Trở về với núi rừng, Hùng thấy Anô vẫn chờ mình trong ngôi nhà nhỏ. Nhưng hai tháng xa cách, hình như có một cái gì đã thay đổi. Anô có vẻ tiều tụy xanh xao. Vừa thấy Hùng là nàng đã mừng rỡ đứng bật dậy đến ôm lấy chàng, nàng vừa ghì lấy Hùng, vừa nói:
- Em biết là thầy sẽ trở về mà. Em biết chắc như vậy. Em không hề nghi ngờ chuyện đó.
Cử chỉ cuống quýt và giọng nói như có nước mắt của Anô khiến Hùng cảm động.
- Anô trông tôi vê lắm sao?
Hùng hỏi, lòng thoáng gợn lên những băn khoăn. Anô vẫn ôm bám lấy tay Hùng, đôi mắt đen của nàng loáng ướt.
- Em nhớ thầy, em trong thầy lên mỗi ngày, mỗi ngày... Sao lần này thầy ở thành phố lâu hơn...
Hùng nói như vỗ về:
- Vẫn như mọi năm đó thôi. Tôi về hết hè rồi lại lên ngay mà Anô.
- Nhưng mà em mong, em nhớ thầy nhiều hơn.
Anô ôm Hùng như chắc hơn, đầu dụi vào ngực Hùng. Hùng hơi bối rối vì những biểu hiện tình cảm có phần quyến luyến quá mong đợi của Anô với chàng. Có lẽ Anô nhớ chàng thương chàng thật chăng? Hùng thấy khó xử. Mọi hành động từ chối của Hùng bây giờ nếu có sẽ là điều khiếm nhã... Đợi tình cảm Anô lắng xuống, Hùng mới nâng cằm nàng lên, có những giọt nước mắt đang chảy xuống mà. Anô nhìn Hùng, vừa khóc vừa cười, nói líu lo để rồi sau đó như sực nhớ ra mới đi nhóm lửa nấu cơm, Anô vừa làm việc vừa hát. Nàng giống như một chú sâu vừa tỉnh giấc sau mùa đông dài triền miên. Khuôn mặt cô tiều tụy nhưng lại đầy nét rạng rỡ.
Qua ngày hôm sau, Hùng đi qua trường gặp thầy hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng đã tỏ ra hết sức ngạc nhiên khi trông thấy Hùng. Ông nhìn sững chàng thật lâu rồi chợt hỏi:
- Nghe nói là cậu định cưới Anô phải không?
Hùng giật mình, vì thật ra Hùng chẳng hề có cái ý định đó. Chàng hỏi:
- Ai bảo ông thế ?
- Anô.
- Anô à ? Hùng chau mày - Tại sao cô ấy lại nói như vậy.
- Cô ấy đã nói một cách chắc chắn như thế - Ông hiệu trưởng nói và chăm chú nhìn Hùng, rồi sau một tiếng thở dài ông tiếp - Chắc cậu không biết là sau khi cậu về thành phố, đã có chuyện gì xảy ra ở đây? Cậu biết gì không? Anô đã có thai. Cô ấy đã bị người cha đập cho một trận. Sau trận đòn dữ dội, Anô đã bị sảy thai. Có một điều cậu phải cần lưu ý, là cha của Anô rất thù ghét người ở miền xuôi. Bây giờ cậu lại gây ra cớ sự này. Cậu sẽ là đối tượng cho mối căm thù đó, ông ta lên án cậu cho cậu là một thằng lừa gạt, trong khi Anô lại cương quyết tin là cậu sẽ trở về cưới cô ấy. Rồi ông hiệu trưởng lại nhìn Hùng, lắc đầu:
- Không biết cậu nghỉ sao chứ nếu tôi là cậu, nếu không có ý định cưới Anô thì tôi đã không dám quay trở lại đây nữa đâu.
