G ió hiu hiu, thổi vi vu, núi trùng trùng, mây âm u. "Chiến dịch Vu Sơn" lần này, là một chiến dịch gian khổ và dai dẳng. Trong cuộc chiến tranh lần này, đoàn quân của cha con Nô Ðạt Hải, áp dụng chiến thuật "kéo dài", họ bao vây nguyên cả một ngọn núi Vu Sơn, kéo dài đến bốn tháng trời liên tiếp. Họ cắt hẳn con đường tiếp vận lương thực của kẻ địch, tiêu hao chiến bị cùng vũ khí của bọn chúng. Họ luôn luôn chuẩn bị cùng bọn địch đánh những trận đánh ngắn bất ngờ, và như thế họ dần dần dồn kẻ địch vào một bên núi Vu Sơn, ngay trên đỉnh của ngọn Ðại Hồng Lĩnh. Sau đó, họ dựng trại ngay phía dưới sơn cốc, chuẩn bị binh mã, gươm giáo lúc nào cũng sẵn sàng, chuẩn bị cho một trận đại chiến sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Trong trận chiến tranh dài dằng dặc đó, quân đội của Nô Ðạt Hải và bọn Thập Tam Gia Quân đụng độ nhau tất cả mười bảy lần. Nô Ðạt Hải là người cực nhọc nhất, chàng điều binh khiển tướng, đốc thúc ba quân, gần như không có một đêm nào ngủ được yên giấc. Người xưa có thơ nói rằng: - Tướng quân kim giáp dạ bất thoát, Bán dạ quân hành qua tướng bát, Phong đầu như đao diện như cát! Tạm dịch: - Tướng quân áo giáp không hề cởi, Ðêm tối hành quân phá địch nhân, Gió cắt như dao, mặt lạnh căm! Dùng để diễn tả quân đội của Nô Ðạt Hải rất chính xác. Dực Viễn là chim non mới ra ràng, sung sức, liều mạng, mỗi lần có trận đụng độ, chàng đều đánh với một tinh thần quyết chiến, hoàn toàn bất kể đến sinh mạng của mình. Cách đánh liều mạng đó của chàng, thế mà cũng vô cùng oanh liệt, gây nhiều thiệt hại cho quân địch. Làm cho Nô Ðạt Hải trong sự kinh hoảng giật mình, cũng không thể kềm chế được sự hãnh diện và nỗi vui mừng vì "hổ phụ sinh hổ tử". Thế nhưng, khi chiến sự càng lúc càng gia tăng, Dực Viễn càng đánh càng anh dũng. Mỗi lần phái chàng ra đi, Nô Ðạt Hải đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng thằng con trai mình sẽ một đi không trở lại. Và vì không an tâm, Nô Ðạt Hải thường hay đi theo phía sau đánh tập hậu để bảo vệ Dực Viễn. Và nhờ vậy, đã rất nhiều lần vào những lúc nguy kịch nhất, chàng cứu được Dực Viễn thoát khỏi vòng vây. Có một lần, suýt chút Dực Viễn đã bị kẻ địch bắt sống, cũng may Nô Ðạt Hải kịp thời kéo quân đến, đánh lùi được quân địch, mới giải vây được cho chàng. Thế nhưng, chỉ mấy hôm sau, chàng lại dẫn quân theo truy kích một đoàn quân đã bị bại của quân địch, theo mãi đến vùng hiệp cốc của ngọn Cửu Khúc Sơn. Trong trận đánh trước, Nô Ðạt Hải đã bị bại trận cũng tại vùng hiệp cốc của ngọn Cửu Khúc Sơn này, vì vậy khi vừa nghe tin, Nô Ðạt Hải đã tức tốc dẫn một đội quân, rượt theo vào sơn cốc để tăng viện. Quả nhiên, trong sơn cốc có phục binh, đồng thời đó lại là đội quân tinh nhuệ nhất của bọn Thập Tam Gia Quân, Dực Viễn bị rơi ngay vào ổ phục kích, binh sĩ bị thương vong thật trầm trọng. Khi Nô Ðạt Hải rượt theo đến nơi, Dực Viễn đang tứ bề