thật là một người mâu thuẫn nhất đời!
- Sao vậy?
- Em đi chơi với anh một tuần lễ, có lúc anh vui vẻ, hồn nhiên như một đứa trẻ thơ, có lúc anh lại ưu sầu, buồn bã như một ông già! Em chưa bao giờ thấy một người nào mâu thuẫn và dễ thay đổi như anh!
Chàng cười một cách héo hắt:
- Bây giờ thì em thấy rồi đó!
Đan Lệ dùng chiếc muỗng bạc khuấy vào ly café, nói một cách dấm dẳng:
- Thấy thì đã thấy rồi đó!... Ngoài ra anh lại còn là một người rất kiêu hãnh, làm như ta đây là số một vậy!
Chàng hỏi một cách buồn bã:
- Anh thật sự có phải như vậy hay không?
Nàng nói hơi to tiếng:
- Đúng vậy! Đối với em, anh là một người rất cẩn thận...
- Cẩn thận?
Đan Lệ nói một cách thẳng thắn:
- Cẩn thận duy trì một khoảng cách! Anh làm như lo sợ là em sẽ bắt cóc anh!...
Nàng nheo nheo mắt nhìn chàng, trong giọng nói của nàng có vẻ khiêu khích:
- Anh sợ em, phải không?... Thật sự, anh không cần phải sợ em!...
Nàng lại cười khúc khích, lại khôi phục sự hóm hỉnh thường nhật của nàng:
- Em không hề muốn bắt cóc anh đâu!
Chàng trừng mắt nhìn nàng, hơi mỉm miệng cười, im lặng không nói, nàng tiếp tục nói thêm:
- Để em nói thẳng cho anh biết nhé, ở Thụy Sĩ, em có rất nhiều bạn trai, người Trung Hoa, người ngoại quốc đều có, họ sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho em, thế nhưng đối với việc kết bạn, em là một người tương đối tùy tiện! Em không bao giờ thật sự hết lòng hết dạ với một ai cả, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà ba mẹ em an tâm để cho em đi chơi với anh, họ biết rằng em không dễ lạt lòng, biết rằng em rất thoải mái trong chuyện bạn bè, và cũng biết rằng em hơi có chút xem đời như một trò chơi. Do đó, Chí Tường... tốt nhất là anh đừng nên giữ em ở lại, chúng ta như bèo nước gặp nhau, hôm nay chúng ta có thể cùng nhau đi chơi rất vui vẻ, ngày mai em về Thụy Sĩ, ngày hôm sau có thể là em sẽ không còn nhớ đến anh nữa rồi, anh hiểu không?
Chí Tường nhìn nàng thật sâu, thật sâu, vẫn im lặng không nói một lời.
- Tại sao anh không nói chuyện?
- Anh còn có gì để nói nữa đâu? Em đã cảnh cáo anh rồi đó, và anh cũng đã rất cẩn thận tiếp nhận đấy thôi! Ngày mai em đi về, ngày mốt em đã quên anh đi rồi...
Chàng lại nhìn nhìn trời, đột nhiên như đã quyết tâm, chàng đứng dậy:
- ... Tốt lắm, như vậy cũng tốt!... Anh phải đi học rồi đây, chào em, Đan Lệ!
Chàng để tiền lên bàn, đẩy ghế đi ra.
Đan Lệ nhảy dựng lên:
- Khoan đã! Anh vẫn còn phải đi học sao? Hôm nay là ngày cuối cùng em ở La Mã, anh cũng không chịu đi với em suốt ngày sao?
- Em biết rằng anh xem chuyện học hành quan trọng đến mấy!
Nàng nói một cách giận dỗi:
- Quan trọng hơn em à?
Chí Tường trầm ngâm giây lát. Rất nhiều vấn đề nằm ngổn ngang trăm mối trước mặt chàng, trong thoáng chốc đó đều hiện lên rõ rệt.
- Em chỉ là một người con gái anh có cơ duyên gặp gỡ giữa đàng, chúng ta đã có một mùa nghĩ mát không tệ ở La Mã, ngày mai em đi rồi, ngày mốt anh cũng sẽ quên em đi...
Chàng nói, ngẩng đầu lên, cố ý làm ra vẻ nhẹ nhàng:
- ... Tiểu Lệ Chi, em dùng hai chữ "quan trọng", nghe có vẻ "quan trọng" hóa vấn đề quá? Giữa chúng ta, vốn chẳng có gì mà, phải không?
Đan Lệ nhìn trừng trừng vào chàng, đôi con mắt nàng mở ra thật tròn, thật to, trong đó bừng bừng lửa giận, một lúc thật lâu sau, nàng mới dậm thật mạnh chân, đưa tay hất ngược chiếc khăn choàng cổ ra phía sau, nói thật lớn tiếng rằng:
- Anh cứ việc đi học cho bằng thích đi! Đồ... con mọt sách! Anh là một thằng ngố mà cứ tưởng mình là ta đây! Em đi đây! Từ đây về sau anh đừng hòng gặp lại em nữa!
