Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Biên hoang truyền thuyết

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 71999 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Biên hoang truyền thuyết
Huỳnh Dị

Hồi 45

Cao Bằng lâu cao hai tầng, tầng dưới thông suốt, đặt hơn ba chục cái bàn, nhưng đâu đâu cũng đông nghẹt người, chẳng còn chỗ nào trống. Khách đông vô kể, không ít người còn ở ngoài cửa chờ thế chỗ.
Đúng là Cao Ngạn không nói láo về Cao Bằng lâu.
Cao Ngạn thấy tình hình như vậy, ỉu xìu nói: “Cái bụng ta có thể chờ, nhưng Yến đại công tử nhà ta một khắc cũng không thể chờ thêm được! Thôi vậy! Ăn cơm chay thì cơm chay!”.
Lương Định Đô ưỡn ngực hùng dũng nói: “Chúng ta lên lầu”.
Yến Phi ngạc nhiên: “Dưới lầu đã như thế này, chẳng lẽ trên lầu lại có bàn trống sao?”.
Cao Ngạn nói: “Trên lầu đúng là không có bàn trống, chỉ có những sương phòng trải chiếu mà ngồi, chuyên dành cho khách cao môn đại tộc, mỗi lần ta đến đều ngồi dưới lầu ăn cơm, ta không có hứng thú lên đó, ngồi dưới lầu thoải mái biết bao”.
Yến Phi hoang mang, nguyên trên lầu cấm hàn môn lai vãng, cho nên bất luận Cao Ngạn có tiêu tiền như nước, cũng vẫn không đủ tư cách lên đó, giai cấp phân minh. Thú vị là dưới lầu chỗ ngồi bố trí bàn ghế theo kiểu người Hồ, trên lầu thì lại theo truyền thống trải chiếu mà ngồi của người Hán, tửu lầu này quả thực tràn đầy phong tình hỗn hợp Hồ Hán. Đồng thời cũng cho người ta thấy sự khác biệt trong cuộc sống của người Hồ người Hán. Trong khi thế tộc Kiến Khang vẫn kiên trì truyền thống, bên dưới hàn nhân đã mở rộng lòng đón nhận phong tục tập quán của người Hồ bắc phương.
Lương Định Đô nói: “Chân cẳng trọng yếu hay là ăn thịt dê trọng yếu hơn, xin Cao công tử mau quyết định. Bất quá quán ăn có bày bàn ghế giống như Cao Bằng lâu thực không nhiều, gần nhất cũng phải đi bộ thêm một lúc nữa mới tới”.
Một phủ vệ khác tên là Trương Hiền cười tinh quái hùa theo: “Cao công tử chỉ cần ăn đùi dê để lấy hình bổ hình, tất có thể đi đến khi chân cẳng mỏi nhừ, cặp giò biến thành giống như đùi dê thông sướng hữu lực”.
Trương Hiền rõ ràng muốn giúp Lương Định Đô hí lộng Cao Ngạn, ba tên phủ vệ còn lại cùng cười phá lên.
Cao Ngạn rớt xuống hạ phong, mặt đỏ bừng lên.
Yến Phi rất lấy làm kỳ, xưa nay Cao Ngạn ở Biên Hoang Tập suốt ngày tí tởn nô đùa, mặt dày đến mực đao thương bất nhập, sao lại dễ đỏ mặt như thế?
Bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra vấn đề, thì ra là do phân biệt cao môn hàn môn, tại đô thành Kiến Khang, hàn nhân đi đâu cũng bị kỳ thị, gặp vô số hạn chế.
Gã Hoang nhân Cao Ngạn này lại là hàn môn trong đám hàn môn, tuy rằng trong túi sẵn tiền, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị khinh rẻ, cũng vì tự ti thân phận Hoang nhân mà hắn tự làm khổ mình, không sao chịu nổi người khác coi thường.
Đám Lương Định Đô tuy rằng vì Tạ Huyền mà có quan hệ đặc biệt, đối với chàng hết sức khách khí, nhưng bên trong lại không coi thuận mắt Cao Ngạn.
