Tôi lái xe đi nhưng vẫn phân vân không hiểu ông ta muốn gì và liệu tôi có cho ông ta thứ ông ta cần chưa. Phải chăng ông ta muốn tôi thấy ông ta là một người ông quan tâm đến cháu mình?
Ông ta nói: "Chip và Cindy không giấu tôi điều gì cả".
Vậy mà, Chip và Cindy lại không thông báo cho ông ta biết là Cassie đã ra viện. Tôi nhận ra rằng trong toàn bộ quãng thời gian gặp họ, tôi không hề nghe thấy họ nhắc đến tên ông ta.
Một người đàn ông què luôn nghĩ đến công việc ngay cả trong mấy phút ngắn ngủi tôi gặp ông ta.
Ông ta đã không hề bỏ phí một giây tranh luận với tôi và cũng không hề cố gắng làm thay đổi ý kiến của tôi.
Tôi quyết định kiểm tra lại cuộc hội thoại.
Ngay cả địa điểm gặp gỡ cũng được tính toán trước. Ông ta đã đóng cửa phòng ăn chính và bây giờ sử dụng nó như gian triển lãm của riêng mình. Tự lấy đồ uống cho mình mà không hề mời tôi.
Giương ra một chùm chìa khoá để tôi biết ông ta có thể mở bất kỳ cánh cửa nào của bệnh viện.
Ông ta đã cố tình khơi gợi sự căm phẫn trong tôi đối với ông ta khi bàn tới lý do xoá bỏ khoa Tâm lý, rồi sau đó lại xoa dịu bằng việc giả vờ đút lót tôi một cách tế nhị rằng sẽ lập lại khoa Tâm lý mới, coi đây chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường.
Đúng là ông ta đã nói: "Hy vọng là một ngày nào đó chúng ta xây dựng lại một khoa Tâm lý vững mạnh hơn, tốt hơn. Đưa những người có chuyên môn hàng đầu đến đó làm việc... Anh có bao giờ nghĩ là sẽ quay trở lại làm việc không?"
Kh tôi có ý kiến phản đối, ông ta bác bỏ ngay. Nhấn mạnh tôi có cái lý của mình nhưng rồi lại dùng chính nó để bảo vệ cho ý kiến của ông ta.
Đúng là ông ta vừa đấm vừa xoa rất khéo.
Tôi tin rằng mặc dù cuộc gặp của chúng tôi diễn ra bất ngờ nhưng nếu chúng tôi không tình cờ gặp nhau thì sớm muộn gì ông ta cũng sắp xếp một cuộc gặp rồi.
Tôi là cái gì để ông ta quan tâm xem tôi nghĩ gì về ông ta chứ? Ngoại trừ việc ông ta muốn biết ý nghĩ của tôi về Cassie, Chip và Cindy.
Phải chăng ông ta muốn kiểm tra xem tôi đã biết được gì về gia đình ông ta? Nghĩa là họ có cái gì đó muốn che giấu và ông ta thì không biết tôi đã phát hiện ra chưa.
Tôi lại nghĩ đến mối lo của Cindy: "Chắc mọi người nghĩ rằng tôi bị điên".
Liệu trong quá khứ của cô ta có gì bất ổn không?
Cả gia đình họ đều sợ những cuộc kiểm tra tâm lý chăng?
Nếu để tránh bị kiểm tra, cách tốt nhất chẳng phải là điều trị ở một bệnh viện không có khoa Tâm lý hay sao?
Thêm một lý do nữa giải thích việc không thuyên chuyển Cassie.
Và như vậy Stephanie đã làm hỏng việc của họ vì đã đưa một bác sĩ tâm lý là tôi tới.
Tôi còn nhớ như in sự ngạc nhiên của Plumb khi Stephanie giới thiệu tôi là ai.
Bây giờ thì chính ông chủ của anh ta tự mình kiểm tra tôi.