Nàng quay người lại, xông thẳng về hướng con đường trước mặt, gió Đông lạnh căm căm thổi mạnh vào mặt nàng, nàng vẫn tiếp tục đi tới không hề quay đầu nhìn lại. Chí Tường đứng chết trân ở đó, đưa mắt nhìn theo bóng nàng khuất dạng ở phía góc phố xa xa. Chàng thở ra một hơi dài não nuột, ôm lấy tập vở, chàng đi về hướng trường học. Từ trong tận cùng sâu thẳm của tâm hồn chàng, có một sợi dây thần kinh nào đó đang cựa quậy, di động đến độ chàng cảm thấy một nỗi đau đớn ngấm ngầm đang lan rộng khắp tứ chi tạng phủ. Tại sao lại nói những lời đó? Tiểu Lệ Chi! Trái tim chàng lẩm bẩm những lời kêu gọi thầm kín: Chúng ta giống như hai con côn trùng có những màu sắc bảo vệ mình, không một ai chịu đem cái màu sắc nguyên thủy của mình để lộ ra cho đối phương thấy! Ồ, Tiểu Lệ Chi! Nếu như không phải ở nơi xứ người, nếu như anh không mang trên người trọng trách, nếu như chiếc cột trụ của La Mã và gia đình không đè nặng lên vai anh, và cũng không đè nặng trên vai Chí Viễn... nếu như, nếu như, nếu như! Nếu như không phải vì vô số những cái "nếu như" đó, anh sẽ không dễ dàng buông em ra đâu!
Ngồi trong lớp học, Chí Tường không còn nghe được giáo sư đang nói gì, trước mắt chàng, chỉ hiển hiện khuôn mặt của Đan Lệ, giọng nói tiếng cười hồn nhiên của Đan Lệ, thần sắc vui tươi, hớn hở của Đan Lệ, những câu nói khôi hài, dí dỏm của Đan Lệ, thái độ ngây thơ, bướng bỉnh của Đan Lệ... Một tuần lễ nay, tất cả những mảnh vụn nho nhỏ của khoảng thời gian ở bên cạnh Đan Lệ, đều trở về trước mặt chàng. Ngày gặp gỡ ở viện bảo tàng, cuộc đi dạo bằng xe ngựa ở công viên Borghese, những bước đi lang thang ở phế thành La Mã, những bước chân đuổi bắt ở đấu trường Colosseum. Đan Lệ lúc nào cũng có những sáng kiến mới lạ không dứt, nàng có thể leo lên ngồi vắt vẻo trên cây cột của miếu thờ nơi phế thành La Mã, và cũng có thể cất cao giọng hát véo von ngay giữa đấu trường Colosseum rộng lớn. Chàng không bao giờ quên được, cảnh tượng nàng đứng dưới chiếc cửa hình vòng cung ở chỗ đấu trường đó, hát thật lớn tiếng rằng:
- Trời xanh xanh,
Nắng trong trong,
Mây trắng trắng,
Trời xanh, mây trắng,
Đẹp biết ngần nào...
Tiếng hát của nàng vang dội trong khuôn viên của đấu trường, nàng hát, nàng ca, nàng cười. Cười mở rộng trời, cười vang vang đất, tiếng cười nàng làm sống dậy cả một khu đấu trường đổ nát, xa xưa.
Tất cả những thứ đó đều đã qua đi rồi sao? Tất cả những thứ đó chỉ là một đoạn đời kỳ ngộ ở La Mã hay sao? Chỉ là một cơn gió thoảng qua? Chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, dễ thức? Chí Tường chép miệng thở dài, đúng vậy, nàng sẽ quên chàng đi rất nhanh, chàng tin ở điểm đó, tự bẩm sinh nàng đã có cái bản tính hào sảng, phóng khoáng đó, nàng tuyệt đối không bao giờ chỉ vì một tuần lễ giao du với nhau mà tỏ ra lưu luyến không rời! Huống chi, giữa họ chưa hề bao giờ có gì xảy ra. Thế nhưng, nếu như chàng thật sự muốn nắm giữ lấy những thứ đó, thì chúng có thoát ra từ những khe hở của bàn tay chàng hay không? Chàng đưa mắt nhìn ông giáo sư trân trối, thế nhưng, chàng không nhìn thấy ông, mà chàng lại nhìn thấy Chí Viễn, đang còng lưng vác chiếc cột nặng chình chịch, đang bước từng bước loạng choạng phía sau hậu trường sân khấu. Phía trước sân khấu, có tiếng ca hát thánh thót vang lừng, có tiếng vỗ tay ào ào không dứt; phía sau sân khấu, có những bức phong dựng cảnh, có cột trụ giả nặng nề, và có cả người anh lưng còng còm cõi của chàng!
Chàng lắc lắc đầu, lắc đi hình bóng của Đan Lệ, lắc đi tất cả những ảo tưởng, lắc đi những tiếng cười và tiếng hát, và cũng lắc đi luôn những hoan lạc lẫn khát vọng. Thế nhưng, điều chàng không thể lắc đi được, là nỗi bi ai và đau đớn ở tận cùng thâm sâu của trái tim mình.