Mãi không thấy Milo gọi lại và tôi phân vân không hiểu cuộc gặp lúc tám giờ tối nay của chúng tôi có thành hay không. Sau tám giờ vẫn không thấy anh tới và tôi nghĩ ngay việc xảy ra ở Trung tâm Parker chiều nay đã cản trở anh. Nhưng đến tám giờ ba mươi bảy phút thì chuông reo, tôi ra mở cửa và đó là anh cùng với một người nào đó ở phía sau.
Đó là Presley Huenengarth. Mặt của anh ta lấp ló sau lưng Milo, miệng nhỏ xíu như miệng đứa trẻ.
Milo hiểu được ý nghĩ trong mắt tôi, ngầm ra hiệu là không có chuyện gì cả và đi vào nhà. Huenengarth hơi ngập ngừng giây lát rồi cũng bước theo. Anh ta không mang theo súng, phù hiệu và cũng không có vẻ gì là bị ép buộc.
Có thể trước kia hai người bọn họ từng cùng làm trong một tổ.
Milo nói:
- Tự nhiên đi.
Nói rồi anh đi vào trong bếp. Huenengarth vẫn đứng đó. Bàn tay anh ta khá lớn và mắt đảo khắp nhà. Cánh cửa vẫn mở và khi tôi đóng lại anh ta cũng không cử động gì cả.
Tôi đi vào phòng khách, mặc dù không nghe tiếng anh ta đi theo nhưng tôi biết anh ta đang đi sau lưng.
Anh ta chờ tôi ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da rồi mới cởi áo jacket và tự ngồi xuống.
Tôi nghe thấy tiếng Milo ăn uống trong bếp.
Huenengarth bắt đầu mở miệng:
- Chỗ này thật đẹp. Có nhìn ra đâu được không?
Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng của anh ta. Một giọng nói trầm trầm thuộc miền trung hay miền tây gì đó. Nghe qua điện thoại thì mọi người thường nghĩ anh ta có vẻ nhỏ con.
Tôi không trả lời. Anh ta đặt tay lên đầu gối và nhìn quanh nhà thêm một lượt nữa.
Trong bếp mõi lúc càng có nhiều tiếng động.
Anh ta quay về phía bếp và nói:
- Theo tôi, mỗi người có một công việc riêng. Nếu như chuyện anh ấy là gì không ảnh hưởng tới công việc thì tôi đã ít quan tâm hơn. Thực tế, tôi có thể giúp được anh ấy.
- Thật tuyệt. Chắc anh muốn cho tôi biêt anh là ai?
- Sturgis nói rằng ông giữ bí mật rất tốt, ít người làm được như vậy.
- Nhất là ở Washington?
Anh ta chỉ nhìn tôi mà không nói gì.
- Hoặc là ở Norfolk, Virginia?
Anh ta hơi bĩu môi có vẻ cười cười. Cặp ria mép của anh ta trông như một vết ăn bẩn còn sót lại. Tai của anh ta nhỏ, tròn tròn và dường như không hề có dái tai.
Một lúc sau anh ta mới nói:
- Ông đã theo dõi tôi. Nhưng ông cũng thực sự không biết điều gì đang xảy ra.
- Thật buồn cười, tôi lại có cảm giác là mình bị theo dõi.
Anh ta lắc đầu, nét mặt có vẻ khăng khăng như kiểu anh ta là giáo viên còn tôi là cậu học trò đã trả lời sai.
Tôi tiếp:
- Quả là bài học cho tôi.
- Tôi muốn đảm bảo bí mật cho tất cả những gì mình nói.
- Về chuyện gì?
- Tất cả những gì tôi nói với ông.
- Thế thì khá rộng.
- Đó chính là những gì tôi cần.
- Có gì liên quan đến Cassie Jones không?
Những ngón tay trên đầu gối anh ta bắt đầu rung rung:
- Không trực tiếp.
- Như vậy có nghĩa là gián tiếp?
Anh ta không trả lời.
Tôi nói luôn:
- Anh muốn có sự đảm bảo ở tôi nhưng anh lại không hề nói gì cả. Đáng lẽ anh nên làm cho Chính phủ.
Im lặng. Anh ta dò xét tấm thảm có nguồn gốc từ vùng Persian của tôi.
- Nếu điều đó có liên quan đến Cassie thì e là tôi không thể cam kết điều gì - Tôi nói.
Anh ta nói:
- Ông sai rồi. Nếu ông thực sự quan tâm đến con bé đó thì ông đã không cản trở tôi.
- Như thế là thế nào, tôi không hiểu ý anh?
- Tôi cũng có thể giúp con bé.
- Anh là người khá hữu ích đấy, có phải không?
Anh ta nhún vai:
- Nếu anh có thể chấm dứt được sự ngược đãi với con bé thì tại sao anh không làm đi - Tôi nói tiếp.
- Tôi không nói tôi là người thông suốt mọi việc. Nhưng tôi chắc là tôi có thể làm được việc gì đó. Ông cũng không tiến bộ nhiều từ đó đến giờ đúng không?
Trước khi tôi kịp trả lời, anh ta đứng dậy và đi về phía nhà bếp. Một lát sau anh ta trở lại cùng với Milo trên tay mang ba tách cà phê.
Tự lấy một tách cho mình, Milo đẩy hai tách còn lại cho chúng tôi. Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ta và Milo gật đầu ra hiệu xin lỗi.
Huenengarth ngồi trở lại vào một chiếc ghế khác. Tôi và anh ta đều không đụng đến ly cà phê Milo vừa mang lên.
Milo nói:
- Chúc sức khoẻ - Nói rồi anh uống cà phê một mình.
Tôi nói:
- Bây giờ thế nào?
Milo nói:
-À, phải, anh này không được đẹp trai lắm nhưng có thể làm được những gì anh ta nói đấy.
Huenengarth quay sang nhìn anh trừng trừng.
Milo nhấp chút cà phê, bắt chéo chân và không nói gì cả.
Tôi nói:
- Thế anh đến đây chỉ theo ý của mình thôi sao?
Milo nói:
- Không, tất cả mọi thứ đều có liên quan - Quay sang Huenengarth - Hãy chấm dứt trò chơi ấy đi và cung cấp cho anh ta vài con số.
Huenengarth vẫn nhìn theo Milo, đoạn quay sang tôi, rồi lại nhìn tách cà phê:
- Ông cho rằng Charles Jones và George Plumb đã phá vỡ bệnh viện, vậy ông đã nói với những ai về chuyện này rồi?
- Đó không phải là giả thuyết của tôi. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng những người lãnh đạo bệnh viện chuẩn bị làm chuyện đó.
- Mọi người thì không đi xa như ông được. Ông đã nói với những ai ngoài Louis B. Cestare?
Tôi phải cố giấu sự ngạc nhiên của mình:
- Louis đâu có liên quan gì đến chuyện này?
Huenengarth nhếch mép:
- Thật không may lại có liên quan thưa bác sĩ. Một người ở vị trí như ông ta có liên quan đến cả thế giới tài chính là cả vấn đề lớn đối với tôi. Và cũng thật may là ông ta đang có thái độ hợp tác. Tôi đã nói chuyện với một đồng nghiệp của tôi ở Oregon, anh ấy nói rằng tài sản của Cestare khá lớn.
Anh ta cười to hơn:
- Đừng lo bác sĩ, chỉ đến đường cùng chúng tôi mới phải dùng hình thức tra tấn.
Milo đặt tách cà phê xuống:
- Tại sao anh không cắt cái điệp khúc ấy đi nhỉ?
Nụ cười trên môi Huenengarth vụt tắt. Anh ta ngồi thẳng dậy và nhìn Milo trừng trừng không nói gì.
Milo nhìn anh ta vẻ khinh bỉ và lặng lẽ uống cà phê.
Huenengarth chờ một lát rồi quay sang tôi:
- Còn ai ngoài Cestare không? Ngoại trừ cô bạn gái Castagna của ông. Đừng lo, bác sĩ. Theo những gì mà tôi biết được về cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ không đưa chuyện này lên Nhật báo phố Wall đâu.
- Tóm lại anh cần cái khỉ gió gì?
- Tên của những người ông đã từng nói chuyện hoặc trao đổi, đặc biệt là những người có liên quan đến việc chống lại Jones và Plumb.
Tôi liếc Milo. Anh gật đầu, mặc dù có vẻ không vui.