thọ địch, tình trạng đang đến hồi nguy kịch. Tuy rằng Nô Ðạt Hải dẫn quân đánh thốc vào, cuối cùng cũng đẩy lui được bọn Thập Tam Gia Quân, thế nhưng cả hai cha con, người nào cũng bị thương. Khi Tân Nguyệt nhìn thấy cả hai cha con, cùng ôm vết thương trở về doanh trại, nàng sợ đến thất kinh hồn vía. Cũng may, Dực Viễn chỉ bị thương nhẹ trên cánh tay, sau khi được quân y băng bó xong xuôi, đã không việc gì. Nô Ðạt Hải thì không may mắn được như thế, cánh tay chàng bị một mũi tên cắm vào, quân y phải cắt banh phần thịt chỗ đó, mới có thể lấy được đầu mũi tên ra. Tân Nguyệt lúc nào cũng đứng bên cạnh tiếp tay với quân y, khi thì đưa dao, khi thì đưa khăn, khi thì đưa bông băng... vô cùng bận rộn. Nhìn thấy Nô Ðạt Hải cắn chặt răng nhịn đau, nhìn thấy máu tươi từ chỗ vết thương chảy trào ra, sắc mặt nàng hơi có chút trắng bệch đi, thế nhưng, nàng vẫn anh dũng đứng đó từ đầu chí cuối, hai bàn tay thật vững chải, lúc nào cũng kịp thời đưa cho quân y những dụng cụ cần thiết. Cuối cùng, vết thương cũng đã được băng bó xong xuôi. Thày thuốc vừa lùi ra khỏi lều, Dực Viễn, với một tâm tình hối hận cực điểm, đã xông đến trước mặt Nô Ðạt Hải, quỳ phục xuống kêu lên rằng: - Cha, cũng tại vì con thích lập công, không chịu nghe theo lời chỉ dẫn của cha, nên mới bị lọt vào ổ phục kích của kẻ địch! Cũng chỉ vì cứu con, nên cha mới bị thương! Con chết đi không có gì đáng tiếc, chỉ sợ cha có mệnh hệ nào, thì tội con thật là đáng chết! Nô Ðạt Hải nắm ngay tay của chàng, kêu lên một cách thật kích động: - Cái gì gọi là con chết đi không có gì đáng tiếc? Ðó là một câu nói quỷ quái gì vậy? Tại sao con chết đi không có gì đáng tiếc? Mấy tháng nay chúng ta ở ngoài chiến trường, mỗi lần đánh nhau con đều liều mạng, con muốn chứng minh cái gì? Chẳng lẽ con không hiểu rằng, làm một người tướng lãnh, việc chỉ huy điều hành quan trọng hơn chuyện xung phong đi trước bọn sĩ tốt hay sao? Ngày nào con cũng liều mạng như thế, làm cho cha nhìn đến độ kinh tâm tán đởm, con nghĩ rằng, chỉ cần con liều mạng, chiến đấu đến chết như thế, là mới được xem như báo đền ân sủng của hoàng thượng và triều đình, vinh danh cho gia đình hay sao? Dực Viễn kêu lên: - Ðúng vậy! Con quả thật muốn chứng minh một điều; chứng minh rằng con không phải chỉ là một loại công tử chỉ biết chuyện trăng hoa tuyết nguyệt! Con không sợ chết, chỉ sợ cha xem con là một sự sĩ nhục, nếu như con chết một cách oanh oanh liệt liệt, cha sẽ xem con là một vinh dự, là một niềm kiêu hãnh! Nô Ðạt Hải chấn động đến cực điểm: - Tại sao con lại nghi ngờ địa vị của con trong lòng cha được chứ! Không bao giờ cha xem con là một sự sĩ nhục đâu! - Thế nhưng con đã làm biết bao nhiêu chuyện khốn nạn tày trời, thậm chí con còn dám đánh nhau với cha, nói những lời hỗn xược không giống ai, con nghĩ, hẳn là cha hận con dữ lắm! Nô Ðạt Hải nhìn Dực Viễn trừng trừng không chớp mắt: - Không, mà