Cao Ngạn trông giống hệt một tên chạy bàn ôm một bao trù mã theo Yến Phi đi hết từ bàn này qua bàn nọ trong đổ trường.
Yến Phi thì qua lại như không trong đám đông, Cao Ngạn theo chàng đi xem xét hơn chục bàn đánh bạc xong, cực nhọc thở không ra hơi, cuối cùng chịu không được đành kéo Yến Phi lại nói: “Lão ca ngươi coi rồi, đám con bạc nam nữ này đến đổ trường đều cố sức kiếm tiền, đâu có như ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngươi còn muốn đi đến lúc nào mới chịu dừng lại?”.
Yến Phi mỉm cười nói: “Ta hiện đang còn luyện công, luyện công pháp Khiếu đổ công , tiền bạc của ngươi sẽ là hòn đá thử vàng của ta. Tiểu tử nhà ngươi đêm nào cũng đi thanh lâu thì không kêu khổ, sao mà đi khỏe thế. Bây giờ đi có mấy bước mà như là sắp chết đến nơi”.
Cao Ngạn phản bác ngay: “Đâu có giống nhau chứ? Đến thanh lâu kêu cô nương xong rồi thì ngồi ngay ở đấy, phạm vi hoạt động chỉ có mỗi cái giường; đổ trường thì đến bảy tám tòa đại sảnh, tệ nhất là không biết mình đến đây để làm gì?”.
Yến Phi hân hoan nói: “Chỉ cần ngươi nghĩ đến bạc trắng xóa, mang sức lực tiêu phí ở trên giường biến thành năng lượng chạy quanh đổ trường, chạy cật lực thêm một giờ nữa, bảo đảm ngươi vẫn còn như sinh long hoạt hổ, đi nào! Coi cái bộ dạng đáng thương của ngươi, ta sẽ chơi con mẹ nó một ván cho rồi!”.
Cao Ngạn tươi ngay nét mặt, kéo chàng tới một bàn gần đó, lách qua đám con bạc đang xúm đông xúm đỏ, cười nói: “Yếu quyết của đánh bạc là không sợ thua, không sợ thua mới thắng được. Canh bạc này quan hệ đến danh dự của Yến lão đại ngươi trong đổ giới, cho dù nếu thua nặng quá, ta biến thành một tên khố rách áo ôm cũng không vấn đề gì, chúng ta còn có Thiên Thiên tài lực hùng mạnh hậu thuẫn. Dựa vào bản lĩnh kiếm tiền của lão tử, nhiều nhất làm thêm mươi ngày, là đủ để nghỉ ngơi thoải mái rồi”.
Yến Phi chăm chú quan sát động tác lắc chung, điềm đạm nói: “Đến đổ trường mới thấy người Biên Hoang giàu có, nếu để mất thu nhập ở đổ trường, Hán bang chắc sẽ sụp đổ”. Cao Ngạn chợt ghé vào tai chàng nói nhỏ: “Đổ Tiên đến đó!”.
Yến Phi thung dung nhìn sang, thấy mấy cao thủ Hán bang hộ vệ một trung niên nho sinh để năm chòm râu dài, đang sải bước nhẹ nhàng đi đến, vì đã có người khai lộ nên đám đông chen chúc cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, cho dù có ai không nhận ra hắn, cũng biết hắn là nhân vật quan trọng.
Yến Phi là lần đầu tiên gặp con người nổi danh ở Dạ Oa Tử này, người này thân hình tầm thước, có chút hơi hướng tiên phong đạo cốt, chân tay linh hoạt, cặp mắt sắc bén, là người thay mặt Chúc lão đại phụ trách những hoạt động đáng tiền nhất ở đổ trường. Gặp phải con bạc cao thủ đánh lớn, nhất luật đều do hắn ra mặt ứng phó. Cho đến ngày hôm nay, những kẻ dám tới tỷ thí đổ thuật đều hao binh tổn tướng, vứt khiên bỏ giáp mà chạy, những kẻ muốn đến giở trò gian xảo lại càng khó tránh khỏi được pháp nhãn của hắn.
Chúc lão đại có được ngày hôm nay, công lao của Đổ Tiên Trình Thương Cổ rất lớn.
