Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Hoàn Châu Cát Cát

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 52298 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Hoàn Châu Cát Cát
QUỲNH DAO

Chương 11
Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái thấy vua và Hoàng hậu đã bỏ đi, vội vàng chạy tới đỡ lấy Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ thấy Tiểu Yến Tử người ướt đẫm mồ hôi, rồi nước mắt, máu thấm nơi roi vọt, đau lòng lắm, nghẹn giọng hỏi Yến Tử.
- Yến Tử, cô thấy thế nào? Bây giờ vua và hoàng hậu đi rồi, có muốn khóc cứ khóc cho thoải mái không cần gì phải che đậy nữa!
Nhưng Tiểu Yến Tử chỉ nhắm mắt, lệ chảy dài, miệng lẩm bẩm lời gì rất nhỏ.
Nhĩ Thái thắc mắc:
- Cô ấy nói gì vậy?
Vĩnh Kỳ nói:
- Cô ấy nói, may là người bị đòn không phải là Tử Vy.
Nghe tin Tiểu Yến Tử ăn đòn, Tử Vy hoang mang tột độ Có thể như vậy ư? Nàng không dám tin đó là sự thật.
- Hoàng thượng mà cho phép đánh Tiểu Yến Tử ư? Sao lại có chuyện đó? Nghe nói vua rất yêu quí Tiểu Yến Tử mà, nhất là cái bản chất ngang tàng, hành động tự do của cô ấy. Đã yêu sao còn đánh? Đánh có nghĩa là không hài lòng, không hài lòng chỗ nào? Liệu rồi đây Tiểu Yến Tử có gặp nguy hiểm không? Nếu lúc đó ta là Tiểu Yến Tử thì...
Nhĩ Khang thấy Tử Vy quá nhiều thắc mắc, vội nói:
- Đừng có nghĩ lung tung. Thật ra Hoàng thượng cũng là con người, có khác ai đâu? Vì vậy người vẫn biết hỉ nộ ái ố, vẫn muốn con cái mình hóa rồng. Chuyện đánh để giáo dục có nghĩa là yêu chứ không phải là ghét.
Vĩnh Kỳ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Nhĩ Khang nói đúng mà cũng không đúng.
Tử Vy ngạc nhiên:
- Sao đúng mà lại không đúng?
- Bởi vì Hoàng A Ma là cha ruột của tôi, tôi hiểu tính ông ấy nhiều lắm. Tiểu Yến Tử mới vào cung nên không hiểu câu "Ở cạnh vua như ở cạnh cọp" Hoàng A Ma từ nào tới giờ quyền uy tuyệt đối. Chẳng ai dám nói tiếng không với ông bao giờ, cũng chẳng ai dám xúc phạm. Chính vì đã quen với nếp sống được người người tuân phục như vậy. Lời của ông là thánh chỉ là mệnh lệnh, chẳng ai được quyền từ khước hay bất tuân. Những lần đầu Tiểu Yến Tử lỡ xúc phạm ông chỉ thấy ngạc nhiên, thấy lạ, nhưng tiếp tục thì chuyện lại khác. Ông không có tính nhẫn nại, nên bực tức lên!
Ông Phước Luân đứng gần đấy gật đầu xác nhận:
- Vâng, Ngũ A Ca phân tích khá chính xác. Bằng chứng là trong cung đình, từ nương nương cho đến hoàng tử, cát cát, chẳng có ai là dám cãi lại vua. Có người chẳng những thế, còn cố tìm cách để nịnh nọt, nói tốt cho vua hài lòng. Hoàng thượng chịu đựng Tiểu Yến Tử đến nay là đã quá sức, đó là chưa nói. Bên cạnh Tiểu Yến Tử còn có kẻ thù, những kẻ thù này trước mặt vua cứ dèm pha mãi, ngày qua ngày, vua làm sao không bực?
Tử Vy nghe vậy càng lo hơn:
- Nếu thế thì Tiểu Yến Tử sẽ ở trong trạng thái nguy hiểm, bị đe dọa thường xuyên bản chất tỉ ấy lại nói nhiều, nói một cách vô tội vạ không biết nể nang ai cả, tánh lại bướng, bị một trân chưa thấm đâu, biết lỗi hứa chừa, nhưng chỉ vài ngày sau lại tái diễn. Lần này mới bị đánh, sợ rằng lần sau không giữ được cái đầu!
Rồi Tử Vy quay sang Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái:
- Ngũ A Ca, Nhĩ Thái, quý vị là người có mặt thường trực trong cung, cần phải có cách bảo vệ cho tỉ của muội mới được.
Vĩnh Kỳ nói:
- Bộ cô tưởng tôi không hết mình bênh vực cô ấy ư? Nhưng ở trong cung còn có kỷ cương phép tắc nữa, mặc dù là huynh muội ruột đi, nhưng trai là trai, gái là gái. Nam nữ bất thân. Tôi với Nhĩ Thái đây cũng phải hạn chế đến Thấu Phương Traị Đến thường quá cũng bị người ta dèm pha dị nghị.
Tử Vy càng nghĩ càng thấy bất ổn, nên đến bên bà Phước Tấn, quỳ xuống.
- Phước Tấn, người đã từng nói là có thể hóa trang con thành a đầu để đưa vào cung, phải không? Vậy thì hãy giúp con, cho con mạo hiểm vào đấy một lần xem. Đúng ra thì con không cần vào đấy. Con định một hai ngày nữa là Tiểu Yến Tử sẽ ra đây gặp con. Không ngờ bây giờ tỉ ấy đã bị nạn, không thể ra đây được, con chỉ còn cách vào trong đấy thăm tỉ ấy.
Bà Phước Tấn lúng túng:
- Chuyện này... chuyện này rất là nguy hiểm, rủi mà bại lộ, thì bị chém đầu như chơi. Khó lắm! Vả lại bây giờ chuyện Tiểu Yến Tử quậy phá mới xảy ra, chúng ta không nên hành động vội vàng sợ không hay!