ngược lại, cha cứ ngỡ rằng, con hận cha dữ lắm! Dực Viễn nhìn cha một cách đau khổ, trong lòng chất chứa biết bao nhiêu lời nói, trong nhất thời dạt dào lai láng, không còn kềm chế được, chàng buột miệng kêu lên: - Cho dù con đã từng hận cha, đó là vì sự hồ đồ, cuồng vọng của tuổi trẻ, ăn chưa no lo chưa tới! Từ lúc ra chiến trường đến nay, con mới biết được bản lãnh của cha! Trong mấy trận đánh nhau, cha đã dũng cảm trầm tĩnh, bày binh bố trận, thiết mưu lập kế... làm cho con nảy sinh ra sự tôn sùng cha từ trong tận cùng tâm khảm! Con càng tôn sùng cha bao nhiêu, thì lại càng tự cảm thấy xấu hổ bấy nhiêu, càng cảm thấy tự xấu hổ bao nhiêu, thì lại càng mong muốn mình có được một sự biểu hiện tốt đẹp hơn! Con không muốn cha thất vọng vì con, con... con muốn có được sự biểu hiện trước mặt cha một cách mãnh liệt biết bao nhiêu, do đó, con mới liều mạng đến như vậy! Nô Ðạt Hải nhìn Dực Viễn một hồi lâu, đột nhiên đưa tay ra, câu ngay cổ chàng, kéo thẳng vào lòng mình: - Nghe đây! Từ nhỏ, con đã là sự hãnh diện của cha, là sự vinh quang của cha, cha coi trọng sinh mạng của con còn hơn sinh mạng của chính mình! Cho dù lúc cha đánh nhau với con, tuy rằng cha có cảm thấy bực bội vì đã bị thương tích, nhưng con đã đánh quá đẹp, điều đó làm cho cha vui mừng, vì con hơn cha là nhà có phúc! Những ngày tháng gần đây, sự đau khổ lớn nhất của cha, là ngỡ rằng mình đã mất đi sự kính trọng và lòng thương yêu của con! Bây giờ cha đã biết, con vẫn là Dực Viễn của cha, đó là một điều quá sức quý báu đối với cha! Bây giờ, hai cha con ta, hãy bỏ đi hết tất cả những điều không vui! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy nắm tay nhau chống địch, cả hai cha con cùng thật sự đồng tâm vậy! - Dạ! Dực Viễn trả lời bằng một giọng ngắn gọn và chắc nịch. Tân Nguyệt đứng một bên, đôi mắt nàng rươm rướm lệ, cổ họng nàng như vương vướng một khối gì cứng ngắc. Nàng hơi hít hít mũi, nhưng đôi môi bất giác nở một nụ cười. Sau đó, nàng dọn dẹp đống quần áo dơ bê bết những máu, đem ra ngọn suối nhỏ ở phía ngoài lều, bắt đầu giặt giũ. Trong lúc giặt quần áo, miệng nàng vẫn không ngừng hát nho nhỏ. Hát mãi hát mãi, đột nhiên phía sau lưng nàng vang lên tiếng gọi: - Tân Nguyệt! Nàng quay đầu lại, thấy Dực Viễn đang đứng ở đó, nàng hỏi: - Cha anh đâu rồi? - Ngủ rồi! Nàng mĩm cười, nói: - Ồ, nhất định là ông sẽ mơ một giấc mơ thật đẹp. Tuy rằng ông ấy bị thương một chút, thế nhưng, anh đã cho ông một thứ thuốc thần diệu nhất! Dực Viễn ngồi xuống bên cạnh nàng: - Tôi có một chút chuyện muốn nói với cô. - Anh nói đi, tôi nghe đây! - Từ lúc rời khỏi vùng trời nhỏ bé, giới hạn của gia đình, những ngày tháng gần đây, tầm nhìn của tôi đã rộng lớn hơn, tôi đã được tôi luyện nhiều hơn, thể nghiệm nhiều hơn, tất cả những chuyện đã qua, bổng dưng trở nên thật nhỏ bé, thật xa vời. Bây giờ, khi nhớ lại sự náo loạn vô lý của mình khi trước, tôi