Thời gian trôi qua thật nhanh Ai Đan thấy mới sáng đã chiều. Và những ngày nghỉ phép của Đan cũng hết, Jane cũng đã tới ngày nhập học. Thế là Đan phải từ giã gia đình mục sư Adam với bao nhiêu bịn rịn. Hôm sau chàng lên tàu hỏa xuôi về Nam.
Trình diện với đơn vị xong, thì bắt đầu ứng chiến về những chuỗi ngày tiếp nối tàu của Đức tấn công liên tục, cuộc chiến tăng gia dữ dội. Năm 1942 là năm tối tăm nhất trong lịch sử Anh Quốc. Mỹ bị Nhật cầm chân ở Thái Bình Dương. Biển Đại Tây Dương thành sóng gió. Những chiếc tiềm thủy đỉnh của phát xít tung hoành khắp nơi. Thương thuyền của Đồng minh trở thành những miếng mồi ngon của bọn phát xít. Nơi nào cũng có thể là điểm chết. Ai Đan được cử làm thành viên cho một khu trục hạm, có nhiệm vụ hộ tống các thương thuyền. Suốt mấy tháng liền sống trên sóng nước chỉ thấy sóng bạc đầu và biển xanh.
Màu xanh của nước và trời làm cho Đan nhớ nhiều đến Jane nhiều hơn. Mỗi hải cảng ghé lại là một cánh thư nhung nhớ. Thư gởi đi Đan cũng nhận được thư trả lời. Dĩ nhiên trong đó có cả thư của Jane.
Rồi mùa giáng sinh đến, theo kế hoạch, tàu sẽ vào bờ trước ngày lễ. Ai Đan mong mỏi sẽ được về Cambera đón giáng sinh. Nhưng tiềm thủy đỉnh của Đức lại đánh đắm thêm một thương thuyền Mỹ, thế là khu trục hạm của Đan được lệnh cấp trên giao cho nhiệm vụ cấp cứu. Kết quả là Đan chỉ về tới quân cảng ba ngày sau Noel. Đan nhận được hàng đống quà, trong đó có cả của mục sư Adam lẫn của Janẹ Đọc thư Jane với lời mời về rề-vây- Ông khiến Đan vừa thấy ấm vừa chua xót. Nhưng cũng chưa phải là muộn, bởi vì rồi Đan cũng kịp đón mùng năm mới ở Cambera với Jane.
Hôm ba mươi Đan mang một số quà tặng đặc biệt đến nhà mục sư, chàng chọn một chiếc khăn quàng cổ với đôi găng tay cho ông Adam, năm phăng pho mát và hai phăng cà phê cho bà mục sự Còn Janẻ Một món quà từ Trung Quốc gởi đến, Đan đã đặc biệt gởi thư cho thân nhân giáo sư Hồ ở Trùng Khánh nhờ đưa sang quyển tập thơ của Đào Uyên Minh và một gói trà lá Trung Quốc để tặng cho Jane.
Đan đã được gia đình mục sư đón tiếp nồng nhiệt. Như đón đứa con thân yêu từ xa trở về. Cả nhà quây lấy chàng bên cạnh lò sưởi, nghe chàng kể chuyện sóng nước xa xăm. Cùng chia sẻ niềm vui và nỗi nhớ. Người Anh rất quan tâm đến biển. Họ biết đó là vấn đề sống còn của họ. Ai Đan bỗng chốc trở thành vị anh hùng bảo vệ Anh Quốc. Một vị anh hùng bạn bè. Đó là điều đáng kể kiêu hãnh hơn.
Khi Ai Đan mang quà ra, lại nhiều tiếng xuýt xoa, Jane nhảy đổng lên với quyển sách:
- Ồ, một món quà quý giá!
- Cha còn món quà quý hơn nữa - Ông Adam vừa cười vừa nói - Ta sẽ mang mãi theo mình chiếc khăn này với găng tay giống như mang quyển thánh kinh vậy.
- Em rất thích món quà của anh - Jane nói - Em sẽ cố đọc, đọc một cách chậm rãi, để hiểu thế nào là: "Hái cúc dưới rào đông, chợt thấy nam san mỏi".
Jane nói một cách trịnh trọng, khiến mục sư Adam phải cười:
- Có lẽ nhà thơ Đào Uyên Minh của chúng ta hạnh phúc lắm, khi biết rằng một ngàn năm sau vẫn còn có tri kỷ ở nước Anh này.
