Đã là giờ Tuất, trời tối đen như mực, gió được thể hoành hành dữ dội.
Tiết Độ phủ được xây cất trên mảnh đất rộng hơn tám trăm trượng vuông với tường bao cao trượng tám, cổng dĩ nhiên quay về phương bắc lấy hai tòa Hán Văn đường và Hòa An đường làm chủ đạo. Hán Văn đường nằm bên ngoài, nổi bật với gian đại sảnh được xem là nghị đường quan trọng nhất tại An Nam đô hộ phủ. Nơi đây vài lần mỗi tháng, Tiết độ sứ cho triệu tập đám quan sở tại đến, cắt đặt công việc với khả năng điều hành không hề kém cạnh Lưu Hán Vương hay Hoàng đế Đường triều. Ngoài ra, khu đường còn có phòng cơ mật, phòng nghỉ trưa, phòng thư lại, phòng lính canh và một gian phòng trống. Hòa An đường được xây theo hình móng ngựa úp quanh dãy nhà bếp và khu phụ, là nơi sinh hoạt, nghỉ ngơi của người trong phủ. Khách sảnh của phủ đặt giữa dãy nhà ngang, bên phải lần lượt là phòng vợ chồng lão quản gia, thư phòng, phòng ngủ của Tiết độ sứ, hai phòng bỏ không của công tử, tiểu thư. Bên trái khách sảnh là phòng thờ cúng, phòng phó quản gia, phòng ăn của Tiết độ sứ, còn lại là phòng gia nhân, phòng ngủ cho khách, v.v...
Trời đã sắp sang đông. Đi dọc hành lang nghe được tiếng rì rầm của vợ chồng lão quản gia, nhìn thấy cô người hầu đang dọn dẹp trong khách sảnh, rồi nhanh chân lọt vào phòng ăn tránh cơn gió hung hãn đang quật tới. Góc phòng dựng cây nến chân đồng lớn, một mâm cỗ nhỏ đã được bày trên bàn với dăm món thịt lạt, bát canh sâm và vài loại rau. Bữa ăn thật đạm bạc nếu biết 2 thực khách là những người giàu có và thế lực bậc nhất Giao Châu.
Lúc này Dương Phong tay cầm hồ rượu rót đầy hai cái chén vừa cạn, mùi thơm tỏa ngát. Tiết độ sứ với vẻ mặt hồng hào tươi tắn, đang khoái trá thưởng thức cảm giác rượu ngon lại có bạn hiền. Thật thú vị khi ngồi uống rượu trong thời tiết này, men rượu nồng nhấp trên môi, đốt cháy họng lâng lâng ngấm vào người, xóa nhòa mọi ranh giới. Dương Phong khẽ ngâm nga:
Thời gian như bóng câu qua cửa
Mười năm trôi vừa lật ngửa bàn tay.
Tiết độ sứ vui vẻ họa theo :
Ông khéo trách rằng ta keo kiệt,
Có rượu ngon mà giấu biệt lâu nay.
- Không dám, không dám. D ương Phong cười.
Chủ khách giao bôi. Tiết độ sứ lim dim mắt hồi tưởng. Thuở ấy ngài mới lên kinh, chức quan nhỏ cuộc sống gò bó mà bổng lộc chẳng bao nhiêu. Đương cơn buồn ngủ thì gặp chiếu manh, Dương Phong không hiểu từ đâu tìm đến nhờ giúp đỡ, chuyến hàng ông dồn phần lớn tiền của đang kẹt giữa những thủ đoạn cạnh tranh khốc liệt. Tiết độ sứ, còn gì bằng, đồng ý ngay. Thời đó cánh quan lại có sở thích bắt tay với thương nhân để ăn lời lãi. Khi 2 cái đầu khôn ngoan gặp nhau, khúc mắc sẽ được giải quyết dễ dàng gấp đôi. Tuy nhiên, ngoài những khía cạnh vật chất cần thiết, một tình bạn bất ngờ nảy sinh trong sự đồng cảm và tôn trọng. Dương Phong lưu lại khá lâu và Lý đô uý, có người tâm giao từng trải cùng uống rượu luận văn bàn thế sự, đường đi nước bước chốn quan trường. Họ Lý có loại rượu gia truyền, khi rót tỏa mùi hương êm ái quyến luyến đến 3 đêm, ngửi vào người thư thái, tên gọi Tam dạ liên hương. Khi uống cảm nhận một mùi vị tuyệt vời lan khắp, giúp cơ thể sảng khoái xua tan mệt nhọc, càng uống càng ngon, đúng là loại Chân tửu trong thiên hạ. Rượu được pha chế rất phức tạp từ nhiều thứ nguyên liệu quý hiếm rồi niêm trong vò, chôn dưới đất đủ bảy năm bảy tháng bảy ngày và bảy canh giờ mới thành, nên ngay cả người trong nhà không phải ai cũng có cơ hội thưởng thức. Bảo bối nhà họ Lý đã lưu truyền được bảy đời, có nhiều kẻ nghe tiếng tìm đến và số rất ít đạt được mục đích bằng cách đánh đổi tiền bạc, quyền lực hoặc một thứ khác có sự hấp dẫn tương tự. Ngày Dương Phong rời đi, tình cảm giữa hai người đã sâu sắc đến nỗi Lý Tiến không ngần ngại xuất địa vò cuối cùng cho bữa tiệc chia tay.