- Chỉ có một người. Một bác sĩ từng làm việc ở Bệnh viên Nhi đồng miền Tây. Bây giờ anh ấy sống ở Florida. Nhưng tôi không nói gì với anh ta cả. Anh ta cũng không biết gì, chúng tôi không hề nói chi tiết về chuyện gì cả.
- Bác sĩ Lynch - Huenengarth nói.
Tôi tỏ vẻ bực tức:
- Anh đã làm gì? Nghe trộm điện thoại của tôi à?
- Không, không cần thiết phải làm như thế. Bác sĩ Lynch và tôi thường xuyên trao đổi với nhau và chúng tôi cũng vừa nói chuyện xong.
- Anh ta nói với anh tất cả mọi chuyện?
- Xin đừng tỏ ra bất bình thế, bác sĩ Delaware. Vấn đề chính là ông đã nói với tôi về cuộc nói chuyện với anh ta. Như thế là rất tốt. Tôi đánh giá cao sự thẳng thắn. Tôi cũng thích ông đề cập đến vấn đề đó. Sự bế tắc về tinh thần có thể là tình trạng của ông bây giờ - tôi thì thường không hay chứng kiến điều đó đâu. Bây giờ tôi tin ông hơn lúc mới bước vào căn phòng này, và điều đó tốt cho cả hai chúng ta.
Tôi chửi bâng quơ một câu:
- Khỉ gió, thế tôi được gì ngoài cái tên của anh?
- Sự hợp tác. Có thể chúng ta sẽ cùng có ích đối với Cassie Jones.
- Anh sẽ giúp con bé đó thế nào?
Anh ta khoanh tay trước ngực:
- Giả thuyết của ông có thể rất hay nếu là chuyện phim dài tập trên truyền hình. Những con quỷ tư bản tham lam hút máu của người dân đáng thương và những người anh hùng đến ra tay.
- Những người anh hùng theo lời anh ở đây là ai?
Anh ta chống tay vào cằm và nói:
- Tôi bị tổn thương, thưa bác sĩ.
- Anh là ai, FBI?
- Chỉ là một tập hợp các chữ cái khác thôi - tôi nghĩ chúng sẽ chẳng có nghĩa gì với ông cả. Hãy quay trở lại với giả thuyết của ông đi nhưng nó hoàn toàn sai. Ông có còn nhớ phản ứng của Castare khi ông nói chuyện đó với ông ta không?
- Ông ta nói điều đó là không thể.
- Tại sao?
- Bởi vì Chuck Jones là người xây chứ không phải người phá.
- A...
- Nhưng rồi ông ta nhìn lại lịch sử làm việc của Plumb và phát hiện ra rằng những công ty mà Plumb từng tham gia không tồn tại lâu. Vì vậy có thể Jones đã làm ăn theo kiểu phá hoại.
- Plumb là người làm ăn theo kiểu phá hoại. Có tiền lệ là thành lập các công ty theo kiểu chớp nhoáng sau đó hưởng hoa hồng từ việc mua lại. Nhưng đó là những công ty có thể chiếm đoạt được tài sản. Nhưng động cơ xoá bỏ một bệnh viện không mang lại lợi nhuận gì như Bệnh viện Nhi đồng miền Tây là gì? Tài sản của nó ở đâu, thưa bác sĩ?
- Đó chính là số bất động sản mà bệnh viện sở hữu từ khi thành lập đến nay.
- Bất động sản - Anh ta nhắc lại và lắc đầu - Thực ra thì khu đất đó thuộc sở hữu của thành phố và cho bệnh viện thuê trong chín mươi chín năm, và hợp đồng có thể được gia hạn thêm chín mươi chín năm nữa theo yêu cầu của bệnh viện. Ông có thể tham khảo số liệu ở kho lưu trữ công cộng - tại văn phòng nhà đất như tôi đã làm thì sẽ biết được rõ hơn.
Tôi nói:
- Anh không tới đây vì Jones và những người cùng hội cùng thuyền với ông ta vô tội. Vậy thì họ có âm mưu gì?
Anh ta hơi rướn mình về phía trước:
- Hãy nghĩ đến số tài sản có thể chuyển đổi được, bác sĩ.Một số lượng lớn cổ phiếu chất lượng cao mà Chuck Jones bán đi.
- Ông ta quản lý hoạt động đầu tư của bệnh viện. Biển thủ à?
Anh ta lại lắc đầu:
- Có thể như vậy nhưng không có chứng cứ rõ ràng nào, thưa bác sĩ. Tuy nhiên, đó cũng là một giả định có lý. Như chúng ta đã thấy, hoạt động đầu tư của bệnh viện chỉ là trò hề. Ba mươi năm hoạt động chỉ để cân bằng khoản ngân sách đã thiếu hụt. Thực ra, chính Chuck Jones đã giúp xây dựng được một phần quỹ đầu tư của bệnh viện. Ông ta là nhà đầu tư rất giỏi. Nhưng giá cả tăng cao đã khiến ông ta không thể cân bằng được. Vậy thì chẳng có gì đáng để ông ta lừa đảo ở đây cả, ít nhất là với vị trí của ông ta hiện nay.
- Đâu là vị trí hiện tại của ông ta?
- Thu nhập tám con số. Khả năng thao túng tài chính thuộc hạng rất cao. Nếu chỉ cần bắt tay được với Jones thôi thì Fisk và Gould cũng đã tính đến chuyện đếm tiền rồi. Mọi người thường nghĩ ông ta là một tay phù thuỷ về tài chính và đã từng cứu sống một vài công ty. Nhưng chính động cơ "trộm cắp" của ông ta đã thôi thúc ông ta làm thế. Thực chất, ông ta phá huỷ còn nhiều hơn cả bọn Bôn-sê-vích.
- Nhưng khi giá lên cao thì ông ta trở thành một kẻ phá hoại.
Huenengarth nhìn lên trần nhà và không nói gì. Tôi tiếp:
- Tại sao không ai biết gì?
Anh ta lại rướn mình lên phía trước, dường như không còn mấy phần cơ thể của anh ta chạm vào chiếc ghế:
- Họ sẽ biết sớm thôi. Tôi đã theo dõi hoạt động của ông ta bốn năm rưỡi nay rồi và mọi việc cũng đang sáng tỏ. Sẽ không ai phá hỏng được chuyện này đâu và chính vì thế mà tôi cần sự bí mật tuyệt đối. Tôi không thể bị lộ, ông hiểu không?
Anh ta đưa tay chỉnh ve áo và tháo cà-vạt:
- Ông ta rất bí mật, che giấu hoạt động của mình rất khéo. Nhưng tôi sẽ lật tẩy ông ta bằng chính trò chơi của ông ta.
- Ông ta che giấu hoạt động của mình thế nào?
- Tham gia hàng loạt các công ty trong bóng tối và có cổ phần ở các công ty khác, các nghiệp đoàn giả và các tài khoản nước ngoài. Về danh nghĩa ông ta có hàng loạt các tay chân của ông ta như Plumb, Roberts và Novak nhưng mỗi người chỉ biết một phần nhỏ của bức tranh. Hoạt động của ông ta được che đậy khéo đến nỗi người như ông Cestare cũng không phát hiện ra. Nhưng khi ông ta thất bại thì đó sẽ là sự thất bại vô cùng nặng nề đó, bác sĩ. Ông ta đã phạm phải những sai lầm và tôi đã phát hiện ra điều này.
- Vậy ý đồ lừa gạt của ông ta ở Bệnh viện Nhi đồng miền Tây là gì?
- Ông thực sự không cần biết chi tiết bác sĩ ạ.
Anh ta lấy tách cà phê và tợp một ngụm.
Tôi lại suy nghĩ về cuộc đối thoại của tôi với Lou.
Tại sao họ lại mua nó và đóng cửa?
Có thể có một số lý do... Họ muốn tài sản của công ty chứ không phải là chính nó.
Vậy đó là tài sản gì?
Phần cứng, đầu tư và quỹ lương hưu...
Tôi nói:
- Quỹ lương hưu của các bác sĩ, Jones cũng nắm giữ phần đó chứ?
- Quy định của bệnh viện nói rằng đó là trách nhiệm của ông ta.
- Vậy ông ta làm gì với nó? Biến nó thành tài sản riêng của mình>
Anh ta không nói gì.
Milo thêm vào:
- Tên đê tiện.
Huenengarth nói:
- Có thể hiểu như vậy.
- Quỹ lương hưu này lên đến tám con số?
- Ít nhất là vậy.
- Cụ thể là như thế nào?