Nhĩ Khang tiếp lời:
- Mẹ nói rất đúng! Ta không nên vì chuyện nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Vì vậy Tử Vy, cô nên nhẫn nại chờ đợi một chút!
Tử Vy vẫn nóng lòng:
- Biết tỉ Tiểu Yến Tử bị đánh mà làm ngơ, thì quá vô tình. Hiện tại tỉ ấy chỉ có một mình ở trong cung, lại bị đả thương... chung quanh chẳng có lấy một tri kỷ, chắc là buồn lắm. Tôi biết tôi biết mà... những việc làm nóng nảy của Tiểu Yến Tử chẳng qua vì còn nhớ đến tôi, nghĩ đến tôi, muốn đem trả cái chức cát cát lại cho tôi, nên mới nói những câu như là không thèm làm cát cát, không phải là cát cát.
Quay sang Nhĩ Khang, Tử Vy nói:
- Trước đây huynh bảo Tiểu Yến Tử là người tạo ra sự rắc rối cho tôi. Thật ra, tôi mới là người đã gây rắc rối cho cô ấy. Vì vậy chỉ có tôi mới hóa giải được vấn đề.
Vĩnh Kỳ nhìn Tử Vy lắc đầu:
- Thật tôi hoàn toàn không hiểu hai người. Cô và Tiểu Yến Tử không thân thích gì mà lại khắng khít nhau như vậy? Lúc cô ấy bị ăn đòn. Câu đầu tiên cũng là còn may người bị đánh không phải là Tử Vy, còn cô vì Tiểu Yến Tử mà không còn nhà. Có cha không nhìn được cha, vậy mà không trách lại chỉ nghĩ đến sự an nguy của cô ấy thế là thế nào? Sao chẳng giống đời thường vậy? Ngay cả trong triều đình, chỉ một ngai vàng, mà có khi huynh đệ đã nhồi da xáo thịt, chém giết lẫn nhau. Tình cảm hai người thật là hiếm thấy!
Tử Vy như không quan tâm lắm đến cảm khái của Vĩnh Kỳ, chỉ nghĩ đến Tiểu Yến Tử.
- Sao? Quý vị có chịu giúp tôi không chứ? Tôi rất muốn được vào hoàng cung để thăm Tiểu Yến Tử. Tôi có linh cảm là nếu không vào gặp lần này, để nói thật những điều mình nghĩ cho Tiểu Yến Tử nghe. Sợ rằng tỉ ấy lại manh động, và lần này sẽ có đại họa chớ chẳng chơi. Tình yêu của Hoàng thượng lại đi chung với đòi hỏi, và như vậy làm sao Tiểu Yến Tử có thể hiểu được. Hãy để cho tôi vào cung! Tôi sẽ cố gắng cân? thận! Không để gây ra sự việc gì có thể gây phiền cho quí vị đâu. Tôi thề đấy! Chỉ cần vào đấy giải thích cho cô ấy hiểu, là quí vị đã giúp tôi hoàn thành ý nguyện rồi!
Ông Phước Luân, bà Phước Tấn nhìn nhau không biết phải xử trí ra sao. Họ không biết Tử Vy sẽ làm gì, còn Nhĩ Khang thì bước tới giải thích:
- Không phải là cha mẹ tôi không muốn giúp cô. Ở đây ai cũng sẵn sàng làm việc cho cô cả. Không phải chỉ giúp cô mà giúp cả Tiểu Yến Tử, nhưng mà ở đây có rất nhiều bất trắc có thể xảy đến. Cô hãy thử suy nghĩ đi, trong tình hình này, vào hoàng cung có thích hợp không? Tiểu Yến Tử vừa mới bị đánh, trong lòng chất đầy nỗi uất ức. Gặp cô, liệu có giữ được bình tĩnh không? Cô cũng biết bản tính của cô ấy mà. Khi đó biết đâu sẽ ôm chầm lấy cô, rồi khóc lóc kể lể. Nếu mà như vậy có phải là mọi chuyện sẽ bại lộ cả không? Rồi sẽ kinh động cả cung đình, tất cả đều chết, đều bị vạ lây. Sự việc đó rất có thể xảy ra. Chung quanh Tiểu Yến Tử, đầy rẫy bọn cung nữ và thái giám ai tốt ai xấu. Lơ đễnh một chút Tiểu Yến Tử sẽ bị khép vào tội chết, mà cô cũng chưa hẳn là giải bày được sự thật, làm rõ được sự thật. Cô nghĩ kỹ xem đúng không? Vậy thì làm sao chúng tôi dám để cô lọt vào cung được chứ?
Lời của Nhĩ Khang vô cùng hợp lý, mọi người gật đầu. Vĩnh Kỳ cũng nói:
- Sự lo lắng của mọi người đều hữu lý. Hiện tại Hoàng A Ma đã bắt đầu bực dọc, nên nếu Tiểu Yến Tử có làm điều gì không hay nữa, thì chuyện sẽ lớn đấy. Cô đã có ý lo cho sự an nguy của Tiểu Yến Tử, thì phải biết nhẫn nại. Cô hãy yên tâm, tôi và Nhĩ Thái sẽ cố gắng trông chừng từng động tịnh của Tiểu Yến Tử. Trong cung cũng có thái y giỏi, thuốc thì đủ loại, chẳng thiếu món nào. Vì vậy cô yên tâm, Tiểu Yến Tử sẽ mau lành thôi.
Nhĩ Thái tiếp lời:
- Vâng, mặc dù cô không nhìn thấy được Tiểu Yến Tử nhưng mỗi ngày tôi sẽ đem tin tức của cô ấy về đây mà.
Kim Tỏa chen vào:
- Tiểu thơ, muội nghĩ tiểu thơ cũng có thể viết thư cho cô ấy bằng những bức tranh. Ngũ A Ca mang tranh đó vào cung cho tỉ Tiểu Yến Tử.
