Ách xì!
Dương Phong hắt hơi. Gió lạnh đang ùa về, ông cúi xuống đọc tiếp lá thư :
“…bắt đầu tốt cho tôi. Gió đang về như mong muốn nhưng phải nhắc ngài biết là nếu con chim ưng chết toi không tự tay làm việc thì khó có gì cản nổi cha con họ Võ đến Dương Xá, cái nơi mà gã ma sói của chúng ta vừa mới đường hoàng gia nhập. Sau đây vài ngày, tôi cũng sẽ lên đường tìm hiểu hành tung của Mắt Đêm bí ẩn. Nếu ngài hỏi về dự tính thì tôi xin thưa rằng nó vẫn thiếu vài chi tiết chưa tìm ra, nhưng ngài yên tâm vì cơ hội sắp đến. Tôi đang hết sức cố gắng và sẵn sàng chờ chỉ thị mới. Tạm biệt ngài. Xin gửi lời thăm hỏi của tôi đến chàng công tử trẻ tuổi đáng yêu nhà ngài”
Dương Phong như thường lệ đốt lá thư. Ông lấy giấy bút viết câu trả lời :
“Ta mừng vì anh còn chưa đi, hãy sửa lại đôi chút trong kế hoạch của mình..
Con mèo kêu gừ gừ khoái trá với cái ổ vải vụn chủ nhân mới làm cho trong thư phòng.
....................
Khách sảnh Phủ Tiết Độ, Tiết độ sứ ngắm nghía con đại bàng gỗ khi nghe Lê tướng quân thuyết trình. Ông này vẫn mặc một manh áo mỏng đơn sơ :
-.. là kiệt tác của Ngô Quyền. Người của ta cho biết hắn hóa trang thành một trung niên ốm yếu đi cùng một gã đồng hành trẻ tuổi.
- Nhắc đến tuổi trẻ tôi mới nhớ. Hình như quân của ông lên lão hết rồi nhỉ? Đã đến lúc thay thế toàn bộ chưa hả ngài đại tướng quân? Tiết độ sứ phân vân.
- Cám ơn ngài đã quan tâm. Lê Khắc Chinh khẽ cao giọng lên một chút. Chúng vẫn đủ sức lực để phục vụ.
- Do ta có cảm tưởng cái lực lượng tinh nhuệ nhất đất này ngày càng chậm chạp đi.
- Đôi lúc thưa ngài, đành rằng chúng ta khởi đầu không nhanh nhưng khi đã vào cuộc, ngài sẽ thấy, chẳng có sức mạnh nào cản được.
Tiết độ sứ nhìn con đại bàng, từa tựa như không tin.
................
Tràng cười ngặt nghẽo rộ lên trên giường bệnh nhà ông lang Đông.
-.. ông lão vỗ vào đầu con bò đực mắng rằng “M-t mũi để đâu” rồi ông quay sang con bò cái "M ày phải dạy bảo chồng đi đứng cho nó cẩn thận chứ ". Vợ chồng lão quan Hán bị bùn bắn khắp người, tím mặt bởi lời ông lão. Mấy thằng lính hầu đồng loạt rút kiếm làm con bò đực hoảng hồn rống tướng lên. Ông lão xua tay rối rít "Xin lỗi quan gia, tại hai con súc vật này không có mắt" ông dắt 2 con bò xuống ruộng, mắng inh ỏi "Đồ ngu như bò, lại còn dám sừng sộ. Không mau cúp đuôi về nhà kẻo tao cắt tai nhắm rượu bây giờ".
- Ông lão làm găng thế, sợ thằng quan Hán đem bụng trả thù sao?
- Các vàng nó cũng chẳng dám. Ông lão còn giả bộ đá đít con bò, ông co chân.. ái chà
- Đau phải không? Một cụ già hiền từ đứng tựa cửa tự lúc nào. Cậu cứ hoa chân múa tay đi rồi đón Tết với bó nẹp.
- Cháu mời cụ ngồi. Chàng thanh niên cao ráo bê cái ghế.
Hai người bệnh trên giường lật đật sửa tư thế.
- Cám ơn cháu. Cụ già liếc lên giường. Cậu Tỉnh, tay anh chưa lành hẳn đâu mà giật vội thế. Còn anh Tình, tôi chán anh đến tận cổ rồi.
- Ôi ôi, cụ chán thì chết con. Anh chàng vừa ba hoa lúc nãy giả vờ run như cầy sấy.
Nhà kia sinh được ba cậu con trai đặt tên là Tỉnh, Tình, Tinh. Tỉnh và Tình gia nhập đoàn buôn của ông Đặng Tín từ năm mười ba, mười bốn tuổi, hiện cùng làm hộ vệ trên tuyến Trường - Giao. Mới rồi đoàn xe Trung Nghĩa gặp tai nạn trên dốc Cạm và hai người bị chiếc xe gẫy càng va phải buộc lòng ở lại nhà cụ lang Đông. Đang khi buồn thỉu buồn thiu vì phải phải nằm không suốt ngày chờ xương liền lại, thì may Dương Thạch ghé thăm.