Lời của ông hiệu trưởng làm Hùng bàng hoàng. Sự sợ hãi thoáng qua trong đầu. Rõ ràng Hùng chẳng nghĩ đến, chàng cũng không hề có ý định cưới Anộ Hùng không ngờ một sự yếu lòng trong thoáng giây lại tạo ra một hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nhưng có thương thì Anô cũng chỉ là một cô gái miền núi, còn Hùng là một giáo viên đã tốt nghiệp đại học, làm sao Hùng có thể cưới một người như vậy làm vợ chứ? Mà nếu Hùng có muốn thì cha mẹ và các bà chị cũng sẽ phản đối ngaỵ Hùng lúng túng nói với ông hiệu trưởng:
- Về chuyện này chắc tôi phải nhờ ông giúp đỡ. Vì ông cũng biết đấy, chuyện cưới Anô thì tôi không thể làm được. Tôi sẵn sàng cho cô ấy một số tiền.
Ông hiệu trưởng gật đầu:
- Tôi hiểu, ngay từ đầu tôi đã biết cậu sẽ không cưới cô ấy. Nhưng cái rắc rối ở đây là... cái quan niệm của dân miền núi họ khác xa dân thành phố chúng mình, họ không cần tiền, họ quý trọng danh dự, mà con người của họ cũng rất nóng nảy. Tôi sợ chuyện này không dễ giải quyết đâu, không khéo lại...
Hùng lo lắng:
- Ý ông muốn nói là...
- Tôi sợ là họ sẽ sử dụng vũ lực, mà điều này thì rất nguy hiểm.
- Vậy thì sao? Hùng sợ hãi - Họ sẽ dùng sức mạnh bắt tôi phải cưới Anô à?
Ông hiệu trưởng lắc đầu:
- Chưa hẳn là họ chịu để cậu cưới Anộ Thật ra thì chuyện đó không đơn giản như vậy. Không phải cậu cưới Anô là giải quyết được mọi thứ. Ý tôi muốn nói là cái chuyện cậu đặt họ trước chuyện đã rồi, với họ là một sự nhục mạ, bôi nhọ cái danh dự dân tộc của họ và như vậy thì mọi thứ sẽ khó giải quyết hơn.
Hùng bân thần suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
- Như vậy có nghĩa là. Không nhất thiết tôi phải cưới Anô?
- Đúng! Ông hiệu trưởng nói một cách nghiêm túc - Nhưng mà như vậy thì cậu phải thu xếp ngay thừa lúc họ chưa hay biết , xuống núi và đừng bao giờ trở lại đây nữa.
Lời của ông hiệu trưởng khiến Hùng hiểu cái tính cách nghiêm trọng của vấn đề. Chàng bắt đầu suy nghĩ tính toán, và khi trở về nhà trông thấy Anô, Hùng lặng lẽ vào trong. Anô nhìn thái độ của Hùng có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó biết Hùng đã đến gặp ông hiệu trưởng nàng sượng sùng bối rối. Có lẽ nàng nghỉ là Hùng đến gặp ông hiệu trưởng để sắp xếp chuyện lễ cưới cho Hùng với nàng chăng? Suốt buổi chiều hôm đấy Hùng yên lặng suy nghĩ và không hiểu sao trước khi nói chuyện với ông hiệu trưởng, Hùng thấy cái nước da bánh mật của Anô, cái đôi chân trần, cái mái tóc dài xõa vai là tượng trưng cho một vẻ đẹp hoang dại, vậy mà bây giờ khi biết được có chuyện rắc rối với Anộ Hùng cũng ngắm lại nàng nhưng giờ chàng thấy những cái đó chỉ tượng trưng cho cái vô tư, ngu đần và hoang dã thôi.