Liền giải vây cho Cao Ngạn, nói: “Lương huynh đã có biện pháp lên lầu, chúng ta lên đó ăn đùi dê thôi”.
Cao Ngạn lập tức thừa cơ phản kích, cười nói: “Tiểu Lương ngươi chí ít cũng có nửa thân phận danh sĩ, đương nhiên nhiều biện pháp hơn bọn ta”.
Lương Định Đô bị Cao Ngạn thích trúng chỗ yếu hại, lập tức biến sắc, lại muốn đáp ứng Yến Phi, liền tiến vào cửa lớn, trong lòng tuy rất hận, nhưng biết là mình là kẻ gây chiến trước, cũng không thể không nể mặt Yến Phi, tuy biết rõ Cao Ngạn nói kháy mình là nô tài cao môn, cũng đành hậm hực làm thinh.
Cao Ngạn với vẻ mặt đắc thắng theo sau hai người, bọn Trương Hiền láo nháo theo sau, đều có cảm giác không ổn. Trước kia tuy có theo chủ nhân bước qua hàn môn cấm địa, nhưng đây là lần đầu tiên phá lệ bằng lực lượng của mình vượt qua cửa ải này.
Hai đại hán coi đường lên lầu nhận được Lương Định Đô, nhưng lại nhìn không ra gốc gác Yến Phi, nhìn y phục gã giống như một văn sĩ hàn môn, còn Cao Ngạn ăn mặc ra dáng thế tộc danh sĩ, bèn chuyển sự quan tâm sang bên hắn, khách khí hỏi: “Vị công tử này...”.
Lương Định Đô vội tiến lên một bước, ghé vào tai đại hán nói mấy câu, đại hán lập tức kinh hoảng, cất giọng lanh lảnh: “Hoan nghênh công tử đại giá quang lâm, xin mời lên lầu!”. Lương Định Đô đắc ý quay đầu về phía mọi người thị uy khoe công, đang muốn ra vẻ nháy mắt hay làm mặt xấu, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, ngơ ngác như gà gỗ.
Yến Phi và Cao Ngạn mấy người cũng đã nghe thấy phía sau có tiếng nói cười, quay đầu nhìn lại, ngay đằng sau bọn họ có bảy tám người cả nam lẫn nữ cũng đang muốn lên lầu, đám Trương Hiền cũng giống như Lương Định Đô lập tức hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, im bặt như ve sầu mùa đông.
Cao Ngạn thì hai mắt lóe sáng, trợn trừng nhìn hai thiếu nữ đẹp như thiên tiên trước mặt.
Yến Phi nhìn qua liền hiểu ngay, cũng thầm kêu bất diệu, lại hoàn toàn không nghĩ ra cách gì hay để giải nguy cho Lương Định Đô.
Người tới là nhi nữ của Tạ Huyền - Tạ Chung Tú, đang tay trong tay với nàng ta là một thiếu nữ còn kiều mị hơn, thiên sinh lệ chất, khiến người đảo điên thần hồn, Tạ Chung Tú so với nàng ta cũng phải nhượng bước vài phần.
Cùng đi với bọn họ có sáu người rõ là con em thế gia đại tộc, ai nấy y phục hoa lệ, có bốn gã trong đó bọn Yến Phi từng gặp qua ở Tạ phủ, tranh nhau nịnh bợ Tạ Chung Tú.
Tạ Chung Tú hiển nhiên nhất thời không hiểu rõ có chuyện gì, thứ trước tiên nàng trông thấy chính là Cao Ngạn đang nhìn như muốn nuốt chửng khuôn mặt xinh đẹp của nàng, liền thoáng hiện vẻ không vui, tiếp đó mục quang chuyển qua Yến Phi, làn mi khẽ động tỏ ra nhận ra chàng, thần tình quyến rũ cực điểm.
“Đừng có cản đường!”.