- Anh Tình ơi. Tôi nói bao lần rồi, anh không thương cái thân anh thì cũng làm ơn lấy tôi. Cứ thế này tôi đoan chắc có ngày vợ anh đến nhà tôi bắt đền. Cái danh của tôi cũng bé thôi, nhưng tôi già rồi, lấy gì đền đây.
- Cụ không biết đấy thôi chứ vợ con hiền hậu vô cùng, anh Tình lừ mắt vào cái điệu bộ cố tình phì cười của ông anh, cô ấy khỏi phải nói, sẽ cám ơn rối rít vì sự nhân hậu của cụ đã cứu con khỏi nguy cơ khập khiễng suốt đời, vì công sức của cụ đã đưa gã chồng ưa ẩu đả của cô ấy vào khuôn phép. Dĩ nhiên là cô ấy sẽ mang đến nhà ta những đặc sản của quê con, cô ấy sẽ xin phép cụ bà cho vào bếp nấu vài món cô ấy cho là rất ngon để tỏ lòng biết ơn, cô ấy sẽ ..
- Ôi thôi đủ rồi thưa anh, anh có biết tôi nghĩ bạc tóc vẫn chưa tìm ra bài thuốc chữa cho anh bớt nói đi không!
- ấy ấy, cụ đừng nên hao tâm tổn lực vì con nhiều quá, T ình nhăn nhó, con đã bị cấm động chân nay cụ cấm nốt miệng thì con chết luôn. Tới lúc đó con hứa là con vợ con sẽ bắt đền cụ thật đấy. Mà con sắp khỏi hẳn rồi đúng không cụ?
Cụ Đông lắc đầu
- Anh Tỉnh chỉ ba hôm nữa là ổn. Còn anh, xương ống chân bị gãy làm đôi, khó lắm.
- Nghiêm trọng thế sao cụ? T ình lo lắng.
- Anh còn rất trẻ nên giữ gìn, việc của hãng buôn chúng ta sẽ thu xếp với ông Tín.
- Hượm cho cháu nghĩ đã. Anh Tình tây tưa. Hôm nay nhà ta có khách hả cụ?
Cụ Đông gật lửng lơ.
...............
Ngã ba Lâm Phúc ánh sáng đang mờ dần. Ngõ bắc đường tránh ma, đao rút khỏi vỏ. Ngã rẽ vào Thừa Phúc, gườm gườm Văn sáu ngón đứng giữa hai đội viên. Cửa nam đường tránh ma, ngạo nghễ Hỏa Thiên ưng và đôi cận vệ. Phen này rồng sa đầm cạn, cọp lạc rừng già. Giá mà các bạn có thể nghe được tiếng cười khủng khiếp của con quỷ đội lốt chim ưng lúc đó.
- Kha kha kha.. Kha kha kha
Quạ..ạ, quạ..ạ. Đàn quạ đen tự nguyện đậu trên những tán cây làm khán giả của trận chiến mà chúng nghĩ sẽ có phần cho mình.
Kỳ lạ thay cái bản lĩnh cẩm thạch của Ngô phó soái, trong lúc cái vòng vây đáng kinh hãi ấy xiết vào, thay đổi lớn nhất ta có thể thấy là ánh mắt ngún lửa, cơ bắp tập trung và trí óc rung chuyển. Ông khẽ bấm vào tay Dương Vân, chú ngựa non đang có trái tim đập mạnh quá mức chực băng mình vào thử thách, nói nhỏ “lối thoát bên trái”. Dứt lời ông buông tay chàng, rút con dao găm cản đường tiến của Hỏa Thiên ưng. Gã này nhằm ngực đối thủ quét một nhát khủng khiếp. Ngô Lâm hơi ngửa ra sau. Tay trái Hỏa ưng quất thẳng. Ngô Lâm tránh sang bên. Thừa cơ, Văn sáu ngón đâm tới, Ngô Lâm đỡ, dao ngắn gặp kiếm dài. Sức mạnh độc nhất vô nhị của Phó soái làm cánh tay Văn sáu ngón tê chồn.
Về phía mình, Dương Vân rơi vào trận mưa đao của mấy gã đội viên nóng lòng lập công. Tuy đây là lần đầu tiên chàng lâm trận nhưng con nghé tuổi đang sung, mạnh kém gì hổ. Lối tấn công ưa thích của Ngân Vệ là theo kiểu đan áo, kết bằng những thanh đao nối tiếp và ăn khớp. Dương Vân nhanh nhẹn xoay người tránh lưỡi đao thứ nhất bổ xuống, kịp thót bụng tránh lưỡi thứ hai. Sẵn đà chàng đá thốc vào cổ tay gã thứ nhất thì ánh đao nháng lên, chàng nhảy tót sang phải. Gã thứ hai chém tới buộc Dương Vân lăn tròn trên mặt đất, gã thứ ba đá mạnh vào bụng chàng.
Trong số mười tên phục kích tại ngã ba Lâm Phúc chỉ có sáu tham chiến. Mấy tên còn lại chia nhau giữ ngã vào Thừa Phúc và bắc đường tránh ma. Nhờ thế mà hai người dễ thở hơn.