cảm thấy xấu hổ vô vàn. Mãi đến bây giờ, tôi mới có thể bình tâm tĩnh trí mà nói với cô một câu, chả trách nào mà cô chọn cha tôi! Tân Nguyệt ngồi nghe thật yên lặng, trên môi nàng, vẫn giữ mãi nét cười. Ðợi Dực Viễn nói xong, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn Dực Viễn thật sâu, thật sâu, sau đó, nàng lắc lắc đầu nói rằng: - Anh sai rồi! Thật sự, tôi chưa bao giờ có sự "chọn lựa"! Lúc trước, khi tôi gặp cha anh lần đầu tiên, tôi đang bị bọn cướp bắt đi, cha anh từ trên trời phóng xuống, bay nhanh đến bên cạnh, như một thiên thần, cướp lấy tôi từ trên tay kẻ địch. Trong mắt của tôi, ông là một khối sáng lóng lánh, là một bầu trời rộng lớn, bao trùm, là uy vũ bất phàm, và cũng là độc nhất vô nhị! Ông ấy chụp lấy, không phải chỉ có con người của tôi, mà còn luôn cả trái tim của tôi nữa! Bắt đầu từ hôm ấy, trong ánh mắt của tôi, chưa bao giờ có một người đàn ông thứ hai nào khác. Cha của anh, ông ấy là chúa tể của tôi kiếp này, là vận mệnh của tôi, là tín ngưỡng của tôi, là thần, là thánh của cuộc đời tôi. Tôi đã bị "tiếng sét ái tình", đã hoàn toàn "tự nguyện" ngay từ giây phút đầu tiên! Do đó, tôi không hề có sự chọn lựa, tôi đã trao gửi trái tim mình từ lâu, buông rơi quyền chọn lựa từ lâu rồi! Dực Viễn nhìn nàng trừng trừng, cả nửa buổi sau, chàng mới thở ra một hơi dài: - Ồ, lẽ ra cô phải nói với tôi những lời này từ sớm, để cho tôi khỏi tự mình xây cho mình một giấc mộng hão huyền!... Chàng hơi dừng một chút, lại nói: - Tuy nhiên, nếu cô nói với tôi quá sớm, có thể là tôi lại càng giận dữ hơn, càng hồ đồ bộp chộp hơn! Nếu như không trải qua cuộc chiến tranh này, có thể là vĩnh viễn tôi cũng không hề thức tỉnh được. Bây giờ thì coi như tôi đã hiểu được rồi, từ trước tới nay, tôi là một thằng ngố tự mình ràng buộc mình, tự mình nhả tơ giăng lưới trói lấy mình vào đó, lại còn trách người này người nọ một cách mù quáng! Thật là vừa tội nghiệp, vừa buồn cười! Nói cho cùng, cô chưa bao giờ cho tôi một cơ hội nào cả, từ đầu chí cuối, trong mắt cô chỉ có một mình cha mà thôi... thế mà tôi, ồ... tôi thật là một kẻ ngốc nghếch, ngu ngơ, bản thân đang ở trong hạnh phúc mà không biết rằng mình hạnh phúc! Chàng nói bằng một giọng đầy cảm khái. Tân Nguyệt cảm động nhìn chàng, nói thật chân thành: - Anh biết không? Anh thật sự đã thay xương đổi cốt, thoát thai ra khỏi cái kén tằm chật hẹp của mình rồi đấy, giờ này phút này, tôi thật sự hy vọng tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt ở đây! - Tôi cũng hy vọng như thế, nhất là... Xuân Nhã! Tân Nguyệt chấn động. Chàng kéo dài giọng nói, thở ra một hơi dài: - Ồ... không dấu gì cô, bây giờ tôi lại thật sự hơi có chút tưởng nhớ Xuân Nhã đấy chứ, nhớ nụ cười ngây ngô của nàng, nhớ sự ngây thơ không chút tính toán của nàng... Ðôi mắt Tân Nguyệt nhìn chàng sáng rực, nàng quá kích động, quá vui mừng! Giọng nói của nàng như thể hoan hô: - Tôi biết lắm mà! Nhất định là thế nào rồi anh cũng sẽ hiểu, từ đây về sau, anh và nàng thế nào rồi cũng sẽ có rất nhiều những ngày tháng bình an hạnh phúc bên nhau... tôi biết lắm mà! Tại vì tôi đã nhặt được trái táo của Xuân Nhã! Dực Viễn nhìn vào Tân Nguyệt đang vui mừng, hớn hở, bất giác chàng không khỏi cảm thấy nhớ nhà. Màn đêm đã bắt đầu ngự trị lúc nào không hay biết, vài đốm lửa lập lòe từ những con đom đóm bay đêm, ẩn ẩn hiện hiện ở phía rừng cây trước mặt. Nhà, xa quá là xa, thế nhưng, đợi đến khi bọn họ ca khúc khải hoàn trở về, hẳn là mọi sự đều không còn giống như trước nữa, trong căn nhà mới đó, sẽ không bao giờ còn chiến tranh và thù hận nữa. Cho dù là Nhạn Cơ, chưa biết chừng cũng sẽ có thể tiếp nhận Tân Nguyệt. Nếu như bà vẫn không tiếp nhận được, nhất định là chàng sẽ bảo với mẹ rằng, yêu một người rất dễ, nhưng cùng đi với người đó "vào sinh ra tử" thì lại không phải là một việc đơn giản tí nào! Anh hùng hảo hán trong thiên hạ, không một người nào có thể thoát khỏi tình yêu như thế đó của Tân Nguyệt! Nô Ðạt Hải không phải là thần thánh gì, thế nhưng, cho dù ông có là thần thánh, ông cũng tránh không khỏi! Trải qua lần trao đổi tâm tình thành khẩn đó, Nô Ðạt Hải, Dực Viễn và Tân Nguyệt đã thật sự thông cảm, hòa hợp với nhau một cách hoàn toàn. Không còn nghi ngờ, không còn oán hận, cũng không còn phẩn nộ và đả kích lẫn nhau, cái đời sống đó thật là kỳ diệu vô cùng! Hai cha con, cho tới lúc đó, đã thật sự hoàn hoàn toàn toàn đồng tâm nhất trí. Ðối với Nô Ðạt Hải, Dực Viễn hoàn toàn tâm phục khẩu phục, vừa kính vừa yêu, và chàng cũng không còn "liều mạng" như trước nữa! Sau đó, trận chiến có tính cách quyết định cũng đã tới. *** Trận chiến này, đánh đến độ trời nghiêng đất ngửa, nhật nguyệt âm u. Cả hai bên đều bị thương vong trầm trọng, máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Thế nhưng, quân đội của Nô Ðạt Hải cuối cùng cũng đã đánh thắng! Chiến thắng rồi! Thế nhưng, trong cuộc chiến thắng này, Nô Ðạt Hải đã phải trả một giá quá lớn! Chiến thắng rồi! Chiến thắng rồi! Chiến thắng rồi! Khi Dực Viễn đem mặt cờ trắng có thêu hai chử "Tĩnh Khấu", cắm trên đầu ngọn Ðại Hồng Lĩnh, sự kiêu hãnh và vui mừng, sung sướng, gần như không có một thứ ngôn ngữ hay văn tự nào có thể diễn tả được. Thế nhưng, ngay trong lúc niềm vui thắng lợi còn đang thăng hoa, đột nhiên, phía bên địch quân bỗng xông ra một đội cảm tử quân cuối cùng, nhào về hướng Dực Viễn đang đứng cắm cờ, mấy chục mũi tên, từ bốn phương tám hướng, đều bắn vào Dực Viễn. Biến cố xảy ra quá bất ngờ, Dực Viễn chưa kịp ứng phó, Nô Ðạt Hải đã gầm lên một tiếng, nguyên cả thân người lao về phía Dực Viễn. Chàng giống như một con chim đại bàng trắng, đụng vào Dực Viễn té văng xuống đất, chàng dang rộng hai tay, như thể đôi cánh lông trắng, bao bọc cả người Dực Viễn lại. Chỉ trong chốc lát, tất cả các mũi tên, đều bắn cả vào