Bên cạnh hai nữ tử có một thanh niên nam tử cao lớn anh võ, không nhẫn nại bực bội quát lên với bọn Yến Phi, bất quá so với Yến Phi hắn vẫn còn thấp hơn hai ba tấc, chỉ bằng với bọn Cao Ngạn, Lương Định Đô.
Mục quang Tạ Chung Tú cuối cùng chuyển đến Lương Định Đô, ngạc nhiên nói: “Tiểu Đô! Ngươi làm gì ở đây?”.
Trương Hiền hết sức ranh mãnh, thấy đầu tử Lương Định Đô tắc họng không nói được gì, vội thi lễ nói: “Bẩm tiểu thư, bọn tôi phụng mệnh Tống gia, theo hầu Yến Phi công tử và Cao Ngạn công tử”.
Tạ Chung Tú thông tuệ hơn người, đã minh bạch Lương Định Đô đang chơi trò gì đấy, làn mi cong hơi động, Lương Định Đô và đám Trương Hiền vội kéo Yến Phi, Cao Ngạn qua một bên nhường đường lên lầu.
Thanh niên hán tử nọ lại giận dữ hừ lên một tiếng, giọng đe dọa: “Đám nô tài các ngươi lại dám cản đường bổn công tử sao”.
Rồi hung hăng dẫn đầu cả bọn kéo nhau lên lầu. Hai đại hán trông giữ ở đó vội cung kính vái chào, chỉ sợ đắc tội hắn.
Thiếu nữ tay cầm tay Tạ Chung Tú nãy giờ không nói một lời, thần thái ôn nhu văn nhã, cũng không để ý đến bọn Yến Phi, giữ phong độ con nhà danh gia vọng tộc, khiến người ta cảm thấy nàng thật cao vời vợi.
Tạ Chung Tú thì hầm hè nhìn Cao Ngạn, lại kỳ quái hắn vẫn không rời ánh mắt ngắm nghía mình, mới dắt tay mỹ nữ kia đăng lâu, đám thanh niên vội vàng hộ tống bọn họ kéo đi, để lại bọn Lương Định Đô người nọ nhìn người kia, không biết hậu quả rồi sẽ thế nào.
Tận đến lúc bóng dáng người đẹp biến mất, Cao Ngạn hồn phách mới trở về, thở dài một tiếng nói: “Hồng hồng biếc biếc cái gì, đại Kiều tiểu Kiều đều phải dựa vào kẻ khác!”. Lương Định Đô nghe nói giận dữ nói: “Ngươi nói gì?”.
Cao Ngạn thấy Lương Định Đô, Trương Hiền mấy gã đều trừng mắt giận dữ nhìn mình, biết rằng lời nói gây họa, đầu hàng nói: “Chẳng gì cả! Coi như không nghe thấy thôi!”. Đại hán trông coi thang lầu nghi ngờ hỏi: “Các vị không phải là muốn lên lầu hay sao?”.
Lương Định Đô vội lắc đầu nói: “Để lần sau đi!”.
Nói rồi kéo Yến Phi mau chóng ly khai Cao Bằng lâu.
Yến Phi và Cao Ngạn đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy buồn cười.
Cao Ngạn ngầm đẩy Yến Phi một cái, Yến Phi biết ý, hiểu là Cao Ngạn muốn gã xuất đầu, thay hắn dò hỏi lai lịch thiếu nữ nọ, bèn mỉm cười nói: “Cái tên lớn lối vừa rồi là thần thánh phương nào vậy?”.
Mọi người lúc này đã ra đến ngoài đường, tiếp tục men sông kéo nhau đi, trên trời mây che tầng tầng lớp lớp, gió bắc thổi ầm ầm, nhưng không chút ảnh hưởng đến tình hình náo nhiệt trên đường phố.
Cao Ngạn thầm khen Yến Phi hỏi han thật khéo léo, nếu trực tiếp hỏi chuyện liên quan đến con gái nhà người ta, thì hóa là kẻ lãng tử vô hạnh sao, càng thấy rõ Yến Phi coi hắn như bằng hữu, bằng không với tính cách của Yến Phi, đâu thèm quản chi cái con mẹ ngươi.
