Trưa ngớt việc ngồi nhìn xuống phố, phố rộn ràng kẻ lại người qua. Cây phượng già bên kia đường sao rực đỏ những hoa, thắp cháy lòng ta những rộn ràng nuối tiếc…
Thuở đến trường giờ đã quá xa! Giảng đường, bảng đen ngày nào chỉ còn là hoài niệm. Ta nhớ làm sao mùa hè năm thứ nhất, cả lớp lên đường đến những vùng sâu. Cuối buổi dạy trời đổ mưa rả rích, mình tựa vai nhau ngồi đếm những giọt buồn. Đêm ngoại thành chỉ có rổ khoai môn, vẫn ấm lòng các chàng trai, cô gái… để ngày chia tay cứ mãi bùi ngùi…
Hạ của ngày xưa có quá nhiều kỷ niệm. Bạn giờ đây có giữ được chút nào? Hay giờ đây bạn cũng như ta, như những kẻ đã qua thời mực tím. Ngày qua ngày ngồi sau khung cửa kính, nhìn phượng bay, nhìn nắng đượm thật vàng. Chiều tan tầm về ngang qua lối cũ, lòng lại bảo lòng hãy nhớ đến hạ xưa!
Báo Mực Tím – Ngày 13/8/1997