- Có một chút gì đó may mắn nhưng chủ yếu là mánh khoé của lão ta. Chỉ tính riêng con số hàng nghìn đôla trong năm phần trăm tài khoản tiết kiệm trong vài năm cũng là con số rất lớn rồi. Quỹ lương hưu của các bác sĩ trong vài năm chụyển vào các cổ phiếu của ông ta tăng mười, hai mươi thậm chí hàng trăm phần trăm. Nếu tính theo nấc thang tịnh tiến các khoản đầu tư trên thị trường chứng khoán luôn tăng điểm từ thời Chiến tranh thế giới thứ hai đến nay thì con số quả là khổng lồ. Quy định của quỹ lương hu là không được chi trả cho các khoản chi phí của bệnh viện vì vậy khoản chi trả duy nhất đó là cho các bác sĩ về hưu. Và đó cũng là một trò lừa bip vì theo quy định, những ai chưa làm đủ hai mươi lăm năm thì sẽ không được trả lương hưu.
- Đúng là cách tính theo kiểu bảo hiểm nhưng bất cứ ai ra đi khi chưa đủ hai mươi năm công tác thì sẽ không được trả chút gì ư?
Anh ta gật đầu:
- Đó gọi là quy định về hoá đơn chứng từ đó, bác sĩ. Hầu hết các quỹ lương hưu hoạt động theo kiểu đó. Khi các trường y tham gia quỹ này từ bảy mươi năm trước, họ quy định là một bác sĩ chưa làm việc đủ năm năm thì sẽ không được trả một xu. Các bác sĩ rất hay thay đổi công việc vì vậy trường hợp này thường chiếm tới hơn tám mươi chín phần trăm. Trong số mười một phần trăm còn lại cũng rất ít bác sĩ làm việc đến mười lăm năm để được nhận khoản lương hưu đầy đủ. Nhưng khoản tiền rót vào quỹ lương hưu cho mỗi bác sĩ từng làm việc ở bệnh viện vẫn giữ nguyên. Quả là cách kiếm lợi rất hay.
- Ngoài các trường y còn ai góp cho những khoản đó nữa?
- Ông là nhân viên ở đó, thế ông đã đọc những quy định về quyền lợi của mình chư?
- Các nhà tâm lý không nằm trong quy định đó.
- Đúng, quy định đó chỉ áp dụng đối với bác sĩ, vì vậy ông may mắn là một chuyên gia về tâm lý.
Tôi nhắc lại:
- Ai đóng góp nữa?
- Bệnh viện góp khoản còn lại.
- Các bác sĩ không phải trả chút nào?
- Không. Chính vì vậy mà họ chấp nhận những quy định khắt khe như vậy. Nhưng việc làm đó rất thiển cận. Đối với hầu hết bọn họ thì khoản lương hưu hầu như không đáng gì.
- Chiêu bài quá tham lam. Jones chiếm khoản thụt két tới tám con số vì vậy mà ông ta làm cho cuộc sống của các nhân viên khốn khổ. Ông ta không muốn xoá sổ bệnh viện mà duy trì hoạt động cầm chừng và không bác sĩ nào muốn ở đó lâu. Khoản thu nhập của ông ta sẽ càng cao khi càng có nhiều người ra đi trước năm năm và những người vẫn còn đủ độ tuổi để tìm một công việc tương tự. Khoản lương hữu vẫn còn đó, ông ta không phải trả cho ai và có thể tham ô con số dư.
Anh ta gật đầu vẻ tâm đắc:
- Đó là kiểu tham ô theo ê kíp, thưa bác sĩ. Tình trạng đó diễn ra khắp nơi. Có tới hơi chín trăm nghìn quỹ lương hưu doanh nghiệp trên khắp nước Mỹ. Hai nghìn tỷ đô la được giữ lại cho tám mươi triệu công nhân. Khi các khoản được giữ lại này lên tới hàng tỷ đô la thì các doanh nghiệp kiến nghị với Quốc hội nới lỏng việc sử dụng các khoản dư thừa. Khoản tiền này được coi là tài sản của doanh nghiệp chứ không phải là tài sản của công nhân. Chỉ tính riêng năm ngoái, sáu mươi doanh nghiệp lớn nhất ở Mỹ có tới sáu mươi tỷ đô la tiền dư. Một số doanh nghiệp mua bảo hiểm để có thể giữ phần chính. Đó là một trong những động cơ thúc đẩy các cuộc chuyển nhượng, sáp nhập và vấn đề lương hưu là mục tiêu đầu tiên các tay đầu cơ để ý khi tham gia bất kỳ phi vụ làm ăn nào. Họ giải tán các công ty, sử dụng khoản dư thừa để mua công ty khác và lại giải tán, cứ như vậy... Người dân thì mất việc, thật khốn nạn.
- Làm giàu bằng công sức và tiền của của người khác.
- Mà không cần phải làm ra hàng hoá hay dịch vụ gì cả. Hơn nữa, khi anh là ông chủ của cái gì đó, anh rất dễ điều chỉnh các quy định. Các khoản lương hưu tăng vọt, đưa các khoản vay cá nhân ra khỏi quỹ, dành các hợp đồng quản lý cho những kẻ cùng phe với mình và hưởng lợi khi những người này vẽ ra các khoản chi phí quản lý béo bở - đó là kiểu tội phạm có tổ chức. Ở Alaska, chúng tôi đã chứng kiến một trường hợp những tay cơ hội kiểu này giải tán quỹ công đoàn và công nhân mất cả chì lẫn chài. Các công ty cũng thay đổi quy định giữa cuộc chơi bằng việc chuyển qua các chương trình đóng góp xác định. Thay vì trả lương hàng tháng, người nghỉ hưu hưởng một khoản được tính toán trên cơ sở tuổi thọ trung bình của họ và công ty mua lại khoản này theo tính toán của mình. Cho đến nay kiểu làm ăn này là hợp pháp nhưng nó làm mất ý nghĩa của việc trả lương hưu - đó là đảm bảo an sinh xã hội lúc tuổi già cho người lao động. Người lao động thì không hề biết tính toán đầu tư như thế nào. Chỉ có khoảng năm phần trăm số này biết cách đầu tư trở lại. Cách trả lương theo kiểu này còn cắt bỏ hoàn toàn các khoản chi phí phụ ngoài lương cho công nhân và công nhân bị lâm vào tình trạng bế tắc.
Tôi nói:
- Những khoản dư thừa. Một kiểu thị trường đen. Điều gì xảy ra khi nền kinh tế trì trệ như hiện nay?
- Nếu công ty thua lỗ, và kế hoạch đó bị phá sản thì người lao động phải thu nhặt các khoản bảo hiểm ở các công ty bảo hiểm tư nhân. Cũng có quỹ liên bang kiểu này, đó là Tập đoàn bảo hiểm quyền lợi lương hưu PBGC nhưng nhìn chung không được cấp vốn nhiều lắm. Nếu hàng loạt các công ty có kế hoạch kiểu đó bị phá sản thì sẽ dẫn đến khủng hoảng và những khoản dư thừa lại đi du lịch theo cách riêng của nó. Ngay cả khi các quỹ liên bang như kiểu trên hoạt động thì công nhân cũng phải mất đến hàng chục năm mới có thể đòi được quyền lợi của mình. Những người chịu thiệt thòi nhất là người già và người bệnh, đây là những người đóng góp cả đời mình cho các công ty, họ chỉ biết chờ đợi và rồi qua đời.
Mặt của anh ta đỏ tía và hai tay giơ ra với vẻ giận dữ tột cùng.
Tôi hỏi:
- Quỹ của các bác sĩ có trong tình trạng tương tự?
- Chưa hoàn toàn. Ông Castare đã nói với ông, Jones đã nhìn thấy ngày thứ Hai đen tối này và kịp thời có hành động xoa dịu. Ban giám đốc bệnh viện rất quý trọng ông ta.
- Tạo ra những khoản dư thừa để sau này chiếm dụng?
- Không, ông ta đã ăn cắp ngay từ bây giờ rồi. Ông ta đưa tiền vào và đồng thời cũng rút tiền ra.
- Bằng cách nào?
- Ông ta là người duy nhất nắm giữ từng mảng và toàn bộ bức tranh đầu tư của bệnh viện. Ông ta cũng sử dụng khoản quỹ này để mua bán cá nhân. Mua cổ phiếu bằng quỹ này, xáo trộn với các tài khoản của chính mình, chuyển tiền qua lại liên tục hàng giờ. Ông ta mua bán với những tên khác nhau và thay đổi từng ngày. Có tới hàng trăm cuộc giao dịch mỗi ngày.
