Xưa có một người nghèo có mười hai đứa con. Bác phải làm
ngày làm đêm để nuôi chúng. Khi đứa con thứ mười ba ra đời bác
không biết xoay cách nào nữa, đành chạy ra đường cái nhờ người
nào gặp trước tiên đỡ đầu cho nó.
Thoạt tiên, bác gặp ngay Đức Chúa Trời. Người đã biết ý định
của bác, liền phán:
- Tội nghiệp, ta thương con lắm, ta rất muốn đỡ đầu cho cháu,
chăm sóc nó, làm cho nó sung sướng ở trên thế gian.
Người ấy hỏi:
- Ông là ai?
- Ta là Chúa Trời.
- Thế thì tôi không muốn ông đỡ đầu cho con tôi vì ông chỉ phò
người giàu sang và bỏ mặc kẻ nghèo khó đói rét.
Bác ta bèn quay đi tìm người khác. Bác gặp Quỉ. Quỉ hỏi:
- Bác tìm gì? Bác có muốn ta đỡ đầu cho con bác không? Ta sẽ
cho nó giàu nứt đố đổ vách và hưởng đủ khoái lạc trên đời.
Người kia hỏi:
- Ông là ai?
- Ta là Quỉ.
- Thế thì tôi không muốn ông đỡ đầu cho con tôi, vì ông lừa dối
và quyến rũ con người.
Rồi bác lại đi. Bác gặp Thần Chết. Toàn thân Thần Chết là mớ
xương khô. Thần tiến đến bảo bác:
- Bác để ta đỡ đầu cho con bác.
Bác hỏi:
- Ông là ai?
- Ta là Thần Chết, coi ai cũng như ai.
- Bác công bằng, coi người giàu kẻ nghèo như nhau. Vậy xin
bác đỡ đầu cho con tôi.
- Thế nào ta cũng làm cho con bác giàu sang như ta đã giúp cho
tất cả các bạn bè của ta.
- Thế đến chủ nhật sau sẽ làm phép rửa tội cho cháu, ông nhớ
đến nhé.
Thần Chết đến đúng hẹn và làm nhiệm vụ của người cha đỡ
đầu. Khi thằng bé đã lớn, cha đỡ đầu đến gọi đi. Thần dắt nó vào
rừng, chỉ cho nó một cây thuốc và dặn.
- Bây giờ ta mới cho con quà đỡ đầu. Ta sẽ làm cho con thành
một thầy thuốc lừng danh. Mỗi lần con đi thăm bệnh, ta sẽ hiện
đến. Khi con thấy ta đứng phía đầu bệnh nhân, con có thể nói
cương quyết rằng họ khỏi bệnh và con cầm lấy cây mà điều trị.
Nhưng nếu ta đứng về phía chân họ, thì ta sẽ bắt họ đi: con cứ việc
nói cho họ biết rằng dù có chạy chữa cũng vô ích, thầy thuốc nào ở
trần gian cũng không thể cứu được. Nhưng con phải cẩn thận chớ
dùng cây này ngược với ý ta, nếu không nghe ta thì lụy đến thân
đó!
Chẳng bao lâu, chàng thanh niên thành một thầy thuốc, danh
lừng bốn biển. Tiếng đồn là thoáng trông bệnh nhân thầy đã có thể
nói chắc chắn là chữa được hay chết.
Thiên hạ ở đâu đâu cũng kéo đến. Đâu cũng mời thầy và trả
thầy rất hậu, chẳng bao lâu thầy giàu có lắm.
Lúc bấy giờ, nhà vua lâm bệnh, cho mời thầy đến xem có cứu
chữa được nữa không. Khi vào cung, thầy thấy Thần Chết đứng ở
phía chân vua. Như vậy là không thuốc nào trị được nữa. Thầy nghĩ
bụng: "Giá phỏng mình đánh lừa Thần Chết một bận này, thì nhất
định Ngài giận lắm, nhưng chắc là cha đỡ đầu cũng lờ đi cho mình.
