Lời buộc tội chiếm đến một phần ba trang giấy của tờ báo tin tức ngày thứ Bảy. Tiêu đề của bài báo là "Giáo sư Jones bị buộc tội giết người và ngược đãi trẻ em" cùng với tấm ảnh chụp Chip ở trường cao đẳng. Trong bức ảnh trông gã ta có vẻ hạnh phúc như một tên hippi; bài báo còn nói gã là "nhà nghiên cứu xã hội đã nhận được nhiều giải thưởng".
Tuy nhiên, câu chuyện của tuần kế sau đó thì lại chiếm hết cả trang báo. Chuck Jones và George Plumb bị bắt vị tội chủ mưu giết hại Laurence Ashmore.
Một tay đồng phạm trong vụ giết người này đó là Warren Novak - kế toán viên của bệnh viện và cũng là tay đồng tính luyến ái. Novak đã khai tất cả - kể cả việc Plumb hướng dẫn anh ta rút tiền khỏi công quỹ của bệnh viện để trả tiền thuê giết người. Gã thực sự trực tiếp giết người là vệ sĩ trước đây của Charles Jones tên là Henry Lee Dukey. Có một bức ảnh chụp gã ta bị áp giải bởi một nhân viên an ninh của Liên bang. Dukey to lớn vạm vỡ, vẻ mặt của gã hình như vừa tỉnh giấc. Viên cảnh sát trưởng tóc hung đeo kính mặt nhọn tên là A.D.Sylvester.
Tôi vẫn không hiểu tại sao một nhân viên Chính phủ lại tham gia trực tiếp vào vụ bắt giữ này. Khi đọc đến đoạn cuối cùng tôi mới phát hiện ra là toà án Liên bang buộc tội Chuck Jones và tay chân của ông ta làm trái những quy định về tài chính trên cơ sở đã tiến hành các cuộc điều tra khảo sát kéo dài. Các quan chức của Chính phủ có dính líu đến vụ này cũng được nên tên. Tuy nhiên, những cái tên Huenengarth hay Zimberg lại không thấy xuất hiện.
Lúc bốn giờ chiều ngày thứ Ba tôi gọi điện đến lần thứ tư cho Anna Ashmore. Ba lần trước không có ai trả lời. Lần này một giọng nam vang lên:
- Alô, ai đấy ạ? - Người đàn ông thưa máy và hỏi ngay.
- Chào ông, tôi là Alex Delaware, bác sĩ của Bệnh viên Nhi đồng miền Tây. Tuần trước tôi có gọi điện chia buồn với bà Anna Ashmore và tôi chỉ muốn biết xem bà ấy đã bình phục lại chưa.
- Ồ, vậy thì tôi là luật sư của bà ấy đây. Tên tôi là Natha Best. Bà ấy đãkhá hơn rất nhiều rồi và mới đi New York tối hôm qua để thăm mấy người bạn cũ.
- Ông có biết khi nào bà ấy về không?
- Tôi cũng không biết chắc.
- Được rồi, cảm ơn ông. Khi nào bà ấy về nhờ ông gửi lời chúc tốt đẹp nhất của tôi đến bà ấy.
- Vâng, tôi sẽ chuyển lời giúp ông, à quên, ông vừa nói tên ông là gì nhỉ?
- Delaware.
- Ông có phải là bác sĩ không?
- Tôi là bác sĩ tâm lý.
- Ông có tham gia thị trường bất động sản không, thưa bác sĩ? Thị trường bất động sản thời gian tới sẽ rất sôi động đấy.
- Không, cảm ơn ông.
- Vậy thì nếu ông biết ai muốn tham gia thì xin ông nói giúp với họ một tiếng.
Năm giờ chiều, tôi đến ngôi nhà nhỏ ở cuối một con phố mát mẻ phía Tây Los Angeles ngay cạnh Santa Monica.
Lần này Robin đi cùng với tôi. Tôi dừng xe và bước ra, không quên trấn an Robin là tôi sẽ đi không lâu.
Robin tạm biệt tôi và giở trò chơi ra giết thời gian.
Như thừơng lệ, cửa sổ ngôi nhà được kéo rèm. Tôi đi theo một lối nhỏ hai bên là các thảm cỏ được trồng viền xung quanh những cây dã yên thảo trắng đỏ. Một chiếc xe tải nhỏ của hãng du lịch Plymouth đỗ ngay trên lối đi vào. Phía sau chiếc xe là một chiếc Honda màu đồng hun. Không khí có vẻ ngột ngạt và trời nhiều sương mù, không có chút gió nào. Tuy nhiên, có cái gì đó vẫn làm cho cây tre trước cửa nhà kêu lách cách.