Lần này Hán bang xuất động Trình Thương Cổ tới đối phó Yến Phi, có thể thấy Chúc lão đại đối với Yến Phi tuy là lính mới trong đổ giới, vẫn không dám coi thường, bố trận đàng hoàng chờ sẵn.
Choang!
Miệng chung đập xuống mặt bàn, trong tiếng hối thúc của nhà cái, khách chơi đua nhau đặt thẻ.
Trình Thương Cổ tới bên nhà cái, đám hảo thủ Hán bang tản khai thành một hình rẻ quạt đằng sau lưng hắn, càng hiển lộ tình hình không tầm thường, khiến chúng nhân xung quanh xúm lại coi nhiệt náo.
Vào lúc mở chung, theo quy củ, mọi người đều phải bỏ tay ra khỏi bàn, bầu không khí chợt khẩn trương, chúng nhân nín thở chờ đợi kết quả, sự kích thích ở thời điểm quyết định thắng phụ thực sự có tư vị mê hoặc lòng người.
Yến Phi không ra chỉ thị, Cao Ngạn đương nhiên không dám tự chủ trương. Đối với Cao Ngạn mà nói ba nén vàng tuy không nhiều, nhưng cũng đủ cho hắn viếng thanh lâu mấy lần, mỗi lần đều có thể tỏ ra tương đối hào phóng.
Trình Thương Cổ vui vẻ cười nói: “Yến huynh và Ngạn thiếu gia không chơi ván này sao?”.
Yến Phi mỉm cười đáp trả, nói: “Trình huynh đã khai kim khẩu, huynh đệ sao dám không phụng bồi, bọn ta mua mười tám điểm ở cửa này”.
Cao Ngạn trong bụng phập phồng lo sợ, liều chết mang cả bao thẻ đặt vào cửa mười tám điểm.
Trình Thương Cổ hướng về nhà cái gật đầu thị ý, người này vội mở chung, để lộ ra điểm số trên sáu con súc sắc, hợp lại vừa đúng là mười tám điểm.
Mọi người lập tức hò hét ầm ĩ, mua điểm số là một ăn hai mươi bốn, đương nhiên khiến mọi người hết sức hâm mộ.
Cao Ngạn nghi ngờ nhìn sáu con súc sắc, hắn biết rõ hơn ai hết là Yến Phi không hề chơi gian dối, mà thuần vào chân công phu nghe ra điểm số, đây lại là lần đầu chàng tới đổ trường, làm sao có thể thần kỳ như vậy được. Đổ trường ở Biên Hoang Tập quen dùng sáu con súc sắc thay cho ba con, chính là để đề phòng cao thủ nghe được, ngờ đâu biện pháp này hoàn toàn không có tác dụng với Yến Phi.
Trình Thương Cổ nét mặt vẫn tươi tỉnh, khen ngợi: “Nguyên lai Yến huynh chẳng những biết uống rượu, mà còn là đổ lâm cao thủ, khiến lão Trình ta cũng phải ngứa ngáy tay chân, chúng ta sao không đánh với nhau một ván, lấy một cuộc định thắng thua nhỉ?”.
Yến Phi vui vẻ nói: “Xin Trình huynh chỉ điểm”.
o0o
Kỷ Thiên Thiên ngồi bó gối trên nắp chiếc rương sắt, bặm môi không nói. Bàng Nghĩa thì đang ngồi bệt bên cạnh Lưu Dụ, gượng cười: “Ấn tượng của Thiên Thiên đối với Biên Hoang Tập hẳn đã biến đổi thật tệ hại”.
Từ chỗ Lưu Dụ nhìn lại, vị tuyệt sắc mỹ nhân này biến thành cao cao tại thượng, trong đám màn che trướng rủ càng nổi bật thân hình tha thướt, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn.
Kỷ Thiên Thiên tựa hồ không nghe thấy Bàng Nghĩa nói gì, miệng lẩm bẩm: “Từ khi nghĩa phụ tỏ ý ly khai Kiến Khang, Thiên Thiên đã đem bán hết châu bảo ngọc thạch để đổi thành hoàng kim thông dụng. Thiên Thiên chưa hề đụng đến tài sản to lớn này”.
