Chúng tôi cùng cô đầy tớ của cha xứ hái những quả anh đào trong vườn. Ông tuỳ phái và ông sĩ quan ngoại quốc đến nhà bằng xe jeep. Ông sĩ quan đi thẳng, ngang qua chỗ chúng tôi và bước vào phòng riêng của ông. Ông tuỳ phái dừng lại gần chỗ chúng tôi. Ông nói:
— Chào các bạn nhỏ, chào cô gái xinh đẹp. Những quả anh đào chín rồi hả? Tôi yêu những quả anh đào lắm, tôi yêu cô gái trẻ đẹp lắm.*
Ông sĩ quan gọi từ cửa sổ. Ông tuỳ phái phải đi vào nhà. Cô đầy tớ nói với chúng tôi:
— Tại sao các cậu không cho tôi biết có đàn ông trong nhà các cậu?
— Họ là những người nước ngoài.
— Thì sao? Thật là đẹp trai, ông sĩ quan ấy!
Chúng tôi hỏi:
— Ông tuỳ phái thì cô không thích sao?
— Ông ấy lùn và mập.
— Nhưng ông ấy dễ thương và vui tính. Và ông ấy nói giỏi tiếng nước ta.
Cô nói:
— Mặc kệ. Tôi chỉ thích ông sĩ quan.
Ông sĩ quan đến ngồi trên cái ghế trước cửa sổ phòng ông. Cái rổ của cô đầy tớ đã đầy những quả anh đào, cô đã có thể đi về nhà cha xứ, nhưng cô nán lại. Cô nhìn ông sĩ quan, cô cười thật lớn. Cô đu lên cành cây, cô đong đưa, cô nhảy, cô nằm trong cỏ và, cuối cùng, cô ném một bông cúc dại trúng vào bàn chân ông sĩ quan. Ông sĩ quan đứng dậy, bước vào phòng. Ngay sau đó, ông trở ra và lái xe jeep đi.
Ông tuỳ phái chồm người ra khỏi cửa sổ và kêu lên:
— Có ai đến giúp đàn ông tội nghiệp quét dọn phòng rất dơ không?*
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi sẵn lòng giúp ông.
Ông nói:
— Cần một phụ nữ giúp. Cần cô gái xinh đẹp.*
Chúng tôi nói với cô đầy tớ:
— Đi. Ta hãy giúp ông ấy một chút.
Cả ba chúng tôi vào phòng của ông sĩ quan. Cô đầy tớ lượm cái chổi và bắt đầu quét. Ông tuỳ phái ngồi trên giường. Ông nói:
— Tôi nằm mơ. Một nàng công chúa, tôi thấy trong mơ. Công chúa phải véo tôi để đánh thức.*
Cô đầy tớ cười, cô véo rất mạnh vào cái má của ông tuỳ phái.
Ông tuỳ phái kêu lên:
— Tôi thức dậy rồi. Tôi cũng muốn véo công chúa độc ác.*
Ông ôm cô đầy tớ và véo vào cặp mông của cô. Cô đầy tớ giãy giụa nhưng ông tuỳ phái ôm cô thật chặt. Ông bảo chúng tôi:
— Các cậu, ra ngoài đi! Và đóng cửa lại.*
Chúng tôi hỏi cô đầy tớ:
— Cô có muốn chúng tôi ở lại đây không?
Cô cười:
— Để làm gì? Tôi tự bảo vệ cho mình được mà.
Vì thế chúng tôi ra khỏi phòng, chúng tôi đóng cửa lại sau lưng. Cô đầy tớ bước đến cửa sổ, cô mỉm cười với chúng tôi, cô kéo rèm và đóng cửa sổ. Chúng tôi trèo lên gác xép và, xuyên qua những cái lỗ, chúng tôi xem những gì đang xảy ra trong phòng của ông sĩ quan.
Ông tuỳ phái và cô đầy tớ nằm trên giường. Cô đầy tớ hoàn toàn trần truồng; ông tuỳ phái chỉ còn cái áo sơ-mi và đôi tất. Ông nằm lên trên cô đầy tớ và cả hai người cùng đún đẩy tới lui qua lại. Ông tuỳ phái rên èng ẹc như con heo của Bà Ngoại và cô đầy tớ ré lên, như đang đau đớn, nhưng cùng lúc ấy cô lại cười và kêu lên:
— Nữa, nữa, nữa, ôi, ôi ôi!
Từ hôm ấy, cô đầy tớ thường trở lại và đóng cửa tự nhốt cô với ông tùy phái. Thỉnh thoảng chúng tôi có xem họ, chứ không phải lúc nào cũng xem.
Ông tuỳ phái thích cô đầy tớ khom người về phía trước hay bò bốn chân, và ông hích cô từ đàng sau.
Cô đầy tớ thích ông tùy phái nằm ngửa. Rồi cô ngồi lên bụng ông và cô nhún lên nhún xuống như cưỡi ngựa.
Ông tuỳ phái thỉnh thoảng tặng cho cô đầy tớ những đôi vớ dài hay nước hoa Cologne.
Chú thích.
* Trong nguyên tác, ông tuỳ phái nói tiếng Pháp rất vụng, theo kiểu ghép từng chữ một, và hoàn toàn sai văn phạm.