Jane cũng cười:
- Nhưng trước kia cha từng nói là thơ ca không có biên giới kia mà?
- Vâng, nhưng bây giờ con vào sửa soạn, cho khách nghỉ ngơi đi. Như vậy cậu Đan sẽ thích hơn là ngồi nói chuyện thi ca lúc mệt mỏi con ạ.
Jane nhìn Dan:
- Xin lỗi nhé, nãy giờ quá vui quên mất!
- Không có gì đâu - Ai Đan nói - Đến được đây là tôi cảm thấy hạnh phúc khôn cùng. Tôi nghĩ là đã được về nhà.
Jane liếc sang Ai Đan với cái nhìn ấm áp, giục:
- Thôi, anh vào phòng ngủ của anh đi. Jane đã chuẩn bị chu đáo từ hôm giáng sinh đấy.
Ai Đan vào phòng, căn phòng có nhiều thay đổi. Màn cửa được thay bằng vải màu sậm hơn, chiếc giường sắt cũng được thay bằng giường nệm. Củi lò sưởi chất đầy hơn. Tường được trang trí thêm mấy bức họa mừng Chúa ra đời. Một không khí gia đình ấm cúng.
Ai Đan xúc động nhìn Jane:
- Jane làm thế này làm sao tôi có thể trở về với biển được chứ?
- Nhưng mà anh có thích không? Jane hỏi vẻ thích thú.
- Sao lại không hở Jane.
Ai Đan sung sướng nắm lấy tay Jane.
- Vậy thì anh hãy làm hộ em một việc - Jane tươi cười nói với Dan.
- Em muốn gì anh cũng sẵn sàng cả - Đan sung sướng đáp.
- Tối nay anh đưa em xuống phố đón mừng năm mới nhé?
Jane nói và Ai Đan gật đầu:
- Nếu là ở Trung Quốc, thì người ta đón năm mới tại nhà Jane ạ.
- Nhưng ở đây là nước Anh. Cha em không hề cho anh biết tổ tiên chúng em là người Tô Cách Lan ư? Tập tục của người Tô Cách Lan quý trọng việc tiễn đưa năm cũ, đón mừng năm mới vô cùng và phải đón ở ngoài phố - Jane nhẹ nhàng dẫn giải.
Ai Đan nhớ lại chuyện xuống phố khiêu vũ lần trước. Đi cũng vội vã mà về cũng vội.
- Thế chúng ta có cần về sớm không? Đan hỏi.
- Anh khờ thật - Jane cười nói - Tối nay ai còn nghĩ đến chuyện ngủ nghê nữa đâu mà về sớm.
Ai Đan lại thắc mắc:
- Nhưng mục sư có đồng ý để chúng ta đi thế này không?
- Một năm chỉ có một lần, hẳn cha em không cản. Anh đừng quá lọ Jane nói để Đan an tâm.
- Vậy thì được, Ai Đan nói - Jane phải biết là tôi sẽ vui sướng biết chừng nào khi được đón năm mới với Jane.
- Rồi anh sẽ thấy nơi đây đón mừng năm mới vui lắm sao?
- Chuyện đón mừng năm mới chỉ là phụ, được đón năm mới với Jane mới là điều làm tôi quan tâm.
Đan nói, Jane trề môi rồi bỏ đi.
Mười một giờ rưỡi khuya hôm ấy. Ai Đan đứng trước tòa bưu điện của thị trấn, gió đêm thổi phần phật, chàng phải kéo thấp nón xuống, kéo cao cổ áo lên. Đúng ra Jane đã đến đây một lượt với chàng, nhưng khi bước ngang qua quán trọ cũ, Ai Đan đã gặp chủ quán và cuộc nói chuyện với ông ta khiến Đan lạc mất Janẹ Đan cảm thấy lo lắng. Phố xá đông đặc người thế này. Không khí ồn ào cuối năm mặc dù người đi đường chỉ lặng lẽ đi, lặng lẽ nói như sợ quấy rầy người bên cạnh. Nhưng người nào cũng mang rượu, mang pháo theo. Mọi người có vẻ trịnh trọng, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe hơi chạy qua, mang theo những vệt đèn sáng, và tiếng máy nổ. Ai Đan thấy thất vọng chỉ còn mấy phút nữa là năm cũ đã hết, mà Jane đâu rồi? Ta sẽ đón chào năm mới trong trạng thái buồn tẻ thế này ư?