Một tên phủ vệ tên là Phùng Hoa Thương nói: “Tiểu tử đó tên là Tư Mã Thác, là nhi tử của Tư Mã Thượng, cậy có lão gia hắn thân cận với Hoàng thượng, hắn có hiệu là Tung hoành kiếm khách , trong cái lũ Kiến Khang Thất công tử của Tư Mã Nguyên Hiển, hắn xếp hàng thứ ba, thật không hiểu được tiểu thư nhà ta vì sao chịu cùng kẻ có ác danh rõ ràng như vậy nhập bọn cùng đi chứ?”.
Trương Hiền cười khổ: “Đâu đã đến mấy tên hạ nhân chúng ta quản chuyện của tiểu thư, về đến phủ rồi ngàn vạn lần chớ có nói ra, nếu tiểu thư biết được là do bọn ta bép xép, cả bọn đều gặp chuyện chẳng hay hớm gì đâu”.
Lương Định Đô trong lòng vẫn đầy lo lắng, không trả lời.
Cao Ngạn thấy Yến Phi không có ý hỏi tiếp, không nhẫn nại được đành thân xuất mã nói: “Trong đám còn những kẻ nào nữa?”.
Lương Định Đô lập tức phát hỏa: “Đều do ngươi không tốt, con mắt gian giảo cứ dán vào Tú tiểu thư với Chân tiểu thư, không có chút lễ số nào cả, khiến tiểu thư tròng lòng mất vui, đến khi về ta nhất định phải chịu khốn khổ, ngươi vỗ đít mấy cái là có thể thoát thân, chỉ khổ cho ta”.
Yến Phi thấy gã vừa nhìn mình vừa trách Cao Ngạn, hiển nhiên vì sợ phải chịu trách nhiệm nên ngay cả mình cũng không nể mặt, cảm thấy rất mất hứng. Càng nghĩ đến trong mắt đám người dưới của cao môn đại tộc như Lương Định Đô, chàng và Cao Ngạn chỉ là hai tên Hoang nhân bé nhỏ! Căn bản không đáng để bọn chúng coi trọng, bình thời chỉ vì trên đầu có mệnh lệnh, cho nên mới khách khí, đến khi có chuyện, lập tức để lộ đuôi.
Liền giơ tay ngăn Cao Ngạn khi đó đã tức đỏ mặt định nói, mỉm cười nói: “Nếu có chuyện gì sai, có thể đổ hết lên đầu Yến mỗ! Lương huynh không cần lo lắng, bọn ta Hoang nhân lúc nào cũng là những kẻ hoang dã ở Biên Hoang, xưa nay không hiểu quy củ, cũng không cần quy củ! Lương huynh xin cùng các huynh đệ cứ về phủ trước, ta và Cao Ngạn sẽ tự kiếm chỗ ăn uống”.
Cao Ngạn giơ ngón tay cái nói: “Nói rất hay! Bao nhiêu phiền muộn ta tích lũy lâu nay ở Kiến Khang đã nói ra được hết!”.
Lương Định Đô giật mình kinh hãi, biết rằng mình đã nặng lời, đụng chạm đến Yến Phi, nhớ lại Tống Bi Phong đinh ninh dặn dò tiếp đãi và bảo hộ Yến Phi, liền cảm thấy việc tính toán với tiểu tử Cao Ngạn chẳng còn gì quan trọng, hoang mang cười: “Ta nhất thời lỗ mãng, xin Yến công tử đừng trách!”.
Trương Hiền phụ họa: “Yến công tử đại nhân đại lượng, xin bỏ qua cho Lương đại ca nhất thời thất ngôn”.
Yến Phi lúc ấy mới biết đã cho Lương Định Đô một bài học! Quay nhìn thấy một gian quán bên ngoài, bèn cười nói: “Vậy nếu chúng ta tới gian quán kia thì sao nhỉ? Ta không còn đủ sức đi nữa rồi!”.