Ông ta cố gáng nặn, vẽ một hình ảnh tốt đẹp về Chip và Cindy, mà chủ yếu là Chip - tôi nhận ra là ông ta đã dành rất ít thời gian nói về Cindy.
Niềm tự hào của người làm cha? Hay chỉ là cố tình đánh lạc hướng suy nghĩ của tôi khỏi cô con dâu của ông ta bởi vì càng nói ít về cô ta thì càng tốt?
Tôi dừng lại ở chỗ đèn đỏ giữa đường Sunset và La Brea. Tay gắn chặt trên vô lăng và tôi chợt nhận ra là mình đã đi mấy dặm theo cảm tính.
Tôi về đến nhà trong tâm trạng nặng nề và thầm cảm ơn trời vì Robin đã không ở nhà nếu không thì cô ấy lại phải hứng chịu tâm trạng của tôi.
Nhân viên trực tổng đài của tôi nói:
- Không có gì đâu, thưa bác sĩ. Thật tốt phải không?
- Đúng vậy - Chúng tôi chúc nhau một ngày tốt lành.
Không thể xua được ý nghĩ về Ashmore và Herbert ra khỏi đầu, tôi lái xe đến trường đại học, đi thẳng vào đầu phía bắc của khuôn viên sang Trung tâm Y tế.
Một cuộc triển lãm về lịch sử của ngành y đang diễn ra tại hành lang dẫn đến thư viện Biomed. Phòng đọc chính mở cửa thêm hai giờ nữa. Cô thủ thư tóc nâu xinh xắn đang ngồi phía sau bàn làm việc.
Tôi lần tìm trong danh mục các bài viết của Ashmore và Herbert và tìm được bốn bài của hai tác giả này. Tất cả đều được viết từ mười năm trước.
Bài mới nhất được đăng trên tạp chí Sức khoẻ Cộng đồng của Tổ chức Y tế thế giới tóm tắt công việc phòng chống bệnh lây lan tại miền Nam Xu-đăng, nhấn mạnh những khó khăn của công việc nghiên cứu trong điều kiện chiến tranh. Phong cách viết nhẹ nhàng nhưng cũng bộc lộ được thái độ nóng lòng của tác giả.
Ba bài còn lại được đăng trên các báo sinh học. Một trong số này viết về thảm hoạ Kênh đào Tình yêu (Love Canal, New York) của tác giả Ashmore được Viện Y tế quốc gia tài trợ. Bài thứ hai viết về những ứng dụng sinh học trong cuộc sống được một quỹ của Liên bang tài trợ. Trong đó lời kết Ashmore viết: "Còn có những lời nói dối, những lời nói dối bẩn thỉu và những con số thống kê".
Bài cuối cùng của Ashmore phân tích quan hệ giữa loại thuốc trừ sâu bảo vệ đất và tỷ lệ bệnh bạch cầu - chỉ có u não và ung thư gan ở trẻ em. Kết quả thật tồi tệ - chỉ có sự liên quan nhỏ giữa hoá chất và bệnh tật. Nhưng Ashmore nói, cho dù chỉ cứu được sinh mạng của một người thì kể như công việc nghiên cứu cũng được đền đáp.
Không tìm được gì đáng kể trong các tác phẩm khoa học, tôi kiểm tra nguồn tài trợ. Viện nghiên cứu hoá chất Ferris Dixon, thành phố Norfolk, bang Virgnia. #37958.
Có vẻ như bài báo thiên về lĩnh vực công nghiệp mặc dù quan điểm của Ashmore không đủ rõ ràng để có thể coi ông ta là người ủng hộ nhiệt thành cho ngành công nghiệp hoá chất. Tôi phân vân tự hỏi liệu có còn bài báo nào đề câp việc Viện này đã cắt nguồn viện trợ tài chính cho ông ta?
Nếu đúng như vậy thì ai đã thanh toán cho những khoản chi phí của ông ta ở Bệnh viện Nhi đồng miền Tây.