- Như vậy là có rất nhiều khoản hoa hồng cho lão ta?
- Rất nhiều. Và làm như vậy sẽ cực kỳ khó cho ai đó muốn theo dõi lão ta.
- Nhưng anh đã làm được chuyện đó.
Anh ta gật đầu:
- Tôi đã mất bốn năm rưỡi và cuối cùng thì cũng phát hiện ra các số liệu ngân hàng của ông ta và ông ta cũng chưa biết được việc này. Chẳng có lý do gì để ông ta phải chú ý cả vì trên danh nghĩa Chính phủ không hề để ý đến những khoản quỹ lương hưu phi lợi nhuận. Nếu ông ta không mắc phải sai lầm với một vài công ty mà mình đã xoá sổ thì ông ta sẽ trở về nhà bình yên vô sự.
- Sai lầm gì?
- Điều đó không quan trọng - Huenengarth nói.
Tôi nhìn anh ta trừng trừng.
Anh ta cố gượng cười và đưa một tay ra:
- Vấn đề là vỏ bọc của ông ta đã bị vỡ và tôi đang tìm cách xuyên vào đó. Đây là thời điểm cực kỳ quan trọng, thưa bác sĩ. Vì vậy tôi rất khó chịu khi thấy ai đó theo dõi tôi. Ông hiểu không. Bây giờ ông đã hài lòng chưa?
- Không hoàn toàn.
Anh ta gằn giọng:
- Có vấn đề gì nữa?
- Một số vụ giết người. Tại sao Laurence Ashmore và Dawn Herbert phải chết?
Anh ta lắc đầu:
- Ashmore là con chim lạc loài. Ông ta là bác sĩ duy nhất biết về làm ăn kinh tế và sử dụng kiến thức của mình để kiếm lợi. Ông ta trở nên giàu có, và giống như hầu hết người giàu, ông ta cho rằng mình giỏi giang hơn người khác. Vì vậy ông ta đã không trả phần thuế của mình trong một thời gian và cơ quan thuế địa phương phát hiện ra. Đáng lẽ ông ta phải ngòi tù trong một thời gian dài nhưng tôi đã giúp ông ta.
- Phải chăng ông ta là tay hacker giúp anh đột nhập vào những dữ liệu bí mật của Jones? Một bác sĩ không khám bệnh cho bệnh nhân bao giờ. Thế tấm bằng của ông ta có thật không đấy?
- Thật một trăm phần trăm.
- Anh đã mua cho ông ta một công việc tốn cả triệu đôla và trả luôn cả các chi phí khác. Về cơ bản thì bệnh viện phải trả tiền để thuê ông ta.
Anh ta cười có vẻ thoả mãn:
- Lòng tham luôn luôn đi đến kết cục như vậy.
Tôi hỏi:
- Anh là nhân viên cơ quan thuế địa phương?
Anh ta lắc đầu trong khi vẫn không dứt điệu cười mỉm:
- Thì tua này vẫn thường hay dính vào tua khác mà.
- Anh đã làm gì? Chắc là anh đã yêu cầu cơ quan thuế địa phương tìm cho một bác sĩ có vấn đề về thuế và có cả kỹ năng máy tính - và rồi họ đã cung cấp cho anh tên ông ta?
- Không đơn giản như vậy đâu. Phải mất nhiều thời gian mới có thể tìm được người như Ashmore. Và việc tìm ra ông ta là một trong những yếu tố giúp tôi có được sự tin tưởng và tài trợ của cấp trên.
Tôi nói:
- Cấp trên của anh là Viện nghiên cứu hoá chất Ferris Dixon - FDIC. Thế còn chữ R có nghĩa là gì?
- Nghĩa là gian lận. Đó là ý tưởng của Ashmore. Đối với ông ta, tất cả chỉ là một cuộc chơi. Điều ông ta quan tâm duy nhất đó là Câu lạc bộ bóng gỗ Paul Bowler Garden. Ông ta thường tự hào mình là giới quý tộc nhưng tôi đã thuyết phục ông ta phải biết khiêm tốn.
- Giáo sư Walter William Zimberg là ai? Ông chủ của anh hay là một tay tin tặc khác như Ashmore?
- Không là ai cả.
- Người này không tồn tại ư?
- Không tồn tại ngoài đời.
Milo lẩm bẩm:
- Một gã Munchausen.
Anh ta nhìn xoáy sang Milo.
Tôi nói:
- Ông ta có một văn phòng ở Đại học Maryland. Tôi đã nói chuyện với thư ký của ông ta.
Huenengarth nâng tách cà phê và nhấp một hơi dài như cố kéo dài thêm thời gian suy nghĩ.
Tôi tiếp luôn:
- Vì sao việc Ashmore tìm hiểu về bệnh viện lại quan trọng đến vậy?
- Bởi vì ở đó có cơ sở dữ liệu chính của Jones. Tôi muốn ông ta tiếp cận trực tiếp được với phần cứng và phần mềm của Jones.
- Jones sử dụng bệnh viện như một trung tâm làm ăn? Ông ta nói với tôi là ông ta không hề có văn phòng ở đó.
- Về bề ngoài thì điều đó là đúng. Anh sẽ không nhìn thấy tên ông ta trên bất kỳ cánh cửa nào của bệnh viện. Những cỗ máy làm việc của ông ta được giấu kỹ trong những căn phòng mà ông ta chiếm lại của những bác sĩ.
- Ở dưới tầng hầm?
- Hãy nói là được cất giấu kỹ thôi, bác sĩ. Ở chỗ nào đó rất khó tìm. Là người phụ trách an ninh, tôi chắc chắn về điều đó.
- Vậy đột nhập vào dữ liệu của ông ta quả là một việc làm khó khăn nhỉ?
Anh ta không trả lời.
- Anh vẫn chưa trả lời tôi, tại sao Ashmore lại chết?
- Cho đến bây giờ thì tôi vẫn chưa biết.
- Ông ta đã làm gì? Chạy quanh quẩn bên anh, sử dụng những kiến thức có được khi làm việc cho anh để tống tiền Chuck Jones à?
Anh ta liếm môi:
- Có thể như thế. Những số liệu ông ta thu thập được vẫn đang được phân tích.
- Bởi ai?
- Người ta.
- Thế còn Dawn Herbert thì sao? Cô ta có liên quan không?
- Tôi không biết trò chơi của cô ta là gì. Và cũng không biết cô ta có tham gia trò chơi gì không.
Thái độ thất vọng của anh ta có vẻ chân thật.
Tôi hỏi:
- Tại sao anh lại tìm kiếm những chiếc đĩa của cô ta.
- Bởi vì Ashmore quan tâm đến chúng. Sau khi chúng tôi phá mã các file của ông ta thì tên cô ta hiện lên.
- Trong bối cảnh nào?
- Ông ta đã viết bằng ký hiệu mã khoá, rất lưu tâm tới cô ta. Ông ấy gọi cô ta là con kỳ đà cản mũi. Nhưng cô ta đã chết rồi.
- Ông ta còn nói gì về cô ấy nữa.
- Đó là tất cả những gì chúng tôi có được cho đến nay. Ông ta mã hoá tất cả rất phức tạp và phải mất nhiều thời gian mới phá được.
- Ông ta là thuộc hạ của anh. Thế ông ta để lại tất cả mật khẩu cho anh à?
- Chỉ có một vài - Mắt anh ta ánh lên vẻ giận dữ.
- Nên anh đánh cắp những chiếc đĩa của cô ta?
- Không phải đánh cắp mà là tịch thu. Chúng là của tôi. Cô ta đã thu thập nó khi làm việc cho Ashmore, và Ashmore làm việc cho tôi vì vậy chúng thuộc sở hữu của tôi là hợp pháp.
- Đây không phải là việc làm duy nhất của anh có phải không?
Anh ta vờ nhìn quanh phòng và trở lại chỗ tôi:
- Hoàn toàn chính xác. Tôi đã bắt đầu thấy thích công việc mình làm rồi.
- Anh không biết gì về việc Herbert bị giết?
Anh ta nhún vai:
- Cảnh sát nói đó là vụ giết người vì tình.
- Anh có nghĩ như vậy không?
- Tôi không phải cảnh sát.
- Không thật sao? Tôi cá là anh từng làm cớm trước khi trở lại trường và học cách nói chuyện như một giáo sư của trường thương mại.
Anh ta lại liếc tôi rất nhanh:
- Nhưng ông có ý gì? Hay là một cuộc phân tích tâm lý miễn phí?