Vĩnh Kỳ cười:
- Đúng, tôi sẵn sàng làm người đưa thư cho hai người!
Người này một lời, người kia một lời, thuyết phuc. mãi Tử Vy mới hết năn nỉ.
Tối hôm ấy, vua Càn Long không hiểu sao lại thấy bồn chồn trong người. Biển tấu duyệt không được, sách xem không vộ Cái gì làm cũng không xong, ngay cả chơi cờ, nghe nhạc cũng chẳng hứng, cuối cùng ông đành dẹp hết mọi thứ, sang Diên Hỷ Cung để gặp Lệnh Phi, nhưng Lệnh Phi lại chẳng có ở nhà. Ông cũng không cho người đi tìm đi gọi, chỉ lặng lẽ tới lui chờ.
Mãi đến tối, Lệnh Phi mới về tới, vừa bước vào phòng đã giật mình khi gặp vua. Chưa kịp làm gì thì đã nghe vua hỏi:
- Thế nào? Hôm nay nó ra sao rồi?
Lệnh Phi lúng túng, quỳ xuống thỉnh an xong nói
- Hoàng thượng, sao khuya quá rồi, Hoàng thượng không đi nghỉ đi?
Vua Càn Long lắc đầu:
- Trẫm không buồn ngủ, nhưng có phải là người vừa từ đằng Tiểu Yến Tử về không?
- Dạ.
- Nó thế nào rồi?
Lệnh Phi thở ra:
- Hình như không được khỏe lắm.
Vua chau mày:
- Không được khỏe là thế nào? Chỉ ăn có mấy roi làm gì có chuyện nghiêm trọng như vậy? Đâu giống như lần trước, bị cả một mũi tên vào ngực đâu?
Lệnh Phi liếc nhanh về phía vua, rồi làm ra vẻ buồn bực:
- Hoàng thượng ơi, lần trước Tiểu Yến Tử bị trúng tên, coi như ngoại thương thôi, còn lần này khác. Ngoại thương mà cả nội thương nữa.
Vua Càn Long giật mình:
- Làm gì có cả nội thương? Ai! Ai đánh nữa?
- Hoàng thượng chứ còn ai!
Vua ngạc nhiên.
- Trẫm đánh nó từ bao giờ?
Lệnh Phi nũng nịu nói.
- Hoàng thượng! Hoàng thượng chẳng hiểu một chút tâm lý phụ nữ gì cả. Hoàng thượng... trước mặt mọi người, Hoàng hậu nè, Dung ma ma nè rồi bọn thái giám, cung nữ, thị vệ... cả Ngũ A Ca, Nhĩ Thái nữa, mà đè con gái người ta ra đánh thì sỉ diện của cát cát còn đâu? Đó là còn chưa nói, Hoàng thượng hôm ấy đã nhiếc mắng không tiếc lời, chê bai không tiếc lời... Hỏi vậy chứ làm sao không thương tổn. Vết thương lòng mới là khó xóa đấy bệ hạ ạ.
Lời của Lệnh Phi làm vua Càn Long giật mình, ông suy nghĩ lại. Thật đấy, dù gì Tiểu Yến Tử cũng là con gái mà. Tại sao lại cho nọc ra đánh trước mặt mọi người? Càng nghĩ ông càng thấy hối hận, nhưng cũng vì sỉ diện, ông không muốn để lộ cái tình cảm yếu đuối đó ra ngoài. Vua nghiêm nghị nói
- Vì cát cát cũng quá đáng, hành động chẳng coi ai ra gì cả. Chẳng biết phép tắc kỷ cương, nên không đánh dâu được?
Tuy nói vậy, nhưng vua cũng quay qua hỏi Lệnh Phi:
- Sao? Bộ đánh mạnh lắm ư?
Lệnh Phi gật đầu:
- Dạ, da thịt muốn nát bét!
Vua Càn Long giật mình, giận dữ:
- Tệ thật! Tay thái giám này đánh mạnh tay quá chứ gì? Hừ! Đã biết là đánh cát cát, mà chẳng biết nương tay một chút!
Lệnh Phi vội nói:
- Đừng có trút cho thái giám. Chính Hoàng thượng đã ra lệnh là đánh thẳng tay không được nương đó mà.
Vua Càn Long lảng sang chuyện khác:
- Thế Hồ thái y nói thế nào? Bệnh nặng lắm ư?
Lệnh Phi lắc đầu:
- Cát cát không cho phép Hồ thái y khám.
Vua bực dọc:
- Tại sao bệnh mà lại không cho khám? Không khám rồi làm sao biết thương tích nặng nhẹ ra sao chứ?
Lệnh Phi liếc nhanh vua Càn Long:
- Trời ơi Hoàng thượng ơi Hoàng thượng! Cát cát là con gái còn son giá. Cái thân thể ngàn vàng như vậy, mà cái chỗ bị đánh lại đặc biệt như thế, ai lại cho người khác sờ tay vào? Nhìn còn không cho phép nữa là... Vì vậy cát cát đã khóc và đuổi quan thái y ra!
Vua Càn Long hiểu ra. Bậy thật! Sao ta không nghĩ ra nhỉ, vua lại hỏi:
- Thế cái món thuốc Tử Kim hoạt huyết đơn đã uống chưa? Còn chỗ vết thương có thoa thuốc chưa?
Lệnh Phi làm ra vẻ nghiêm trọng:
- Cát cát đang chán đời, thuốc không uống, không thoa. Ai khuyên bảo gì cũng không nghe. Bọn thái giám, a đầu quỳ xuống van xin. Cát cát giận dữ đạp đổ hết thuốc.
Vua Càn Long kinh ngạc:
- Sao đánh như thế mà không chừa? Tánh khí vẫn ngang ngược như vậy ư?
Lệnh Phi xuống giọng:
- Điều đó cũng không thể trách, vì cát cát đang sốt mà, người như mê sảng chẳng biết gì cả.