Dương Phong ho khan vài tiếng, nhớ lại lúc chia tay bạn đi Giang Nam, trên đường có thu nhận bác Tần. ở Đó vài năm thì ông phát bệnh, chữa nhiều nơi nhưng không đỡ. Dần dà toàn thân nổi mụn bọc, đau vào tận xương tủy, sau hơn tháng thì kiệt sức hoàn toàn chỉ nằm chờ chết. Thật may Thần y Liễu Thanh có việc ngang qua Giang Nam. Cậu con trai Dương Vân cùng người quản gia trung thành chực trước cửa nhà liền 2 ngày đêm khiến Liễu thần y hết sức cảm động. Ông đến thăm bệnh thì cơ thể bệnh nhân đã bốc mùi hôi thối nồng nặc. Dương Phong thoát khỏi bàn tay tử thần trong gang tấc. Vì cần tĩnh dưỡng nên ông quyết định đưa con trai và đôi ba thân tín trở về quê hương. Dừng chân nơi Đại La thành, ông gặp lại Tiết độ sứ đúng lúc ngài đang cần một trợ thủ đáng tin cậy, hiểu rõ Giao Châu nhằm thiết lập mạng lưới cai trị sâu rộng và hiệu quả. Ngài không chút đắn đo đặt ngay ông bạn cũ vào vị trí quân sư, tham mưu mọi hoạt động chính sự bất chấp điều tiếng của đám thuộc hạ. Thời gian qua đi, Dương Phong với bản lĩnh riêng của mình đã đáp trả đầy đủ vì lòng tin tưởng, hoàn cả vốn lẫn lãi cho sự hồ nghi. Hiện nay trong triều, ông chỉ ngồi dưới Tiết độ sứ và Đại tướng Tổng chỉ huy và được kính nể không thua kém hai vị thủ lãnh này.
Dương Phong mơ màng kể:
- Quê tôi ở Hải Châu, phụ thân là một thương nhân sống quanh năm suốt tháng với những đợt hàng và những chuyến đi xa còn mẫu thân ở nhà coi sóc vườn tược. Nhà chỉ có hai huynh đệ. Đại huynh hơn tôi hai tuổi. Từ nhỏ gia phụ đã mang chúng tôi theo, dạy những bài học đầu tiên về cuộc sống. Đến khi trưởng thành, theo truyền thống gia đình, chúng tôi tách ra và bắt đầu tự lập. Được 1 thời gian thì phụ mẫu lần lượt qua đời. Chịu tang xong, đại huynh tiếp quản đoàn buôn của cha, muốn tôi gánh nửa công việc. Nhưng tôi từ chối, sau đó rời quê hương đến Trung Nguyên sinh sống. Về Đại La, tôi tìm cách liên lạc mới hay phu phụ huynh ấy đều đã mất cả.
- Ta từ nhỏ đã mang chí lớn, khi đám bạn còn mải thích thú với những trò con trẻ, ta đã biết châm đèn đọc sách, trưởng thành mang lều chõng đi thi đến lần thứ hai thì đỗ. Ra làm quan, ta nỗ lực hết mình nhằm có thể thẳng tiến trong đường công danh. Nhưng ông trời thích bỡn cợt lòng người, lúc tạm thỏa chí lại là lúc thấy mình cô đơn. Từ ngày hiền thê ái Xuân không còn, căn phòng ấm cúng ngày trước bỗng lạnh lẽo biết bao. Ta chợt không hiểu mình tranh đấu để làm gì khi chỉ biết được hạnh phúc lúc nó tuột khỏi tay. Ta chợt nhận ra mình chưa bao giờ sống thực sự khoái hoạt của đời người. Ta chợt thèm được tung tăng như bè bạn, ta chợt thấy hối tiếc khi dành quá nhiều sức lực cho tham vọng. Cũng may ta còn được gặp ông, còn có rượu để uống.