Tôi đi đến chỗ cô thủ thư và hỏi xem liệu có nguồn viện trợ nào cho nghiên cứu khoa học từ các công ty tư nhân hay không?
- Chắc chắn là có rồi. Khoa học đời sống hay vật lý? - Cô thủ thư trả lời và hỏi lại tôi luôn.
Cũng không rõ công việc của Ashmore thuộc loại gì, tôi đánh liều trả lời:
- Cả hai.
Cô ta đi đến chỗ giá để tài liệu tham khảo và rút ra hai cuốn sách dày, bìa mềm:
- Đây, thưa ông. Đây là hai cuốn viết gần đây nhất. Nếu muốn tìm thêm các cuốn xuất bản trong năm nay thì ông có thể tìm ở giá ngay cạnh đây. Còn nếu muốn tìm các cuốn được Liên bang tài trợ thì ông có thể tìm ở giá bên phải đằng kia.
Tôi cảm ơn cô ta, mang hai cuốn sách ra bàn và đọc phần bìa.
Mục lục các nghiên cứu được tư nhân tài trợ: cuốn I: sinh hoá và khoa học đời sống.
Cuốn II: Kỹ thuật toán học và khoa học vật lý.
Tôi mở cuốn thứ nhất và tìm mục tài trở ở cuốn sách.
Cái tên Laurence Ashmore nằm ở giữa. Tôi gấp chỗ đó lại.
Viện nghiên cứu hoá học Ferris Dixon Norfolk, Virginia.
Viện này chỉ tài trợ cho hai công trình nghiên cứu trong năm nay.
#37958: Ashmore, Laurence Allan. Bệnh viện Nhi đồng miền Tây, Los Angeles, California. Đất nhiễm độc, yếu tố trong nghiên cứu sinh chất bệnh nhi: Nghiên cứu mới nhất. Nguồn tài trợ: 973.652,75 đôla trong vòng 3 năm.
#37960: Zimberg, Walter William. Đại học Maryland, Baltimo, MD. Thống kê không giới hạn về sự tương thích Pearson trong chẩn đoán khoa học; Giá trị điều tra chẩn đoán và quyết định phân bổ mẫu. Nguồn tài trợ 124.761 đôla trong 3 năm.
Nghiên cứu thứ hai có vẻ hơi tâng bốc nhưng rõ ràng Ferries Dixon không được chi trả nhiều còn Ashmore thì lại được tài trợ đến 90% chi phí.
Gần một triệu đôla trong vòng ba năm.
Con số rất lớn cho nghiên cứu của một người mà cũng chỉ là sự xào xáo nhào nặn các con số thống kê.
Tôi lại tự đặt câu hỏi xem làm thế nào mà Ferris Dixon có thể gây ấn tượng được với những người quen của mình.
Nhưng hôm đó là Chủ nhật và cũng như mọi người, tôi cần nghỉ ngơi đôi chút.
Tôi trở về nhà, thay quần áo và cố tìm lại ý nghĩa của ngày cuối tuần. Đến sáu giờ chiều, không còn kiên nhẫn được nữa, tôi gọi điện đến nhà Jones. Trong khi đầu dây bên kia chưa có người nhấc máy thì ở phía trươc cửa nhà tôi, Robin bước vào. Nàng vẫy tay, hôn tôi và đi thẳng vào nhà tắm. Ngay khi nàng biến mất trong nhà tắm thì tôi nghe thấy giọng nói của Cindy ở đầu dây bên kia.
- Alô?
- Alex Delaware đây.
- Ồ, chào bác sĩ Delaware, ông khoẻ không?
- Tôi khoẻ, xin cảm ơn chị, thế còn chị?
- Nói chung là khoẻ - Giọn chị ta nghe có vẻ hơi bực dọc.
- Có chuyện gì vậy, Cindy?
- À... không, xin ông cầm máy chờ cho một lát được không?
