Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Biên hoang truyền thuyết

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 71998 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Biên hoang truyền thuyết
Huỳnh Dị

Hồi 60

Lưu Dụ và Cao Ngạn hai người theo Tạ Huyền rời khỏ Vong Quan hiên, bước xuống thạch cấp, Tạ Chung Tú cùng Vương Đạm Chân dắt tay theo sau ba người, không ngừng nói cười ríu rít, sinh thú càng nồng đượm.
Tạ Huyền chợt dừng bước, quay đầu hướng về ái nữ cười nói: “Tú nhi đi an bài xe đưa Đạm Chân về phủ đi, đợi theo cha cùng đi ăn tối”.
Lưu Dụ và Cao Ngạn nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, biết tối nay Tạ Huyền sẽ khi đi Vũ Bình đài. Hai người thầm nghĩ lẽ nào là Tạ An tự mình xuất mã, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không thể nào, vì tình trạng thân thể của Tạ An chỉ nên ở lại nghỉ ngơi trong phủ.
Tạ Chung Tú vui mừng nhìn Tạ Huyền, giống như nói “cha tính hay quá”, thần thái tươi tắn yêu kiều khả ái.
Vương Đạm Chân thi lễ cảm tạ, tiếp đó nở nụ cười ngọt ngào nhìn Lưu Dụ và Cao Ngạn, tựa như hai người là tri giao hảo hữu, nói: “Đạm Chân đi đây!”, rồi cùng Tạ Chung Tú dắt tay nhau đi về phía quảng trường tây viện, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển.
Gương mặt tươi cười thêm vào lời nói thân thiết lập tức làm cho Lưu Dụ và Cao Ngạn hoàn toàn cải biến lối nhìn đối với nàng ta, cảm thấy nàng ta không phải vì thân phận của mình mà coi thường bọn họ hai kẻ nghèo hèn hoang dã. Sự kiêu ngạo của nàng ta có lẽ là sự e thẹn và kềm chế cử chỉ của thiếu nữ.
Lưu Dụ là người đặt sự nghiệp nặng hơn tất cả, cũng không khỏi cảm thấy thần hồn mềm nhuyễn, bồng bềnh như trên mây, Cao Ngạn càng đờ đẫn, hồn phách ly tán. Tạ Huyền thu hồi mục quang đang dõi theo bóng hai nàng, dẫn hai người đi về phía vườn nam: “Ta muốn thỉnh Cao huynh đệ giúp một việc”.
Cao Ngạn liền nói: “Huyền soái không cần khách khí với tôi, có chuyện gì xin cứ phân phó, chỉ cần tiểu tử đủ sức, tất sẽ làm thỏa đáng cho Huyền soái”.
Lưu Dụ thầm nghĩ, đơn thuần chỉ cần Tạ Huyền thành toàn cho mộng tưởng muốn gặp Kỷ Thiên Thiên của Cao Ngạn, có thể khiến cho Cao Ngạn bán mạng cho Tạ Huyền. Gã có nhận thức rất sâu đối với Cao Ngạn, biết tiểu tử này là kỳ tài, lại rất hào sảng khẳng khái, rất có nghĩa khí.
Tạ Huyền nói: “Cái ta muốn mượn giúp là tai mắt thông linh của Cao huynh đệ, mật thiết chú ý động tĩnh của Di Lặc giáo tại phương Bắc, nếu Trúc Pháp Khánh dám đạp chân vào Biên Hoang nửa bước, bọn ta phải bất chấp thủ đoạn dồn y vào tử địa. Nếu không, nếu để y thành công tiềm nhập Kiến Khang, bọn ta sẽ vĩnh viễn không có ngày yên thân”.
Cao Ngạn ưỡn ngực: “Chuyện này để tôi lo, may là hoang kiếm vẫn còn, nếu không tôi tuyệt không dám nói mấy lời này”.
Tạ Huyền mỉm cười: “Giữa bọn ta phải thật không cần phải nói mấy lời nhảm, chuyện này ủy thác cho Cao huynh đệ đó”.
Lại hướng về Lưu Dụ nói: “Nhiệm vụ hành thích Trúc Pháp Khánh ta giao cho ngươi toàn quyền xử lý, ta sẽ ủng hộ nhân lực vật lực, chuyện này cần phải không để lộ tin tức, hành sự trước sau càng không thể truyền ra một chút xíu phong thanh, cả như hai huynh đệ các ngươi làm sao để phối hợp, các ngươi có thể thương lượng kỹ càng trên đường đến Tần Hoài Lâu”.