Vua Càn Long giật mình:
- Tại sao lại sốt nữa chứ?
- Dạ theo lời thái y nói, thì phát sốt là vì vết thương bị nhiễm độc, cộng thêm uất khí nén xuống tim, làm cho máu huyết không lưu thông được, rồi nỗi u ẩn... tóm lại nhiều thứ tạo nên cơn sốt! Thái y còn nói, đúng ra uống vài thang thuốc thì nhiệt cũng hạ, nhưng cái cô cát cát ngang bướng này, lại không chịu uống thuốc... miệng cứ lải nhải... Thà chết đi cho rồi.
Đến lúc đó vua Càn Long không còn kềm lòng được nữa, bỏ đi ra ngoài. Lệnh Phi giật mình gọi theo:
- Hoàng thượng đi đâu đó?
- Đến Thấu Phương Trai, cát cát chẳng chịu uống thuốc thì để ta đến đó xem sao.
Lệnh Phi vội ra lệnh:
- Lạp Mai, Đông Tuyết, Tiểu Lộ Tử... Tụi bây mau đi theo ta.
Tiểu Yến Tử nằm trên giường vì khóc mệt nên thiu thiu ngủ, Minh Nguyệt, Thể Hà đứng cạnh, người lau mặt, kẻ lau mồ hôi, vừa làm vừa khuyên:
- Cát cát à, đừng có đau buồn nữa. Để bọn tôi nói với nhà bếp nấu miếng cháo cho cát cát dùng nhé?
Tiểu Yến Tử vẫn nhắm nghiền đôi mắt, yên lặng Thể Hà năn nỉ:
- Cát cát, cứ thế này mãi không được đâu, không uống thuốc, không ăn uống thì người có là mình đồng da sắt cũng không sống nổi đâu. Mọi người ai cũng thương cát cát mà. Lệnh Phi đã mang thuốc dán Kim thương loại tốt nhất đến, còn Ngũ A Ca thì cũng mang Cửu độc hóa ứ cao đến. Tất cả để nguyên trên bàn, để nô tài lấy xoa cho cát cát nhé?
Tiểu Yến Tử vẫn nằm yên không thèm lên tiếng.
Đang lúc đó, hai thái giám Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử đứng ngoài cửa, chợt hô lớn:
- Hoàng thượng giá lâm!
Tiếp đó có tiếng vua Càn Long:
- Tất cả đứng hết ngoài này, không được vào. Để một mình trẫm vào thôi nhé!
Tiếng vua chưa dứt, thì vua đã có mặt trong phòng.
Tiểu Yến Tử giật mình mở hé mắt ra, nhìn thấy đúng là vua Càn Long dến, sợ quá định bước xuống lạy, không ngờ vì mấy ngày giận không ăn, nên yếu sức ngã lăn xuống đất, trúng ngay chỗ đau, kêu lên:
- Ui da!
Minh Nguyệt, Thể Hà đang quỳ tung hô vua nghe vậy vôị vàng chạy qua định đỡ Tiểu Yến Tử, nhưng Minh Nguyệt và Thể Hà lại chậm chân hơn vua một bước. Vua Càn Long đã phóng nhanh tới bế bổng Tiểu Yến Tử lên, sự bế bổng này xuất phát từ tình phụ tử. Nhưng với Tiểu Yến Tử thì khác. Tiểu Yến Tử biết rõ mình chẳng phải là con vua, nên thẹn đỏ mặt, nàng không dám nhìn vua. Hai tay kéo vạt áo phủ kín mặt.
Vua bế Tiểu Yến Tử lên giường đặt nằm nghiêng một bên, tránh chỗ đau, chăm sóc tỉ mỉ hiếm thấy, làm các cung nữ phải giật mình. Nhà vua như còn có vẻ chưa hài lòng lấy chăn đắp thêm lên người Tiểu Yến Tử, Tiểu Yến Tử vội chụp chăn chùm lên kín đầu. Và lúc đó Tiểu Yến Tử mới hiểu được, thế nào là tình cảm cha con, cô nàng cảm động, nhưng được dịp nhõng nhẽo thêm nên, vừa thút thít vừa nói:
- Hoàng A Ma ơi, sao mà khổ vậy, con học dập đầu học quỳ, học mãi mấy ngày mà vẫn chưa nên thân nói chi là học chuyện khác, còn bây giờ con không bước xuống được lại phạm thượng xin phép Hoàng thượng cho con dập đầu trong chăn vậy!
Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử nói càng đau lòng càng bứt rứt, nhưng cũng thấy cái trẻ con của Tiểu Yến Tử thật buồn cười, vua nói:
- Sao? Cứ giấu mặt đi vậy? Mở ra cho trẫm nhìn mặt xem nào?
Tiểu Yến Tử lắc đầu quầy quậy:
- Không! Không đâu!
Vua Càn Long cười:
- Che kín mặt như vậy làm sao thở, ngộp rồi sao?
- Không! Con không muốn mở chăn ra!
- Mở ra đi!
- Kệ, ngộp chết cũng được! Chết sướng hơn!
Tiểu Yến Tử nói đến lúc đó thì nhà vua đã nổi nóng:
- Ta bảo mở ra!
Và quay sang Minh Nguyêt., Thể Hà, ông ra lệnh:
- Hãy kéo chăn che mặt cát cát xuống!
- Vâng!
Minh Nguyệt, Thể Hà tuân lệnh, đến kéo phần chăn đắp kín đầu của Tiểu Yến Tử xuống, không ngờ Tiểu Yến Tử cứ giữ chặt, còn từ trong chăn hét ra.
- Không! Không, cứ để mặc tôi! Để mặc tôi!
Vua Càn Long không còn nhẫn nại, bước tới giật lấy chăn kéo xuống, hét:
- Cái gì? Định gây náo loạn nữa ư? Không muốn nhìn mặt Hoàng A Ma à?
