(Gửi P.L – B.M.T.)
Cái thuở cả lũ tụi mình ríu rít như chim, nghịch như quỉ sứ đã xa tít mù rồi nhỏ ạ! Không biết bây giờ, ở cái xứ cao nguyên đất đỏ mà ngày trước nhỏ thường kêu là “buồn muôn thuở” đó, cặm cụi với công việc của một điện thoại viên, nhỏ có còn nhớ những sáng rộn ràng nơi hành lang giảng đường, tụi mình chào nhau bằng những cái nháy mắt nghịch ngợm, những nụ cười không chút vụ lợi và cả những ngôn từ chỉ có… sinh viên mới dùng mà thôi?
Chắc nhỏ không ngờ rằng ta giờ đây hệt một kẻ lạc vào ngõ khác. Hằng ngày đến nơi làm việc, hòa trong cái vẻ vội vàng của những người chung quanh, làm phần việc của mình, rồi ra về. Lời chào khách sáo lâu ngày dẹp bỏ, thay cho nụ cười xã giao. Có hôm mang nỗi buồn giận từ trong giấc mơ đêm trước đến văn phòng, quẳng luôn nụ cười vào sọt rác…
Ngày xưa, trong giảng đường mênh mông thế mà tụi mình vẫn có tình thân. Giờ đây, cái không gian nhỏ hẹp này chỉ có tiếng máy lạnh rì rì, tiếng lách cách của bàn phím và tiếng chuông điện thoại réo từng hồi cùng những ánh mắt ơ thờ… Cũng may là ta vẫn còn chút lãng mạn của ngày nào để viết những dòng này cho nhỏ.
Tuổi trẻ 21/5/1997