Lưu Dụ nhiệt huyết xông lên, trầm giọng: “Tiểu Dụ tuyệt sẽ không phụ Huyền soái, Trúc Pháp Khánh nếu dám đạp chân vào Biên Hoang Tập, tôi sẽ bắt y không có cách nào sống sót rời khỏi”.
Cao Ngạn cuối cùng nhịn không được hỏi: “Huyền soái không dẫn bọn tôi đến Vũ Bình đài sao?”.
Tạ Huyền mỉm cười: “Tất cả do An công tự mình an bài thỏa đáng, Kỷ Thiên Thiên đặc biệt giành ước hội đêm nay chiêu đãi các ngươi. Khách chính là tiểu Ngạn, Yến Phi và tiểu Dụ chỉ là khách theo, giúp ngươi gan hơn chút”.
Cao Ngạn không khỏi hoan hô một tiếng, nhảy vụt lên, khiến cho Lưu Dụ giật mình ôm lấy hắn, sợ chân hắn vừa mới thuyên giảm thương thế không chịu nổi xung lực từ trên không rơi xuống.

o0o


An Ngọc Tình xuyên qua mảng lụa che mặt, đôi mắt ngưng chú nhìn Yến Phi, chầm chậm hỏi: “Yến huynh có biết Hướng Độc đã khai đàn liệu thương cho ngươi là ai không?”. Yến Phi không hiểu: “Đó xem chừng không phải là câu hỏi”.
An Ngọc Tình nhẫn nại giải thích: “Ta muốn làm cho ngươi minh bạch tại sao ta lại sinh ra ý sợ ngươi, ngươi hợp tác một chút được không?”.
Yến Phi thản nhiên cười thốt: “Được mà, ta vốn không quen Hướng Độc, chỉ là vì nhận lời ký thác trước khi chết của Thái Ất giáo Vinh Trí mà đem một vật đưa đến Kiến Khang cho Hướng Độc, vì vậy mới thành ra liên hệ với quái nhân đó. Vậy có đủ hợp tác chưa?”.
An Ngọc Tình chau mày: “Vinh Trí và Hướng Độc luôn luôn bất hòa, sao lại có thể có an bài như vậy?”.
Yến Phi đáp: “Chuyện này nói ra thì dài dòng, tóm lại là quả thật có kỳ sự”.
An Ngọc Tình thốt: “Ngươi tựa hồ không chịu nói tường tận, ta cũng không có hứng thú tra cứu gốc rễ. Có thể nói cho ngươi biết là, bằng vào bản lãnh luyện đan mà nói, Hướng Độc thật giữ ngôi quỷ thủ của Đạo môn trong gần một trăm năm nay, bất quá lão ta vì tàn độc tà ác, chuyên làm chuyện có lợi cho mình có hại cho người, cho nên lão ta chịu khai đàn cho ngươi, lại còn mất mạng vì ngươi, làm cho ta sinh ra nghi hoặc đối với ngươi, sợ ngươi cũng là người trong tà đạo nuôi chứa lòng xấu”.
Yến Phi cười khổ: “Thì ra là có hiểu lầm như vậy, bất quá ta khẳng định còn chưa thành khí, cô nương cần gì sợ ta?”.
An Ngọc Tình đôi mắt đẹp sắc bén hẳn, giọng nói lại tĩnh lặng như giếng sâu: “Bởi vì trong lịch sử Đạo môn, chưa từng có ai có thể vượt đến cảnh giới thai tức cả trăm ngày, nếu có thể như vậy, khẳng định là đã kết hạ kim đan. Hơn nữa kỳ quái là ngươi vẫn chưa bạch nhật phi thăng, vậy ngươi thật ra là người hay là tiên? Ý tưởng đó làm cho ta sinh ra sự sợ sệt kỳ lạ, một thứ sợ hãi cái gì đó mà mình cũng không hiểu rõ. Hiện tại cuối cùng đã thông, Yến Phi chỉ là một người như ta, bất quá có những chuyện rất kỳ quái khẳng định đã từng xảy ra trên người ngươi. Chỉ là ngươi không muốn nói ra”.