Tôi gõ cửa. Cửa hé mở và phía sau là cặp mắt xanh nhìn ra. Cánh cửa mở hẳn ra và Vicki Bottomley đứng tránh sang một bên nhường chỗ cho tôi. Bà ta mặc chiếc áo y tá xanh lơ và quần trắng, tóc quấn chặt, trên tay cầm một cái canô nhỏ màu vàng nhạt.
- Anh có dùng chút cà phê không? Vẫn còn một ít - Bà ta hỏi tôi luôn.
- Không, cảm ơn. Tình hình hôm nay thế nào rồi?
- Có vẻ khá hơn.
- Cả hai bọn họ à?
- Vâng, nhất là đứa bé. Con bé đã thực sự hồi phục rồi, cứ chạy loanh quanh như con rối.
- Vậy thì tốt.
- Nó còn tự nói chuyện nữa đấy. Thế là đã ổn chưa?
- Thế là ổn rồi.
- Tôi cũng nghĩ thế.
- Thế con bé nói về chuyện gì, Vicki?
- Tôi cũng không nhận ra nữa, nó bập bẹ những chuyện linh tinh gì đó nhưng có vẻ vui.
- Tội nghiệp đứa bé - Tôi nói và bước vào.
- Đứa trẻ nào mà chẳng tội nghiệp... Con bé cũng đang mong gặp anh đấy.
- Vậy sao?
- Đúng thế, tôi nhắc đến tên anh và con bé cười. Hai người thân nhau rồi à?
- Chắc chắn rồi. Con bé chắc hẳn đã quen với con người của tôi.
- Chắc không chỉ có riêng con bé này.
- Thế con bé ngủ thế nào?
- Nó ngủ tốt. Tuy nhiên, Cindy lại không ngủ mấy. Tôi thấy cô ấy tỉnh giấc và bật ti vi đến mấy lần trong đêm. Có thể là thiếu Valium, phải không? Tuy nhiên, tôi không nhận thấy triệu chứng gì khác.
- Có thể thế hoặc cũng có thể đó chỉ là sự lo lắng.
- Vâng. Tối hôm qua, cô ấy ngủ quên ngoài phòng khách mà vẫn mở tivi, tôi phải đánh thức cô ấy dậy và đưa cô ấy về phòng. Nhưng cô ấy sẽ vượt qua thôi vì dù sao thì cũng không còn nhiều sự lựa chọn có phải không?
- Tại sao lại thế?
- Cô ấy đang làm mẹ mà.
Cả hai chúng tôi đi qua phòng khách được trải thảm màu be, tường trắng và đồ đạc trong phòng vẫn còn mới nguyên. Nhà bếp ở phía bên trái. Phía trước là cánh cửa kính trượt vẫn để mở. Sân sau được lợp mái hiên che, bên ngoài là bãi cỏ. Một cây cam đầy hoa ở giữa vườn như vật trang trí cho cả khu vườn. Xung quanh vườn được bao bọc bởi hàng rào gỗ đỏ, phía sau là các đường điện thoại và mái hiên ga ra của nhà bên cạnh.
Cassie ngồi trên thảm cỏ ngậm ngón tay trong khi vẫn đang xem xét con búp bê nhựa. Váy áo của búp bê đã bị con bé lột cả ra vứt trên cỏ. Cindy ngồi bên cạnh, chân bắt chéo.
Vicki nói:
- Tôi đoán sẽ như vậy mà.
- Đoán gì?
- Đoán là anh sẽ làm được việc phi thường.
- Không, cả hai chúng ta cùng làm được việc ấy.
- Vâng, nhưng anh biết đấy, tôi cũng không vui vẻ gì khi phải kiểm tra nói dối.
- Tôi hiểu.
Bà ta lắc đầu:
- Trả lời tất cả những câu hỏi kiểu đó, bị coi là con người như thế. Thật là quá đau khổ.
Tôi nói:
- Toàn bộ sự việc là như vậy chứ không riêng gì bà. Ông ta dựng lên câu chuyện theo cách đó.
- Vâng... tôi nghĩ ông ta đã làm khổ tất cả chúng ta bằng những con búp bê của tôi. Cần phải trừng phạt về tài chính đối với những loại người như vậy. Tôi rất muốn đứng ra nói hết với mọi người về ông ta. Anh nghĩ khi nào thì họ sẽ xử?
- Có lẽ vài tháng nữa.
- Có lẽ... Được rồi, sẽ nói chuyện với anh sau.
- Bất cứ lúc nào, Vicki.
- Bất cứ lúc nào cái gì?