Chị ta bịt ống nghe và khi nói chuyện trở lại tôi thấy giọng chị ta có vẻ nghèn nghẹn, bối rối. Nhưng tôi vẫn nhận ra một giọng nói khác đang trả lời, đó là Chip.
- Xin lỗi, xong rồi. Em nghĩ... Cassie đang ngủ.
Rõ ràng là đang bực tức.
Tôi hỏi:
- Con bé vẫn mệt sau chuyến về nhà à?
- À... vâng, nhưng cũng hồi phục đôi chút. Nó đã ăn tối được kha khá, còn ăn cả món tráng miệng nữa. Nó vừa ngủ thôi. Ngay bây giờ thì tôi đang ở cách nó một căn phòng, tôi vẫn để tai nghe ngóng... ông biết rồi đấy.
- Tôi hiểu - Tôi nói.
- Để có thể thường xuyên theo dõi nó, tôi đã để cửa phòng nó mở thông sang phòng tắm chung và phòng vợ chồng tôi, và để cả đèn ngủ.
- Như thế thì chị ngủ thế nào được?
- Ồ, tôi phải cố gắng ngủ thôi. Nếu mệt thì tôi có thể chợp mắt khi nó đã ngủ. Ở với nhau nhiều hình như chúng tôi đã quen với giờ giấc của nhau.
- Chị và Chip có thay ca nhau không?
- Không, tôi không thể làm thế - học kỳ này anh ấy bận lắm. Ông sẽ đến thăm chúng tôi chứ?
- Ngày mai có được không?
- Ngày mai ạ, được đấy. Thế... khoảng bốn giờ chiều có được không?
Nghĩ tới tình trạng hay tắc nghẽn của đường 101, tôi nói:
- Tôi nghĩ là sớm hơn đi, hay hai giờ nhé?
- Ồ được... nhưng tôi lại có chút việc phải làm, thế hai rưỡi được không?
- Đồng ý.
- Vâng, Delaware. Chúng tôi rất mong gặp ông.
Tôi đi vào buồng tắm, suy tư mãi về thái độ hồi hộp khác thường của Cindy ở nhà so với ở bệnh viện. Phải chăng có điều gì đó không ổn ở nhà khiến chị ta có những biểu hiện của hội chứng Munchausen?
Cho dù Cindy vô can thì cũng phải có điều gì đó ám ảnh ở nhà khiến chị ta sợ hãi. Đối với Cindy thì ở nhà dường như là điều tồi tệ.
Robin đang nằm trên giường trong chiếc váy đen dài mà tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Tôi kéo khoá áo của nàng, đặt một nụ hôn vào khoảng trống ấm áp giữa hai vai rồi làm nốt những công việc vợ chồng còn lại.
Chúng tôi đến nhà hàng Glen của người Ý ngay cạnh Mulholand. Do không đặt trước nên chúng tôi phải đợi mất nửa giờ mới tóm được tay bồi bàn chỉ chực biến mất giữa dòng thực khách. Chúng tôi ăn món bê, uống rượu vang trong khoảng một tiếng đồng hồ và ra về. Mặc dù có chút men nhưng Robin và tôi cũng nhanh chóng hoà hợp với nhau trong những giờ phút thăng hoa tuyệt vời. Mọi việc xong xuôi, Robin đi tắm, và đúng lúc cô gọi tôi lại giúp cởi áo thì chuông điện thoại reo.
- Bác sĩ Delaware, tôi là Janie đây, ông có điện thoại của ông Chip Jones.
- Cảm ơn, cho tôi nói chuyện với ông ấy.
- Bác sĩ Delaware đấy à?
- Chào ông Chip, có chuyện gì vậy?
- Không có gì cả - nhờ trời không có gì liên quan tới bệnh tật. Không biết tôi gọi có quá muộn không?
- Không, không sao.
- Cindy vừa gọi cho tôi nói với bác sĩ sẽ đến nhà vào chiều mai. Tôi gọi điện để hỏi xem bác sĩ có muốn tôi ở nhà ngày mai không?