Xét thuần tuý võ nghệ thì Ngô Lâm nhỉnh hơn Hỏa Thiên ưng, riêng Văn sáu ngón kém hẳn nên sự kết hợp giữa hắn và thủ lĩnh khập khiễng trông thấy. Nhưng do vũ khí của Ngô Lâm quá ngắn nên thế trận vẫn quân bình.
Dương Vân mau mắn rút con dao hộ thân bên hông đâm thẳng vào bắp chân đối thủ, tên này liền khuỵ gối, rú lên hãi hùng. Tên thứ tư đứng sát đó thẳng tay chém mạnh, chàng đánh liều đưa dao găm lên đỡ xéo, lưỡi đao trượt trên sống dao hớt dài từ tay lên đến vai. Dương Vân bật dậy, chàng cảm thấy lạnh hẳn khi hai thanh đao khác lướt tới.
Ngô Lâm đánh áp sát với Hỏa Thiên ưng, ông tránh liền mấy đòn cào của hắn rồi đáp trả bằng một nhát thật hiểm. Hắn vội đưa cuống vuốt ra đỡ. Ngô Lâm đâm liên tiếp. Văn sáu ngón vội vung kiếm giải nguy cho thủ lĩnh, chỉ chờ có thế, Ngô Lâm tung cú hồi phong cước sở trường vào giữa mặt gã đội trưởng.
Dương Vân lần nữa tránh được cú đôi công, chàng như con mèo mềm mại chọc lũ chó phát điên. Tên thứ tư vừa lao đến thì bỗng Ngô Lâm chen vào giữa. Huỵch, tên đội viên bị quẳng sang bên. Ngô Lâm kéo Dương Vân chạy về phía làng Thừa Phúc. Sau lưng là Hỏa Thiên ưng gầm thét, trước mặt là hai thanh kiếm sắc lẻm hua lên. Chỉ thấy Ngô Lâm ném ra vật gì đó to bằng quả quýt vào mặt tên Ngân Vệ. Tên này luống cuống xoay lưỡi kiếm đỡ, vỏ ngoài bằng vải của ám khí rách toạc, bụi bay mù mịt. Dương Vân dùng tay trái che miệng lao thẳng về phía trước. Những kẻ cản đường bị đánh văng. Ngô Lâm ném ra sau, bột đá bay đầy trong không khí. Đám truy đuổi ho sặc sụa khi ra khỏi mớ hỗn độn mà con mồi lớn để lại, bóng hai kẻ chạy trốn đã mất hút chân trời.
- Đuổi theo, chúng chỉ ở trong làng thôi.
Văn sáu ngón vẫn trong cơn choáng váng, gắng giục thuộc hạ lấy ngựa. Như lũ sói khát thịt sống, chúng xộc vào làng, lùng sục. Gần một canh vô ích, gã thủ lĩnh sai châm lửa đốt. Trời hanh mái rạ cũ, làng Thừa Phúc biến thành đống củi khổng lồ.
................
Người mang thư đã lên đường. Chiều buông xuống lạnh toát, Dương Phong ngồi trên gác của một quán rượu trong thành ngăm ánh sáng lập loè hắt ra từ những ngôi nhà. Yên bình. Chén rượu đầy. Còn nàng Ngân ngồi ngẩn ngơ nhìn ngọn nến trên bàn, không nghe thấy tiếng bà bác gọi dưới bếp. Xin hãy bình yên anh nhé.
......................
Bên giếng nước, Dương Vân quá đỗi ngạc nhiên trước sự biến đổi trên khuôn mặt của người được thủ lĩnh Ngân Vệ đội gọi là Ngô phó soái. Làn nước lạnh trong veo nhẹ nhàng tẩy đi những nét nhăn nheo già nua, nụ cười thân ái của tuổi ba mươi từng trải và tươi trẻ nhấn lên phím đàn bạn hữu. Ngô Quyền, từ giờ tôi sẽ gọi đúng tên chàng, đứng trước người bạn đồng cam cộng khổ qua quãng đường dài nói với giọng chân thành nhất :
- Bạn của tôi, thành thật xin lỗi đã làm cậu nhầm lẫn. Vì nhiều nguyên nhân mà tôi phải giấu mình dù rằng, như cậu thấy đấy, chưa có tác dụng nào đáng kể trừ việc tìm được một người bạn thật tốt. Lúc chúng ta hợp lực nhấc phiến đá che miệng hầm cũ kỹ, tôi đã nhắc mình cần cởi mở hơn nữa. Tôi tên là Ngô Quyền, người làng Đường Lâm, cũng đất Giao Châu, gia nhập Nghĩa đoàn Châu ái đã được năm năm. Rất mong muốn được làm bạn với cậu.