Bàng Nghĩa và Lưu Dụ đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cảm giác thấy tên thiết tặc độc ác thô bỉ này không những đã lấy đi tất cả tài sản của mỹ nhân, mà còn khiến cho bao nhiêu công sức của nàng nhiều năm qua chuẩn bị để ly khai Kiến Khang, toàn bộ tâm cơ nỗ lực nhất thiết đổ hết xuống sông xuống biển. Kẻ nào độc ác làm hại nàng như vậy?
Kỷ Thiên Thiên ngước nhìn lên trên, ánh mắt mơ màng, buồn bã nói: “Thiên Thiên từ nhỏ đã phải gửi thân sống nhờ, bữa no bữa đói, cho đến khi cha mẹ nuôi mang Thiên Thiên bán cho ân sư, Thiên Thiên mới tự mình làm chủ được vận mệnh, hiểu được đạo sinh tồn,
minh bạch thiên hạ chỉ có cường quyền mà không có công lý. Trong thời đại loạn, chỉ có người bản lĩnh mới có thể tồn tại được”.
Bàng Nghĩa đau lòng nói: “Thiên Thiên bất tất vì thế mà thương tâm, tất cả đều có thể làm lại từ đầu mà”.
Kỷ Thiên Thiên trừng mắt nhìn hắn, hơi giận dỗi nói: “Thiên Thiên còn chưa nói xong mà”.
Bàng Nghĩa tỏ vẻ lúng túng không biết phải làm sao.
Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Ân sư trước khi lâm chung, lệnh cho Thiên Thiên tới nương tựa Trầm thúc thúc ở Tần Hoài Lâu. Lời dặn dò trước khi người mất Thiên Thiên không dám quên, lão nhân gia người nói ngàn vạn lần không được ỷ lại người khác, không cần dựa vào trang sức và kẻ quyền quý, bằng tài nghệ của bản thân mà xông vào đời, làm những chuyện bản thân mình thích làm, thà chết không hối hận”.
Lưu Dụ bằng trực giác cảm thấy ân sư của nàng là nữ nhân, chân thành nói: “Lệnh sư quả là người phi thường”.
Kỷ Thiên Thiên vui vẻ nói: “Không có ân sư thì không có Kỷ Thiên Thiên hôm nay. Ân sư thường giáo huấn Thiên Thiên, cần phải đổi mới từng ngày, mỗi một ngày đều phải là ngày đầu tiên trên đời mình, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải đầy hiếu kỳ giống như làm lần đầu tiên. Nếu gặp phải dông bão quật ngã, lập tức phải đứng ngay dậy, ứng phó với dông bão. Thiên kim tán tận hoàn phục lai1, biến thành một kẻ khốn cùng vô danh chẳng ai biết đến thì có làm sao? Huống hồ còn có cơ hội bắt đầu từ đầu”.
Bàng Nghĩa và Lưu Dụ nghe vậy đều thở phào một hơi, đấu chí của Kỷ Thiên Thiên hoàn toàn không tan vỡ vì mất đi tài sản, tuy rằng ngân khố của Đệ Nhất lâu vì thế mà khánh kiệt, nhưng chỉ cần người còn đấy, vẫn có thể tận dụng vô khối cơ hội ở Biên Hoang Tập mà phấn đấu.
Kỷ Thiên Thiên yểu điệu nhảy xuống đất, xoay một vòng, cười rất xinh: “Đây là phương pháp xoay chuyển vận mệnh của Thiên Thiên, xoay người một cái là đổi vận một lần. Bất quá Thiên Thiên vẫn ấm ức, nếu không tóm cổ được tên trộm hèn mạt ấy thì ông trời còn có mắt sao?”.
Lưu Dụ vươn mình đứng dậy, sát cơ bừng lên trong mắt, nói: “Lần này ta đúng là mèo già bị vặt râu, còn chưa biết ăn nói thế nào với Yến lão đại đây. Thiên Thiên yên lòng đi, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, tiểu tặc trộm vàng nhất định sẽ bị trừng phạt”.
