Có một thời gian dài, Linh San cảm thấy không vui. Chẳng hiểu sao nàng hay buồn vô cớ. Chị Trân nói có lẽ vì Linh San mất ngủ, cha thì bảo tại San làm việc nhiều, thiếu những cuộc vui tuổi trẻ. Chỉ có mẹ là yên lắng suy nghĩ. Và tối hôm ấy, khi cha bận dự tiệc, chị Linh Trân và Anh Cao xem hát. Linh Vũ giam mình trong phòng riêng làm bài, nhà trở nên vắng vẻ. Linh San với cây bút và mảnh giấy trước mặt, nhưng chẳng viết được gì. Mẹ đã lặng lẽ đi vào.
Linh San thấy mẹ bước vào, cúi nhìn xuống, bà Lưu cầm mảnh giấy trên bàn lên.
"Nỗi buồn vô cớ, lòng buồn phải chăng vì mùa thủ"
Bà Lưu đặt giấy xuống bàn.
- Vì ai thế?
- Không ai cả.
Mẹ Linh San hỏi và vuốt tóc con gái:
- Cái thằng Nhiếp Sanh ư? Mấy năm rồi chẳng đi đến đâu cả à? Với đàn ông con trai, tốt nhất là ta đừng chủ động tấn công. Đàn ông họ có nhiều loại lắm, lại phản ứng khác nhau. Nhiếp Sanh theo mẹ thì nó trung hậu, thật thà có cái hơi chậm lụt thôi.
Linh San hơi bất mãn:
- Sao mẹ với mọi người, động tí là ghép con với Nhiếp Sanh hoài vậy? Không lẽ ngoài Nhiếp Sanh ra, con không thể có người bạn trai nào khác ư? Trên đời nay không còn đàn ông khác ư?
Bà Lưu tò mò:
- Ai vậy? Bạn trai cùng trường hay mới quen?
- Không ai cả.
Bà Lưu có vẻ suy nghĩ:
- Mẹ hiểu rồi. Có lẽ con không hài lòng với Nhiếp Sanh, nhưng cũng chưa vừa ý với một ai khác, nên con...
- Mẹ. Xin mẹ đừng đoán mò.
- Nhưng mẹ biết con đang có tâm sự.
- Không, con rất vui, rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại, con cũng không có tâm sự gì hết.
Bà Lưu vừa vuốt tóc San vừa nói:
- Nói cho mẹ nghe đi. con không thể qua mắt mẹ được.
Linh San ngước lên nhìn bà Lưu:
- Mẹ cứ để mặc con, nghe mẹ.Con không muốn ai quấy rầy. Chỉ tại thời tiết.
- Thời tiết làm sao? Trời đẹp thế này còn gì hơn?
- Nhưng với con không đẹp, mẹ đừng chọc con khóc nhé.
Bà Lưu nói:
- Được rồi, được rồi..Con đừng khóc, coi chừng Linh Vũ nó cười đấy.
Đột nhiên Linh San muốn khóc:
- Cũng tại mẹ cả. Khi không rồi mẹ làm con buồn.
Bà Lưu nói:
- Thôi đừng khóc. Mẹ xin lỗi. Lau nước mắt đi, chuông cửa reo kià, chắc Linh Trân đã về, làm cô giáo rồi mà còn khóc. Coi chừng người ta thấy cười chết.
Linh San vội vào phòng vệ sinh rửa mặt. Khi trở ra, thấy Thuý Liên đứng trước cửa với nụ cười.
- Cô Linh San, Hương nó mới qua đây tìm cô nói là cô chủ nó không chịu viết chữ.
Linh San nhíu mày:
- Thế bố nó đâu.
- Cô Hương nói là chưa về.
Linh San có vẻ không vui:
- à! để tôi sang đấy xem.
Và Linh San ra cửa, bà Lưu nhìn theo. Hơi bối rối, trực giác cho bà thấy có một nỗi lọ Gương mặt của người đàn ông kia. Mắt sâu, mày rậm. Không lẽ đó là nguyên nhân làm Linh San âu sầu. bà ngồi xuống ghế thở dài.
Linh San bước vào nhà bé Sở Sở.
Bé Sở Sở dang ngồi cạnh bàn. Một quyển tập viết mở trước mặt, tay cầm viết. Nhưng thấy Linh San vào, nó vội nói:
- Dì ơi, con không thích viết tên con đâu.
- Sao vậy?
Linh San ngồi xuống, cầm quyển tập lên. Mực dính tèm lem không có lấy một chữ.
- Con phải tập viết tên mình chứ. Nếu không biết viết người ta sẽ cười cho.
Bé Sở Sở phụng phịu:
- Tên khó viết quá à, dì cho con một tên khác đi!
- Sao lại đổi tên được? Tên con cũng đẹp quá mà, đẹp giống như khuôn mặt con vậy.
Bé Sở Sở nói:
- Không phải đâu.Chị Hương bảo con là quỷ phá nhà chay, còn cô người làm trước nói con là quỷ con, tối qua cha say rượu về bảo con là quỷ báo đời, nếu vậy con là quỷ thì đương nhiên con phải xấu xí lắm chứ?
Linh San nắm lấy tay bé Sở Sở nói:
- Nếu con không ngoan thì đương nhiên con sẽ xấu xí. Nhưng dì thấy con bây giờ chăm học nè, ngoan nè... Mà bé ngoan thì đứa nào cũng đẹp. Nào đến đây, dì cầm tay con viết nhé!
Bé Sở Sở nhìn Linh San, rồi cầm bút lên. Linh San cầm tay bé đồ từng nét một, nhưng vừa viết được mấy chữ, bé lại nói:
- Sao tay con nó nhức quá à?