Cao Ngạn nói: “Bọn ta ngồi riêng một bàn, huynh đệ bọn ta còn có mấy chuyện riêng cần bàn”.
Lương Định Đô biết hắn định mượn gió bẻ măng, chửi thầm trong bụng. Bề ngoài lại không thể không đáp ứng, cúi đầu ỉu xìu theo Cao Ngạn vào quán.
o0o
Hoàn Huyền ngạo nghễ đứng trên thuyền, thở phào một hơi, trong lòng tràn đầy hào tình tráng chí, phong quang ngày hôm nay thật không dễ dàng.
Phù Kiên bại trận phản hồi phương bắc, tháng mười hai về tới Trường An, nhưng bắc phương đã không còn là bắc phương của quá khứ, thủ hạ chư tướng Hồ tộc lần lượt làm phản.
Phù Kiên ngày giờ quả thật không còn nhiều.
Hắn cùng với Tạ Huyền giống như đua nhau, thừa cơ thu phục đất đai rộng lớn ở phương bắc, trong khi Tạ Huyền công chiếm Bành thành, rồi tiếp tục tiến công Lương châu, tiến thẳng đến Hoàng Hà, đánh chiếm các trọng trấn quân sự vùng Hà Nam của đại Tần, hắn thì phái Triệu Thống thu phục Dịch Dương và các thành trấn phụ cận, uy thế áp thẳng đến Lạc Dương.
Hiện tại hắn làm công tác chuẩn bị để công đả Lạc Dương, dẫn một vạn rưỡi tinh binh, cưỡi thuyền ngược sông tiến về phía tây, tấn công Ba Thục, để loại bỏ uy hiếp về phía tây Kinh Châu, đồng thời khuếch trương thế lực.
Ba Thục luôn là mảnh đất lương thực dồi dào, tài nguyên phong phú, có xứ này làm hậu thuẫn, hắn tiến lui đều thuận tiện, đến khi đó còn sợ gì Tạ Huyền?”.
Gió sông thốc vào mặt, y phục bay tung, Hoàn Huyền tay nắm chuôi đao đứng đó, đích thực khí khái ít ai bì.
Hầu Lượng Sinh đến sau lưng báo cáo: “Vừa có tin từ bắc phương tới, Phù Kiên sau khi xử tử con trai của Diêu Trường, lại mang Mộ Dung Huy ra chém đầu”.
Hoàn Huyền động tâm nói: “Chuyện này đủ để thấy Phù Kiên đã đến bước cùng đường, cho nên mới bất chấp hậu quả”.
Mộ Dung Huy là kẻ kế vị ngai vàng cuối cùng của Yên quốc khi nước này mất vào tay Phù Kiên, thân huynh của Mộ Dung Hoằng, Mộ Dung Trọng, Mộ Dung Vĩnh đám người đã phản Tần, vì không kịp trốn khỏi Trường An, bị Phù Kiên trút giận lên đầu chém chết.
Hầu Lượng Sinh lộ một nét cười trên khóe mắt, nhạt giọng nói: “Phù Kiên như chó chạy đường cùng, phát điên rồi”.
Hầu Lượng Sinh ba mươi bảy tuổi, là danh sĩ gốc Kinh Châu, phong thái lịch sự, nho nhã hơn người, rất nhiều mưu lược, được Hoàn Huyền coi là mưu sĩ tâm phúc. Hoàn Huyền im lặng suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Quét sạch Ba Thục đối với ta dễ như trở bàn tay, nhưng bước tiếp sau nên làm gì?”.
Hầu Lượng Sinh đã có sẵn chủ kiến, đáp: “Chuyện này Lượng Sinh mấy tháng nay nhiều lần suy tính, cuối cùng đã nghĩ ra một kế vạn toàn một hòn đá ném chết hai con chim”.
Hoàn Huyền rất mừng rỡ: “Mau nói ra xem nào”.