Tình cảm luôn nảy sinh hoàn toàn tự nhiên, chúng ta hãy chắc chắn rằng mấy lời của Ngô Quyền trên đây là chỉ để cụ thể niềm tin có từ buổi đầu gặp mặt với người bạn chung khát vọng giải phóng quê hương mà chàng vô cùng yêu quý bởi tâm hồn trong sáng, tính cách trung thực, nhiệt tình. Về phần Dương Vân, chàng đã đặt người dẫn đường lớn vào vị trí đặc biệt trong tình cảm của mình, thấp hơn cha một chút và không so sánh với người yêu. Chàng ngưỡng mộ tính hào sảng và cách ứng phó tình huống của Ngô Quyền, mà chàng tự nhủ phải học theo.
- Cháu, à không em rất vui, thật ra ..
Dương Vân vốn thật thà nên một khi người khác chân thành với mình, chàng sẽ không nói dối họ.
- Thật ra, chàng thấy bạn đang im lặng chờ đợi, thật ra với anh hay với bác Ngô Lâm thì em đều thấy mình được ông trời ưu ái từ mới bước chân khỏi nhà.
- Ông trời chẳng thiên vị mình cậu đâu.
- Em cũng tin là thế.
Khách đến muộn nên chủ nhà cùng bệnh nhân đã dùng bữa trước, còn lại cụ lang Đông và Dương Thạch. Nồi canh cá là cụ bà nấu riêng cho phần ăn sau cùng những món để phần được hâm nóng. Mấy người đói ngấu đã ngồi vào bàn tận hưởng cảm giác khoái trá trong yên ấm. Gió ơi thổi mạnh lên đi. Thật tội những kẻ ngoài kia đang mỏi mắt tìm kiếm hư không.
Dương Vân tranh thủ quan sát. Cụ lang Đông giống hệt như nhừng gì chúng ta tưởng tượng về ông bụt thường hiện lên trong truyện cổ tích. Đôi mắt hiền từ, râu tóc trắng như cước, nước da hồng hào. Phàm bệnh nhân nào đến nhà cũng đều được cụ tận tình giúp đỡ từ già trẻ trai gái, đời ai mà chẳng có lúc mang bệnh, cứu được một người là nhận được một niềm hạnh phúc và cụ Đông đang mong mỏi trở thành người hạnh phúc nhất trần đời. Còn nhớ cái hôm cụ chữa cho gã Khất Ma, đội trưởng đội 7, mắc bệnh ở bẩn kinh niên sinh ra lở loét khắp người. Cụ phết cho mấy roi rồi bốc thuốc. Khỏi bệnh hắn đến tạ ơn, cười hì hì hỏi tại sao cụ lại chữa cho hắn. Cụ trả lời “T ôi là người sung túc bởi được sống trên quê hương mình còn anh đang thiếu thốn. Tôi giúp anh là phải đạo làm người”. Về sau lính đội 7, không đứa nào quanh quẩn gần nhà cụ, gã Khất Ma thỉnh thoảng có con gà, con vịt cũng mang sang biếu cụ. Chưa bao giờ cụ từ chối quà của người bệnh, cụ chỉ không nhận tiền thôi.
Cụ lang nheo mắt với Dương Vân, chàng quay sang Dương Thạch.
“Anh chàng này hơn tuổi mình, ít nói nhưng không khó gần, trông qua đã biết là người tốt. Ôi mình nhớ cha quá, cha nói bạn bè luôn ở quanh ta, đừng bao giờ bó hẹp mình vì cuộc sống thiếu tình bạn khác gì đi buôn thiếu vốn, nên thoải mái kết bạn trong sự suy xét của bản thân. Cha còn bảo có thêm 1 người bạn tốt là có thêm 1 mối hàng chất lượng, bỏ đi 1 người bạn xấu là bớt đi 1 phần nguy cơ thua lỗ. Sao lúc nào cha cũng suy ra chuyện buôn bán thế nhỉ!”
“Anh chàng cao lớn kia nom oai phong lẫm liệt, nội cách đi lại, nói năng đã đủ biết là người được sinh ra để làm việc lớn. ấy vậy mà anh ta không có vẻ kiêu kỳ thường thấy ở những kẻ tài giỏi hơn người. Và người ngồi bên cạnh cũng rất đáng chú ý, thanh tú, nhanh nhẹn dù hơi rụt rè. Mình thích nụ cười trong sáng của cậu ta quá! ”
“Nhìn xung quanh mà xem, bọn họ đến là trẻ trung, dễ mến. Mình đã hết tuổi thanh niên rồi ư! ”
Các chàng trai của chúng ta bất giác cả cười
- Nụ cười là dược liệu tối quan trọng trong đơn thuốc của ta. Cụ Đông vuốt râu. Các vị hãy cười lên, sẽ thấy cuộc sống không khó khăn như các vị từng tưởng tượng.
- Nụ cười là sức mạnh giúp ta vượt ngàn giông bão, tiếc rằng kẻ địch của chúng ta không nghĩ như thế. Ngô Quyền nói.
- Đa phần bởi thiếu khiếu hài hước. Ôi những con người bất hạnh. Cụ Đông đầy thương cảm. Hai anh em gặp bọn họ ở đâu?
- Tại ngã ba Lâm Phúc, nói ra thì thật xấu mặt, bọn cháu đã để họ dắt từng bước từ Nam Phúc đến đường tránh ma.