Tôi nói:
- Hoạt động quản trị kinh doanh hoặc có thể là hoạt động kinh tế.
- Tôi là một công chức, thưa bác sĩ. Và khoản thuế ông nộp là tiền lương của tôi.
Tôi nói:
- Một công chức bình thường với cái tên giả và hơn một triệu dôla tiền tài trợ giả. Anh là Zimberg có phải không? Nhưng đó có thể cũng không phải là tên thật của anh. Vậy chữ "B" trong chú thích của Stephanie là gì?
Anh ta nhìn tôi trân trối, đứng dậy và đi quanh phòng. Tóc trên đầu anh ta dựng lên.
Tôi tiếp tục tấn công:
- Bốn năm rưỡi, anh đã bỏ lỡ nhiều cơ hội tóm lão ta.
Huenengarth không trả lời, cổ anh ta phình ra.
- Sự dính líu của Stephanie trong chuyện này là gì ngoài tình yêu?
Anh ta quay lại, không còn vẻ bực tức mà thay vào đó là thái độ lúng túng:
- Sao ông không hỏi cô ta?
Cô ta ngồi trong chiếc xe đỗ ngay đường ra của tôi và khuất tầm nhìn từ hàng hiên. Một vệt sáng nhỏ le lói chiếu vào trong xe như con đom đóm. Đó là ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ xíu như chiếc bút trong xe.
Stephanie ngồi ở ghế phía trước dành cho khách, tranh thủ chút ánh sáng le lói đó để đọc sách. Cửa sổ xe mở. Cô ta mặc áo cổ cồn vàng bắt ánh sáng và có xịt nước hoa.
- Xin lỗi - Tôi nói.
Cô ta nhìn lên, gấp cuốn sách lại và mở cửa xe. Ánh đèn le lói tắt ngấm và cô ta bật chiếc đèn nội thất trong xe. Tôi nhận ra váy của cô ta ngắn hơn thường lệ. Tôi thầm nghĩ: Có thể là một ngày nặng nhọc đây. Chiếc máy nhắn tin của cô ngay trên chỗ đồng hồ xe.
Cô ta ngồi sang ghế tài xế, nhường chiếc ghế hành khách cho tôi.
Chiếc xe lại tối om và cô ta nói khẽ:
- Xin lỗi đã không nói gì với anh nhưng anh ta cần sự bí mật.
- Cô gọi anh ta là gì? Pres hay Wally?
- Bill.
- Như trong cái tên Walter William.
Cô ta ngạc nhiên.
- Đó là biệt hiệu của anh ta. Bạn bè thường gọi anh ta như vậy.
- Anh ta không nói với tôi. Có thể tôi không phải là bạn của anh ta.
Cô ta nhìn qua kính chắn gió phía trước và ôm vô lăng:
- Tôi có thể khiến anh hiểu lầm đôi chút nhưng những gì tôi làm đều có lý riêng và không đáng để anh quan tâm, đúng vậy không?
- Cô làm tôi hiểu lầm? Có thể cô quá thận trọng rồi, còn chuyện gì cô chưa nói với tôi?
- Không có gì cả, không có gì liên quan đến trường hợp này.
- Vậy sao? Anh ta nói có thể giúp Cassie, vậy sao cô không bảo anh ta hành động sớm hơn?
- Toàn nói vớ vẩn ấy mà. Nhưng thực ra mọi chuyện rất phức tạp.
- Tôi cá là như vậy.
Cô ta nói như hét:
- Tôi đã nói với anh, anh ta là kẻ đáng sợ mà, bởi vì đó chính là hình ảnh mà anh ta muốn dựng lên. Điều quan trọng là anh ta cũng bị coi là người chẳng tử tế gì. Tuy nhiên, những gì anh ta đang làm rất quan trọng, Alex ạ. Anh ta đã làm việc này từ lâu rồi.
- Bốn năm rưỡi. Tôi đã nghe tất cả chuyện đó rồi. Anh ta còn muốn đưa cô lên chức trưởng khoa trong kế hoạch lớn của mình phải không?
Cô ta quay lại đối mặt với tôi:
- Tôi không phải trả lời câu hỏi đó. Tôi hoàn toàn xứng đáng với sự thăng tiến. Rita là mụ tê giác. Mụ ta đã khoác chiếc vỏ hão đó nhiều năm rồi. Tôi sẽ kể cho anh nghe một chuyện: Vài tháng trước chúng tôi đi dạo quanh Five East. Ai đó đã ăn chiếc hamburger và bỏ vỏ trên quầy tính tiêề của cửa hàng. Rita nhặt lên và hỏi đó là cái gì. Mọi người ai cũng nghĩ chị ta đang đùa. Nhưng không phải như vậy. Đó là chiếc bánh của hãng McDonald. Vậy mà mụ ta không biết. Thế thì thử hỏi làm sao mụ ấy còn có thể làm tốt công việc với các bệnh nhân chứ?
- Như vậy thì có liên quan gì đến Cassie?
Stephanie nhặt cuốn sách lên đùi, mặc dù trong xe không có ánh sáng, tôi vẫn nhận ra tên cuốn sách: Các trường hợp cấp cứu nhi khoa.
- Cô đọc giải trí hay để nâng cao kiến thức nghề nghiệp?
- Anh thật quái quỷ! - Cô ta nắm lấy núm cửa. Rồi lại bỏ ra và ngồi thụt lại - Đúng, sẽ tốt hơn cho anh ta nếu tôi trở thành trưởng khoa. Anh ta sẽ có nhiều bạn bè gần mình hơn và sẽ hiểu về họ nhiều hơn để có thể giữ chân họ lại. Có gì sai trái trong chuyện này đâu. Nếu anh ta không có họ, tôi nghĩ, bệnh viện sẽ sớm giải thể.
- Những người bạn? - Tôi nói - Cô có biết ý đồ của anh ta là gì không? Ashmore làm việc cho anh ta và anh ta cũng không có lấy một câu từ tốt để nói về ông ta đấy.
- Ashmore là đồ bỏ đi.
- Tôi nghĩ cô chưa hiểu hết về ông ta.
- Tôi không cần hiểu và tôi cũng không nhất thiết phải hiểu. Ông ta quá kiêu căng khi tôi cần sự giúp đỡ.
- Ai đề xuất ý tưởng bắt ông ta xem lại bệnh án của Chad? Có phải cô không? Hay Bill? Có phải đó là hành động nhằm cố gắng tìm ra những điều xấu xa ở nhà Jones không?
- Điều đó thì có liên quan gì đến chuyện này?
- Chúng ta biết chúng ta đang làm công việc chuyên môn về ngành y hay làm chính trị.
- Nhưng có gì khác đâu, Alex? Sự khác biệt ở đây là gì cơ chứ? Điều quan trọng là kết quả. Anh ta là bạn của tôi và anh ta giúp tôi rất nhiều vì vậy tôi giúp lại anh ta cũng là chuyện bình thường chứ có gì lạ đâu? Chúng tôi có chung mục đích mà!
Tôi hỏi như hét:
- Thế thì tại sao Cassie lại không được giúp đỡ? Hai người đã thảo luận về trường hợp của con bé cơ mà! Tại sao các người lại làm cho con bé khổ thêm mà không giúp đỡ nó?
Cô ta co rúm người lại:
- Anh cần cái quái gì ở tôi? Sự hoàn hảo? Xin lỗi, tôi không đáp ứng được yêu cầu đó. Tôi đã cố gắng - đó là một con đường ngắn đi tới sự đau khổ. Vậy nên hãy chấm dứt đi, được chưa? Được chưa?
Cô ta bắt đầu khóc.
Tôi vẫn nói:
- Thôi, xin lỗi cô. Bây giờ ta hãy tập trung vào Cassie.
- Tôi đã làm rồi - Giọng cô ta dịu đi đôi chút - Hãy tin tôi, Alex. Tôi luôn luôn quan tâm đến con bé. Nhưng chúng tôi không thể làm được gì cả. Chính vì vậy mà tôi gọi anh đến. Bill không muốn tôi làm như vậy nhưng tôi năn nỉ anh ta. Tôi đã làm hết sức mình rồi.
Tôi vẫn giữ im lặng.
Cô ta tiếp:
- Tôi cần sự giúp đỡ của anh để biết có phải Cindy đã làm hại con bé không. Như thế Bill mới giúp được. Chúng tôi mới có thể đối mặt với cô ta.
- Sau đó thì sao? Hay các người chỉ chờ cho đến khi Bill ra hiệu? Cho đến khi kế hoạch của anh ta hoàn tất và anh ta giết chết cả gia đình họ?