Tiểu Yến Tử mất chăn lại úp mặt xuống gối nói:
- Tiểu Yến Tử không còn mặt mũi nào để nhìn Hoàng A Ma nữa! Không còn mặt mũi nào để gặp ai hết.
Vua Càn Long không khỏi phì cười:
- Thế con định từ rày về sau là cứ úp mặt trong chăn mãi ư? Không nhìn mặt ai cả à?
Tiểu Yến Tử nằm im không đáp. Vua Càn Long nhìn con gái. Đột nhiên hạ thấp hẳn giọng:
- Bị Hoàng A Ma đánh đòn là chuyện bình thường, có gì đâu mà lại xấu hổ, đến không dám nhìn mặt người khác?
Rồi ông bước tới nâng mặt Tiểu Yến Tử lên, vuốt nhẹ lên mặt, lên trán. Đột nhiên ông phát hiện độ nóng bất thường ông kêu lên:
- Sao sốt thế này? Có uống thuốc không? Tại sao không gọi thái y đến bắt mạch chứ?
Tiểu Yến Tử liếc nhanh về phía vua, rồi nói gọn:
- Không thích uống!
Vua Càn Long nhíu mày:
- Cái gì mà thích với không thích, thuốc uống là để cho hết bệnh? Bộ con muốn uống thuốc là uống, không thì thôi sao?
Tiểu Yến Tử quay mặt đi, nói:
- Dù gì... rồi sớm muộn gì cũng bị Hoàng A Ma chém đầu, uống thuốc hết bệnh cũng chết, mà không uống cũng chết, thôi thì chết sớm để mau được đầu thai.
Vua Càn Long chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử thấy mặt con gái đỏ hỗng, nước mắt nước mũi lại ràn rụa, lòng chợt xót xa, nhưng Càn Long là Hoàng đế, không thể để người khác thấy mình mềm lòng. Vì vậy dù có thương lại đau lòng thế nào, bên ngoài vẫn giữ vẻ thật lạnh ông nói:
- Nói năng gì kỳ cục vậy? Đánh con có mấy cái mà con lại giận ta đến độ vậy ư? Con nói lời dỗi nữa. Ta thấy con coi bộ bướng bỉnh cứng đầu lắm đấy!
Thật ra thì quả là vua chưa gặp một ai giống Tiểu Yến Tử như vậy. Lời vua là lệnh truyền, mọi người răm rắp nghe theo, kể cả các hoàng tử, cát cát khác, con ông. Chỉ có mình Tiểu Yến Tử là dám đối kháng lại điều ông bảo. Đó là điều ông bực cũng làm ông thương. Vua thấy Tiểu Yến Tử cứ yên lặng, tằng hắng một tiếng, rồi tiếp:
- Trẫm muốn con phải uống thuốc, nghe chưa? Lời trẫm là lệnh, con biết đấy! Là thánh chỉ đấy!
Và ông quay sang Minh Nguyệt, Thể Hà:
- Chúng bây còn chờ gì mà không đi nấu thuốc đi chứ? Nấu xong mang lại đây cho cát cát uống! Chúng bây chẳng biết phục dịch gì cả!
Minh Nguyệt, Thể Hà nghe quát sợ quá, vội vàng sụp xuống lạy:
- Dạ! Tội nô tỳ đáng chết! Nô tỳ xin tuân mệnh!
Và vội vã rút lui khỏi phòng. Bây giờ vua Càn Long thấy trong phòng chẳng còn một cung nữ nào nữa, nên cũng dẹp bỏ cái thế giá của Hoàng thượng đi. Cúi xuống nói một cách nhỏ nhẹ với Tiểu Yến Tử:
- Con có biết không, lúc ta ra lệnh cho bọn thái giám đánh con, Lệnh Phi đã nói “Đánh con như vậy sẽ làm đau lòng mẹ con. " Lệnh Phi nói vậy là chưa đúng. Thật ra thì... đánh con cha cũng đau lòng lắm chứ? Vì vậy con phải biết là con bị đánh trẫm cũng rất đau lòng. Mà lúc đó con nghĩ xem con cũng cực kỳ sai. Con bướng đến độ trẫm không thể không đánh. Vì vậy, con nên sửa sai đi. Tính khí ngang ngạnh như vậy chỉ tổ thiệt thân. Bây giờ chuyện bị đánh đã là chuyện đã rồi, đừng có buồn rầu gì nữa phải ngồi dậy uống thuốc cho đàng hoàng biết không?
Tiểu Yến Tử nghe vua Càn Long nói năng nhỏ nhẹ, vỗ về như vậy. Chợt thấy tủi thân và "òa!” một tiếng khóc lớn.
Tiếng khóc của Tiểu Yến Tử làm vua quýnh quáng cả lên, vua hỏi:
- Sao vậy? Sao lại khóc? Đừng khóc nữa mà, đâu nào... bây giờ con thấy trong người ra sao? Đau lắm ư? Có đau lắm không?
Tiểu Yến Tử vừa thút thít, vừa nói:
- Con cứ tưởng... con cứ tưởng là Hoàng A Ma không thích con, không yêu con chứ!
Vua Càn Long nghe vậy cảm động, mắt chợt ướt theo:
- Con ngu quá! Tình cốt nhục thiêng liêng làm sao có thể bỏ được chứ? Trẫm lúc nào cũng thương con.
Vua Càn Long nói đến bốn chữ cốt nhục thiêng liêng làm Tiểu Yến Tử rùng mình, cô nàng chợt thấy bứt rứt.
Vua Càn Long thấy cát cát yên lặng, vội hỏi:
- Sao? Sao khi không lại rùng mình như vậy? Để trẫm cho gọi thái y đến ngay nhé? Thái y đến chỉ bắt mạch xem bệnh thôi, chứ không có xem vết thương đâu mà ngại. À mà còn cái món Tử kim hoạt huyết đơn là loại thuốc cứu mạng tuyệt vời, sao lại không uống nữa?