- Bàn về rượu, tôi thấy mình nghiêm túc không thua ngài bao nhiêu. Tôi ỷ thế nghề nghiệp, dừng chân tại bất cứ đâu ngài sẽ thấy có con sâu rượu thường lang thang trong những tửu quán hay lần mò vào nhà người quen. Rượu từng nơi đều có sắc thái riêng và tôi chưa bao giờ nề hà khi lấy bản thân để trải nghiệm. Vì khoái sự mới mẻ nên tôi chấp nhận sướng miệng lắm mà đắng miệng cũng nhiều.
- Ông có bao giờ so sánh giữa các loại khác nhau không?
- Tất nhiên Tam dạ liên hương tửu của Lý Gia. Dương Phong ngắm khuôn mặt khiêm nhường có pha chút tự hào của bạn. Là một trong ba loại rượu ngon nhất trần đời mà tôi từng được uống. Tiết độ sứ tò mò. Mỗi loại tôi được uống một lần duy nhất.
- Lần đầu tiên là chuyến buôn vải ở Phong Châu. Gia phụ rất bận nên gửi huynh đệ tôi cho Hòa thúc thuộc đội hộ vệ. Thúc là người tháo vát dễ gần và chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ cái khổ người to lớn, dáng vẻ phong trần của thúc. Trong suốt chuyến đi, thúc dạy chúng tôi võ nghệ, cách ứng biến, các bài thuốc trị thương và cả khả năng tồn tại trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Công việc của đội hộ vệ vất vả và nguy hiểm, mỗi lần quá mệt mỏi thúc lại mở cái bầu luôn mang theo mình uống một hơi thứ nước nâu đỏ trong đó. Lúc vui, huynh đệ tôi có hỏi thì thúc bảo đấy là tiên dược. Qua rừng Nậm Bàn, khi tôi ra suối rửa mặt thì lũ về, nước đổ sầm sập. Nếu tôi không nhanh tay bám vào đám rễ leo chằng chịt bên bờ chắc đã phiêu du nơi hạ nguồn nào đó. Lơ mơ tỉnh, toàn thân lạnh toát, tôi run lên từng chặp. Có lẽ cha và mọi người đang ở đó. Dường như Hòa thúc đã mở cái bầu quen thuộc, vội trút tiên dược vào miệng tôi. Trong chốc lát, hơi ấm kỳ lạ len lỏi khắp người và tôi thấy mình lại nói được, cười được.
Hoà thúc rời đoàn trước khi kết thúc chuyến hàng vì lý do chỉ phụ thân tôi mới biết, thúc để lại cho huynh đệ tôi đôi dao cán gỗ mà chúng tôi rất thích. Thúc bảo phải giữ gìn cẩn thận vì thúc đã truyền tất cả tình yêu và sức mạnh vào đó, chúng sẽ bảo vệ 2 đứa thay thúc.
- Ta chắc đã nhìn thấy kỷ vật đó rồi? Tiết độ sứ cắt ngang.
- Nó hiện ở trong thư phòng của tôi. D ương Phong tiếp.
- Lần thứ hai tôi uống tại nhạc gia, vào ngày tiện nội sinh Vân nhi. Lúc ấy là tầm chính ngọ. Mọi người vội vã gọi bã đỡ đến. Chờ đợi và chờ đợi. Chưa bao giờ thời gian trôi chậm đến vậy, tôi bỏ về phòng để giấu vẻ nóng ruột của mình. Tôi đi đi lại lại, chốc chốc nhìn ra cửa, mãi chưa có chuyện gì sảy ra. Sự kiên nhẫn lạc đâu mất rồi. Tôi thử đoán xem là trai hay gái, chắc là con trai, tưởng tượng ra mặt đứa bé, nó khóc oe oe, vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ xíu hồng hào. ước gì phụ thân còn sống để vụng về bế đích tôn trên tay như ngày xưa ông từng bế huynh đệ tôi. Rồi chân tôi đá phải cái bình trong góc phòng. Sao có bình rượu ở đây nhỉ, t ôi liền mở nắp, rót đầy bát. Mùi vị là lạ, nhất thời không thể đoán ra loại rượu gì thì bà vú chạy qua báo rằng tôi đã có con trai nối dõi. Không gì mừng hơn, tôi làm một hơi cạn sạch rồi chạy, trong lòng lâng lâng.
Vân nhi được hơn tháng, phu thê ngồi vui vẻ với nhau, tôi đem chuyện bình rượu ra kể. “T ướng công uống rồi sao?”, nàng nguýt dài rồi cốc đầu tôi “Thiếp chịu thua tướng công, bạ thấy rượu là uống chẳng cân nhắc gì cả”. Tôi thanh minh rằng mình quá nóng ruột cần tìm thứ để hạ hỏa, nàng khúc khích “Lấy rượu để hạ hỏa trên đời duy có mình tướng công. Đấy là rượu mẫu thân ngâm riêng cho thiếp uống dưỡng thai”.
