Ngày xưa có một ông vua đi săn ở một khu rừng lớn, vì vua
đuổi theo một con thú hăng quá nên quân hầu không ai theo kịp.
Tối đến, vua đứng lặng nhìn quanh, thấy mình đã bị lạc đường,
không tìm được lối ra. Bỗng vua thấy có một mụ già, đầu lắc lư đi
tới: đó là một mụ phù thủy. Vua bảo mụ:
- Này cụ, cụ có thể làm ơn chỉ cho tôi lối ra khỏi rừng được
không?
Mụ đáp:
- Tâu bệ hạ, được chứ. Cái đó già làm được, nhưng với một điều
kiện mà nếu bệ hạ không chấp nhận thì bệ hạ không bao giờ ra
được khỏi rừng này và sẽ chết đói ở đây.
Vua hỏi:
- Điều kiện gì hở cụ?
- Già có một đứa con gái đẹp nhất đời. Bệ hạ chưa từng thấy ai
đẹp đến thế đâu, thật xứng đáng làm vợ vua. Nếu bệ hạ đồng ý lấy
nó làm hoàng hậu thì già sẽ chỉ đường cho bệ hạ ra khỏi rừng.
Trong lúc hoảng sợ, vua bằng lòng ngay. Mụ già dẫn vua đến
ngôi nhà nhỏ của mụ. Con gái mụ ngồi bên lửa. Cô đứng dậy ra đón
vua ngay, như đã sẵn sàng chờ vua đến. Vua thấy cô tuyệt đẹp
nhưng không thích, nhìn cô, vua cảm thấy rờn rợn. Sau khi vua đặt
cô lên mình ngựa thì mụ chỉ đường cho vua. Vua về đến cung điện
làm lễ cưới.
Nguyên vua đã lấy vợ một lần và hoàng hậu sinh được bảy con,
sáu trai một gái, vua yêu quí vô cùng. Sợ người dì ghẻ đối với con
mình không tốt mà còn có thể làm khổ chúng nữa vua đưa chúng
đến ở một tòa lâu đài hiu quạnh giữa rừng sâu. Lâu đài rất kín,
đường đi đến khó mà tìm được, chính vua cũng không tìm ra đường
nếu không được một bà lão cho một quận chỉ có phép lạ. Khi vua
ném quận chỉ về phía trước, nó sẽ tự gỡ ra và chỉ đường cho vua.
Nhà vua luôn luôn đi thăm các con yêu dấu, nên hoàng hậu để ý
đến sự vắng mặt của vua, Mụ dì ghẻ tò mò muốn biết vua đi vào
rừng một mình làm gì. Mụ bèn cho thị vệ của vua nhiều tiền, chúng
nói lộ bí mật cho mụ biết và nói cả đến cuộn chỉ biết đưa đường.
Mụ bứt rứt không yên tâm, mãi cho đến lúc mụ tìm ra được chỗ
vua để cuộn chỉ. Mụ bèn may một số áo lót bằng lụa trắng và khâu
bùa vào vì mụ học được ít phép của mẹ. Một hôm, vua ruổi ngựa đi
săn vắng, mụ mang áo đi theo cuộn chỉ dẫn đường vào rừng. Bọn
trẻ thấy từ xa có bóng người đến tưởng là cha yêu dấu, vội vui
mừng chạy lại đón, Mụ bèn tung trùm lên mỗi đứa một cái áo, áo
vừa đụng vào người thì chúng biến ra thiên nga bay vượt qua rừng
biến mất. Mụ hớn hở về nhà, tưởng là đã trừ được lũ con chồng.
Nhưng mụ không ngờ là còn cô con gái không chạy ra đón cha cùng
các anh.
Một hôm, vua đến thăm các con thì chỉ thấy con gái thôi. Vua
hỏi:
- Các anh con đâu?
Cô đáp:
- Trời ơi, cha yêu dấu! Các anh con đi mất rồi, bỏ lại mình con.
