Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Cuốn sổ lớn

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 39630 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Cuốn sổ lớn
Agota Kristof

CHƯƠNG 42
Chúng tôi nằm trên nền đất cứng của một buồng giam. Qua khung cửa sổ nhỏ có song sắt, một chút ánh sáng hắt vào. Nhưng chúng tôi không biết lúc ấy là mấy giờ, buổi sáng hay buổi chiều.
Chúng tôi đau nhừ khắp thân thể. Một cử động nhỏ nhất cũng làm chúng tôi gần ngất đi. Mắt chúng tôi nhập nhoà, tai chúng tôi kêu ù ù, đầu chúng tôi nhức như búa bổ. Chúng tôi khát nước khủng khiếp. Miệng chúng tôi khô khốc.
Nhiều giờ trôi qua như thế. Chúng tôi không nói một lời. Sau đó, ông cảnh sát bước vào, ông hỏi chúng tôi:
— Bọn mày cần gì không?
Chúng tôi nói:
— Cần uống.
— Hãy nói. Hãy thú nhận đi. Rồi bọn mày sẽ được uống, được ăn tuỳ thích.
Chúng tôi không trả lời. Ông hỏi:
— Ông nội ơi, ông có muốn ăn gì không?
Không ai trong chúng tôi trả lời. Ông cảnh sát bước ra.
Chúng tôi nhận ra không phải chỉ có chúng tôi trong buồng giam. Thật cẩn thận, chúng tôi nhấc khẽ đầu lên và chúng tôi thấy một ông già đang nằm co quắp trong một góc. Chúng tôi rón rén bò đến ông, chúng tôi sờ ông. Thân thể ông cứng ngắc và lạnh. Chúng tôi bò về chỗ của chúng tôi ở gần cửa.
Khi trời đã tối, ông cảnh sát trở lại với một cái đèn pin. Ông rọi đèn vào ông già và nói:
— Ngủ ngon đi. Sáng mai ông được cho về nhà.
Ông cũng rọi đèn thẳng vào mặt từng đứa chúng tôi:
— Vẫn không nói gì cả à? Đối với tao thì chẳng sao cả. Tao có thì giờ. Bọn mày nói, không thì bọn mày bỏ xác ở đây.
Khuya hơn nữa, cửa lại mở ra. Ông cảnh sát, ông tuỳ phái và ông sĩ quan ngoại quốc bước vào. Ông sĩ quan cúi xuống nhìn chúng tôi. Ông nói với ông tuỳ phái:
— Gọi điện thoại về doanh trại bảo đem xe cứu thương đến đây!
Ông tuỳ phái đi ra. Ông sĩ quan xem xét ông già và nói:
— Nó đánh ông già chết rồi!
Ông xoay sang ông cảnh sát:
— Mày sẽ trả giá đắt cho chuyện này, đồ sâu bọ! Phải chi mày biết mày sẽ trả giá thế nào cho tất cả những chuyện này!
Ông cảnh sát hỏi chúng tôi:
— Ông ấy nói gì vậy?
— Ông ấy nói rằng ông già đã chết và mày sẽ trả giá đắt, đồ sâu bọ!
Ông sĩ quan xoa trán chúng tôi:
— Các bạn nhỏ của tôi, các bạn bé bỏng của tôi. Nó dám hành hạ các cậu, con heo thối tha đó!
Ông cảnh sát nói:
— Ông ấy sẽ xử tôi ra làm sao đây? Hãy nói với ông ấy là tôi có con nhỏ... Tôi đâu có biết... Ông ấy là cha của các cậu, hay là thế nào?
Chúng tôi nói:
— Ông ấy là chú của chúng tôi.
— Đáng lẽ các cậu phải nói cho tôi biết. Chứ làm sao tôi biết? Tôi xin các cậu tha lỗi cho tôi. Liệu tôi có thể làm gì để...
Chúng tôi nói:
— Hãy cầu nguyện Chúa.
Ông tuỳ phái đến với những người lính khác. Họ đặt chúng tôi lên băng ca và chở chúng tôi đi bằng xe cứu thương. Ông sĩ quan ngồi bên cạnh chúng tôi. Ông cảnh sát bị vài người lính áp giải lên một chiếc xe jeep do ông tuỳ phái cầm lái.
Tại doanh trại quân đội, một ông y sĩ lập tức chẩn khám chúng tôi trong một gian phòng lớn màu trắng. Ông khử trùng những vết thương của chúng tôi, ông tiêm cho chúng tôi những thứ thuốc chống đau nhức và chống sài uốn ván. Ông cũng soi quang tuyến cho chúng tôi. Chúng tôi không bị gãy xương chỗ nào cả, ngoại trừ vài cái răng, nhưng đó là những cái răng sữa.
Ông tuỳ phái chở chúng tôi về nhà Bà Ngoại. Ông đặt chúng tôi nằm trên chiếc giường rộng của ông sĩ quan và ông ngả lưng trên một tấm chăn bên cạnh giường. Sáng hôm sau, ông tìm Bà Ngoại và bà mang sữa nóng cho chúng tôi uống tại giường.
Khi ông tuỳ phái đã đi khỏi, Bà Ngoại hỏi chúng tôi:
— Bọn mày có khai gì không?
— Không, Bà Ngoại. Chúng con không có gì để thú nhận cả.
— Tao cũng nghĩ vậy. Còn thằng cảnh sát, cái gì đã xảy ra cho nó?
— Chúng con không biết. Nhưng chắc là ông ấy sẽ không còn đến đây nữa.
Bà Ngoại cười khẩy:
— Bị tống cổ đi hay bị bắn, hả? Đồ con heo! Chúng ta sẽ ăn mừng chuyện này. Tao đi hâm lại con gà tao nấu hôm qua. Tao cũng chưa ăn con gà ấy một miếng nào.
Vào giữa trưa, chúng tôi ngồi dậy, chúng tôi vào ăn trong bếp.
Trong khi ăn, Bà Ngoại nói:
— Tao thắc mắc tại sao bọn mày muốn giết cô ấy? Bọn mày có lý do của bọn mày, tao đoán vậy.
 
 
---------
Dịch từ nguyên tác Pháp văn, “En prison” [chương 43], trong Agota Kristof, La Grand Cahier (Paris: Éditions du Seuil, 1986).
 

<< CHƯƠNG 41 | CHƯƠNG 43 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 398

Return to top