Tiểu Yến Tử vừa sợ vừa cảm động, sự quan tâm quá đáng của vua, làm cô nàng nghĩ đến tương lai mà sợ vội nói:
- Vâng, vâng, một lát con sẽ uống thuốc, uống thuốc ngay mà, con không dám cãi lời nữa, không dám kháng chỉ nữa, nhưng mà... nhưng mà...
Vua Càn Long ngạc nhiên:
- Nhưng mà làm sao?
Tiểu Yến Tử nghĩ ngợi, run rẩy nói:
- Nhưng mà con sợ rằng... sợ là sẽ có một ngày nào đó... con sẽ làm Hoàng A Ma thất vọng. Hoàng A Ma giận dữ rồi lấy mất cái đầu con!
Vua Càn Logn chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử, rồi thở dài:
- Thì ra là vậy... trẫm đã khiến cho con sợ đến độ như vậy ư? Nhưng mà... trẫm nào có phải là bạo chúả Làm sao mà đụng một tí là đòi lấy đầu người? Nhất là đầu con mình? Thật tội nghiệp! Tại sao suốt ngày con cứ sợ ta sẽ lấy đầu con. Đừng để cái chuyện đó ám ảnh, ta sẽ không bao giờ làm chuyện đó đâu, con hãy nhớ rằng cái đầu của con dính rất chắc trên cổ, không bao giờ rơi xuống được!
- Nhưng mà... nhưng mà...
- Lại nhưng mà gì nữa vậy?
Tiểu Yến Tử ấp úng một chút nói:
- Nhưng mà những quy tắc kỷ cương kia, sẽ không bao giờ con học được, con không quen những thứ đó sợ là hôm sau, con lại sẽ bị ăn đòn.
Vua Càn Long thấy thần sắc Tiểu Yến Tử suy sụp, mặt ràn rụa nước mắt nếu so sánh với một Tiểu Yến Tử trước kia đầy sức sống, thì như hai thái cực. Ông chợt thấy thương hại, lắc đầu, ông nói:
- Đúng... không nên đòi hỏi nhiều quá. Thôi được rồi, những quy tắc kỷ cương kia, nếu học hoài mà không biết thì thôi. Ta cũng không ép đâu. Đừng có lao sợ vớ vẩn nữa. Hãy cố gắng uống thuốc cho mau lại sức. Sức khỏe mới là điều quan trọng. Biết chưa?
Tiểu Yến Tử nghe nói mừng rỡ:
- Có nghĩa là con sẽ không phải học cái môn quy tắc kỷ cương nữa chứ?
Vua Càn Long nhìn thái độ của Tiểu Yến Tử, lắc đầu cười xòa:
- Ờ! Có lẽ là con sẽ được miễn học cái món đó!
Tiểu Yến Tử lồm cồm bò dậy, dập đầu trước mặt vua:
- Đa ta. Hoàng A Ma! Đa tạ!
Vua Càn Long nhìn con gái. Thấy con, mặc dù còn bệnh, mặt mày bơ phờ thế kia, mà nghe nói đến chuyện miễn học, đã nén đau ngồi dậy mừng rờ thì thấy thương vô cùng. Sao vậy? Một thiếu nữ đang mơn mởn thanh xuân, vô tư yêu đời, đầy nhựa sống đẹp như một bông hoa. Lại không để nó đẹp. Ép xác để làm gì? Tất cả chẳng ích lợi gì cả. Hãy cứ để nó phô sắc hương, dù hoang dại một chút vẫn hơn, qui tắc kỷ cương cần thiết, nhưng đôi khi cũng nên buông lỏng một phần nào.
Ông chợt thấy hối hận vì đã quá khắt khe với con.
Lúc Tiểu Yến Tử phải nằm trên giường dưỡng thương một cách bất đắc dĩ, thì Tử Vy cũng đang lâm vào một tình thế khó xử khác.
Chẳng có cách nào để lọt vào hoàng cung. Đó là điều làm Tử Vy bứt rứt. Bao nhiêu tình cảm mâu thuẫn trong lòng. Mặc dù biết Tiểu Yến Tử đã bình phục. Được vua yêu quí lại như ngày xưa, còn được miễn cả chuyện học phép tắc kỷ cương nữa. Đó là duyên may của Yến Tử tưởng gặp họa mà được phước. Như vậy chuyện Tử Vy được gặp cha càng trở nên xa vời nhưng chuyện đó không quan trọng. Tử Vy chỉ thắc mắc liệu chuyện gian dối kia có kéo dài mãi được không? Cái đầu của Tiểu Yến Tử chưa hẳn là ở chắc trên cổ, những bức xúc đó làm Tử Vy chẳng vui. Nhĩ Khang thấy Tử Vy cứ dàu nét mặt. Tìm đử mọi cách đưa Tử Vy đi chơi cho khuây khỏa. Họ cũng có quay về Viện người nghèo phát bánh kẹo cho trẻ em mồ côi, tặng quần áo cho người già cô đơn... Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy Nhĩ Khang ân cần với Tử Vy như vậy, cũng cảm thấy an lòng, nên bao nhiêu thắc mắc cứ để trong lòng, chứ không đề cập tới nữa.
Sự buồn bực của Tử Vy, chẳng phải chỉ liên hệ đến Tiểu Yến Tử, và còn nhiều chuyện khác. Chẳng hạn như phải xử trí thế nào với Nhĩ Khang đây? Anh chàng quá nhiệt tình, mà cái nhiệt tình đó đã vượt quá sự giúp đỡ của tình bạn. Tử Vy muốn rời bỏ tất cả muốn quay lại sống một cuộc đời bình thường vẫn không được.