Rồi cô kể cho vua nghe cô đứng ở cửa sổ nhìn thấy những gì,
các anh cô hóa thiên nga bay qua rừng thế nào, và đưa cho vua xem
những lông chim cô nhặt được ở ngoài sân. Vua rất buồn bã nhưng
không ngờ là hoàng hậu làm việc độc ác ấy. Vua sợ cô gái cũng bị
mất nốt nên định mang cô đi cùng. Nhưng cô sợ dì ghẻ nên xin vua
hãy để cô ở lại tòa lâu đài trong rừng đêm ấy nữa.
Cô gái đáng thương nghĩ bụng:
- Mình không thể ở đây lâu được nữa, mình phải tìm các anh
mới được.
Đêm đến, cô trốn vào rừng. Cô đi suốt đêm hôm ấy cả ngày
hôm sau, mãi đến lúc mệt quá không đi được nữa. Lúc đó, cô thấy
một chiếc lều hoang. Cô bước vào thì thấy một căn buồng có sáu
chiếc giường nhỏ. Nhưng cô không dám nằm vào chiếc nào, mà chui
xuống nằm ở gầm giường, định ngủ đêm đó trên nền đất rắn.
Nhưng tới lúc mặt trời sắp lặn cô nghe có tiếng lào xào và thấy
sáu con thiên nga bay qua cửa sổ chui vào. Chúng ngồi xuống đất,
thổi lẫn cho nhau, cho bay hết lông; bộ lông thiên nga trút ra như
một chiếc áo lót. Cô gái nhận ra các anh mình, mừng lắm, chui ở
gầm giường ra. Các anh trông thấy em cũng mừng rỡ chẳng kém.
Nhưng vui chẳng được bao lâu, các anh bảo em:
- Em không ở đây được đâu. Đây là sào huyệt của bọn cướp,
chúng về thấy em sẽ giết em mất.
Em hỏi:
- Thế các anh có cách nào che chở em không?
Các anh nói:
- Không, vì mỗi tối, các anh chỉ có thể trút bộ lông thiên nga,
hiện nguyên hình người trong một khắc đồng hồ, sau đó lại phải
biến thành thiên nga.
Em khóc hỏi:
- Thế không có cách nào giải thoát các anh à?
Các anh đáp:
- Không được đâu! Khó lắm. Trong sáu năm, em không được
nói được cười. Trong thời gian ấy, em phải may cho các anh sáu
chiếc áo lót nhỏ bằng hoa thúy cúc. Nếu em nói nửa lời là công toi
hết.
Các anh vừa nói xong thì một khắc đồng hồ đã qua, các anh lại
biến thành thiên nga bay qua cửa sổ mất.
Cô gái nhất định giải thoát cho các anh, dù có phải hy sinh tính
mạng. Cô rời bỏ chiếc lều hoang, vào giữa rừng, leo lên cây ngủ
đêm. Sáng hôm sau, cô đi hái hoa thúy cúc và bắt đầu khâu áo. Cô
chẳng nói năng được với ai mà cũng chẳng buồn hé miệng cười. Cô
chỉ ngồi một chỗ chăm chú làm.
Một thời gian đã qua. Vua xứ ấy cùng thợ săn vào rừng tìm
thú, đến cây cô ngồi. Họ gọi cô:
- Cô hãy xuống đây với chúng tôi, chúng tôi không hại gì cô
đâu.
Cô chỉ lắc đầu. Họ hỏi dồn mãi, cô liền ném xuống cho họ chiếc
dây chuyền đeo cổ bằng vàng, tưởng làm như thế cho họ yên đi.
Nhưng họ vẫn không chịu thôi, cô liền vứt chiếc thắt lưng của cô
xuống. Thấy vẫn chưa ổn cô vứt thêm nịt bít tất, rồi dần dần dần
vứt tất cả các thứ mặc trên người có thể vứt được, đến nỗi cô chỉ còn
chiếc áo lót.
Những người thợ săn không vì thế mà chịu lùi. Họ trèo lên cây,
ẵm cô xuống đưa đến trước mặt vua.
Vua hỏi:
- Nàng là ai? Nàng ngồi trên cây làm gì?