Vậy mình thử xem thế nào". Rồi thầy cho đặt nhà vua quay đầu về
phía Thần Chết và cho uống cây thuốc, vua khỏi bệnh.
Thần Chết hầm hầm đến chĩa ngón tay vào mặt thầy lang mà
mắng:
- Mày đã lừa ta, lần này thì ta tha cho mày vì mày là con đỡ
đầu của ta. Nhưng nếu mày còn dại dột lần nữa thì ta sẽ trị thẳng
tay.
Cách đấy ít lâu, công chúa ốm nặng. Vua chỉ sinh được một
mình công chúa, nên khóc đêm khóc ngày đến mù cả mắt. Vua ra
chiếu chỉ rằng ai chữa được bệnh công chúa sẽ được làm phò mã và
nối ngôi người. Khi thầy lang vào phòng công chúa thì thấy Thần
Chết đứng ở phía chân bệnh nhân. Lẽ ra thầy phải nhớ đến lời
người cha đỡ đầu dặn. Nhưng thầy thấy công chúa đẹp, thầy hy
vọng lấy được công chúa, thầy đâm lú lẫn quên hết, không để ý gì
đến Thần Chết đứng quắc mắt và giơ cả nắm đấm xương xẩu lên.
Thầy nâng công chúa cho xoay đầu về phía chân giường, rồi cho
uống cây thuốc. Đôi má công chúa ửng hồng và nàng khỏi bệnh.
Thần Chết bị lừa lần nữa rảo bước đến nhà thầy lang bảo:
- Thế là đi đời nhà mày! Bây giờ đến lượt mày chết.
Thần Chết đưa tay lạnh giá ra nắm chặt lấy thầy lang, khiến
thầy hết đường cựa quậy. Thần điệu thầy đến một cái hang ở âm
phủ. Ở đấy có hằng hà sa số là đèn đang cháy, lớn có, nhỡ có, nhỏ
có. Lúc nào ngọn này tắt thì lại có những ngọn khác bừng sáng lên,
muôn nghìn ngọn lửa chạy đi chạy lại trông tựa như đèn cù.
Thần Chết nói:
- Mày thấy chưa? Đây là những ngọn đèn sinh mệnh từng
người. Những ngọn lớn là của trẻ con, những ngọn nhỡ của vợ
chồng đang xuân, những ngọn nhỏ của các cụ già. Nhưng cũng có
những đèn sinh mệnh trẻ em và thanh niên mà chỉ có ít ánh sáng.
Thầy lang tưởng ngọn đèn sinh mệnh của mình còn to, xin cha
đỡ đầu chỉ cho xem.
Thần Chết trỏ cho thầy ngọn đèn rất nhỏ, chập chờn sắp tắt.
Thầy lang khiếp sợ, nói:
- Trời ơi! Cha thân mến, cha hãy thương con thắp cho con ngọn
khác, để con được hưởng cuộc đời của con, được lấy nàng công chúa
xinh đẹp, được làm vua.
Thần Chết nói:
- Ta không làm gì được, vì phải có ngọn này tắt trước thì mới
thắp ngọn khác lên được.
- Vậy thì cha hãy ghép chiếc đèn của con vào một chiếc đèn lớn
để đèn con tiếp tục cháy.
Thần Chết làm ra bộ chiều ý thầy lang, đi lấy một ngọn đèn to.
Nhưng trong thâm tâm, Thần muốn trả thù, nên cố tình đánh rơi
chiếc đèn nhỏ xuống đất cho tắt. Thầy lang lăn ra chết ngay và bị
Thần Chết bắt đi.
Chúng ta không nên để mất lòng tin của mình đối với người
khác. Khi chúng ta đã để mất lòng tin thì rất khó có thể lấy lại
được. Trong câu truyện các em vừa được đọc thầy lang đã lừa dối và
làm mất lòng tin đối với cha đỡ đầu là thần chết nên phải gánh một
hậu quả bi thảm.