- Không! Chúng tôi chỉ muốn làm theo cách hiệu quả nhất đối với họ.
- Hiệu quả hay là ý đồ lớn?
- Hiệu quả và đúng theo luân thường đạo lý. Chuyện gì xảy ra nếu như cô ta không có tội?
- Vậy nên phải tìm được thứ gì đó trong cơ thể con bé? Trong hệ trao đổi chất của nó?
- Tại sao không? Tôi là bác sĩ chứ không phải là Chúa. Làm thế quái nào mà tôi biết hết được? Chuyện tồi tệ của Chuck Jones không đủ để kết luận là Cindy có tội được. Tôi không dám khẳng định như thế. Việc tìm ra câu chuyện thế nào là việc của anh. Vì thế tôi mới mời anh đến.
- Cảm ơn ý tốt đó của cô.
- Alex, sao anh lại có thái độ nghi ngờ tôi đến như vậy? Anh biết tôi là một bác sĩ thế nào mà.
Cô ta đảo mắt nhìn tôi như muốn cầu xin sự đồng tình.
- Kể từ khi cô gọi tôi đến, tôi cảm thấy như mình bị lạc vào ma trận.
- Tôi cũng dậy. Anh cho là tiếp xúc và làm việc với những gã bẩn thỉu đó dễ lắm sao? Plumb hành động và cư xử cứ như hắn ta sinh ra là để làm ông chủ của tôi vậy.
Cô ta cau có và kéo váy của mình cho kín đáo hơn.
- Tôi không thể chịu được cảnh gặp Bill ở bệnh viện và nghe những lời lẽ thô tục mà họ nói về anh ta. Có thể anh không hiểu hết về anh ta nhưng tôi thì cho rằng anh ta rất tốt. Anh ta giúp tôi rất nhiều.
Cô ta nhìn ra cửa sổ và nói tiếp:
- Tôi có một tật xấu mà có thể anh không nên biết chi tiết đó là tôi hay uống rượu. Như thế chẳng có vấn đề gì đáng hổ thẹn quá chứ.
- Không sao cả.
- Anh không ngạc nhiên khi tôi nói điều đó ra chứ?
- Không, điều đó cũng thường tình ngay cả với những quý bà đáng kính mà.
- Nhưng tôi chưa bao giờ nói ra điều đó mà?
- Cô không hẳn là người quá sa đoạ trong chuyện đó.
- Không, hoàn toàn không. Chỉ thoáng qua như giờ phút hôn mê thôi. Có lẽ tôi di truyền thói quen đó của mẹ tôi.
Cô ta cười và ôm chặt vô lăng hơn:
- Bố tôi và anh trai tôi cũng uống. Anh trai tôi uống điều độ thôi và được rất nhiều người quý mến. Anh ấy là nhà thiết kế công nghiệp, rất nghệ sỹ và sáng tạo. Anh ấy qua đời hai năm trước đây ở tuổi ba mươi tám.
Cô ta hơi nhún vai rồi nói tiếp:
- Tôi cũng muốn là đứa con khác biệt với truyền thống của gia đình, nên đã không uống trong một thời gian. Nhưng rồi tôi lại bị sa đà nhất là khi có nhiều chuyện rắc rối. Mấy năm trước tôi gặp phiền phức với cảnh sát khi uống quá nhiều rượu mà vẫn điều khiển xe. Tôi đã gây ra tai nạn làm chết một cậu bé.
Cô ta lại khóc và lau nước mắt mạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng cô ta tự làm đau chính mình.
- Kể từ vụ đó, tôi cố gắng sửa mình và không uống nữa. Tôi đã giữ được trong một năm. Thế rồi năm ngoái, tôi lại bị căng thẳng vì những chuyện cá nhân và lại tìm đến men rượu. Chính vì vậy mà anh mới bắt gặp những chai lọ tôi mang theo trên máy bay khi đi công tác để nhấm nháp và ở nhà trước khi đi ngủ tôi cũng uống chút ít. Cứ như thế và thành thói quen, tôi mang cả rượu vào văn phòng để uống. Nhưng tôi khá thận trọng, luôn luôn cất kỹ những chai đã uống hết vào túi của mình để mọi người không phát hiện. Trước giờ anh không biết chuyện này đúng không? Tôi rất chân thành với anh. Thật tồi tệ quá mức.
Tôi nói:
- Không sao. Quên chuyện đó đi.
- Chắc chắn rồi. Thật tuyệt vời. Thật tuyệt vời, ồ không, thật tuyệt vời... Một đêm thật khốn nạn, tôi căng thẳng qua nên đã lấy một chai ra uống và vô tình bỏ quên nó ở chỗ làm việc. Hôm đó Bill kiểm tra an ninh và phát hiện ra tôi lúc ba giờ sáng. Tôi đã nôn đầy cả ra bệnh án. Khi nhìn thấy anh ta đứng đối diện, tôi cảm tưởng như có thể chết ngay được. Nhưng anh ta đã đỡ tôi dậy lau chùi cho tôi và đưa tôi về nhà. Chưa bao giờ người ta đối xử với tôi như vậy. Tôi luôn phải quan tâm đến mẹ tôi vì bà ấy cũng...
Cô ta nheo mày nhìn chiếc vô lăng:
- Cũng chính vì anh ta mà tôi thấy mình cần quan tâm đến ngoại hình hơn. Anh có nhận thấy là tôi đã giảm cân không? Và mái tóc của tôi?
- Ồ, trông cô thật tuyệt.
- Tôi đã biết các ăn mặc hơn, Alex ạ. Bởi vì dù sao thì đó cũng là cái nên quan tâm đối với một phụ nữ. Bill mua cho tôi chiếc máy pha cà phê. Anh ta hiểu tôi bởi vì gia đình anh ấy cũng... Bố anh ấy cũng là người nát rượu. Ông làm việc cho một nhà máy trong suốt hai mươi lăm năm, rồi nhà máy đó bị mua lại và phải giải thể, ông mất việc và lương hưu cũng bị mất hết. Quá thất vọng vì không thể tìm được việc làm khác, ông uống rượu cho đến lúc chết ngay trên giường của mình. Hồi đó Bill còn đang đi học. Anh ấy về nhà sau một trận giao hữu bóng đá và thấy bố mình đã qua đời trong tình trạng như vậy. Anh có biết vì sao anh ấy hiểu tôi không? Và vì sao anh ấy phải tiếp tục làm những gì mà anh ấy đang theo đuổi không?
Tôi nói:
- Chắc chắn rồi - Trong đầu tôi vẫn suy nghĩ xem có bao nhiêu phần trăm câu chuyện này là thật và khuôn mặt của người đàn ông bước vào trong bóng tối cùng với Dawn Herbert.
Cô ta tiếp:
- Anh ấy phải nuôi mẹ mình. Có lẽ trời phú cho anh ấy khả năng giải quyết các vấn đề đâu ra đấy. Chính vì vậy anh ấy trở thành cảnh sát và tranh thủ thời gian quay lại trường học về tài chính. Anh ấy có bằng tiến sỹ triết học đấy. Phải mất mười năm anh ấy mới học xong vì phải vừa học vừa làm việc. Nhưng đừng gọi anh ấy là tiến sỹ.
- Ai là Presley Huenengarth?
Cô ta hơi lưỡng lự.
- Lại một bí mật nữa? - Tôi hỏi luôn.
- Không sao, tôi sẽ kể cho anh nghe vì tôi muốn anh tin tôi. Vả lại cũng không có gì ghê gớm cả. Presley là một người bạn của anh ấy khi còn nhỏ. Bill sử dụng tên của anh ấy vì như thế sẽ an toàn - Presley không còn để lại gì ngoài giấy khai sinh và hai người họ lại cùng tuổi vì vậy sẽ rất thuận lợi.
Cô ta có vẻ mệt vì nói nhiều. Tôi biết Bill và thế giới của anh ta đã cho cô nhiều hơn cả sự trợ giúp.
Cô ta nói tiếp:
- Alex, chúng ta có thể quên hết chuyện này và làm việc với nhau không? Tôi biết về những mũi tiêm insulin đó - bạn của anh đã nói với Bill. Anh biết đấy, anh ấy tin tưởng Bill. Chúng ta hãy hợp tác và giúp đỡ con bé, Bill sẽ giúp chúng ta.
- Bằng cách nào?
- Tôi không biết nhưng anh ấy sẽ giúp. Rồi anh sẽ thấy.