người Nô Ðạt Hải, làm cho cả người chàng tua tủa những tên nhọn, như thể một con nhím to lớn. Khi Nô Ðạt Hải được khiêng trở về doanh trại, chàng vẫn còn cố gắng giữ được hơi thở cuối, chưa nhìn thấy Tân Nguyệt, chàng không thể nào nhắm mắt được. Nằm trên đất, chàng dùng tay trái nắm lấy Dực Viễn, tay phải nắm lấy Tân Nguyệt, mĩm cười nhìn cả hai người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nói rằng: - Ðừng nên đau khổ, chết ở sa trường, da ngựa bọc thây, là ta đã chết rất đúng chỗ, đúng cách! Em và con phải can đảm mà sống thật đàng hoàng, đem sự vinh quang của chiến thắng trở về! Dực Viễn, hãy nói với mẹ con rằng, cha xin lỗi, cha đã hứa với mẹ con là sẽ bình an trở về, thế nhưng, cha không có cách gì giữ được lời hứa rồi! Dực Viễn đã đau khổ đến độ không nói được một lời, cả người chàng như lạc vào tận đâu đâu. Chàng không thể nào tin được đây là sự thật, và cũng không thể nào tập trung tư tưởng, đôi mắt của chàng, cứ nhìn trừng trừng, trân trối vào Nô Ðạt Hải, không thể nào nhúc nhích, động đậy gì được! Tân Nguyệt thì rất can đảm lắc lắc đầu, nước mắt ứa đọng trong mắt nàng, cũng bị quẹt đi thật nhanh. Nàng nhìn Nô Ðạt Hải một cách trầm tĩnh, nói bằng một giọng bình lặng, mạnh mẽ và rõ ràng: - Nô Ðạt Hải! Anh nghe đây! Con đường xuống tuyền đài, em không thể nào để cho anh đi một mình được! Con đường chốn nhân gian, anh cũng không thể nào để cho em tự mình đi hết! Lần trước, em tìm theo anh đến Vu Sơn, là vì để cùng anh đồng sinh cộng tử, lần này, em cương quyết theo anh đi xuất chinh, cũng là vì muốn cùng anh đồng sinh cộng tử, lần trước ở Vu Sơn, anh vốn đã muốn chết, chính em đã yêu cầu anh tiếp tục sống, những ngày tháng sống bên nhau đó, tuy rằng có nhiều mưa gió bão bùng, thế nhưng, cuối cùng anh cũng đã chuyển bại thành thắng, đã rửa sạch được nỗi nhục lần trước, ân ân oán oán, cũng đã giải tỏa êm xuôi, chúng ta quả đã không sống thừa một ngày nào, phải không?... Nô Ðạt Hải rúng động cả người, chàng nhìn Tân Nguyệt thật sâu, thật sâu. - ... Bây giờ, trong lòng anh và em, đều không còn gì nuối tiếc, việc Nhạn Cơ phó thác cho em, em cũng đã không phụ lòng kỳ vọng. Người hiểu em nhất trong thiên hạ này là anh, xin anh nói cho em nghe, anh chết đi rồi, làm sao em có thể đơn độc sống tiếp tục? Ði theo anh, là con đường duy nhất, và cũng tốt đẹp nhất cho cuộc đời em! Nếu như anh cảm thấy rằng mình đã chết thật đúng chỗ, đúng cách, thì xin anh cũng hãy để cho em chết đúng chỗ, đúng cách vậy! Nô Ðạt Hải biết rằng nói gì cũng vô ích, huống chi, chàng cũng không còn sức lực để nói thêm gì nữa. Trên đôi môi chàng hiện lên nét cười, ánh mắt chàng và ánh mắt của Tân Nguyệt giao nhau, nồng nàn, đằm thắm. Chàng thấp giọng kêu lên: - Tân Nguyệt, em đã làm cho anh không sống thừa kiếp này! Tân Nguyệt nói một cách si dại: - Anh cũng vậy! Hai bàn tay của Nô Ðạt Hải buông lơi, chàng đã thật sự nhắm