Cô không đáp. Vua dùng đủ các thứ tiếng vua biết mà cô vẫn
câm như hến. Nhưng cô đẹp quá khiến lòng vua rung động. Vua yêu
cô tha thiết. Vua khoác áo ngực cho cô, đặt cô lên kiệu ngồi trước
mình đưa về cung điện. Vua cho cô mặc quần áo sang trọng, cô đẹp
lộng lẫy như một ngày nắng đẹp, nhưng cô vẫn không nói nửa lời.
Vua đưa cô lại ngồi ở bàn ăn, cho ngồi bên mình. Dáng điệu nhu mì
và e lệ của cô khiến vua rất hài lòng.
Vua nói:
- Ta thiết tha muốn lấy cô này, ta không lấy một ai khác trong
thiên hạ đâu.
Mấy hôm sau, vua lấy nàng.
Vua có một bà mẹ ghẻ độc ác, không bằng lòng với đám cưới
này, và nói xấu hoàng hậu trẻ tuổi. Bà bảo:
- Không biết cái con này ở đâu ra mà nó không nói năng gì
được. Nó không xứng đáng làm vợ vua.
Hơn một năm sau, khi hoàng hậu sinh con đầu lòng. Mụ bắt
trộm đi và lừa khi nàng ngủ bôi máu vào mồm nàng. Rồi mụ tâu
vua là nàng ăn thịt người. Vua không tin, không để ai làm hại
nàng. Lúc nào nàng cũng ngồi khâu áo lót, ngoài ra không để ý đến
cái gì khác. Lần sau, nàng lại sinh một đứa con trai kháu khỉnh.
Mẹ ghẻ quỉ quyệt lại lừa vua như lần trước. Vua vẫn nhất định
không tin lời mụ. Vua bảo:
- Nàng trong sạch và tốt bụng, không thể làm việc ấy đâu. Nếu
nàng nói được và có thể tự bênh vực được thì sẽ minh oan được.
Nhưng đến lần thứ ba, mụ già lại ăn trộm đứa bé mới đẻ và lại
tố cáo hoàng hậu. Nàng vẫn không nói nửa lời để minh oan. Vua
không làm khác được phải đưa nàng ra tòa xử. Nàng bị kết tội chết
thiêu.
Đã đến ngày hành hình, cũng là ngày cuối cùng của thời gian
sáu năm không được nói, cười, ngày nàng sẽ giải thoát được các anh
khỏi yêu thuật. Sáu chiếc áo lót đã khâu xong chỉ còn thiếu cánh
tay áo chiếc cuối cùng. Khi nàng bị dẫn đến đống củi, ở dưới sắp
châm lửa, nàng nhìn quanh thì thấy sáu con thiên nga bay trên
không lại. Nàng cảm thấy mình sắp được cứu thoát, lòng mừng
khôn xiết.
Thiên nga bay rào rào tới chỗ nàng, sà xuống thấp để nàng có
thể ném áo lót lên tới được. Áo vừa đụng chim thì lông thiên nga rơi
xuống liền, các anh nàng hiện lên hình người đứng trước nàng, vui
vẻ, đẹp đẽ. Chỉ có người em cuối cùng là chiếc áo còn thiếu cánh tay
trái vì vậy ở lưng còn có một cánh thiên nga. Anh em ôm nhau hôn
trìu mến; hoàng hậu đến tìm vua, vua rất đỗi ngạc nhiên. Nàng nói:
- Tâu bệ hạ, giờ thiếp mới được phép nói và bộc lộ là thiếp đã bị
oan.
Nàng kể lại âm mưu mụ già đã lấy trộm ba đứa con đem giấu
đi. Vua tìm được con mừng rỡ lắm, còn mụ dì ghẻ cay nghiệt kia
phải đền tội. Mụ bị trói trên đống lửa và bị thiêu ra tro. Vua và
hoàng hậu cùng sáu anh hưởng hạnh phúc dài lâu.
Các em vừa được đọc một trong những câu chuyện hay trong bộ
truyện cổ Grim. Truyện ca ngợi tấm lòng vàng của người con gái
biết hy sinh tất cả để cứu các anh mình. Nàng rất xứng đáng được
hưởng hạnh phúc lâu dài.