Bàng Nghĩa cũng vùng dậy, đang định nói gì, Tiểu Thi ở bên ngoài ngạc nhiên và vui mừng nói to: “Tiểu thư mau tới coi, lại có người mang quà biếu đến!”.
o0o
“Yến huynh xin mời đặt tiền!”.
Dân chúng xung quanh im phăng phắc nhìn vào mặt Yến Phi, chờ coi quyết định của chàng.
Cao Ngạn thì lòng bàn tay đẫm mồ hôi, bao thẻ lớn trong lòng thắng được không dễ, tuy nói là Kỷ Thiên Thiên có tài lực làm hậu thuẫn, một ván mà thua sạch quả là vô cùng oan uổng. Không phải hắn không tin vào Yến Phi, mà vì đối phương là Đổ quốc tung hoành bất bại, Đổ Tiên Trình Thương Cổ, Yến Phi lại là tên lính mới tò te, rất ít kinh nghiệm, ngựa què cẳng trước chẳng có gì là lạ.
Ánh mắt Yến Phi tiếp xúc với nhãn thần Trình Thương Cổ, người này là một phát hiện mới của chàng bên cạnh Trác Cuồng Sinh, cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ như lão Trác. Trình Thương Cổ rõ ràng võ công không dưới Chúc lão đại.
Ở các cửa khác trên bàn, không còn người nào chơi gì nữa, cuộc chơi này đã là Trình Thương Cổ và Yến Phi giao phong, ai dám chen tay vào nữa?
Súc sắc trong chung vang lên tiếng đinh đang không dứt, cả sáu con giống như một lũ trẻ tinh nghịch không ngừng quậy phá, cứ nhảy nhót xô đẩy lẫn nhau, thể hiện kỹ thuật lắc chung kỳ tuyệt của Trình Thương Cổ.
Yến Phi bề ngoài thung dung, bên trong ngầm đề khởi linh giác lên đến cực điểm, tạo thành cảm giác thần thông quảng đại, không gì bỏ sót, không gì không hay. Động lực đặt vào súc sắc từ mạnh thành yếu, rồi mau chóng chậm lại, trong niềm mong đợi của mọi người, rốt cuộc cũng dừng lại.
Súc sắc đảo lộn, lập thành mê cung, ai có thể phá giải điểm số, lập tức trở thành người thắng cuộc.
Yến Phi có cảm giác lạ, ngấm ngầm nhận thấy có một con súc sắc có vấn đề, nhưng cũng không có cách nào lôi nó ra, đành kêu lớn: “Hai mươi mốt điểm!”.
Cao Ngạn như phụng vương mệnh, lập tức bê tất cả đám thẻ đặt vào cửa hai mươi mốt điểm, hắn ngược lại lại có cảm giác trút được một gánh nặng, dù gì thì thắng thua cũng đã định.
Trình Thương Cổ xướng to: “Mở chung!”.
Hai tay nhanh như chớp đặt lên chung.
Cảm giác không thỏa đáng của Yến Phi càng thêm mãnh liệt, hữu thủ Trình Thương Cổ ám tàng chân kình, viên súc sắc có vấn đề bị song thủ của hắn lôi kéo từ bên ngoài đổ nghiêng đi làm thay đổi điểm số ban đầu.
Yến Phi thầm kêu bất diệu, nhưng đã không kịp làm gì để cải biến hiện thực tàn khốc của canh bạc này.
Chung mở.
Chúng nhân đồng thanh hét lớn.
Cao Ngạn thì kêu thất thanh: “Mẹ tôi ơi!”.
Trình Thương Cổ với thái độ kẻ thắng nhìn chằm chằm vào Yến Phi, mỉm cười nói: “Là hai mươi lăm điểm, đa tạ Yến huynh nhường cho”.
Yến Phi thầm than, nhưng cũng không thể không bội phục thủ pháp cao minh của Trình Thương Cổ, chàng đã cảm ứng được viên súc sắc đó có điều cổ quái, là vì dư lực vẫn còn, ám tàng âm kình, tuy là còn rất ít, nhưng bị dương kình từ tay Trình Thương Cổ tác động, âm dương hút lẫn nhau, vừa đủ lực làm súc sắc đổ nghiêng, hại chàng thua mất ván quyết định này.