Dư[font=".vncentury schoolbook"]ơng Phong cười khoái trá quay sang phục vụ con sâu r[font=".vncentury schoolbook"]ượu, Tiết độ sứ nhận cái vẻ mặt cố giấu sự tiếc nuối ấy nghĩ bụng mấy ai trốn đư[font=".vncentury schoolbook"]ợc quá khứ dù cách dễ nhất là quên chúng đi. Ngài gục gặc đầu để xua đi mấy đám mây u ám đang nhăm nhe hình thành :
- à, mà ông có còn chút hứng thú nào với nghề cũ không?
- Tôi chỉ có một nghề thôi, thư[font=.vntime]a ngài.
- Ta quên. Phiên chợ Đông hôm nay có kẻ tạo ra sự loạn động.
- Bản thân tôi rất tán thành kiểu cách khôn ngoan đó.
- Nếu ông là ta?
- Tôi làm cái việc mà ngài sẽ làm.
- Ta sẽ làm gì?
- Ngài cho ngư[font=".vncentury schoolbook"]ời đến dạy cho hắn hiểu cách c[font=".vncentury schoolbook"]ư xử đúng mực, tuy nhiên chỉ cảnh cáo là đủ.
- Bởi lẽ gì?
- Hắn chắc sẽ không liều nếu không tin là mình đ[font=.vntime]ược phép.
- Tháng trư[font=".vncentury schoolbook"]ớc Lư[font=".vncentury schoolbook"]u tham sứ có dẫn hắn sang chào.
- Ra là hắn ỷ thế mà chạm phải nghịch vị trong chén rượu.
- Còn ông thì vẫn vô tư hưởng thụ. Tiết độ sứ phàn nàn.
- Đến hết mấy chén đầu, vẫn sự êm ái quấn quýt. Dần dà cổ họng tôi bị mắc lại.
- Không thế chắc mấy vò r[font=".vncentury schoolbook"]uợu yêu quý của ta đã trôi tuột xuống cái thùng không đáy rồi.
- Thế mới nói tôi luôn cố gắng sẻ bớt nỗi lo âu của ngài.
- Nỗi lo âu của ta đâu chỉ mới có. Ngày trước ta đã biết thể nào cũng sinh biến mà vẫn bỏ lỡ cơ hội nhổ cái mầm mới nhú.
- Là bất khả kháng thôi vì sau đó ai có thể làm tốt hơn ngài nữa.
- Ta đồ rằng cái thứ nghịch loạn này sẽ gây rắc rối lớn, không dẹp sớm đ[font=".vncentury schoolbook"]ược thì phải tính kế lâu dài. Bảo bối truyền thống Lý gia thiên mềm mại tinh tế nay cần thêm chút sức mạnh, ta tăng độ Cư[font=".vncentury schoolbook"]ờng Binh hạn chế nghịch vị lan rộng khắp nơi đồng thời như ông biết, dùng Mục Dạ (tạm dịch là Mắt Đêm) ngấm sâu vào chờ cơ hội giải quyết tận gốc.
- Tôi chư[font=".vncentury schoolbook"]a đoán ra ý của Mục Dạ nhưng xem chừng hắn làm mất thời gian quá. D ương Phong hơi mai mỉa.
- Kiên nhẫn là tối cần bởi đối thủ cũng rất đáng gờm. Hãy chịu khó chờ, chẳng lâu nữa ta sẽ giới thiệu hắn với ông.
- Vâng, nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ. D ương Phong nhướn giọng.
- Mình hắn e không đủ, vì thế ta đã cho Lang Ma (Ma Sói) nhập cuộc.
- Ngài thấy sao nếu Lãnh Phong (Gió lạnh) cùng đến Dương Xá.
- Ta nghĩ chuyện ấy ông cần làm ngay. Lãnh Phong đã lập công lớn khi tìm ra nơi ẩn náu của Võ Thiên Nam. Chỉ có hắn và Lang Ma mới đủ sức giúp Mục Dạ hoàn thành sứ mệnh. Còn về Võ Thiên Nam, ta sẽ giao cho Ngân Vệ giải quyết. Ông nghĩ sao?
- Tôi rất vinh hạnh khi được ngài tin tưởng.
- Phải nói rằng chúng ta tin lẫn nhau chứ.
Tiết độ sứ chốt vấn đề bằng cái then thân thiết