Nỗi băn khoăn của Tử Vy, Nhĩ Khang không phải là không nhìn thấy. Từ cái hôm mà Tử Vy do dự rồi nói: “Tôi sẽ ở lại". Khang đã nhìn ra cái khó xử của Vỵ Vì vậy chàng cứ mãi suy nghĩ tới suy nghĩ lui, phải làm cách nào để giữ Vy ở lại một cách vui vẻ. Chàng đã nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm ra.
Hôm ấy, Nhĩ Khang đưa Tử Vy đến một nơi sơn cốc hoang dã, ở đây khung cảnh khá hữu tình màu xanh của cây lá có núi non chập chùng xa xa. Gió thoảng, mây nhạt, có cả một con sông nhỏ uốn khúc dưới chân đồi.
Nhĩ Khang và Tử Vy đứng bên dòng nước, gió thổi lồng lộng, Tử Vy buột miệng khen:
- Ồ! Cảnh đẹp quá, như tranh vẽ đấy!
- Vâng, tôi thường hay đến đây lắm, nhất là những lúc thất chí hoặc, rỗi rảnh cần tìm lại chính mình. Đây là thung lũng trầm tư, tôi đã biết nó từ lâụ Lúc nhỏ, mỗi lần có chuyện không vui, tôi thường hay đến đây. Nhìn mây, nhìn núi, nhìn sông, nghe chim kêu, gió thổi, cứ ngồi yên như vậy mấy tiếng đồng hồ là nỗi buồn sẽ phôi pha ngay. Hôm nay vì không biết đi chỗ nào khác, nên mới đưa cô đến đây, để cô xem cảnh.
Tử Vy ngạc nhiên:
- Người có cuộc sống quá đầy đủ như huynh mà cũng thấy buồn ư?
- Chuyện vui buồn, hờn giận là chuyện thường tình của mỗi người, ai cũng có, rất bình đẳng không phân chia giai cấp. Người giàu đương nhiên cũng có sự bực mình của họ chứ? Tôi cũng vậy!
Tử Vy gật đầu, rồi quay sang nhìn cảnh trước mặt yên lặng. Nhĩ Khang tò mò:
- Cô cũng có tâm sự không vui ư?
Tử Vy cười:
- Từ cái hôm gặp huynh đến nay, tôi đây đầu ắp tâm sự!
Nhĩ Khang gật đầu:
- Vâng, đúng ra lúc đầu cô chỉ có một sự bức xúc là làm thế nào để vào hoàng cung gặp cha, bây giờ lại đa đoan chuyện của tôi nữa.
Tử Vy nghe Nhĩ Khang nói giật mình, nàng quay qua nhìn Khang, chẳng nói gì cả.
Khang hơi lúng túng, nhưng rồi quyết định:
- Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với Tử Vy.
Tử Vy chỉ gật đầu:
- Từ cái hôm đó, cái hôm mà tôi thố lộ tình cảm của mình. Chợt nhiên tôi nghĩ ngợi rất nhiều.
Tử Vy yên lặng. Nhĩ Khang nói tiếp:
- Và bây giờ là lúc tôi nói ra, tôi thấy là tôi không thể sống thiếu Tử Vy.
Tử Vy nghe nói giật mình chưa kịp nói gì thì Nhĩ Khang đã tiếp:
- Có điều tôi lại đang ở vào thế khó xử vì muội biết đấy, các vương tôn công tử ở tuổi tôi, hầu hết đều đã có gia đình. Chỉ riêng tôi là chưa, lý do là hoàng thượng chưa chỉ hôn. Chuyện chỉ hôn là tục lệ của triều đình. Chuyện hôn nhân của hoàng tử và con quan trong triều, đều phải do vua chỉ định cả. Vì vậy nếu bây giờ tôi muốn được cưới muội chẳng hạn, thì phải thông qua hoàng thượng, đó là cả một vấn đề!
Tử Vy kinh ngạc nhìn, Nhĩ Khang tiếp:
- Có lẽ là muội không biết, chuyện hôn nhân của tôi và Nhĩ Thái cũng không nằm trong tay ba mẹ tôi, mà là nằm trong sự sắp xếp của hoàng thượng. Có lần năm sáu năm về trước, hoàng thượng và hoàng hậu đã một lần sắp xếp để tôi và cát cát thứ sáu lấy nhau. Nhưng không ngờ cát cát ấy lại quá yểu mệnh, nên chẳng bao lâu sau đó bệnh và qua đời, chuyện này khiến vua áy náy, và chuyện hôn nhân của tôi mới bị chậm lại đến ngày nay.
Tử Vy gật đầu:
- Tôi hiểu rồi!
Nhĩ Khang lắc đầu:
- Chưa! Muội chưa thật sự hiểu đâu. Tôi muốn nói là tôi với Nhĩ Thái đều được vua yêu thích, chính vì sự yêu thích đó, mà nó lại trở thành cái hại, không những cha mẹ tôi không được quyết định chuyện hôn nhân của con cái, mà cả chúng tôi cũng vậy, vì thế dù chúng ta có yêu nhau đi nữa. Nhưng quyền lực tác hợp lại ở trong tay hoàng thượng. Chuyện này thật gay cấn, nhiều khi làm chúng tôi muốn lỡ khóc lỡ cười.
Tử Vy cười, mắt long lanh:
- Huynh khỏi cần phải giải thích nữa, những gì huynh nghĩ, huynh muốn, tôi đã biết cả. Tôi không còn thắc mắc, tại sao đến từng tuổi này, mà huynh lại chưa lập gia đình. Giờ thì tôi đã rõ. Nhưng ở cái thân thế và địa vị của anh, thì sớm muộn gì cũng cưới được một cô vợ thuộc loại cành vàng lá ngọc điều mà tôi đã từng nói với anh. Tôi muốn nói với anh là. Thôi! Đừng ngăn cản nữa, hãy để cho tôi đi!
Nhĩ Khang nghe thế giật mình:
- Muội nói vậy là sao?