- Có ông ở nhà thì còn gì bằng nữa.
- Hừm.
- Có vấn đề gì không?
- Tôi e là có đấy. Tôi có giờ lên lớp lúc một rưỡi, sau đó hẹn gặp một số bạn học. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là chuyện thường ngày ở trường thôi nhưng tôi không thể vắng được.
- Không sao. Tôi sẽ gặp ông lần sau cũng được.
- Tuyệt quá - nếu có chuyện gì bác sĩ cứ gọi điện cho tôi. Tôi đã cho bác sĩ số ở trường rồi phải không?
- Tôi có rồi.
- Vậy thì được rồi. Tôi chỉ muốn nói thế thôi.
Tôi gác máy, hơi phiền lòng vì cuộc gọi từ ông ta nhưng cũng không hiểu tại sao. Robin gọi từ trong phòng tắm và tôi đi vào. Dưới ánh sáng mờ mờ, nàng đắm mình trong xà phòng, đầu gác lên thành bồn tắm.
Một vài hạt bọt xà phòng lấm tấm trên mái tóc dài mượt. Cặp mắt vẫn hờ khép ngay cả khi tôi bước vào.
Vừa đưa tay che ngực, nàng vừa làm bộ:
- Sợ quá... sợ quá, không phải tên giết người Norman Bates đấy chứ?
- Tên giết người Norman Bates thích tắm vòi hoa sen cơ.
- Thế thì chắc là em trai của tên giết người đó rồi.
- Đây là anh trai muốn tắm của hắn - tên tôi là Merman.
Nàng cười thích thú. Tôi cũng nằm vào bồn tắm nhắm mắt lại. Robin gác chân lên chân tôi. Trầm mình trong nước ấm, tôi thấy người ấm áp trở lại và đưa chân mát xa chân Robin nhưng trong đầu vẫn nghĩ về
cuộc hội thoại vừa rồi của Chip.
Anh ta nói: Cindy vừa gọi điện cho tôi nói là bác sĩ sẽ đến vào chiều mai.
Có nghĩa là anh ta không có nhà khi tôi gọi điện.
Và có nghĩa là người đàn ông mà tôi nghe thấy trong điện thoại khi gọi tới nhà Cindy không phải là anh ta.
Sự khó chịu của Cindy là...
Robin hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Vai anh dúm lại này.
Tôi kể cho nàng nghe.
- Có thể anh quá bận tâm vì chuyện đó. Có thể một người họ hàng nào đó đến thăm cô ta - bố hay mẹ cô ta chẳng hạn.
- Cô ta không còn bố mẹ.
- Vậy thì có thể là một người anh em họ hay chú bác gì đó. Hoặc cũng có thể thợ ống nước hay thợ điện hoặc ai đó...
Tôi nói:
- Những người đó lại có thể đến vào một buổi tối Chủ nhật được sao?
- Họ giàu có và người giàu thì luôn đòi đáp ứng ngay những gì mình muốn.
- Có thể như vậy nhưng anh vẫn không hiểu tại sao chị ta lại có vẻ hồi hộp như thể anh bắt quả tang đang làm chuyện xấu xa vậy.
- Thì có thể là cô ta đang làm chuyện hủ hoá. Anh đã chả nghi ngờ cô ta đầu độc con mình là gì? Ngoại tình cũng là tội gần giống như vậy.
- Hủ hoá khi vừa ra khỏi viện ư?
- Thì ông chồng đã chẳng ngại ngần gì đến văn phòng ngay ngày đầu tiên đó thôi. Nếu ngày nào ông ta cũng thế thì có thể cô ta bị cô đơn. Ông ta không cho vợ những gì cô ta muốn thì cô ta phải tự xoay sở để có được chứ. Nhưng chuyện ngoại tình thì có liên quan gì đến hội chứng Munchausen không?
