Theo lời kể của ngoại tôi thì cuộc tình duyên giữa cha và mẹ cũng êm ả và thơ mộng lắm. Sở dĩ ngoại ưng thuận gả mẹ khi cha vừa cầu hôn bởi những năm 56, 57 đồng lương công chức của cha đủ để gầy dựng một tổ ấm nho nhỏ. Hơn nữa, cái câu hát “Bướm vàng đậu trái mù u, lấy chồng càng sớm tiếng ru càng buồn” dường như không mảy may xao động lòng ngoại… Bởi thế, mẹ tôi đành giã từ đèn sách để nâng khăn sửa túi cho cha khi bà vừa tròn 17 tuổi – bằng tuổi nhỏ út hay nhõng nhẽo bây giờ…
Tôi còn nhớ những năm mới giải phóng, cha đưa cả gia đình về nương nhờ quê ngoại. Với nghề xây dựng cầu đường, cha rong ruổi từ Trảng Bàng qua Dầu Tiếng rồi lên tận khu kinh tế mới Lâm Đồng. Vài ba tháng một lần cha mới về thăm nhà. Ngày đó, mỗi lần vừa nhác thấy bóng cha bước qua cây cầu dừa bắc ngang con xẻo nhỏ là chị em chúng tôi bỏ ngay việc nghịch ngợm, reo hò ầm ĩ đón cha. Có năm, gặp lúc Trung thu, cha mua cho mỗi đứa một cái bánh hình chú heo con thật ngộ nghĩnh. Sự chăm sóc và bảo ban của cha qua những lá thư gởi cho mẹ thành ra quá xa vời đối với chúng tôi.
Dường như càng ngày khoảng cách giữa cha – con càng xa. Cho đến một hôm, chúng tôi đã thực sự lớn hẳn khi đón cha bằng những câu chào hỏi thông thường thay cho sự reo hò khi xưa. Thế nhưng cha vẫn vô tình không nhận thấy sự đổi thay lớn lao này. Cha vẫn đi loanh quanh vườn nhà, đọc sách, thăm hỏi bà con chòm xóm… rồi lại bắt đầu những chuỗi ngày biền biệt nơi phương xa…
Giờ đây, cha về nghỉ hưu với một số tiền khiêm tốn, cùng ít quà kỷ niệm của đơn vị và hàng đống tài liệu mà ông đã tìm tòi trong hàng chục năm qua. Trong suy nghĩ và nhận thức của lũ con đã trưởng thành, vật lộn với những vòng quay nghiệt ngã của thời buổi “kinh tế thị trường”, thì cha đã trở về với hai bàn tay trắng. Đôi lúc, chúng tôi còn thầm trách cha sao chẳng thức thời như các bạn đồng nghiệp. Chỉ cần viết sai vài con số khi thực hiện các công trình là họ đã xây được nhà, sắm được xe. Còn cha thì suốt đời vẫn cần mẫn, liêm chính bất chấp cái nghèo vẫn bám sát sau lưng. Hàng tuần, cha vẫn cọc cà cọc cạch trên chiếc xe đạp cũ kỹ đến thăm bạn bè hoặc ghé qua các công trình cha đã thi công xem có sự thay đổi nào? Nhìn cha vẫn thanh thản trong cuộc sống đầy ắp bon chen này, lắm lúc trong tôi chợt dâng lên niềm tự hào: Cha quả là một con người liêm khiết nhất.
THẠCH TÂM
Nguồn : Báo Áo Trắng – Tháng /1996