Bà Ngoại thường đánh chúng tôi, bằng hai bàn tay xương xẩu, bằng một cái chổi hay bằng một miếng giẻ ướt. Bà kéo tai chúng tôi và túm tóc chúng tôi.
Những người khác tát tai và đá đạp chúng tôi, thậm chí chúng tôi cũng không biết tại sao.
Những cú đánh ấy gây đau đớn và làm chúng tôi khóc.
Những lần té ngã, những vết xước, những chỗ đứt thịt, sự lao động, cái lạnh và cái nóng cũng gây đau đớn nữa.
Chúng tôi quyết định làm cho thể xác chúng tôi cứng cáp hơn để có thể chịu đựng sự đau đớn mà không khóc.
Chúng tôi bắt đầu bằng cách tát tai nhau, rồi đấm nhau. Thấy mặt chúng tôi sưng vù, Bà Ngoại hỏi:
— Ai đánh bọn mày đấy?
— Chính chúng con đấy, Bà Ngoại.
— Bọn mày đánh nhau à? Tại sao?
— Chẳng tại sao cả, Bà Ngoại. Đừng lo, đó chỉ là một bài thực tập.
— Một bài thực tập? Bọn mày khùng thật rồi! Cũng chẳng sao, nếu bọn mày lấy đó làm vui...
Chúng tôi cởi trần truồng. Đứa này thay phiên quất đứa kia bằng dây nịt. Chúng tôi nói theo từng cú quất:
— Không đau.
Chúng tôi quất mạnh hơn, càng lúc càng mạnh hơn.
Chúng tôi đút bàn tay vào lửa. Chúng tôi dùng dao cắt vào sườn chúng tôi, cánh tay chúng tôi, ngực chúng tôi, và đổ cồn lên những vết thương. Mỗi lần làm thế, chúng tôi nói:
— Không đau.
Sau một thời gian, chúng tôi thực sự không còn cảm giác gì nữa. Đó là một kẻ nào khác bị đau, một kẻ nào khác bị phỏng lửa, bị cắt đứt da, chịu đựng hành hạ.
Chúng tôi không còn khóc nữa.
Khi Bà Ngoại nổi giận và gào thét, chúng tôi nói:
— Đừng gào nữa, Bà Ngoại, hãy đánh đi.
Khi bà đánh chúng tôi, chúng tôi nói:
— Đánh nữa đi, Bà Ngoại! Xem này, chúng con đưa cái má bên kia cho bà, như trong Thánh Kinh đã viết. Bà Ngoại cứ đánh thêm vào cái má bên kia.
Bà đáp:
— Cầu cho quỷ nó bắt bọn mày cùng với cái Thánh Kinh và những cái má của bọn mày!