Trong cái tĩnh mịch của màn đêm, chuông nhà thờ giục giã vang lên. Giao thừa đã đến, quả chuông to trên nóc nhà bưu điện cũng đổ liên hồi. Âm thanh giòn giã. Bấy giờ, mọi người mới hát to, hát lên để mừng năm mới. Những âm thanh vui vẻ bắt đầu. Đèn trên phố, trong nhà được bật sáng. Chuông giáo đường đổ liên tục. Bài hát chúc tụng vang lên:
Ring out the old, ring in the new!
Đổ cái cũ đi, mang cái mới vào.
Happy New Year.
Năm mới hạnh phúc
Come on, drink for the happy new year!
Đến đây, uống mừng một năm mới hạnh phúc.
Ông chủ quán trọ nhét một chai rượi vào tay Ai Đan:
- Hãy uống đi ông bạn trẻ!
Vừa đưa chai rượi ra khỏi miệng thì Đan đã bị một cô gái lạ hôn ngay lên mặt.
- Xin chúc mừng bạn một năm mới vui vẻ!
Ai Đan chưa kịp nhìn mặt cô gái, thì một người lính Tô Cách Lan đã bước tới nắm lấy vai chàng lắc mạnh. Miệng lè nhè nói những lời chúc vui. Hình như hắn vừa từ quán rượu bước ra.
Tất cả xảy ra nhanh như chớp. Ai Đan biết là một năm mới đang bắt đầu. Năm 1943 đã đến, nhưng Ai Đan cũng không còn nghĩ gì thêm. Vì gã lính kia đã kéo chàng xuống phố, gia nhập vào dòng người xuôi ngược, cuối cùng gã đẩy Đan vào một người đàn bà khác, rồi mới chịu bỏ đi.
Người đổ xô ra phố đa số là thanh niên, gặp nhau quen lạ gì cũng chúc tết. Mỗi người như say men hạnh phúc gặp nhau là ôm hôn, không phân biệt trai gái, không đắn đo, không khước từ. Mỗi người đều đội nón giấy với một cành cây xanh trên tay, vừa đi vừa hát trên phố.
Ai Đan không nhớ mình đã chúc phúc cho bao nhiêu người, cũng không biết đã hôn qua bao nhiêu cô gái, chàng mặc cho dòng người đẩy đưa. Sau cùng Đan rồi cũng quay lại điểm cũ.
Nơi đứng cũ của chàng bây giờ đang có một cô gái giữa đám đông, Đan chỉ nhận rõ một phần lưng. Cô gái đội chiếc nón giấy cao, trên đấy có hàng chữ "Kiss me darling" (Hãy hôn tôi bạn yêu).
Ai Đan bước tới, hôn nhanh lên má thiếu nữ. Bấy giờ mới phát hiện đó là Jane:
- Ồ, Jane! Anh tìm em nãy giờ!
Ai Đan kêu lên, trong khi Jane với nụ cười trong mắt.
- Xin cảm ơn nụ hôn vừa rồi của anh!
- Thế anh muốn hôn thêm nữa được không?
- Anh đã hôn rồi! Anh có thể hôn tất cả các cô gái đẹp khác nhưng chỉ dành cho mỗi người một lần hôn thôi.
- Nhưng ban nãy mới là nụ hôn mừng năm mới?
- Thế anh còn muốn hôn thêm làm gì?
- Vì... anh yêu em...
Đan nói nhanh và Jane liếc mau về phía chàng, đôi má chợt đỏ gấc, Đan kéo nhẹ để Jane nép sát vào người chàng, Đan vòng tay qua, nâng cằm Jane lên. Rồi một nụ hôn nồng nàn kế tiếp.
Bây giờ chung quanh chỉ có tiếng pháo nổ, tiếng chuông giục với lời chúc tụng. Nhưng Đan lại có cảm tưởng, tất cả như để dành riêng cho hạnh phúc của hai người.
Rồi tất cả tản về phía quán rượu và vũ trường. Đan với Jane cũng chen chân vào một tiệm nhảy. Ai ai cũng đều vui, đều nhộn. Mọi người như cố hưởng cho trọn niềm vui cũ. Đêm tân niên trôi đi trong niềm vui và tiếng nhạc...
Jane và Đan mãi vui quên cả đến những tia nắng vừa đã bắt đầu ló dạng ở chân trời...