Những ngày sau Đan lại gặp Gienni và đấy là điều chàng bất ngờ nhất. Nàng con gái có mái tóc vàng rực, đôi mắt hồ thu và đôi lũng đồng tiền duyên dáng, cô chủ của căn phòng nhỏ xinh xinh mà Jane từng ở những ngày nàng học ở Manchester - Đã hiện ra bất ngờ ở Vơnidơ này.
Hôm ấy, Đan từ phòng tranh trở về. Chàng thả bộ thong thả trên những con đường quen, lơ đãng ngắm nhìn những khách bộ hành ngược chiều với mình. Chàng đi ngang qua quảng trường San Marcô, khuấy động đám chim bồ câu đang rù rì tâm sự, chúng bay lên quanh chân chàng và đậu xuống nóc nhà thờ. Một bà du khách dáng chừng người Pháp cầm gói đậu trên tay nhìn Đan vẻ tức giận, làm như chàng vừa làm một điều tội lỗi là đã xúc phạm đến sự bình yên trên quảng trường này.
Chàng đi qua một tốp du khách là mấy thanh niên trai gái trẻ. Họ đang say sưa nhìn lên đỉnh tháp nhà thờ, tay cầm máy quay phim như chờ đợi bầy chim câu rời nóc nhàthờ bay xuống và ghi lại khoảng khắc thơ mộng ấy bằng chiếc máy quay phim dài ngoằng như khẩu tiểu liên của họ.
Khi Đan đi ngang qua đài phun nước, chợt như có cái gì hối thúc làm chàng buộc phải dừng lại. Và anh thấy một cô gái tóc vàng đang đứng, dáng tư lự đang ngắm nhìn những vòi nước đang phun. Ai như là Jane, chàng buộc thốt lên thành tiếng. Cũng mái tóc vàng rơm, dáng người cao cân đối, cả chiếc áo khoác ngoài màu ghi đó nữa. Tất cả đều như Jane, như là nàng đã từ đâu trở về đây đang đứng đó đợi chàng.
Đan tiến lại gần va chàng khẽ gọi:
- Jane.
Tiếng gọi nhỏ vì Đan chưa hết nỗi sững sờ, vì chàng chưa tin những gì đang có trước mắt mình là thật. Và thiếu nữ ở phía trước Đan như đang đắm chìm vào một điều gì vẫn không hề hay biết có ai bên cạnh.
-Jane.
Lần này thì tiếng gọi lớn hơn và nàng quay lại.
Janẹ Không phải. Đan khẽ lắc đầu. Thiếu nữ đứng trước chàng là Giennị Đan tiến lại gần nàng hơn sau phút sững sờ:
- Gienni, sao em ở đây?
Phải, thiếu nữ chính là Giennị Lúc bấy giờ nàng mới nở nụ cười:
- Gienni ở đây, và nàng nói rõ thêm: Em mới đến Vơnidơ này.
- Thật sao! Đến lượt Đan ngạc nhiên - Thế em vừa ở đâu về?
- Em từ phòng tranh của anh về đây.
- Thật sao? Đan càng ngạc nhiên hơn.
Gienni cúi đầu khe khẽ nói:
- Anh không tin sao?
- Anh chỉ không tin ở mắt mình khi thấy em ở đây.
Đan cười, phút ngạc nhiên sững sờ qua đi. Đan thấy vui trở lại. Đan đâu ngờ ở giữa thành Vơnidơ xứ Italia này chàng còn được gặp chuyện trò với những người quen biết.
Đan mời Gienni về khách sạn nơi chàng ở. Nàng vui vẻ nhận lời và buổi ấy bên chiếc bàn màu trắng xinh xinh, trong khuôn viên khách sạn, giữa những khóm hoa và tán cây xanh, Gienni đã cho Đan biết giờ nàng đang theo học một lớp hội họa ở Milan. Nàng biết việc Đan đến đây để mở phòng tranh và ngay từ buổi đầu tiên nàng đã có mặt tại khách sạn nơi Đan đến thuê phòng mà hai người giờ đây đang ngồi tâm sự. Và chính Gienni là người gởi hoa đến tặng chàng mỗi sáng. (Một cử chỉ mà cũng chính nàng không ngờ tới).
- Vậy người đó là em sao? Đan vui sướng đến sững sờ.
- Vâng. Vì em yêu anh, Đan ạ.
Gienni khẽ cúi đầu, nàng đã nói lên được tiếng lòng đang hối thúc. Đan bùi ngùi nhìn người thiếu nữ xinh đẹp, lòng chàng xốn xang. Nàng giống Jane quá, như là Jane đang ở bên chàng. Đan đưa tay nắm lấy bàn tay Gienni, hôn nhẹ lên từng ngón tay xinh đẹp của nàng.
- Anh cám ơn em, Gienni.
Sau lân gặp gỡ ấy, Đan thường gặp Gienni.
Nơi nàng ở cách khách sạn của Đan một quãng ngắn và nàng đang có những giờ đi về ngoài trời nên thường đến rủ chàng cùng đi. Nàng muốn được Đan hướng dẫn và chỉ dạy thêm. Nhưng điều chủ yếu là muốn được ở bên chàng. Nàng đã yêu Đan, mối cảm tình với chàng trai Trung Hoa chớm xuất hiện từ khi Đan đến thăm lại căn gác nhỏ ngày xưa nơi người yêu chàng từng ở. Gienni cảm phục mối tình chung thủy và thơ mộng của chàng với người con gái mà nàng chưa hề quen biết, thầm ghen với nàng và Gienni thầm yêu Đan từ ngày đó. Nàng đã đứng từ xa theo dõi từng bước đi của chàng trong hội họa và không khỏi tự hào trước sự thành công đến sớm của Đan. Và dù cho ba nàng muốn nàng chỉ tập trung vào theo học âm nhạc. Khi đến Milan, Gienni đã ghi tên vào một lớp học vẽ tại xưởng của một nhà danh họa nổi tiếng người Italia. Gienni có năng khiếu về hội họa từ thuở nhỏ, như đó là thiên bẩm của nàng và nàng muốn được làm bạn của Đan trong lãnh vực này. Ở xưởng vẽ của người thày dạy họa, Gienni bất ngờ gặp một họa phẩm của Đan. Một bức thủy mặc vẽ trên lụa. Trong tranh là một người con gái có mái tóc dài đang ngồi bên suối, chú nai rừng đang ngơ ngác ở bên nàng. Xa xa, thấp thoáng nếp nhà có khói lam chiều lan tỏa. Người thày của Gienni đã mua bức họa ấy ở Anh quốc trong một chuyến đi du lịch trước đó của ông.
Gienni ở xa nước Anh, nhưng nàng vẫn theo dõi từng bước đi trong nghệ thuật của Đan. Và nàng sung sướng đến ngỡ ngàng khi biết Đan sẽ tới Vơnidơ để khai mạc một phòng tranh mới. Mở đầu mùa triển lãm tranh của chàng ở châu Âu. Từ Milan, Gienni đã đến đây để tìm gặp Đan. Nàng đã gặp Đan, đã nói lên tiếng gọi của lòng mình với chàng mà nàng chờ đợi.