- Cũng phải thế mới công bằng, bởi có ai khôn ngoan mãi được đâu. Như Hỏa ưng đấy thôi, tính kỹ càng quá lại hoá hỏng việc.
- Cũng bởi hắn chưa biết đến cụ Nguyễn Tý. Lâu rồi không ai qua đường hầm hả cụ?
- Từ năm kia, giờ có mấy người thích dạo qua cái làng lắm chuột nhiều ma ấy nữa đâu.
- Vâng, chuột đông vô kể còn ma thì cháu chưa gặp con nào.
- Dạo này bọn chúng chờ khuya hẳn mới ra.
- Có loại ma lắm không cụ?
- Ma trẻ con, ma treo cổ, ma chết đuối và dăm bảy giống khác.
- Cháu bảo với Vân là gắng đi nhanh còn nghe cụ kể chuyện năm xưa.
- Anh tính bắt tội thân già này ư. Cụ Đông quay sang Dương Thạch. Cháu hỏi gì?
- Cháu không hiểu tại sao người ta đặt tên làng là Thừa Phúc?
- Truyện kể rằng làng Phúc có cụ Nguyễn Tý, ngày ấy tuổi tam thập, tâm cơ minh mẫn sáng tạo ra nhiều phương thưc hiệu quả. Không bo bo giữ riêng mình, cụ rủ bà con xung quanh làm cùng. Có người tán thành nhưng nhiều người phản đối. Đến tai hội đồng làng, cụ trưởng làng, có thể nghĩ lên trưởng làng là phải thủ cựu, quyết định cụ Tý muồn làm gì thì làm nhưng cấm không được lôi kéo người khác. Cụ Tý bất mãn dọn khỏi làng, khai hoang mảnh đất bỏ không giữa làng Văn và làng Phúc. Năm bốn mươi hai tuổi cụ gây dựng nên sản nghiệp, nói không ngoa là bằng sản nghiệp của cả làng Phúc gộp lại. Năm mươi tư tuổi cụ mới lấy một cô gái 17 tuổi gốc Hoan Châu. Đám cưới cụ mời cả làng, ai cũng muốn dự rồi về đồn đủ thứ chuyện. Cụ trưởng làng cũ đã quá cố, cụ trưởng làng mới bao dung hơn hoặc do sức ép từ dân làng đã mạnh hơn nên chấp nhận cho mời cụ về làng dạy mọi người. Cụ từ chối trở về song đã đem hết vốn liếng bản thân truyền lại. L àng Phúc thịnh hơn hẳn các làng khác là vì thế. Rồi dù giận dữ bỏ đi thì cụ Nguyễn Tý vẫn một dạ hướng về làng. Không thể có con nên trước khi qua đời cụ di chúc toàn bộ ruộng chia cho người nghèo khó trong làng. Cụ bà về quê cũ sinh sống bỏ hoang nhà cửa, người dân lân cận tụ lại đây, lập nên làng Thừa Phúc. Trong ngôi nhà mà vợ chồng cụ Nguyễn Tý ở được trao cho cụ Nguyễn Sửu, họ hàng gần nhất của cụ Tý, giấu cửa ra của một đường hầm được đào rất công phu, dẫn đến vườn sau đình làng Phúc. Điều này lý giải tại sao cụ Tý thường đến đình thắp hương trong những ngày lễ tết rồi biến mất.
- Cụ Đông chính là em họ của cụ Sửu.
- Ta kém cụ Tý hơn 4 giáp. Ông anh Sửu của ta được bầu làm trưởng cái làng mới. Hội đồng làng bàn bạc đặt tên làng là Thừa Phúc, nghe đâu vì làng này nằm ở cạnh sườn làng Phúc và xuất phát từ làng Phúc. Cái tên không may mắn, thừa phúc tất sinh họa. Sau gần 10 năm tạm ổn, ta nhớ hôm ấy đang mang cái mẹt lá tiều tiêu ra phơi thì bà vợ chạy về, báo tin cái Dậu, con gái út của anh Sửu, đã treo cổ tự tử. Con bé có tiếng là xinh đẹp, chỉ mấy ngày sau cưới chồng. Trong lễ tang, ba cậu thanh niên uống rượu quá say, ngã xuống ao chết đuối cả. Chuyện rất khó tin vì nhưng nhà gần đó không nghe thấy tiếng kêu nào. Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Chiều hôm sau hai đứa con nhỏ nhà anh Phóng, người giàu có nhất làng, chơi trốn tìm chui xuống giếng nấp. Khi người lớn phát hiện ra thì đã quá muộn. Ông thầy bói trong làng phán là động thổ, ma quỷ dưới đất chui lên hại người. Dân làng thống nhất mời thầy cúng về làm lễ ba ngày ba đêm, nhưng hạn nặng không giải nổi. Năm đó làng mất mùa nặng, bệnh dịch kéo về làm chết không biết bao nhiêu. Nhưng người sống sót lũ lượt bỏ làng ra đi. Ông anh của ta là người cuối cùng, đưa gia đình quay lại làng Phúc, được vài ngày cũng lâm bệnh mất. Làng Thừa Phúc từ đó bỏ hoang, dân lạc đường hay vô gia cư vào đó trú chân thường bị ma hiện hồn dọa nạt.