Yến Phi đang định kháng nghị, An Ngọc Tình giơ tay ngăn lời nói của chàng, nói tiếp: “Ta chỉ là nói thật, không cần nói trả, ta cũng không phải là đang bức bách ngươi”. Yến Phi thở dài một hơi, giật mình phát giác An Ngọc Tình đã đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: “Cô nương muốn đi?”.
An Ngọc Tình chấm nhẹ bàn tay, phất phơ bay đi, khiến cho Yến Phi bần thần một hồi lâu mới nhớ tới chuyện Kỷ Thiên Thiên và Cao Ngạn.

o0o


Yến Phi ngồi ở đầu thuyền, thuận tay tháo Điệp Luyến Hoa trên lưng xuống, đặt ngang trên đùi, hai tay án trên vỏ kiếm, một cảm giác vô phương hình dung truyền khắp toàn thân, Điệp Luyến Hoa đột nhiên như sống dậy, biến thành một bộ phận của thân thể chàng. Sự khống chế và hiểu biết đối với Điệp Luyến Hoa liền giống như đối với một bàn tay của mình.
Đó là cảm giác chưa từng có, đó là tư vị mà bất kỳ kiếm thủ nào cũng mộng cầu. Lưu Dụ và Cao Ngạn chia nhau ngồi hai bên chàng, bắt chước chàng mà ngồi khoanh gối nơi đầu thuyền. Chiếc thuyền không có Tạ An rời khỏi bến tàu, lèo lái đến Tần Hoài Lâu. Cao Ngạn thở phào một hơi: “Không giấu hai vị đại ca, đêm nay là đêm khoái lạc nhất từ lúc chào đời của Cao Ngạn ta, bởi vì vọng tưởng cuối cùng đã thành sự thật”. Yến Phi mỉm cười châm chọc: “Được biết ngươi hiểu được mình đang vọng tưởng, ta cảm thấy an ủi phi thường”.
Lưu Dụ cười khì: “Yến huynh có phải quá trắng trợn không?”.
Cao Ngạn làm phách: “Xưa nay tất cả công đức sự nghiệp vĩ đại đều là từ vọng tưởng mà sáng tạo ra. Thử hỏi có gì vọng tưởng hơn là muốn làm hoàng đế? Vọng tưởng của ta lại không phải là muốn cưới Kỷ Thiên Thiên làm vợ, chỉ muốn ở Vũ Bình đài của nàng, thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ của Tần Hoài, thật là chuyện phong lưu phước đức mà tất cả mọi người trong thiên hạ đều hâm mộ. Hiện tại chỗ bọn ta đang ngồi là chiếc thuyền của thiên hạ đệ nhất danh sĩ Tạ An, người bọn ta đi gặp là tài nữ hạng nhất Tần Hoài, đời người cái phước này làm sao cầu được. Huynh đệ, trước mắt chính là vùng đất ăn chơi trứ danh nhất trên sông Tần Hoài đó”.
Yến Phi cũng vui mừng cho gã, gật đầu: “Coi như ngươi mê sắc mà vẫn còn tỉnh ba phần, phải nhớ, cho dù Kỷ Thiên Thiên có không coi ngươi ra gì, ngươi cũng đừng khóc òa như đàn bà con nít đó”.
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Cao Ngạn thích khóc lắm sao?”.
Cao Ngạn bẽn lẽn: “Đừng nghe hắn. Bọn ta hiện tại không phải nên thương lượng làm sao diệt trừ Trúc Pháp Khánh à?”.
Yến Phi kinh hãi: “Ngươi nói gì đó?”.
Phải biết “Đại Hoạt Di Lặc” Trúc Pháp Khánh là nhân vật mỗi một bước chân có thể làm chấn động toàn phương Bắc, uy danh cực thịnh, bản thân ma công cái thế không cần phải nói tới rồi, khó chịu nhất là nhân vật số hai của Di Lặc giáo là ni Huệ Huy luôn luôn không rời xa y, muốn đối phó y tất cần phải tính luôn nữ nhân này, huống hồ Di Lặc giáo thế lực rộng lớn, cho nên Trúc Pháp Khánh tui là tử địch của Phật môn bao khắp thiên hạ, Phật môn lại cao thủ như mây, nhiều năm đấu tranh vẫn không làm gì được y. Hiện tại Cao Ngạn nói muốn giết chết Trúc Pháp Khánh lại dễ dàng giống như trò đùa con nít.