Cô ta giắt chiếc máy nhắn tin vào hông và hai chúng tôi đi vào ngôi nhà. Milo vẫn còn ngồi trên trường kỷ. Huenengarth/Zimberg/Bill đứng gần góc nhà tay cầm một cuốn tạp chí.
Stephanie lên tiếng.
- Chào mọi người - Giọng cô ta hoạt bát hẳn lên.
Huenengarth gấp cuốn tạp chí lại đỡ cô ta ngồi xuống ghế. Anh ta kéo một chiếc khác và ngồi cạnh. Mắt cô ta không rời khỏi anh ta. Anh ta đưa tay lên như thể để chạm vào cô nhưng là để cởi chiếc áo jacket.
Tôi hỏi:
- Những chiếc đĩa của Dawn Herbert ở đâu? Đừng nói với tôi là nó không liên quan vì tôi biết chắc là có. Herbert có thể là không hiểu ra những gì Ashmore làm cho anh nhưng tôi cho là cô ấy đã nghi ngờ về những đứa trẻ nhà Jones. Cũng về việc này, tôi xin hỏi anh: Anh đã tìm thấy bệnh án của Chad chưa?
- Chưa.
- Thế còn những chiếc đĩa?
- Tôi mới gửi chúng đến chỗ phân tích.
- Những người làm công việc phân tích có biết họ đang làm gì không? Về thống kê ngẫu nhiên ấy?
Anh ta gật đầu:
- Có thể đó là mã số thay thế và không nói lên được gì nhiều.
- Anh chưa mở được hết những con số của Ashmore vậy tại sao anh nghĩ là có thể làm tốt hơn với những con số của Herbert?
Anh ta nhìn Stephanie và lại cười nửa miệng:
- Tôi thích người này.
Nụ cười đáp lại của Stephanie có vẻ hơi lo lắng.
Milo nói:
- Anh đưa ra một câu hỏi hay đấy.
Huenengarth nói:
- Ashmore là trường hợp đặc biệt. Ông ta rất thông minh và có chỉ số IQ rất cao.
- Herbert không được như vậy sao?
- Không, ít nhất là theo những gì tôi biết về cô ta.
- Anh biết những gì?
- Cũng như những gì mà ông biết thôi. Có một số tiến bộ trong toán học, mắc thói ăn cắp vặt và nghiện ngập.
Mỗi lời anh ta nói ra Stephanie đều tỏ vẻ lo lắng.
- Nếu có điều gì trong những chiếc đĩa mà liên quan đến ông, thì xin cứ yên tâm là tôi sẽ thông báo lại.
- Chúng tôi cần biết ngay bây giờ. Thông tin của Herbert có thể cho chúng tôi những định hướng nhất định.
Tôi quay qua Milo:
- Anh đã nói với anh ấy về người bạn làm quầy bar của chúng ta chư?
Milo gật đầu.
- Tất cả mọi chuyện? - Tôi hỏi lại.
Huenengarth nói:
- Không cần phải giữ ý tứ làm gì. Tôi biết "kiệt tác" mà gã bồi rượu của các anh mô tả rồi. Nhưng không, đó không phải là tôi. Tôi không làm nghề đánh ngựa thuê cho đàn chị.
- Anh đang nói về chuyện gì thế? - Stephanie hỏi.
- Sự ngu xuẩn. Họ đã được nghe miêu tả về một tên giết người và họ nghĩ người đó có nét gì đó giống anh bạn của em đây - Huenengarth nói và chỉ tay vào mình.
Stephanie đưa tay lên che miệng ra chiều kinh tởm.
Anh ta cười.
- Không cần phải làm thế đâu Stephanie - Quay sang tôi, anh ta hỏi - Chúng tôi có thể trở về với công việc của mình chưa?
- Tôi chưa hỏi hết. Anh có biết gì về Vicki Bottomley không?
Huenengarth vẫy tay gọi Milo:
- Nói cho ông ta nghe đi.
- Chúng tôi đã nghe các cuộc điện thoại từ nhà bà ta đến chỗ Jones và văn phòng của Chip.
- Chúng tôi? - Tôi hỏi lại.
Milo nói:
- Anh ta. Anh ta có giấy phép của Liên bang. Tuần tới anh ta sẽ mọc ra một đôi cánh giả.
Tôi hỏi:
- Có phát hiện được điều gì không?
Milo lắc đầu:
- Không có cuộc gọi nào. Mà cũng không có người hàng xóm nào của Bottomley từng gặp Cindy hay Chip. Vì vậy cho dù họ có quan hệ thì cũng rất khó xác định. Theo giả định của tôi thì bà ta không liên quan gì đến việc này. Chắc chắn bà tôi không phải là người chủ mưu đầu độc. Một khi gia đình nhà Chip tan vỡ, chúng ta sẽ thấy bà ta là người thế nào cho dù bà ta ở đâu đi nữa.
- Vậy thì chúng ta sẽ đi đâu bây giờ?
Milo nhìn Huenengarth, anh ta lại nhìn tôi.
Tôi nói:
- Đã làm việc cả ngày rồi.
Anh ta nhướng mày, đưa tay chỉnh lại cà-vạt của mình, mắt nhìn mọi người.
Milo nói:
- Nếu có giấy phép nghe lén nào nữa của Liên bang thì tôi luôn ở đây.
Huenengarth nói:
- Được. Nhưng trước hết tôi nhắc lại là tôi yêu cầu tuyệt đối bí mật - sự hợp tác tuyệt đối của cả hai ông.
- Để đổi lại cái gì? - Tôi hỏi.
- Có thể là trợ giúp kỹ thuật để theo dõi Cindy vì chúng tôi có giấy phép theo dõi của Liên bang đối với Chuck Jones và với hai phút điện thoại tôi có thể phát hiện ra mọi phi vụ làm ăn của ông ta. Đó là tôi nói đến việc sử dụng các thiết bị kỹ thuật. Tôi cũng có thể cho người theo dõi ngầm lão ta. Chỉ cần cho tôi hai giờ trong nhà lão ta, tôi sẽ phát hiện ra những điều mà các ông không thể tin được. Ví dụ tôi cần đặt một chiếc camera ở ngay tivi nhà lão ta, tôi có thể theo dõi bọn họ khi họ xem tivi. Tôi co thể lật tung ngôi nhà để tìm insulin hoặc bất cứ thứ gì mà các ông đang quan tâm mà họ không hề biết gì. Tất cả những gì các ông phải làm là giữ mồm giữ miệng.
Tôi nói:
- Phòng của Cassie là nơi cần tìm kiếm và cả căn phòng tắm nối liền sang phòng lớn.
- Những bức tường trong phòng tắm?
- Đúng, và cả một chiếc cửa sổ nữa.
- Không sao, những phương tiên mà tôi hiện không có trong tay thì sẽ có thể có được trong vòng hai mươi tư giờ tới.
Milo nói:
- Những đồng đôla tiền thuế của anh có vẻ bận rộn quá nhỉ.
Huenengarth nhướng mày:
- Đôi khi, thực tế là như vậy.
Tôi phân vân không biết anh ta có hiểu thâm ý hài hước của Milo hay không. Stephanie thì không thèm quan tâm mọi người nói gì.
Tôi nói:
- Tôi có một cuộc hẹn tối ngày mai ở nhà Jones. Liệu các thiết bị của anh có sẵn sàng vào thời điểm đó không?
- Có thể. Nếu không thì cũng chỉ ngay sau đó thôi, có thể một hoặc hai ngày. Nhưng ông có đảm bảo với tôi là căn nhà hoàn toàn trống rỗng không? Tôi đã sẵn sàng hành động với ông bố nhưng tôi không thể làm vậy với tất cả mọi người trong nhà đó.
Tôi nói với Stephanie:
- Tại sao cô không gọi Chip và Cindy đến gặp? Nói với họ là có phát hiện mới về kết quả xét nghiệm và cô cần kiểm tra Cassie. Khi họ đến thì hãy giữ chân họ càng lâu càng tốt.
Cô ta nói:
- Được rồi. Tôi sẽ bắt họ phải chờ, nói với họ là phòng thí nghiệm còn đang bận hoặc điều gì đó.
Huenengarth nói:
- Tôi sẽ đặt camera.
Tôi hỏi anh ta:
- Làm thế nào mà anh có được giấy phép theo dõi Chip? Ông ta có liên quan đến những phi vụ tài chính của cha mình không?
Anh ta không trả lời.
Tôi nói:
- Tôi nghĩ chúng ta đang thẳng thắn với nhau.