- Đã là ma thì làm gì được người sống nữa thưa cụ?
- Làm được nhiều thứ lắm cháu ạ. Có toán lái buôn đi đường Nam Phúc- Bắc Mẫu nhằm tránh quan binh, tối vào làng nghỉ. Đêm đó trăng sáng, thời tiết khô ráo nên họ đốt đống lửa to, ngồi đánh chén thì từ đâu một bé trai chạy tới nấp bên cạnh, sau có bé gái lớn hơn chạy đi tìm. Cả toán thấy lạ vì làng đã bỏ hoang sao tự dưng có trẻ con đùa nghịch. Đứa con gái tìm không thấy em bỏ đi, bỗng mặt đứa con trai nhăn nhó như bị ngạt thở, ông trưởng toán giơ tay, hỏi xem đau ở đâu liền bị nó cắn vào ngón tay chảy máu. Lúc ấy ai cũng nhìn thấy mặt thằng bé tái nhợt, mắt trợn ngược lên, môi thâm sì. Mọi người chưa kịp hết bàng hoàng thì nó biến mất. Tay ông trưởng toán máu chảy ri rỉ, thấy rõ hai vết răng chuột. Rồi nghe tiếng cười đùa lanh lảnh, hai đứa trẻ đuổi nhau về hướng ngôi nhà còn mới, vài người gan dạ hay hiếu kỳ nhất nhóm đứng dậy theo dấu. Theo vào đến sân thấy chúng nắm tay nhau nhảy xuống. Họ lại gần phát hiện cái giếng khô, bên cạnh có một bát hương. Hai người vừa quay đầu lại thì ở đâu có bàn tay nhỏ xíu bịt chặt lấy mắt. Biết là gặp ma, họ vùng chạy về. Nhưng đống lửa không còn an toàn nữa, mấy lái buôn còn lại trong toán đang hua cành củi lửa ngăn hơn chục con ma mặt mũi sứt sẹo, chân tay đầy nốt đang lừ đừ tiến tới. Rốt cuộc những con người từng trải ấy hè nhau bỏ chạy có cờ khỏi làng. Lũ ma bám theo sát gót, họ vừa chạy vừa ngã dúi ngã dụi tưởng chừng không thoát. Kỳ lạ thay, khi vượt qua ngã ba Lâm Phúc thì tất cả biến mất. Họ nằm vật ra vì tim đập quá nhanh. Do đồ đạc còn ở trong làng nên họ không thể bỏ đi, ngồi nơm nớp lo ma xuất hiện đến lúc trời sáng.
- Họ bắt buộc phải trở lại làng lấy đồ đạc hàng hoá chứ. Với thương nhân những thứ đó quý chẳng thua tính mạng bao nhiêu.
- Cậu bé này từng đi buôn thì phải?
- Là cha cháu, ông hay kể chuyện ngày xưa.
- Tất nhiên họ phải quay lại lúc trời đã sáng hẳn. Làng vẫn tan hoang nhưng dễ chịu hơn nhiều. Đống lửa đã tàn, thức ăn và đồ đạc còn nguyên vẹn.
- Có còn mấy chai rượu không thưa cụ? D ương Thạch hỏi.
Cụ lang Đông lắc đầu :
- Bọn họ là không thích rượu nên đã không uống lấy một ngụm.
- Hẳn 2 cậu thấy rõ mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Ngô Quyền nói.
- Ta mệt rồi, cháu kể tiếp đi.
- Toán lái buôn đem toàn bộ sự việc kể cho gia đình người quen tại làng Tân nghe. Những người này mang ra chợ kể. Sức loan tin trong dân chúng thật mãnh liệt, chỉ trong vài ngày cả vùng Văn Điền này đều hay. Lập tức có rất nhiều người kín miệng lâu nay mới khoe ra mình đã từng ma trong làng Thừa Phúc. Nào là đi chợ muộn về qua bị mấy gã say bụng no tròn, người ướt nhem nhép xúm lại xin tiền, nào là có việc ghé vào gặp cô gái xinh đẹp nằng nặc đi theo, nhìn kỹ thấy cổ có vết hằn, nào là thấy trẻ nấp dưới chân rủ chơi trốn tìm, vân vân và vân vân. Thời đó nhà nhà kể chuyện ma, người người ra đường gặp ma. Khiến lũ ma không còn chịu quanh quẩn tại làng Thừa Phúc nữa, chúng bay đi tứ phương doạ người. Nghe đồn chúng chuẩn bị lên kinh.
Điệu bộ ngơ ngác của Ngô Quyền khiến mấy thực khách phì cười.