- Bất cứ khi nào bà muốn nói chuyện.
Bà ta cười:
- Còn phải chờ, hai chúng ta toàn nói những chuyện vòng vo. Có đáng phải làm thế không?
Bà vỗ nhẹ vào lưng tôi và quay đi. Tôi bước ra phía vườn.
Cassie nhìn tôi rồi trở lại với con búp bê trần truồng của mình. Con bé không đi giầy dép gì cả, mặc quần soóc ngắn màu đỏ và áo sơ mi hồng in hình trái tim màu bạc. Tóc con bé được búi gọn và vẻ mặt có gì đó hơi bực bội. Tuy nhiên, con bé cũng đã béo lên được đôi chút.
Cindy nhìn thấy tôi và chậm rãi đứng dậy, chị ta cũng mặc quần soóc, đúng chiếc quần mà tôi đã nhìn thấy ở nhà lần trước cùng với áo sơ mi trắng. Hôm nay tóc chị ta thả lỏng vắt về phía sau. Gò mà và cằm chị ta có vẻ hơi bị dạn và được che đi bằng phấn trang điểm.
- Chào bác sĩ - Chị ta lên tiếng trước.
- Xin chào - Tôi nói và ngồi xuống bãi cỏ với Cassie. Cindy đứng đó một lát rồi đi vào nhà, Cassie ngẩng mặt lên nhìn mẹ và muốn nói gì đó.
- Mẹ cháu sẽ quay lại ngay bây giờ - Tôi nói và ôm con bé vào lòng.
Con bé cựa quậy phản đối nhưng tôi vẫn không thả ra. Khi con bé đã ngồi im, tôi vòng tay qua lưng và bế nó lên. Cassie không cử động một lúc rồi nói gì đó tôi không nghe rõ.
Tôi gặng hỏi lại nhưng cũng không rõ ý con bé muốn nói gì. Tôi hơi nựng và tung nhẹ con bé lên rồi lại đón lấy. Con bé có vẻ thích thú cười khúc khích và khẽ cào vào mũi tôi mỗi lần tôi đón nó trở lại.
Được một lúc, tôi dừng lại, con bé trườn ra khỏi tay tôi và lẫm chẫm chạy vào nhà. Tôi đi theo con bé vào nhà bếp. Căn phòng này chỉ bằng nửa căn phòng ở Dumbar Drive và đồ đạc thì cũ kỹ. Vicki đứng cạnh bồn rửa, một tay đang quấy cà phê.
Bà ta đùa với Cassie trong khi tay vẫn quấy cà phê:
- Xem kìa, làn gió nào đang thổi vào kìa.
Cassie chạy đến chỗ tủ lạnh và cố mở nhưng không được. Con bé bắt đầu làm ồn.
Vicki đặt chiếc bình cà phê xuống, hai tay chống nạnh có vẻ đành hanh:
- Cần gì thưa bà trẻ?
Cassie ngẩng mặt nhìn bà ta và chỉ chiếc tủ lạnh.
- Chúng ta cần phải nói chuyện nếu muốn lấy cái gì quanh đây, thưa cô Jonesy.
Cassie vẫn không nói gì và chỉ vào chiếc tủ lạnh một lần nữa.
- Xin lỗi, tôi không hiểu ngôn ngữ chỉ.
- E...h.
- Cô cần gì? Khoai tây hay cà chua?
Cassie lắc đầu.
Vicki vẫn đùa cợt:
- Cà hay thịt gà? Bánh hay bơ? Quả hay hoa?
Cassie cười khúc khích.
- Thế thì cái gì? Kem hay nem?
- Ke...
- À, vâng tôi hiểu rồi.
Vicki mở tủ lạnh và lấy ra một phần tư hộp kem trong ngăn đá.
Quay sang tôi, bà ta nhướng mày:
- Anh thấy đấy, lạnh buốt răng nhưng bọn trẻ lại thích. Anh có muốn ăn một chút không?
- Không, cảm ơn.
Cindy đi vào và lau tay.
Vicki nói:
- Thêm một chút nữa cho bữa ăn trưa thôi. Có thể chiều nay con bé ăn kém nhưng trưa nay thì khá tốt rồi.
- Vâng, không sao đâu ạ - Cindy nói, mỉm cười và cúi xuống hôn lên đầu Cassie.
Vicki nói:
- Tôi đã pha cà phê rồi. Cô có múon uống thêm không?
- Không, tôi dùng đủ rồi. Cảm ơn bà Vicki.
Vicki đặt bát kem lên bàn trước mặt Cassie cùng với một chiếc thìa.
