Ngay sau bữa ăn tối, một ông già bước vào nhà với một cô gái lớn tuổi hơn chúng tôi.
Bà Ngoại hỏi ông già:
— Ông muốn gì?
Ông già xưng tên, và Bà Ngoại bảo chúng tôi:
— Đi ra ngoài đi. Đi dạo chơi trong vườn đi.
Chúng tôi đi ra ngoài. Chúng tôi đi vòng quanh ngôi nhà và bò xuống dưới cánh cửa bếp. Chúng tôi lắng nghe. Ông già nói:
— Hãy rủ lòng thương.
Bà Ngoại đáp:
— Tại sao ông lại có thể đòi hỏi tôi làm một việc như vậy?
Ông già nói:
— Bà đã biết bố mẹ nó rồi. Họ đã giao nó cho tôi trước khi họ bị trục xuất. Họ cho tôi địa chỉ của bà để nhờ cậy trong trường hợp nó không còn an toàn khi ở với tôi.
Bà Ngoại hỏi:
— Ông có biết tôi sẽ phải chịu nguy hiểm như thế nào không?
— Vâng, tôi biết. Nhưng đây là vấn đề sinh tử của nó.
— Có một ông sĩ quan ngoại quốc ở trọ trong nhà này.
— Đúng vậy. Cho nên sẽ không có ai đến tìm kiếm nó ở đây. Bà chỉ cần nói rằng nó là cháu ngoại của bà, nó là chị em họ của hai cậu bé.
— Mọi người đều biết tôi không có đứa cháu ngoại nào ngoài hai thằng nhỏ ấy.
— Bà có thể nói nó thuộc về phía gia đình của con rể của bà.
Bà Ngoại cười khẩy:
— Ngay cả tôi cũng chưa bao giờ thấy mặt thằng con rể của tôi!
Im lặng một lúc lâu, ông già nói tiếp:
— Tôi chỉ xin bà nuôi ăn con bé ấy chừng vài tháng. Cho đến lúc hết chiến tranh.
— Chiến tranh có thể kéo dài nhiều năm nữa.
— Không, nó sẽ không còn kéo dài lâu lắm nữa đâu.
Bà Ngoại bắt đầu sụt sùi than thở:
— Tôi chỉ là một bà già nghèo làm lụng đến chết xác. Làm sao mà tôi nuôi nổi chừng ấy miệng ăn?
Ông già nói:
— Đây là tất cả số tiền mà bố mẹ nó có. Và đây là các món vàng ngọc gia bảo của họ. Tất cả để trả cho bà, nếu bà cứu giúp nó.
Một lát sau, Bà Ngoại gọi chúng tôi vào:
— Đây là chị họ của bọn mày.
Chúng tôi nói:
— Vâng, Bà Ngoại.
Ông già nói:
— Các cháu, ba đứa, sẽ chơi với nhau chứ?
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi không bao giờ chơi.
Ông hỏi:
— Vậy thì hai cháu làm gì?
— Chúng tôi làm việc, chúng tôi học, chúng tôi tập luyện.
Ông nói:
— Tôi hiểu. Hai cháu là những người nghiêm túc. Hai cháu không có thì giờ để chơi. Hai cháu sẽ trông nom chị họ của hai cháu chứ?
— Vâng, thưa ông. Chúng tôi sẽ trông nom chị ấy.
— Tôi cảm ơn hai cháu.
Chị họ chúng tôi nói:
— Tôi lớn hơn các cậu.
Chúng tôi đáp:
— Nhưng chúng tôi là hai người.
Ông già nói:
— Hai cháu nói đúng. Hai người thì mạnh hơn nhiều. Và hai cháu sẽ không quên gọi cô bé là "chị họ" chứ?
— Không, thưa ông. Chúng tôi không bao giờ quên bất cứ điều gì.
— Tôi tin cậy vào hai cháu.