- Mất một thời gian dài, câu chuyện mới lắng dần xuống thì... Lại vào một đêm trăng sáng, thời tiết se se lạnh, có kẻ to gan cố tình đặt chân vào ngôi làng ma. Những tên cướp đường khét tiếng đang bị quan binh truy nã khắp nơi, tìm đâu được chỗ ẩn nấp lý tưởng hơn. Tên non nhất muốn cả bọn nghỉ tại đường tránh ma, tên đặt cho ngách đường từ ngã ba Lâm Phúc đến đường Nam Phúc, liền bị tên tướng cướp gạt đi. Chúng sẵn sàng làm thịt bất cứ con ma nào dám hiện hình. Có lẽ lũ ma sợ oai bọn cướp nên để mặc chúng phá phách trong sân đình. Đêm đã về khuya, gió thu múa mềm mại, lá cây gọi nhau xào xạc hòa cùng tiếng dế kêu, trời chưa chuyển khắc thê lương mà lòng người đã bao phen sầu não. Tên mặt rỗ lò dò ra mé sau đình, đứng hồi lâu gió làm đôi mắt hấp háy vì buồn ngủ của hắn mở to hơn. Loáng giữa hàng ổi, phải chăng có bóng người di chuyển. Tinh thần kẻ cướp trỗi dậy. Hắn rón rén xuyên sâu vào những lùm cây dại. Lũ gai hèn mạt đâm lén vào chân hắn, trông xa cứ tưởng gần. Hắn núp mình dưới bóng trăng, trước mắt là khoảng trống êm ái, cỏ mềm mướt điểm đôi bông hoa dại trắng và một cô gái áo hồng. Mặt rỗ dụi mắt, mắt hắn chẳng nhầm, có lẽ hắn cũng nghĩ đến hồn ma. Không, là người bằng xương bằng thịt. Hắn nuốt ực nước bọt, mấy đứa đằng kia đã say giấc, chờ đợi để làm chi. Cô gái đang mân mê cành hoa dại trong vẻ ấm ức, giận ai mà đến chỗ hoang vắng dường này. Cô bật lên tiếng kêu sợ hãi khi ngẩng mặt, bắt gặp cái nhìn hau háu của gã mặt rỗ đứng ngay trước mắt. Hắn nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt sắc nét lẫn cơ thể đầy đặn làm hắn đói cồn cào. Cô gái hoảng hốt định vùng chạy nhưng chân tay run rẩy làm cô không thể nhấc người lên. Gã mặt rỗ đẩy cô ngã ngửa ra, hắn chồm lên người, dùng bàn tay to lớn hôi hám bịt chặt miệng cô gái. Cô gái cuống quýt dãy dụa trước tên cướp khoẻ như con trâu mộng. Hắn đưa bàn tay còn lại nắm lấy cổ áo cô gái, xé mạnh, soạt, mảnh lụa hồng rách toạc. Soạt..
Đám mây đen bịt ngang mắt chị Hằng.
Tên tướng cướp trở mình, hắn trót quá nhiều rượu. Chập chờn đứng dậy, sương đêm phủ dầy lạnh lẽo không làm hắn tỉnh ngủ. Mơ màng như có ai dắt lối, hắn lần ra hẳn bờ ao làng. Mặt ao rải rác cánh bèo và lách tách tiếng cá đớp trăng. Phạch phạch, éc éc.. con chim lợn già bay qua, nổi hứng đậu trên nóc cái chòi canh cá đã hổng toang toác, kêu váng. Cơn tức bụng của tên trùm tự dưng lắng xuống, hắn đứng ngay sát mép, nơi mọc mấy bụi dứa dại, nước trong ao sóng sánh chỉ thò tay là chạm. Bờ ao in bóng tre lắc lư nồng nhiệt, bóng cây sung nghều ngào, hắn ngó xung quanh bằng cái nhìn thắc mắc. Póc, có tiếng bọt nước vỡ rõ to dẫn dụ sự chú ý của hắn. ục, ục, póc.. Liên tiếp những bọt nước từ dưới đáy nổi lên rồi vỡ tan, chạy thành một vệt từ giữa ao tiến về phía tên cướp, càng gần bờ bọt càng nổi dầy khiến nước ao kêu sùng sục như đang sôi. Ai? Tên cướp bất thần quát lên. Chợt có bóng người in rõ mồn một trên nền đất và nước. Không tiếng trả lời, hắn ớn lạnh, không gian tịnh không. Hắn há hốc mồm nhìn mặt nước run rấy phình nhả cái một cái xác căng mọng, đôi mắt thụt sâu vào trong, bập bềnh bập bềnh. Tên cướp lớn mật vốn quen giết người hôm nay được thưởng thức vị mồ hôi lạnh toát sống lưng. Hắn nhìn như bị thôi miên, chợt có cánh tay thò lên khỏi mép nước, hắn bở vía chập choạng. Đất bờ ao rã miếng lớn, tên cướp trượt chân ngã tuột xuống. Hắn cố đạp chân ngoi lên mặt thì cơn tức bụng bỗng trở lại dữ dội. Hắn chìm xuống. Nước tràn vào miệng.
Mặt rỗ thấy cạnh sườn đau nhói. Như có lưỡi dao nhỏ luồn vào cắt các thành mạch máu làm hắn rũ xuống.
Chị Hằng lại mở mắt ra.