- Tôi đã suy nghĩ rất kỹ, giữa chúng ta chẳng có một hy vọng gì cả. Đừng nên mơ mộng hão huyền, nên kết thúc sớm để không có gì ân hận!
Nhĩ Khang phản đối:
- Tại sao lại cho là không có hy vọng? Muội đã hiểu sai ý tôi. Tôi chỉ muốn nói với muội một điều, là chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối, con đường chúng ta đi sẽ đầy gian nan. Và tôi chỉ xin muội đừng có buông xuôi hay thất vọng trong những trường hợp đó, hãy tin tôi là con người có thủy có chung chứ không phải hạng người khác. Nên tôi cũng muốn muội giữ vững niềm tin. Hiện nay thì hoàng thượng chưa chỉ hôn ai với tôi. Vì vậy tôi đang suy nghĩ tìm cách để nói thẳng với Hoàng thượng trước khi người quyết định. Tôi sẽ thú thật với người tôi đang có tình yêu với một cô gái dân dã, tôi mong là người sẽ tác thành cho tôi.
Tử Vy giật mình, trợn mắt:
- Hoàng thượng sẽ không tán đồng! Huynh làm vậy sẽ khiến ông ấy giận dữ, xin huynh đừng nói gì cả! Mà sao anh biết là tôi sẽ chấp nhận lời cầu hôn huynh?
Nhĩ Khang cương quyết:
- Hôm trước thái độ của muội đã cho tôi biết muội chấp nhận lời cầu hôn rồi, còn Hoàng thượng ư? Làm sao muội biết là sẽ không chấp nhận? Và nếu ông ấy nổi giận, thì tôi sẽ hỏi: “Hoàng thượng có còn nhớ chuyện Hạ Vũ Hà ở bên hồ Đại Minh không? "
Tử Vy nghe vậy sợ hãi, mở to mắt nhìn Nhĩ Khang:
- Huynh đừng có đem chuyện đó ra hù vua! Huynh đã làm tôi rối lên đây này, nội cái chuyện Tiểu Yến Tử không, tôi đã lo sợ gần chết rồi. Bây giờ huynh lại đề cập đến cái chuyện xa vời đó. Tôi càng không yên tâm hơn. Hoàng thượng là Hoàng thượng, chuyện ông ấy làm được, huynh không làm được, vì vậy huynh không có quyền phân bì... Vả lại...
Tử Vy nói đến đó xúc động, nghẹn lời nói:
- Vả lại... Hoàng thượng nào có cưới Hạ Vũ Hà, mẹ tôi làm vợ bao giờ đâu?
Câu nói của Tử Vy làm Nhĩ Khang bàng hoàng. Đúng! Vua Càn Long đối với Hạ Vũ Hà nào có coi đó là vợ người đâu. Chỉ là một sự tình cờ gặp gỡ và chuyện qua rồi lãng quên, không một sợi nhớ lăn tăn trong đầu... Và sự so sánh như vậy, rõlà không đúng, làm tổn thương Tử Vy.
Nhĩ Khang gật đầu:
- Vâng, tôi đã nói sai, tôi không nên hành động vội vàng! Không nên xúc phạm đến Hoàng thượng, hoàng thượng và chúng ta hoàn toàn khác nhau. Vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Để chầm chậm tôi tìm cách khác, còn nãy giờ tôi nói nhiều thứ như vậy, chẳng qua là để muội hiểu, cái hoàn cảnh và cái quyết tâm của tôi. Để muội thật sự tin tưởng, và để tôi có được một thời gian thu xếp.
Nhĩ Khang nói và nắm lấy tay Tử Vy. Hành động này làm Tử Vy bối rối, vội rút tay lại. Nhĩ Khang như bị chạm tự ái:
- Sao thế? Tại sao Tử Vy lại có vẻ sợ tôi như sợ cọp vậy?
Tử Vy lắc đầu cười:
- Không phải thế, mà là bởi vì. Ban nãy huynh đã nhắc đến mẹ muội làm muội chợt nhớ lại câu nói cuối cùng sắp lâm chung.
- Người đã nói gì vậy?
Tử Vy yên lặng một chút, nói:
- Người bảo... Tử Vy con! Con hãy hứa với mẹ đi! Con sẽ không để mình biến thành một Hạ Vũ Hà thứ hai nữa!
Lời của Tử Vy làm Nhĩ Khang giật mình. Bất giác lui lại một bước và chàng hiểu ngay tâm trạng của Tử Vy. Chuyện tự nguyện sắp xếp hôn nhân chỉ sợ rồi lịch sử đau buồn lại tái diễn... Không, không thể để Tử Vy bước lên vết chân của Hạ Vũ Hà ngày cũ, nếu ta hành động theo kiểu hoàng thượng. Hứa vu vơ bằng cửa miệng. Không qua nghi lễ thành hôn thì chuyện đó... chuyện đó chẳng khác gì là một sự nhục mạ Tử Vy!
Nhĩ Khang lặng lẽ nhìn Tử Vy. Người con gái âu sầu đang đứng thẳng người trước gió, một hình tượng đẹp cao quý, như một nữ thần! Nhĩ Khang bỗng thấy e dè, đứng ngắm chứ không dám chạm đến Tử Vy lần nữa và tự thâm tâm, phát nguyện một lời thề... Trừ khi được chính thức có lễ mai mối cưới hỏi. Bằng không, sẽ không xúc phạm đến Tử Vy! Quyết không để Tử Vy trở thành một Hạ Vũ Hà thứ hai nữa!
Đó là tình yêu chân chính!
Và như vậy hai người cứ đứng đấy, yên lặng trong gió lộng. Để nỗi bứt xúc với bao rối rắm trong lòng dâng cao. Cảm nhận được một sự thật, là tình yêu không phải chỉ là niềm vui mà còn là cả nỗi khổ. Không gian sầu lắng bao điều bối rối mà đời thường khó lý giải.

<< Chương 10 | Chương 12 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 723

Return to top