- Bất cứ chuyện gì khiến cho một người có khuynh hướng bệnh này cảm thấy vô nghĩa đều có thể dẫn tới bộc lộ bệnh. Nhưng còn cần đến nhiều thứ khác nữa chứ không chỉ có chuyện thất vọng trong quan hệ vợ chồng, Robin ạ. Nhưng nếu Cindy đúng là đang ngoại tình thì chuyện này có thể là một động cơ - đó là tìm cách loại bỏ ông chồng và dứa con để được tự do với người tình.
- Có nhiều cách dễ dàng hơn để thoát khỏi gia đình đấy chứ.
- Chúng ta đang nói chuyện về một người bệnh.
- Thì đúng là có bệnh.
- Anh không được trả tiền để chữa trị cho người khác.
Nàng dướn mình lên chạm vào mặt tôi.
- Chuyện này chắc đã làm anh đau đầu lắm.
- Đúng vậy. Cassie còn quá nhỏ trong khi mọi người thì cứ làm cho nó quặt quẹo.
- Thì anh cũng đã làm hết sức mình rồi.
- Anh cũng nghĩ thế.
Chúng tôi tiếp tục ngâm mình trong nước. Tôi cố gắng thư giãn nhưng cũng không quên khen Robin đẹp khi đắm mình trong nước xà phòng.
Chúng tôi trở lại phòng ngủ và đọc báo. Tôi đọc chăm chú xem có thông tin gì liên quan đến Bệnh viện Nhi đồng miền Tây hay Laurence Ashmore nhưng không có gì. Chuông điện thoại reo lúc mười giờ bốn mươi lăm. Robin trả lời:
- Chào anh Milo.
Anh chàng nói điều gì đó khiến nàng bật cười. Rồi Robin nói:
- Được ạ.
Nói rồi nàng đưa cho tôi ống nghe và trở lại với trò chơi ô chữ của mình.
- Thật vui khi lại nghe giọng cô ấy. Cuối cùng thì anh cũng đã biết đưa ra quyết định đúng đắn.
- Anh đang ở đâu?
- Ngay sau cửa hàng đồ da thôi, không xa lắm, đang phải kiểm tra xem có trộm cắp gì không. Tôi có làm gián đoạn việc gì không đấy?
- Chỉ là chuyện âu yếm thường ngày thôi mà - Tôi trả lời và vuốt ve cánh tay Robin. Nàng đang quá chăm chú với trò chơi ô chữ, miệng vẫn cắn bút chì nhưng tay cũng giơ lên để chạm vào tay tôi. Chúng tôi lồng những ngón tay vào nhau.
- Tôi có mấy chuyện thú vị cho anh đây. Ông Huenengarth của anh có vấn đề đấy. Số bằng lái và an ninh xã hội hợp lý nhưng địa chỉ trên bằng lái xe thì lai liên quan đến một địa chỉ ở Tarzana và ông ta cũng không có số điện thoại hay thẻ tín dụng gì cả. Không có cả mã số của hạt. Cũng không có thông tin nào đề cập đến thời gian quân ngũ của ông ta và danh sách nộp thuế địa phương. Có thể là do lỗi máy tính hay tôi đang yếu về kỹ thuật. Mai tôi sẽ bảo Charlie kiểm tra xem sao.
- Đúng là bóng ma của bệnh viện. Tôi thấy sáng tỏ ra nhiều khi biết anh là người phụ trách an ninh.
Robin ngước nhìn lên rồi lại nhìn xuống trò chơi.
- Chắc anh phải ngạc nhiên lắm khi biết rằng rất nhiều kẻ điên khùng muốn vào ngành an ninh - cảnh sát. Tất nhiên là chúng khó qua được vòng kiểm tra tâm lý. Hiện thời, anh đừng tiếp cận ông ta vội để tôi thu thập thêm thông tin đã. Tôi cũng đang xét hồ sơ của Herbert và định sẽ xuống phố để gặp người phục vụ quầy bar đã chứng kiến sự việc xem sao.