Canh hai, tên non nhất nghe có tiếng khóc nức nở bèn lay tên già nhất dậy. Không biết đồng bọn đi đâu, chúng cất tiếng gọi. Chỉ có tiếng khóc đáp lại. Chúng đánh bạo đi về phía ấy. Trên mặt đất còn lưu dấu vết, bọn chúng nhanh chóng tìm ra cái nơi cần tìm. Gã mặt rỗ trên người vẫn mặc cái quần dài, cái áo thô hất bên cạnh, nằm úp mặt lên cỏ, hồn đã lìa khỏi xác. Điều làm chúng kinh dị là đàn chuột, con nào con nấy to kếch xù, nhăm nhe cắn xé cái xác. Cạnh sườn hắn hiện miếng bầm đen to bằng bàn tay, lưng lằn ngang bằng cổ tay, vết lằn mở mờ trên cỏ rồi rõ dần khi đến rìa đất ẩm. Vết dấu của con rắn bò về hang. Tiếng khóc vừa nãy bật lên, tên già nhất thấy tên trẻ nắm cánh tay mình run lẩy bẩy, miệng ú ớ không thành lời. Tên già nhìn theo và tóc dựng rào rào. Trước mặt phất phơ có cô gái mặc áo hồng treo cổ bằng dải lụa trắng lơ lửng trên không. Hai tên vùng chạy. Tiếng bước khua rộn sau lưng khiến chúng càng chạy khoẻ. Đến ao làng thì thấy hai ba người đang chỉ trỏ xuống mặt ao. Chúng choáng váng nhìn tên trùm nổi như quả bóng nước, chân tay dang thẳng. Đám trên bờ quay cả lại, lưỡi thè dài ngoằng đỏ hỏn. Ai trong tình huống đấy mà chả vắt chân lên cổ. Lũ ma chỉ đuổi đến ngã ba Lâm Phúc, mấy tên cướp hoảng loạn lao bừa ra đường chính rồi bị ngay mấy lính tuần đêm túm cổ. Thêm lần nữa, làng xã xôn xao dù mấy ai tin ma có thể giết người. Dân vùng cử một nhóm người dũng cảm kết hợp với binh lính vào trong làng Thừa Phúc tìm hiểu và thấy câu truyện vừa rồi được lưu tại hiện trường.
- Cụ có tham gia nhóm tìm phải không ạ? D ương Thạch hỏi.
- ỷ chỗ quen biết ta còn qua đêm trong làng.
- Thật thế ạ! D ương Vân xuýt xoa thán phục.
- Tất nhiên là đúng, mọi thứ không đáng sợ như chuyện kể đâu.
- Vâng, cụ cũng nhìn thấy ma chứ.
- Ta còn nói chuyện với nó cơ. Bởi nó là cháu họ của ta mà.
Ta nằm trong nhà cũ của ông anh họ, hết canh một chưa thấy gì bèn thiếp đi một lúc. Sau đó cảm thấy tức mũi hắt hơi, mở mắt thấy cái Dậu đang dấu cái lá cỏ đi. Ta hỏi nó sao không để cho chú ngủ, nó bảo nó buồn quá nên chọc ta dậy nói chuyện. Hai chú cháu ngồi đến gần sáng thì nó biến mất. Nó chẳng hề khác, vẫn xinh như thế, vẫn vui vẻ như thế, vẫn vừa nói vừa nghịch cái khăn. Ta hỏi nó về mấy thằng cướp, về toán lái buôn, về lũ ma còn lại, nó trả lời rành rọt cả. Nó nói vì làng bị động họa nên bọn nó phải chờ một trăm năm mới được đầu thai. Ta hỏi sao chúng thích dọa người, nó trả lời là buồn nên dọa cho vui, riêng bọn cướp ác nghiệt quá nhiều nên bị quả báo. Ta hỏi nó có biết tin tức về cha mẹ họ hàng không, nó bảo vì bị kẹt ở đây nên không biết. Gần sáng ta hỏi nó là sao nó tự tử, nó không nói chỉ cười, ánh mắt mênh mang. Ta tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn, lững thững đi bộ về, không rõ câu chuyện huyền hoặc đêm qua là mơ hay thật.
- Hay quá, nếu có dịp cháu sẽ thử.
- Sẽ có cơ hội vắt chân lên cổ, lúc ấy đừng quên con đường hẻm tránh ma nhé
- Em sẽ không bỏ chạy đâu vì cha em dạy, ma không bao giờ làm hại người tốt. Người còn nguy hiểm hơn ma gấp trăm ngàn lần ta còn chẳng sợ nữa là.
- Phải, bị ma đuổi chỉ cần đến đường tránh ma là thoát, D ương Thạch nói, còn kẻ thù chúng theo ta đến hang cùng ngõ hẻm nên không thể tránh né mãi được.
Cụ lang Đông nhìn Ngô Quyền.
Cuộc đời là nhiều vòng khép kín, lũ ma kiêng dè những người tốt, người tốt e ngại người xấu và người xấu thì lại sợ những con ma.
Làng Thừa Phúc về khuya, đám đội viên Ngân Vệ mai phục run run hỏi nhau :
- Bọn mày có nghe thấy tiếng khóc nỉ non không?