Nhược bằng đánh thêm ván nữa, chàng khẳng định tất thắng, nhân vì chàng có thể ngăn cản dị biến phát sinh lúc tối hậu, đáng tiếc lại không còn đồng vốn nào để tiếp tục. Yến Phi ung dung cười nói: “Trình huynh cao minh, đêm mai tiểu đệ lại tới lãnh giáo thêm một phen”.
Trình Thương Cổ cười lớn: “Yến huynh nguyên lai cũng có bản sắc con bạc, tệ trường luôn luôn hoan nghênh”.
Mọi người đều nghe ra hắn ngầm chế giễu Yến Phi thua không chịu nhận, lại trở nên yên lặng coi Yến Phi phản ứng ra sao.
Yến Phi cười ha hả, kéo Cao Ngạn đi ra.
o0o
Kỷ Thiên Thiên mở to mắt nhìn mười tám chiếc đèn kéo quân quây thành một vòng tròn lớn trên khu đất trống trước lều trướng, vừa được đốt lên, ngọn lửa dần dần tạo thành động lực.
Nàng đang ngắm đèn, tiểu tử bán đèn thì đang ngắm nàng, ánh sáng rực rỡ chập chờn biến hóa, rọi xuống thân hình mọi người và đám lều trướng, hình bóng lay động như mộng như ảo.
Tiểu Thi phấn khởi đến bên Kỷ Thiên Thiên nói: “Thật là quá đẹp mắt!”.
Lưu Dụ và Bàng Nghĩa theo Kỷ Thiên Thiên ra ngoài người nọ nhìn người kia, thủ pháp của những kẻ theo đuổi Kỷ Thiên Thiên quả là vô cùng phong phú, không biết đến khi nào mới ngưng.
Bàng Nghĩa nói to: “Không phải là cái gì đấy Biên Hoang công tử sai ngươi mang tới chứ?”.
Tiểu tử bán đèn không biết là Bàng Nghĩa hỏi gã, vẫn ngơ ngẩn nhìn Kỷ Thiên Thiên, tuy nàng đã cải nam trang nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Kỷ Thiên Thiên tựa hồ quên hết mọi sự, hớn hở nói: “Ngươi không nghe thấy Bàng lão bản nói hay sao? Rốt cuộc là ai nhờ tiểu ca mang đèn lại đây?”.
Gã bán đèn giật mình nói: “Tiểu nhân là Tra Trọng Tín, tiểu thư kêu Tiểu Tra là được rồi. Mười tám cây đèn này do tiểu nhân tự mình chế tác, là do vị hảo hán tài giỏi nhất Biên Hoang Tập Yến Phi sai tiểu nhân đưa tới”.
Chúng nhân nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, gã Yến Phi xưa nay luôn coi nhẹ thế tình, đạm bạc mọi sự, sao cuối cùng cũng rơi vào cái khuôn sáo này?
Tiểu Thi nhảy tưng tưng nói: “Thì ra là Yến công tử”.
Thân hình mảnh dẻ của Kỷ Thiên Thiên chợt run lên, khuôn mặt kiều diễm lộ thần sắc vừa kinh ngạc vừa vui sướng không giấu được, khẽ hô lên một tiếng “a”!
Lưu Dụ lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, nếu như có người chinh phục được Kỷ Thiên Thiên, người mà gã chịu nhất chỉ có Yến Phi, vì Yến Phi vừa là chiến hữu tốt nhất của gã, vừa là tri giao của gã. Nhưng cũng ngấm ngầm phát hiện lần này cách làm vui lòng Kỷ Thiên Thiên không hợp với tính cách của Yến Phi, không giống với tác phong xưa nay của chàng.
Bàng Nghĩa nghe đến tên Yến Phi tinh thần cũng chấn động, Yến Phi chịu cùng tranh đoạt Kỷ Thiên Thiên với đám Biên Hoang công tử, Mộ Dung Chiến, đối với y tự nhiên là tin mừng rất lớn, bèn nói lớn: “Các anh em, giúp ta mang đèn treo khắp các lều trướng”.
Mọi người lập tức reo hò, y lời tiến hành.
Kỷ Thiên Thiên tựa như miễn cưỡng tỉnh mộng, vui vẻ nói: “Tiểu Thi còn không mau thưởng cho Tiểu Tra!”.