Lần này thì bà ta trở lại với giọng nghiêm túc:
- Để bà san bớt ra thì hcáu mới dễ dàng ăn được.
Cassie liếm môi liên tục có vẻ thèm thuồng lắm.
Cindy nói:
- Cứ ăn đi nhé, mẹ ở ngoài này thôi.
Cassie vẫy tay tạm biệt mẹ và quay lại với Cassie.
Cassie nói:
- Ăn đi.
Tôi ra ngoài. Cindy đang đứng dựa vào bờ rào.
Chị ta vén tóc cho khỏi vướng mắt và nói:
- Trời nóng quá.
- Ừ, nóng thật - Tôi vào hùa với chị ta và hỏi thêm - Có hỏi gì hôm nay không?
- Không... thực ra thì không có gì. Con bé có vẻ khoẻ rồi. Tôi nghĩ sẽ... Tôi nghĩ sẽ rất vất vả khi anh ấy bị xử có phải không? Tất cả mọi người đều chú ý mà.
Tôi nói:
- Sẽ vất vả hơn cho chị chứ không phải con bé. Chúng ta có thể để con bé ở nhà.
- Vâng.. tôi nghĩ nên như thế.
- Có thể báo chí sẽ đăng ảnh cả hai người, chị và ông ta. Có thể chúng ta sẽ lại phải di chuyển, phải thuê nhà khác. Nhưng không sao, con bé sẽ được bảo vệ.
- Vậy thì được rồi, đó là tất cả những gì tôi quan tâm lúc này. Thế còn bác sĩ Eves thế nào rồi, thưa ông?
- Tôi nói chuyện với cô ta tối hôm qua, cô ấy nói tối hôm nay sẽ đến đây.
- Khi nào thì bà ấy đi Washington?
- Vài tuần nữa.
- Bà ấy có chuyển mấy thứ như dự định không hay chỉ...
Tôi nói:
- Chị nên hỏi cô ấy thì hơn. Nhưng tôi nghĩ không có gì liên quan trực tiếp đến chị đâu.
- Trực tiếp nghĩa là thế nào?
- Cô ta chuyển đi vì lý do cá nhân thôi, Cindy. Không liên quan gì đến chị hay Cassie đâu.
- Bà ấy là người tốt. Tôi rất quý bà ấy. Bà ấy sẽ quay lại dự phiên xét xử chứ?
- Có, cô ấy sẽ quay lại.
Mùi hương từ cây cam bay tới. Hoa trắng rụng đầy trên đám cỏ xung quanh cái cây, và quả thì chưa có. Cindy định nói gì đó nhưng lại lấy tay che miệng.
Tôi hỏi:
- Chị đã nghi ngờ ông ta từ trước phải không?
- Tôi ư? Tôi - tại sao ông lại hỏi vậy?
- Hai lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, trước khi ông ấy bị bắt, tôi cảm thấy hình như chị muốn nói điều gì đó với tôi nhưng rồi lại thôi. Chị chỉ nhìn tôi như lúc này thôi.
- Đó không hẳn là nghi ngờ. Tôi chỉ thấy phân vân thôi.
Cindy nhìn chằm chằm vào ụ đất và đá vào đó.
- Chị bắt đầu thấy phân vân từ khi nào? - Tôi hỏi.
- Tôi không biết - thật là khó nhớ. Chỉ biết rằng tôi có thấy gờn gợn gì đó và rồi mọi chuyện xảy đến. Thế thôi.
Tôi nói:
- Chị sẽ phải nói ra tất cả bởi vì còn có những luật sư và cảnh sát.
- Tôi biết, và tôi rất sợ, xin bác sĩ hãy tin tôi.
Tôi vỗ nhẹ vai Cindy. Chị ta ngoảnh đi, hai bờ vai rung lên.
- Tôi rất tiếc - Chị ta nói - Tôi thực sự không muốn nghĩ về điều đó. Nó quá...
Chị ta lại nhìn xuống ụ đất. Cho mãi tới khi nhìn thấy những giọt nước mắt chảy trên khuôn mặt Cindy và rơi xuống đất tôi mới nhận ra chị ta đang khóc.
Tôi lại gần và ôm chị ta. Chị ta cưỡng lại, nhưng sau đó lại từ từ dựa vào tôi.
Chị ta nói:
- Tôi đã tin và rồi tất cả lòng tin của tôi bị sụp đổ khi người mà tôi nghĩ là mình yêu thương lại xa lánh, hắt hủi tôi - Chị ta nói trong tiếng khóc.
Tôi cảm thấy chị ta đang run lên.
Ngừng để thở rồi chị ta lại nói:
- Tôi...