Viết thêm mấy chữ, nó lại nói:
- Mắt con mỏi quá dì ơi.
Thấy Linh San vẫn im lặng. Một chút nó lại nói:
- Chân con đau quá, dì ơi.
Linh San không nhịn được cười, nhìn bé Sở Sở.
- Con viết bằng tay, sao lại đau chân?
Bé Sở Sở thật thà.
- Tại vì lúc viết chữ, ngón chân con nó không chịu ở yên.
- Sao lạ vậy?
- Vì nó muốn phụ nó thấy tay mỏi quá.
Con bé thât. dễ thương. Linh San keó cô bé vào lòng, nàng hôn lên trán nó:
- Con ngoan lắm.
Bé Sở Sở ngẩng lên, nó có vẻ ngạc nhiên như chưa hề nghe ai nói với nó như vậy. Rồi tựa vào ngực Linh San.
- Dì ơi, con thương dì quá.
Linh San chợt thấy mắt ướt, nàng bế bé Sở Sở lên, đi về phía phòng riêng của nó.
- Thôi hôm nay viết bao nhiêu đủ rồi, bây giờ con đi ngủ, dì sẽ ru con ngủ nhé!
Sở Sở không đáp chỉ ôm chặt Linh San. Linh San hỏi;
- Nhưng con tắm chưa?
Sở Sở gật đầu.
- Thế áo ngủ đâu?
- Dạ, trong tủ.
Linh San đặt bé Sở Sở ngồi ở mép giường, nàng mở tủ lấy áo thay cho con bé. Cô Hương có vẻ áy náy.
- Cô để em thay cho nó cho.
Nhưng bé Sở Sở lại lắc đầu.
- Con lại muốn dì thay cho con kià.
Linh San cười với cô Hương:
- Được rồi, cô đi ngủ đi. tôi thay áo cho nó cũng được.
Cô Hương rút lui. Linh San đã thay áo cho bé Sở Sở. Nàng đặt nó nằm ngay ngắn trên giường, keó chăn đắp tử tế. Nó yên lặng nhìn nàng:
- Thôi con ngủ đi.
Giọng Sở Sở nũng nịu:
- Dì ơi. Lần trước dì hát ru, sao bây giờ dì lại không hát?
Linh San cười. Nàng ngồi xuống bên mép giường:
"Trăng mờ, chim bay xa
Đom đóm đã lập lòe... "
Linh San hát đi hát lại mãi đến lúc bé Sở Sở ngủ yên, nhìn khuôn mặt ngây thơ, San nhớ tới buổi tối hôm nào, con bé hung dữ, vừa cào vừa cấu, làm sao tin được đây chỉ là một.
Linh San đứng dậy tắt ngọn đèn trên đầu giường, rồi mới đi ra ngoài khép cửa lại. Đến phòng khách, Linh San giật mình. Bằng Phi đã trở về tự bao giờ, và đang ngồi trong ghế hút thuốc. Linh San bối rối.
- Anh về từ bao giờ thế?
- Nãy giờ.
- Hình như mỗi ngày tan sở xong là anh không vội về nhà?
- Ờ.
- Mỗi tối anh đều đi uống rượu?
- Ờ.
- Ngoài rượu ra anh còn làm gì khác nữa không?
Bằng Phi trừng mắt nhìn Linh San.
- Tôi đâu phải là học trò mẫu giáo đâu?
Linh San chợt thấy tức giận.
- Vâng tôi chỉ đủ khả năng chăm học sinh mẫu giáo.
Bằng Phi dụi tàn thuốc rồi đứng dậy quay mặt đi nơi khác:
- Thôi cô đi về đi.
- Vâng.
Linh San đáp nhưng không cử động. Bằng Phi thở dốc:
- Tôi bảo cô đi về cho nghe không?
Đột nhiên Bằng Phi ôm lấy đầu:
- Từ ngày vợ tôi bỏ đi tôi sống như vậy đó, trụy lạc và sa đọa, tôi như một kẻ mắc bệnh dịch, đáng ghê tởm, cô đừng đến gần, cô hãy đi đi. Tôi bảo cô đi cô có nghe không?
Linh San lặng lẽ bước đến cạnh Bằng Phi nói với giọng rất dịu dàng:
- Chị ấy tên gì?
- Ai?
- Vợ của anh đấy.
- Cô làm ơn đừng nhắc đến cô ấy nữa.
Bằng Phi có vẻ giận dữ, Linh San lắc đầu.
- Thôi được tôi về.
Nàng quay đi, nhưng Bằng Phi đã giữ lại.
- Linh San, tôi còn đủ tư cách để yêu một lần nữa không?
Linh San quay nhanh lại, mắt của Bằng Phi cuồng nhiệt như hai bó đuốc. Phi kéo Linh San vào lòng, cúi xuống, thời gian như ngừnglại, chỉ có tiếng tim đập, tiếng thở. Bằng Phi nói, giọng nói yếu đuối như của một đứa trẻ.
- Em đừng bỏ đi. Như em nói, anh chỉ có cái vỏ cứng bên ngoài, còn bên trong chỉ như một cọng lau.
Linh San ngẩng lên sờ lấy cằm của Phị Mắt chàng ướt. Linh San hỏi:
- Anh sợ gì?
- Anh sợ là... anh như chiếc túi hỏng, chiếc túi đó không còn đủ tư cách để chứa một hạt trân châu như em.
Linh San tựa đầu vào vai Phi.
- Em sẽ vá lành chiếc túi ấy.
Linh San nói, và nàng thấy hình như Bằng Phi đang rùng mình.