Những cơn nắng hanh hao của mùa hạ trắng như màu sóng, vàng như màu cát và xanh như sóng nước trùng dương, lại có khi chợt trốn vào mây, gọi những cơn mưa về thăm phố cũ. Phố cũ có dãy nhà lâu năm với mái ngói nghiêng nghiêng, có gốc phượng già cằn cỗi thường trổ hoa đỏ rực cả một góc trời, và có lũ học trò rộn ràng mơ ước về một khung trời tuổi trẻ với những cuộc vui dậy trời. Hạ của ngày xưa là một cánh võng đu đưa giữa vườn trái cây trĩu quả, là một buổi trưa vẫy vùng giữa biển Vũng Tàu xanh trong, là một đêm bó gối nơi hàng hiên của căn nhà lá nhỏ ở ngoại thành, ngắm những vì sao đi lạc trong đợt chiến dịch ánh sáng văn hóa…
Hạ của ngày nay lại là những chuỗi ngày dài ngồi sau bàn làm việc, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài khung cửa kính, nhìn “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng” mà ngẩn ngơ buồn vì những ngày xưa sao đã quá xa!... Hạ của ngày nay còn là những hôm trông chờ kỳ lương hằng tháng, nhẩm tính xem với số tiền ấy có thể làm được những gì. Có đủ để làm một chuyến du lịch ngắn ngày? Có mua được những quyển sách nằm đầy ắp trên kệ ngang kệ dọc trong nhà sách hay không?...
Thế mới biết những hoài niệm cũ đôi khi có thể làm hồn ta đau thắt trong nỗi nhớ nhung, luyến tiếc khôn nguôi, nhất là khi ta đã thật sự mất đi điều ấy!
Tuổi trẻ 12-8-1997