- Gì vậy Cindy?
- Tôi... Đó là... - Cindy lắc đầu. Tóc chị ta bay phất vào mặt tôi.
- Ổn rồi. Hãy nói cho tôi nghe nào.
- Đáng lẽ tôi - Điều đó không có nghĩa gì cả.
- Không gì?
- Cái lúc - Anh ấy... Anh ấy là người thấy Chad. Tôi luôn là người thức dậy mỗi khi nó khóc hay bị ốm. Tôi là mẹ - đó là nhiệm vụ của tôi. Anh ta không bao giờ dậy cả. Nhưng cái đêm đó anh ta đã... Tôi không nghe thấy gì cả. Tôi không thể hiểu được. Tại sao tôi lại không nghe thấy gì? Tại sao? Tôi chỉ nghe thấy lúc con khóc. Tôi luôn luôn phải dậy và để yên cho anh ta ngủ, nhưng lần này lại không. Đáng lẽ tôi phải biết!
Cindy đấm vào ngực tôi, rên lên, cọ đầu vào áo tôi như thể cố xoá bỏ nỗi đau.
- Đáng lẽ tôi phải nhận ra là có vấn đề khi anh ta đến đón tôi và bảo rằng Chad không khoẻ. Nó xanh xao! Nó... Tôi bước vào thì nó đang nằm đó, không cử động. Tất cả... Thật là sai lầm! Anh ta không bao giờ là người thức dậy khi chúng khóc! Thật là sai lầm - đáng lẽ tôi phải nhận ra từ đầu! Đáng lẽ..
- Chị không nên tự giày vò - Tôi nói - Không ai có thể biết trước được điều gì.
- Tôi là mẹ! Tôi phải biết!
Chị ta khóc, rồi đá mạnh vào bờ rào.
Đá tiếp, thậm chí còn mạnh hơn. Và lại bắt đầu đập tay vào vai mình.
Chị ta nói: Ôi lạy Chúa! Và tiếp tục đá.
Bụi cây gỗ đỏ rơi xuống người chị ta.
Chị ta gào thét như muốn nổ tung. Rồi lại đập người vào bờ rào như để ép mình xuyên qua nó.
Tôi đứng đó thưởng thức hương cam. Định nói gì đó với chị ta nhưng tôi dừng lại và giữ im lặng.
Khi tôi trở lại xe, Robin đã hoàn thành xong các ô chữ trò chơi và đang kiểm tra lại. Tôi ngồi vào sau tay lái thì nàng cũng cất trò chơi của mình đi.
- Anh ướt đẫm rồi - Robin nói và lau mồ hôi trên mặt tôi - Có sao không anh?
Tôi khởi động xe và trả lời:
- Không, anh ổn. Nóng quá.
- Không tiến triển được chút nào sao?
- Có, nhưng còn nhiều vấn đề lắm.
- Anh sẽ đi đến đích thooi mà - Robin động viên tôi.
- Anh cũng hy vọng thế, cảm ơn em. Tôi nói và lái xe đi.
Đi được nửa đường qua khu nhà, tôi dừng xe lại, ngoái sang và đặt một nụ hôn thật nồng nàn lên môi Robin. Nàng cũgn quay sang ôm tôi thật chặt. Chúng tôi ở bên nhau như vậy không biết bao lâu cho đến khi có tiếng ai đó hắng giọng phía ngoài mới rời nhau ra. Tôi ngẩng lên và thấy một người đàn ông đã lớn tuổi đang tưới cỏ bằng vòi phun nước. Ông ta vừa làm vừa lẩm bẩm gì đó mà chúng tôi không nghe rõ. Ông ta đội mũ sọc có vành, mặc quần soóc và đi dép cao su. Có lẽ vì trời nóng quá nên ông ta phanh áo ra để lộ cặp vú to như vú phụ nữ. Vành mũ rộng che gần hết khuôn mặt của ông ta và tôi cũng không nhận thấy được nét mặt chắc hẳn là rất khó chịu.
Robin mỉm cười với ông ta.
Ông ta lắc đầu và nước từ chiếc vòi tình cờ bắn vọt cả lên vỉa hè.
Một tay ông ta vẫy vẫy với vẻ thô thiển.
Robin thò đầu ra ngoài và hỏi:
- Có vấn đề gì vậy? Ông cảm thấy khó chịu với tình yêu đích thực à?
- Bọn trẻ đáng nguyền rủa - Nói vậy nhưng ông ta chẳng thèm để ý đến chúng tôi nữa và tiếp tục công việc của mình.
Chúng tôi cũng lái xe đi mà không thèm từ biệt ông ta.
HẾT