Hầu Lượng Sinh nói qua loa: “Chính là từ chối không thụ chức Đại tư mã!”. Hoàn Huyền ngạc nhiên thất thanh nói: “Thế nào?”.
Hầu Lượng Sinh nhắc lại một lượt.
Ánh mắt Hoàn Huyền rừng rực chăm chú nhìn Hầu Lượng Sinh, mơ mơ hồ hồ nói: “Đệ kế huynh nghiệp, là công đạo của trời đất, mà từ xưa đến nay, chức Đại tư mã đều do các đời Hoàn gia ta nắm giữ, ai dám nói một câu, ta thực không coi ra từ chối ngôi vị này có gì hay đối với ta?”.
Hầu Lượng Sinh ung dung nói: “Chuyện hay có vô số, đầu tiên có thể mê hoặc tâm lý họ nhà Tư Mã, để Tư Mã Diệu tên hồ đồ ấy cho rằng Nam quận công người không tham gì chức Đại tư mã, làm bớt đi địch ý từ trước tơi nay của hắn đối với ngài”.
Hoàn Huyền do dự nói: “Vị trí này ta được không dễ, khổ cho Tư Mã Đạo Tử thừa cơ thao túng Tư Mã Diệu hòng tước đoạt binh quyền trong tay ta, mới hay chỉ chuốc lấy phiền não”.
Hầu Lượng Sinh điềm đạm nói: “Danh là hư, quyền là thực. Mà quyền lực lại không thể quan trọng như binh quyền. Hiện giờ quân quyền Kinh Châu vẫn do Nam quận công nắm chặt trong tay, ai dám đến mà tước đi binh quyền của Nam quận công. Là Đại tư mã hay không Đại tư mã chẳng quan hệ gì, hay nhất là Nam quận công không nhậm chức Đại tư mã, vẫn không người nào dám ngồi lên vị trí ấy. Kẻ duy nhất có tư cách là Tạ Huyền, ngài nói xem huynh đệ Tư Mã Diệu có chịu để cho hắn cái vị trí ấy hay không? Ta bảo đảm Tạ An đến đề xuất cũng chẳng dám đề xuất”.
Hoàn Huyền nghe thuyết đến mức động tâm, gật đầu nói: “Tư Mã Diệu đã giảm đi nghi kỵ với chúng ta, lập tức mang nỗi nghi ngờ chuyển sang phía Tạ An và Tạ Huyền, đấy chính là đệ nhị ô, nhất thạch nhị điểu! Ha! Đệ nhị điểu.1“.
Hầu Lượng Sinh phân tích mạch lạc: “Tâm ma của Tư Mã hoàng triều vĩnh viễn không thể khu trừ hết được, mà điều ám ảnh vĩnh viễn tồn tại trong đó chính là bọn họ lập quốc bằng cách dùng sức đoạt ngôi của họ Tào. Chính bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rằng quyền thần không phải là người dễ dàng bảo sao nghe vậy, mà là những kẻ đủ sức lật nhào cả quốc gia. Nếu bọn họ không cần phòng bị Nam quận công nữa, ý thức đề phòng liền chuyển sang
chú cháu Tạ An, bọn họ một mặt được triều đình sủng ái, một mặt thì quân công cái thế, huynh đệ Tư Mã Diệu há lại để bọn họ ngồi yên sao, như vậy, tức là ngài có thể trừ khử cái chướng ngại to lớn nhất mà không cần mất một tên lính”.
Hoàn Huyền nắm chặt tay than: “Chuyện này vì sao ngươi không nói với ta sớm một chút?”.