Lưu Dụ đem chỉ lệnh của Tạ Huyền nói cho Yến Phi biết, sau đó tổng kết: “Ta sẽ tuyển trong Bắc Phủ binh ra một đội cao thủ tử sĩ, chỉ cần Cao Ngạn ngươi có tin truyền tới, lập tức ra mặt, bằng vào khí thế sấm sét không kịp bịt tai mà đánh chết Trúc Pháp Khánh, trừ đi họa hoạn cho nhân gian. Ta không sợ y người đông mà chỉ ngại y người ít, người đông khó lòng che giấu hành tung”.
Yến Phi nói: “Nếu làm cứng mà dễ dàng thu thập Trúc Pháp Khánh, Trúc Pháp Khánh đã chết biết bao lần rồi. Thập Trụ Đại Thừa Công của y không sợ số đông, cho nên nhiều lần bị phục kích hãm vào trùng vây mà vẫn có thể thong dong thoát thân, mà đó là chuyện mười mấy năm trước. Gần mười năm nay không có ai dám chọc tới y, ai cũng biết vợ chồng y là kẻ động chạm nhẹ cũng trả đũa.
Cao Ngạn cười nói: “Chính vì y là hạng người đó, Huyền soái mới nhận định y tất sẽ vì chuyện Trúc Bất Quy mà xuống Nam báo thù”.
Yến Phi thầm nghĩ, chỉ vì một Tạ Đạo Uẩn, chàng đã khó lòng tụ thủ bàng quan rồi. Lưu Dụ gật đầu: “Lời nói của Yến huynh có lý, đối phó Trúc Pháp Khánh tất cần có thủ đoạn phi thường, bọn ta có thể từ từ tính toán”.
Cao Ngạn vui mừng nói: “Thương lượng tới đây là ngưng, đêm nay chia tay, không biết lúc nào mới có thể đụng đầu với Lưu lão huynh ngươi, cho nên phải vui hết sức, không say không về”.
Lưu Dụ đang định nói gì, chợt “rẻng” một tiếng, Điệp Luyến Hoa từ trong vỏ bắn ra cỡ một tấc, phát ra tiếng kiếm ngân trong ngần.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, mặt mày bần thần, không biết là chuyện gì. Cao Ngạn hỏi: “Yến Phi ngươi đang đùa gì đó?”.
Thần tình kinh dị trên mặt Yến Phi vẫn chưa rút xuống, trầm giọng: “Ta không có làm bất cứ chuyện gì”.
Lưu Dụ giật nảy mình: “Xưa tương truyền kiếm có thông linh, gặp nguy hiểm liền phát thanh cảnh cáo, không tưởng được đêm nay ta tận tai nghe được”.
Cao Ngạn kinh hãi: “Nguy hiểm ở đâu?”.
Lưu Dụ quét vòng mặt sông, con thuyền gần bọn họ nhất cũng cách bọn họ ít ra mười mấy trượng, đâu thể có uy hiếp gì.
Yến Phi chợt nắm chặt cán kiếm, không cần chàng vận công hành khí, chân khí trong mình cứ tự nhiên mà vận chuyển, kéo lên tột bực, tự nhiên mà nhảy lên.
Lưu Dụ cũng rút Hậu bối đao đứng vụt dậy.
Cao Ngạn vẫn chưa biết ất giáp gì, “rào” một tiếng, một bóng đen từ đầu thuyền phá nước bay ra, bay xuống đỉnh đầu ba người, hai tay thò ra, chia nhau quật trảo xuống đầu Lưu Dụ và Yến Phi, kình khí vù vù mãnh liệt khiến cho người ta nghẹn thở, như một tòa núi đè xuống, làm cho người ta động tác đờ cứng trói buộc hồn thân, khó chịu cực điểm.
Cao Ngạn chịu không nổi, vừa mới đứng dậy, lại “bịch” một tiếng ngồi bệch xuống. Gia tướng lái thuyền của Tạ phủ do chuyện xảy ra đột ngột nên chỉ có thể thất thanh la lên, không có cách nào chi viện.
Lưu Dụ quát dữ: “Lư Tuần”.