mắt từ biệt cõi đời. Dực Viễn giật nảy mình kinh hoảng, nhào lên kêu thét: - Cha! Cha! Cha trở về đây! Về đây! Cha ơi... Tân Nguyệt nhẹ nhàng để tay Nô Ðạt Hải xuống, nàng cúi người xuống, thật cẩn thận, thật tỉ mỉ vuốt lấy mí mắt chàng, để cho hai mắt chàng nhắm lại hoàn toàn. Sau đó, nàng trịnh trọng cởi sợi dây chuyền Tân Nguyệt đeo trên cổ mình ra, quay người lại nói với Dực Viễn: - Dực Viễn, tôi thật sự rất xấu hổ khi nhận lòng ưu ái và tâm tình chứa đựng trong sợi dây chuyền này! Anh có thể nào giúp cho tôi một việc? Ðem sợi dây chuyền này tặng lại cho Xuân Nhã hay không? Tôi vẫn cứ có cảm giác, sợi dây chuyền này là vật thuộc về nàng, anh đã từng từ chối một lần, hy vọng lần này, anh sẽ không từ chối nữa! Nói xong, nàng chụp lấy bàn tay Dực Viễn, dúi sợi dây chuyền đó vào tay chàng. Dực Viễn ngơ ngẩn nhìn sợi dây chuyền trên tay, cả người chàng vẫn còn bị chìm đắm trong nỗi bi thương tột cùng, thần trí vẫn còn bàng hoàng, rúng động. Trong nhất thời, chàng cầm lấy sợi dây chuyền, đứng ngẩn ngơ ở đó, không biết trái tim mình đang ở đâu, người mình đang ở chốn nào. Trong lúc Dực Viễn vẫn còn đang thất hồn lạc vía đó, Tân Nguyệt đã lấy ra cây dao găm nàng vẫn đem theo bên mình từ sau biến cố Kinh Châu, hai bàn tay nàng nắm lấy chuôi dao, dùng toàn bộ sức lực có được, cắm mạnh thẳng xuống ngay trái tim mình. Nàng ngã nhào lên người Nô Ðạt Hải, đầu tựa vào ngực chàng. Máu của nàng và chàng, nhuộm đỏ chiếc áo giáp màu trắng toát của chàng. Trời cao không để cho nàng đau đớn quá lâu, nàng đã đi theo chàng thật nhanh chóng. Dực Viễn kinh hoàng tỉnh lại, sự chấn động và bi thương, đều đã đạt đến cực điểm, chàng quỳ nơi đó, đầu óc trắng xóa hết một vài giây, tiếp theo đó, hai bàn tay chàng cung lại, ngửa cổ lên trời kêu to: - Cha... Tân Nguyệt... Tiếng kêu của chàng, xuyên thấu mây xanh, vượt thẳng vào tận mấy tầng trời xa thẳm. Trong sơn cốc vang dội tiếng hồi âm, như thể đất trời chuyển động. Thế nhưng, cho dù tiếng kêu có mãnh liệt đến đâu, cũng không thể nào kêu lại được Tân Nguyệt và Nô Ðạt Hải. Họ bình lặng nằm tựa vào nhau, trên đôi môi của hai người, đều có mang nét cười, họ đã đem tất cả những ưu tư phiền muộn, thị thị phi phi, ân ân oán oán... bỏ lại hết cho nhân gian. *** Một tháng sau, Dực Viễn dẫn đại quân, hộ tống linh cửu của Nô Ðạt Hải và Tân Nguyệt, về đến Bắc Kinh. Lão phu nhân, Nhạn Cơ, Các Lâm, Khắc Thiện, Vân Na, Mãng Cổ Thái cùng Xuân Nhã lúc đó bụng đã to, tất cả đều mặc một màu tang trắng, nghinh đón ở ngoại thành Bắc Kinh. Lúc đó đã là mùa Ðông, hoa tuyết bay phất phới, đất trời mang mang rét buốt. Hai đoàn người bi thương cùng gặp nhau giữa một màn trời trắng xóa. Dực Viễn ngẩng khuôn mặt đầy nét phong sương lên, nói với người nhà hai câu: - Tôi chưa bao giờ trải qua trận chiến tranh khốc liệt như thế, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái chết quá đẹp như thế!