Hầu Lượng Sinh từ tốn nói: “Vì thời cơ chưa tới, Nam quận công trước tiên ngồi lên vị trí đó, rồi lại từ chối không nhận, như thế mới có thể hiển lộ rõ khí tiết cao quý của Nam quận công, có thể tranh thủ được lòng người. Lời lẽ chối từ, phải nói là vì quân công chưa đủ, như vậy, khác nào bức triều đình phải lấy hư vị để đối đãi. Mà Nam quận công là do Tạ An thân tiến cử với Tư Mã Diệu mà được ngồi ở vị trí đó, bây giờ bỗng nhiên từ chối không nhận chức, làm cho Tạ An khó ăn khó nói, cũng khiến cho Tư Mã Diệu hoài nghi Tạ An hí lộng quỷ thần, lấy chuyện đó để bảo vệ địa vị Tạ gia trong triều, để Tư Mã Diệu không dám tước đoạt binh quyền của Tạ Huyền, để đối kháng với Nam quận công”.
Hoàn Huyền khen hay, nói: “Đây không phải nhất thạch nhị ô, mà là vô số điểu, cho là ta bỏ chức vị Đại tư mã, Tư Mã Diệu để đối phó với chú cháu Tạ An tất phải ân cần với ta, chẳng những không dám tước binh quyền của ta, mà còn phải phong cho ta một chức vị không kém khác”.
Hầu Lượng Sinh mỉm cười: “Đại tư mã xưa nay luôn kiêm thứ sử Kinh Châu, đảm trách quân sự các châu Lưỡng Hồ, Nam quận công chỉ là thôi cái chức Đại tư mã, quyền vị khác đương nhiên vẫn còn nguyên. Nam quận công chỉ nên trong tấu chương từ chức nói muốn làm thứ sử Kinh Châu, Tư Mã Diệu cũng vô phương làm gì ngài. Hiện tại Bắc Phủ binh khí thế ngút trời, chúng ta tuyệt không nên đụng chạm đến bọn họ. Tranh bá thiên hạ đâu phải ở trên lãnh địa của Hồ triều, chỉ cần thời gian năm ba năm, đến lúc ngài căn cơ ổn định, thiên hạ chẳng phải là đồ trong túi ngài sao?”.
Hoàn Huyền ngửa lên trời cười lớn, nói liền mấy tiếng “Hảo!”, tiếp đó nói: “Chú cháu Tạ An giải quyết xong, Lượng Sinh coi như công đầu! Cứ như vậy mà làm đi. Lượng Sinh hãy vì ta viết bản tham điệp từ quan quan trọng đó đi”.
Hầu Lượng Sinh nói: “Lượng Sinh lập tức tiến hành. Còn có một chuyện, chính là về xứ Biên Hoang, nơi này thực ra là một yếu tố liên quan đến thành bại trong chiến thắng Phì Thủy, nếu có thể khống chế, bất luận trong tương lai bắc phạt hay đối phó với Kiến Khang, đều trọng yếu phi thường”.
Hoàn Huyền nhíu mày nói: “Biên Hoang Tập hiện thời nằm trong phạm vi thế lực Bắc Phủ binh của Tạ Huyền, há để ta nhúng tay vào sao?”.
Hầu Lượng Sinh nói: “Biên Hoang Tập là chốn vô pháp vô thiên, trước đây đã thế, hiện giờ vẫn thế. Trừ phi thiên hạ thống nhất, nếu không vẫn sẽ tiếp tục như thế. Nếu như Nam quận công phái xuất một người trí dũng kiêm toàn, võ công cao cường và thủ đoạn độc ác, dưới hình thức bang hội giang hồ tiến vào bành trướng thế lực ở đó, Biên Hoang Tập sẽ biến thành tuyến đầu biên giới quan trọng của chúng ta”.
Hoàn Huyền song mục lóe lên những tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Nếu có một người có thể làm được chuyện này, nhất định đó phải là Đồ Phụng Tam. Trong đám cao thủ như mây ở Kinh Châu, ta nghĩ không ra người nào hợp cách hơn y!”.
Nghe đến tên Đồ Phụng Tam, Hầu Lượng Sinh thoáng hiện thần sắc kinh hãi.

Chú thích:
1 - Ô là con quạ, điểu là con chim.

<< Hồi 44 | Hồi 46 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 396

Return to top