Hậu bối đao nhắm tả trảo của Lư Tuần chẻ tới, đao phong như sấm sét lập tức phá không rít mạnh, thế phản kích không thua gì đột kích bất ngờ của Lư Tuần.
Yến Phi đón kình khí, toàn thân y phục phất phơ, càng cảm thấy được một đao của Lưu Dụ tràn đầy lực lượng kinh hồn, đủ để chặn ngăn ma trảo của Lư Tuần, còn một kiếm tích tụ chân khí tột bực của chàng cũng đã đến thời khắc không thể không phải ra, giả như Lư Tuần chiêu thức bất biến, chàng dám khẳng định Lư Tuần khó tránh khỏi tử kiếp.
Sự thủ thế chực chờ của bọn họ vượt ngoài ý liệu của Lư Tuần, giống như tự mình tống mình vào để hai người thử đao luyện kiếm. Y cả đời trải qua trăm trận đại tiểu chiến, kinh nghiệm thực chiến phong phú cực kỳ, thấy thế không hay, vội vàng biến chiêu.
Y cũng không phải hạng tầm thường, sát na cảm thấy được một kiếm của Yến Phi bao bọc trời đất, uy lực không thể nào kháng ngự, cho dù toàn lực hoàn kích cũng ứng phó cật lực miễn cưỡng phi thường, huống hồ chia một nửa tâm thần đối phó Lưu Dụ.
Lư Tuần rú lên một tiếng, lăng không lộn lật lại, tránh qua một kiếm của Yến Phi, song cước như ánh chớp liên hoàn đá trúng Hậu bối đao, sau đó lại lộn một vòng nữa, đầu chúi xuống mặt nước bên mạn thuyền, lặn mất tăm.
“Rẻng”! “Keng”!
Đao kiếm về lại vỏ.
Lưu Dụ và Yến Phi nhìn nhau cười. Cao Ngạn bò dậy, có hơi mắc cỡ hỏi: “Yêu vật phương nào vậy? Lợi hại quá”.
Thuyền buồm tiếp tục lên đường, mấy gia tướng của Tạ phủ ai ai cũng tuốt binh khí dõi mục quang truy tìm trên mặt sông, sợ Lư Tuần không biết khi nào sẽ từ mặt sông lao lên lại.
Lưu Dụ thở phào: “Lợi hại gì chứ? Không phải bị một đao của ta chém rớt xuống nước đó sao? Một đao của lão tử ít ra cũng bắt y chịu khổ hai ba ngày, coi như thu hồi lại chút nợ cũ”.
Yến Phi nhớ đến Lưu Dụ bị Lư Tuần làm khổ, rồi ở Biên Hoang Tập bị “Long Vương” Lữ Quang đả thương, gật đầu: “Đao pháp của Lưu huynh quả nhiên tinh tiến rất nhiều, khí thế uy mãnh khôn lường”.
Lưu Dụ giơ tay đặt trên vai chàng, thở dài: “Thành thật mà nói, lúc vừa nghe Huyền soái và An công kêu ngươi đi Biên Hoang Tập đánh thiên hạ, ta trong lòng cảm thấy bất mãn. Bởi vì ngươi công lực mới hồi phục, có khác gì kêu ngươi đi tìm chết. Nhưng hiện tại phát giác Huyền soái có tuệ nhãn độc đáo, một kiếm hồi nãy của ngươi tràn trề khí phách của thiên địa tạo hóa, Lư Tuần cũng không dám đón đỡ. Thêm ngày thêm tháng, thật không biết ngươi sẽ lợi hại đến mức nào”.
Quay sang Cao Ngạn nói: “Người bạn bọn ta hiện tại đối diện có thể là Thiên hạ đệ nhất cao thủ trong tương lai”.
Cao Ngạn mừng rỡ: “Ta khẳng định sẽ phát đạt!”.
Yến Phi không biết khóc hay cười: “Đâu cần khoa trương dữ vậy chứ, ta còn phải đi một đoạn đường dài rất gian khổ, hy vọng có thể sống còn để đi đến đầu bên kia”.
Cao Ngạn cười lớn: “Bảo tiêu đại gia riêng của ta ơi, có ai có thể thông linh kỳ cảnh như Điệp Luyến Hoa của ngươi chứ, ta thấy trăm năm sau, ngươi ít ra sẽ biến thành một nửa thần tiên sống”.