Rồi kéo Tiểu Thi lại.
Bàng Nghĩa và Lưu Dụ đương nhiên minh bạch Kỷ Thiên Thiên lời nói ra khỏi miệng mới nhớ mình đã biến thành kẻ khốn quẫn, chỉ hận bọn họ cũng là kẻ cùng quẫn, không cách nào giúp được.
May sao Tra Trọng Tín vội vã lắc đầu xua tay nói: “Tiểu thư chớ làm tiểu nhân phải tổn thọ, thù lao bán hàng đã hết sức trọng hậu rồi, tiểu nhân xin cáo lui!”.
Tra Trọng Tín đi rồi, Kỷ Thiên Thiên vẫn ngẩn ngơ đứng ngoài trướng, hai mắt sáng rực. Lưu Dụ ho khan một tiếng nói: “Bây giờ chúng ta lên đường đi dạo chợ đêm có nên chăng?”.
Kỷ Thiên Thiên nhắm mắt, hít một hơi thở sâu nói: “Đêm nay không cần làm phiền các vị vất vả, Thiên Thiên muốn đợi Yến Phi trở về để y đưa nô gia đi coi nơi hấp dẫn nhất của Biên Hoang Tập”.
o0o
Yến Phi và Cao Ngạn rời khỏi Dạ Oa Tử, theo đường phố đông trở về. Đường về vắng vẻ, trời mát lạnh, các hàng quán đèn lửa mập mờ. Tình trạng này là bình thường, ban ngày thuộc về ngoài Oa, đêm tối dành cho trong Oa, trời vừa tối dân phố đã kéo hết tới Dạ Oa Tử.
Yến Phi thấy Cao Ngạn không hề oán thán chàng chút nào, liền hỏi: “Ta thua mất hết cả tiền bạc của ngươi, vì sao không thấy ngươi bực tức gì với ta vậy?”.
Cao Ngạn vui vẻ nói: “Mọi người là huynh đệ mà! Huống hồ ngươi đâu có làm sai chuyện gì, thực chất là có thính lực thần kỳ, chỉ vì còn quá non nên mới đấu không lại lão quái. Ha! Có vay có trả là chuyện bình thường, ta phải lập tức mượn Kỷ Thiên Thiên mươi lượng hoàng kim, nếu không mạng lưới tình báo của ta vỡ mất, sao còn làm thủ tịch phong môi được nữa”.
Lại nói: “Ngươi nói ngày mai lại đến chơi một ván nữa với Trình lão quái, rốt cuộc là vì sĩ diện hay là đã có tính toán rồi?”.
Yến Phi điềm đạm nói: “Trước mặt ngần ấy người mà có thể nói chơi được sao? Thiên Thiên có bao nhiêu ta sẽ mượn nàng bấy nhiêu, bằng một canh bạc sẽ đánh cho Hoàng Kim Oa chổng bốn vó lên trời, đóng cửa cho sớm”.
Cao Ngạn kinh hãi: “Đừng làm ta sợ! Hiện tại bọn ta đều ăn nhờ cơm Thiên Thiên, trùng kiến Đệ Nhất lâu bao nhiêu kinh phí cũng trông vào nàng, xa điếm của lão Bàng đều là mua chịu, hiện giờ trả lãi trả gốc còn chưa xong, nếu ngươi thua nốt trận này, bọn ta chẳng phải đều uống gió trừ bữa sao?”.
Yến Phi mỉm cười: “Yên tâm! Ta vừa học hết bài thầy! Ngày mai sẽ khiến Trình lão quái bài danh đổ giới, không thể khác được!”.
Cao Ngạn cười khổ: “Không phải là ngươi bị lời nguyền của Trình lão quái, biến thành con bạc suốt ngày mơ đến chuyện gỡ gạc chứ? Ài! Thật đáng lo lắng!”.
Yến Phi thở dài: “Ta hiện lo lắng nhất là làm sao giải thích chuyện đèn kéo quân với Thiên Thiên đây!”.
Nói đến chuyện này lập tức lại thấy đau đầu.
Chú thích
1 Ngàn vàng mất hết rồi lại có.