- Ông ta cũng là gã chết tiệt - Anh ta có vẻ tức giận.
- Sáu mươi lô đất mà ông ta quản lý có liên quan gì đến các vụ giao dịch của Chuck không?
Anh ta lắc đầu:
- Những vụ giao dịch đất chẳng là gì cả. Chuck thừa sức biết hết. Ông con chỉ là kẻ thất bại và chẳng kiếm được một xu.
Tôi hỏi:
- Ông ta còn đầu tư vào những gì ngoài đất? Dường như ông ta sống rất giản dị.
- Chỉ là bề ngoài thôi. Đó chỉ là phầ nổi của tảng băng trôi. Ông con là kẻ muốn tự lập. Những trường cao đẳng nơi ông ta dạy chỉ trả cho ông ta có hai mươi tư nghìn đôla một năm. Ông thử nghĩ xem với khoản lương như thế thì có mua được căn nhà ở Watts như vậy không? Đó là chưa kể đến những lô đất. Chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ không còn sở hữu số bất động sản đó nữa.
- Ai sẽ làm việc này?
- Ngân hàng tài trợ cho các vụ làm ăn.
- Tịch thu tài sản à?
- Bất cứ lúc nào. Ông bố mua số bất động sản đó trong một vụ làm ăn từ nhiều năm trước, để lại cho ông con với mong muốn là ông con có thể bán đi bất cứ lúc nào và tự làm giàu cho chính mình. Ông bố thậm chí còn nói với cả quý tử của mình là khi nào thì phù hợp nhất để bản nhưng thật trớ trêu là ông con lại không nghe.
Điệu cười của Huenengarth biến thành nụ cười của người thắng sổ xố:
- Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ khi còn ở Yale ông con đã bắt đầu chuyện làm ăn riêng của mình: Cạnh tranh với Clif Notes vì ông ta biết mình có thể làm tốt hơn. Ông bố đã tài trợ cho ông ta, con số là khoảng vài trăm nghìn. Nhưng rồi ông ta lại thất bại do tính nông nổi của mình. Đó là phong cách con người ông ta. Ông ta luôn gặp khó khăn mỗi khi kết thúc vấn đề. Vài năm sau, khi còn trong trường đại học, ông ta quyết định tham gia công tác xuất bản - thành lập một tạp chí xã hội học. Ông bố lại tài trợ một phần tư triệu đôla. Còn nhiều phi vụ làm ăn khác nữa. Theo tính toán của tôi thì có đến hàng triệu đôla bị đốt bởi ông con, chưa kể tiền mua khu đất. Khoản tiền đó không đáng gì so với ông bố cả. Chắc ông nghĩ rằng với khoản tiền ông ta có được thì một thằng thiểu năng trí tụê cũng có thể làm được gì đó có tính xay dựng đúng không? Nhưng không phải là ông con. Ông ta quá sáng tạo.
- Có gì khuất tất với chỗ đất đó? - Tôi hỏi.
- Không có gì cả, nhưng chúng ta đang trong thời kỳ khủng hoảng, giá bất động sản đang xuống mạnh. Thay vì bán đi để vớt vát thì ông ta lại đầu tư xây dựng thêm. Ông bố biết đó là việc làm ngu xuẩn và không tài trợ, vì vậy ông con đến ngân hàng để vay bằng cách sử dụng tên của ông bố. Ông con lại thua lỗ như thường lệ, những người cùng tham gia vụ làm ăn nhận thấy họ đang đặt niềm tin vào gã khù khờ và rút vốn về. Những căn nhà đó tuy vẫn được xây dựng lên nhưng cũng chỉ là thứ rác rưởi thôi.
Tôi nói:
- Sáu giai đoạn và chưa hoàn tất công việc xây dựng - Tôi nhớ lại sơ đồ hướng dẫn các công đoạn xây dựng ở khu vực nhà ông ta.
Anh ta cười:
- Có thể chỉ mới được một nửa giai đoạn. Kế hoạch đó dành cho cả thành phố. Đó là thành phố nhỏ quê hương của ông con. Ông nên xem những đề nghị mà ông con viết cho ông bố. Không nghi ngờ khả năng ngân hàng sẽ sờ đến ông bố đầu tiên rồi mới sờ đến ông con. Ông ta rất quý ông con và thường nói với mọi người rằng đó chỉ là trò hề, cũng giống như những bài giảng mà mọi người thường nghe ông con nói ở trường đại học. Nhưng ngay cả trong công việc ở trường đại học, ông con cũng làm dở dang, không hoàn thành tấm bằng tiến sỹ của mình - lại thêm một điều đáng buồn nữa.
- Có một điều mà ông ta có vẻ tâm đắc đó là việc dạy học. Dường như ông ta đã gặt há được những thành công nhất định.
Huenengarth lè lưỡi khi bắt tay:
- Dường như chúng ta đang nói chuyện về chủ nghĩa Mác và nhạc Rock & Roll. Ông ta là tay ưa giải trí. Tôi đã có băng thu những giờ giảng của ông ta, thật là con quỷ hiện thân của sự tham lam trong làm ăn. Ông có lẽ không cần phải là Freud cũng có thể phânt ích được điều đó đúng không? Ông ta muốn đạp cả lên mặt ông bố mình mặc dù vợ ông ta cũng nằm trong kế hoạch này của ông bố.
- Bằng cách nào?
- Cứ bình tĩnh bác sĩ, có Milo ở đây. Ông ta sẽ nói cho ông biết về thời gian trong quân ngũ của cô ta. Đó là một con điếm, một kẻ hạ đẳng hết mức trong xã hội. Những gì mà cô ta gây ra với đứa con của mình còn thâm độc gấp hàng nghìn lần những việc mà ông bố kia làm với ông con.
Anh ta gằn giọng.
Stephanie có vẻ hiểu chuyện và chêm vào một câu:
- Thế còn mẹ của Chip thì sao? Bà ấy chết như thế nào?
Anh ta nhún vai:
- Tự tử bằng thuốc ngủ. Cả gia đình chẳng thèm quan tâm gì. Mặc dù vậy thì tôi vẫn không nghĩ thủ phạm là bà ta. Đừng nghĩ Chuck là cái gì đó thánh thiện. Lão ta ham chơi, hay đàn đúm bạn bè và chẳng thèm để ý gì đến vợ cả.
Tôi nói:
- Anh muốn chộp tất cả bọn họ có phải không?
- Tôi không thể không làm vậy - Anh ta nói và đứng dậy rất nhanh - Vậy thôi, hãy nghĩ đến công việc ngày mai. Các ông đi ra còn chúng tôi lẻn vào và gắn thiết bị.
Stephanie nói:
- Thật tuyệt, Bill - Bỗng chiếc máy nhắn tin của cô ta kêu. Cô ta lấy nó ra khỏi thắt lưng, kiểm tra các con số và hỏi - Cho tôi gọi nhờ điện thoại một lát được không, Alex?
Tôi đưa cô ta vào bếp và quanh quẩn ở đó.
- Bác sĩ Eves đây. Tôi vừa mới... Cái gì...? Khi nào...? Được rồi, cho tôi nói chuyện với bác sĩ nội trú... Jim có phải không? Stephanie đây. Có gì vậy? ... Đúng đúng, có chuyện đó. Ở trong bệnh án ấy. Chắc chắn rồi, cứ theo đó mà làm. Có vẻ anh đang đi đúng hướng ấy. Hãy kiểm tra triệu chứng giảm đường huyết và trao đổi chất. Hãy kiểm tra vết thương nhưng đừng để lộ gì cả. Quan trọng lắm đấy, Jim. Cảm ơn nhé Hãy hoàn toàn cách ly cô ta, không cho ai cả... Gì? Ở bên ngoài. Hãy vén rèm để họ có thể nhìn được nhưng không cho ai vào. Kệ họ... Tôi không quan tâm. Tôi chưa thể nói ra. Jim... Cái gì?... Không, hãy để con bé ở phòng cấp cứu. Hãy tìm một chiếc giường. Trường hợp này rất quan trọng đó... Gì? Sớm, sớm thôi. Tôi sẽ về ngay trong khoảng một giờ nữa là cùng. Chỉ việc... Gì?... Đúng, tôi sẽ... Được rồi. Cảm ơn - Cô ta gác máy, mặt trắng bệch.
Tôi hỏi:
- Cassie lại có chuyện à?
Cô ta nhìn tôi và nói:
- Đúng vậy. Lần này con bé ngất xỉu.