- Anh ta có gì mới cho anh à?
- Không, nhưng Gomez và đồng sự của ông ta không làm tôi hài lòng lắm. Gã đó có lịch sử nghiện ngập nên họ cho rằng không thể là một nhân chứng đáng tin cậy. Họ đã có số điện thoại của anh ta, gọi điện tới nhà và nói chuyện được với cô bạn gái anh ta. Được biết anh ta đã tìm việc ở một quán rượu khác tại Newton Division. Tôi sẽ đến gặp anh ta nói chuyện. Có thể anh sẽ quan tâm đến chuyện đó nhưng anh hãy cứ làm việc của mình đi.
Robin ngẩng mặt lên và tôi nhận thấy mình đã xiết tay nàng quá chặt nên vội nới lỏng ra.
- Khi nào anh đi?
- Khoảng một giờ nữa. Tôi sẽ đi sau nửa đêm khi cảnh diễn bắt đầu, tôi muốn bắt quả tang anh ta nhưng trước khi anh ta quá phê. Dù sao thì anh hãy cứ vui vẻ với Robin đi.
- Chờ một lát đã, có mấy điều cần cho anh đây. Có thời gian không?
- Rất nhiều là đằng khác, tôi chỉ ở đây với bọn mèo thôi mà. Có gì vậy?
- Tôi đã gặp ông nội Chuck hôm nay ngay khi chuẩn bị rời bệnh viện. Ông ta đã có một bài thuyết với tôi về cái gia đình tốt đẹp của ông ta - bảo vệ niềm tự hào của gia tộc, giống như chúng ta từng nói chuyện với nhau. Theo tôi thì ngụ ý ông ta muốn nhắn với tôi là hãy biết cách cư xử, đừng nên dấn sâu thêm nữa làm gì.
- Nói thế thì thật không tế nhị.
- Thực ra, ông ta đã tìm ra một cách rất tế nhị để thể hiện ý đồ của mình đấy. Cho dù có ghi âm được những lời ông ta nói thì cũng không đủ để buộc tội ông ta.
Tôi kể lại bài phỏng vấn trên báo của Plumb và những giả thuyết về tài chính đã khiến tôi cố đi sâu tìm hiểu công việc nghiên cứu của Ashmore. Khi tôi kể đến Viện Ferris Dixon thì Robin đặt báo xuống và lắng nghe chăm chú.
- Virginia à - Milo nói - Tôi đã từng tới đó một hai lần để dự các cuộc huấn luyện do Liên bang tổ chức rồi.
- Viện này đã lập danh sách phân công các hãng tư nhân. Tôi cho rằng đó là một loại công việc kinh doanh.
- Thế họ tài trợ cho công việc gì?
- Thuốc trừ sâu trong đất. Ashmore phân tích những số liệu cũ. Nhưng tôi cho là họ đã chi quá nhiều tiền vào việc đó. Tôi sẽ gọi điện cho Viện này vào ngày mai xem có thêm được thông tin gì không. Ngày mai tôi cũng sẽ liên lạc với cô Ashmore để xem nhân vật bí mật Huenengarth của chúng ta có ghé qua không.
- Như tôi đã nói, Alex, hãy giữ khoảng cách.
- Đừng lo, tôi sẽ chỉ gọi điện thôi. Buổi chiều tôi sẽ tới nhà Cindy và Chip để làm công tác tư vấn. Có vẻ như bọn họ không được vui vẻ với nhau lắm.
Tôi kể cho Milo nghe cuộc nói chuyện với Cindy lúc chiều, về chuyện cô ta bịt ống nghe và những ngờ vực của tôi về lời nói nghe được qua điện thoại.
- Anh nghĩ sao, hả Milo?