Yến Phi rúng động trong lòng, nghĩ tới nguyên nhân An Ngọc Tình sợ mình, là một nỗi sợ hãi nguyên thủy đối với sự vật không minh bạch, ngầm nghĩ có phải mình bị Đan kiếp biến thành một dị vật khác người hay không, nếu không Điệp Luyến Hoa sao lại như vậy được?”.
May là mình rất rõ mình vẫn là Yến Phi, chỉ là chân khí trong mình khác hẳn tất cả. Bất quá trước mắt mà nói, vẫn là cát hung khó liệu.
Lưu Dụ trầm ngâm, chau mày: “Thật kỳ quái”.
Cao Ngạn ngạc nhiên: “Có gì làm cho ngươi kinh ngạc vậy?”.
Lưu Dụ đáp: “Lư Tuần người mặc y phục bơi lặn, hiển nhiên đã sớm có dự mưu mai phục tập kích lén dưới nước”.
Cao Ngạn gật đầu: “Đúng! Lòng của ta hiện tại chỉ còn lại Kỷ Thiên Thiên, không phải tỉnh táo như ngươi. Lư Tuần không thể cả ngày lẫn đêm lặn dưới sông đợi bọn ta đi qua, cho thấy y biết được đêm nay bọn ta sẽ từ Tạ phủ đi Tần Hoài Lâu, trong Tạ phủ khẳng định có nội ứng của y”.
Lưu Dụ lắc đầu: “Người của Tần Hoài Lâu cũng biết được bọn ta sẽ đến, cho nên vẫn khó xác định là ai”.
Yến Phi chợt nghĩ tới bằng hữu mới quen của Kỷ Thiên Thiên, thấp thoáng cảm thấy sự tình có lẽ có liên quan tới người đó.
Cao Ngạn hỏi: “Yến Phi ngươi đang nghĩ gì vậy?”.
Yến Phi thở dài: “Mục tiêu Lư Tuần muốn ám sát có lẽ không phải là ta hay là Lưu Dụ, mà là An công”.
Lưu Dụ đồng ý: “Nếu Lư Tuần là từ phía Tần Hoài Lâu mà có được tình báo, chuyện này rất có khả năng. Chiếu theo lẽ thường, Kỷ Thiên Thiên chỉ có thể nói với người ta là vì có hẹn với An công, cho nên phải gạt bỏ ước hội vốn đã an bài lúc trước, Kỷ Thiên Thiên không thể nói là muốn chiêu đãi một tiểu tử tên gọi Cao Ngạn”.
Cao Ngạn rùng mình: “May là gặp bọn ta, nếu không Lư Tuần nhất định có cơ hội đắc thủ, bởi vì Tống Bi Phong đã thụ thương không theo theo”.
Thuyền buồm quẹo qua khúc quanh, Tần Hoài Lâu và Hoài Nguyệt Lâu đối diện nhau cách một con sông, sừng sững đằng trước, mấy chục tàu thuyền ghé đỗ gần bờ, đèn đuốc sênh ca vang ngời.
Yến Phi chăm chú nhìn Tần Hoài Lâu, điềm đạm thốt: “Bọn ta có lẽ có thể có một đáp án khẳng định”.
Lưu Dụ chau mày: “Lẽ nào trực tiếp hỏi Kỷ Thiên Thiên?”.
Yến Phi nhún vai: “Sao lại không thể được?”.
Cao Ngạn giật mình, kháng nghị: “Bà mẹ ta! Chuyện mất hứng như vậy sao lại có thể đem đến đường đột giai nhân. Nếu nàng ta không chịu hồi đáp, lẽ nào bọn ta nghiêm hình khảo vấn. Trời ạ! Hai vị đại gia ruột gan sắt đá không biết mềm mỏng của ta, đêm nay bọn ta đi phong hoa tuyết nguyệt, để lại một hồi ức mỹ lệ. Xin nể mặt Cao Ngạn ta mà an phận thủ kỷ cười nói hát ca nhậu nhẹt, đừng phá hoại phong lưu tình sự của ta”.
Lưu Dụ và Yến Phi đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh cười rần lên.
Thuyền buồm chậm lại, đỗ bên phải Tần Hoài Lâu.

<< Hồi 59 | Hồi 61 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 399

Return to top