- Có thể họng cô ta bị khò khử, hoặc cô ta đúng là một Hester Prynne của thung lũng San Fernando. Nói thật nhé, nếu cô ta định cắm sừng bố con nhà Chip thì chắc là cô ta đã quá ẩu, đúng không nào? Bởi vì cô ta đã lỡ để anh nghe được tiếng tình nhân của cô ta trong điện thoại.
- Có lẽ là chị ta không muốn thế nhưng vì tôi gọi bất ngờ nên bị sơ hở. Nghe giọng Cindy có vẻ như rất hồi hộp và chị ta đã bịt ngay điện thoại lại. Những gì tôi nghe được chỉ là giọng nói rất thấp. Nếu như chị ta đúng là người mắc chứng Munchausen thì việc tham gia vào một mối nguy hiểm khác lại đúng với tâm lý của chị ta đấy.
- Giọng thấp à? Anh có chắc đó không phải là tiếng ti vi không?
- Không, đó là cuộc nói chuyện giữa người với người thực sự. Cindy nói chuyện với gã đàn ông trả lời. Tôi cho rằng đó là Chip. Nếu ông ta không gọi cho tôi sau đó thì cứ nghĩ như vậy.
- Hừm. Như vậy có nghĩa thế nào và điều đó liên quan gì đến Cassie?
Tôi nhắc lại giả thuyết của mình cho Milo nghe.
Anh nói:
- Đừng quên món tiền mà Chip có. Đó cũng là một động cơ.
- Và nếu như chuyện này lộ ra ngoài và xảy ra một cuộc ly hôn thì cũng thật là điều sỉ nhục với gia đình họ. Đây có thể cũng chính là điều mà Chuck cố giấu tôi. Ông ta nói chuyện về Chip và Cindy, cố tạo ra điều gì đó thuyết phục, gọi Cindy là cô gái rất đáng yêu mặc dù chị ta hoàn toàn không phải là cô gái mà người như ông ta muốn lựa chọn làm con dâu của mình. Mặt khác, nhìn màu răng của ông ta thì có vẻ ông ta từng trải qua khó khăn gian khổ và không hoàn toàn là một kẻ khinh người.
- Màu răng?
- Răng của ông ta không đều và bạc màu. Cử chỉ của ông ta có vẻ hơi thô lỗ.
- Quả là con người tự lập và thành đạt. Có thể ông ta đánh giá cao Cindy vì đã làm điều tương tự.
- Ai biết được điều này. Có tin gì về việc chị ta rời quân đội không?
- Chưa có. Charlie sẽ kiểm tra vào ngày mai.
- Nếu anh có thêm thông tin gì từ người phục vụ quầy bar thì hãy gọi điện ngay cho tôi nhé.
Có chút gì đó căng thẳng trong giọng nói của tôi. Vai tôi lại chùng xuống.
Robin đặt tay lên vai tôi và hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tôi bịt ống nghe và quay sang chỗ nàng:
- Anh ấy đã phát hiện ra vài điều có thể có mà cũng có thể không liên quan gì đến vụ này.
- Và anh ấy gọi để mời anh cùng đi?
- Đúng vậy nhưng...
- Và anh cũng muốn đi?
- Không, anh...
- Có gì nguy hiểm không?
- Không, chỉ là phỏng vấn một nhân chứng thôi mà.
Nàng đẩy nhẹ tôi một cái:
- Vậy thì anh hãy đi đi.
- Em đâu cần phải làm thế, Robin.
Nàng mỉm cười:
- Anh đi luôn đi.
- Anh không cần đi đâu hết. Ở đây với em thích hơn.
- Để âu yếm nhau ư?
- Đúng thế - Tôi nói và quàng tay ôm nàng.
Nàng hôn tay tôi và rồi lại bỏ xuống:
- Đi đi, anh Alex, em không muốn nằm đây nghe anh nịnh nữa đâu.
- Anh sẽ không đi mà.
- Đi hay không thì tự anh biết.
- Em thích ở nhà một mình à?
- Em không ở một mình, em sẽ nghĩ về anh.