Anô như nhìn thấy sự đổi khác của Hùng, nàng đứng trước Hùng vẻ luống cuống, nhưng sau đấy Anô đã rụt rè bước đến bên Hùng nàng lắp bắp nói:
- Anh đừng có sợ gì cả, anh cũng đừng ngại gì hết. Em sẽ theo anh, chúng ta có thể đến cái thung lũng mà anh ưa thích, dựng một ngôi nhà ở đó. Một ngôi nhà thật đẹp, em có thể dựng nhà được vì em đã từng phụ cha dựng nhà. Anh cho em biết đi, anh thích những loài hoa nào. Rồi em sẽ trồng một vườn hoa có bãi cỏ, bên cạnh cái núi kia, anh nói ở đó khung cảnh đẹp. Rồi anh đi dạy, em ở nhà giặt áo nấu cơm, em sẽ đẻ cho những đứa con chúng ta bò trên bãi cỏ. Em biết là anh không ưa người dân tộc, thì em sẽ không chơi với họ. Chúng ta sẽ sống riêng rẽ hai đứa thôi, rồi sau đó mình có con, anh sẽ dạy con học, để nó sau này làm thầy giáo...
Những lời Anô nếu thốt lên ở thời điểm nào đó thì có lẽ Hùng đã chấp nhận còn bây giờ không hiểu sao Hùng lại cảm thấy đầy ác cảm với những con người ở núi rừng. Hùng nhìn người con gái đang đứng trước mặt, cái khuôn mặt mà chàng đã từng ôm ấp vuốt ve, lại thấy nó ngây ngô làm sao. Hay là vì Hùng đang ở trong cái trạng thái căng thẳng? Ý niệm phân biệt chủng tộc đã không chấp nhận cho Hùng cái ý niệm chọn Anô làm vợ? Con người nhiều lúc cũng thật buồn cười, đầu môi hay vẽ vời những tư tưởng tốt đẹp bình đẳng tuyệt đối, nhưng khi áp dụng cho bản thân, thì mọi lời hoa mỹ kia trở thành xa lạ, họ vẫn so sánh phân biệt một cách thường tình.
Ngay trong lúc Hùng vẫn còn bối rối không biết phải xử lý ra sao, thì chợt có tiếng chân dồn dập rồi tiếng đập cửa, cánh cửa mở bật ra. Hùng còn chưa định thần thì thấy Anô đã sợ hãi lui lại. Ba bốn người đàn ông dân tộc lực lưỡng xuất hiện từ ngoài xông vào, người nào khuôn mặt cũng đằng đằng sát khí. Họ không mang theo vũ khí, như những bắp tay cuồn cuộn của họ đầy đe doạ, vừa bước vào nhà, họ đã xổ một tràng tiếng dân tộc mà Hùng không hiểu, nhưng chàng biết hẳn đó không phải là những lời nói tình cảm, thiện chí. Hùng cũng chưa kịp lên tiếng, thì đã thấy Anô xông đến trước mặt một người đàn ông mặt vẻ dữ dằn Anô chụp lấy cánh tay của ông ta rồi nói gì đó, có lẻ là để van xin. Nhưng người đàn ông kia có vẻ rất giận dữ, ông ta đã xô Anô ngã qua một bên rồi xông tới phía Hùng.
Hùng nghe tiếng Anô hét:
- Anh Hùng! Anh Hùng! Hãy chạy đi, chạy nhanh đi anh!
Khong phải là Hùng muốn làm người quân tử không bỏ chạy cứu thân nhưng lúc đó không làm sao chạy được. Ba người đàn ông dân tộc kia đã đứng chặn ba phía rồi cùng lúc xông lên. Hùng vừa mới đưa tay ra đỡ một ngọn đòn trước mặt, thì đã bị hai cú đấm khác cùng lúc tấn công vào người: một ở bụng và một vào mặt làm Hùng choáng váng. Chàng chưa kịp phản ứng tiếp thì một cú đá khác đã đập vào ngực. Hùng loạng choạng, mặt tối sầm và liên tiếp thêm nhiều cú đấm khác. Lúc ngã xuống, Hùng nghe tiếng Anô khóc thét:
- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa, trời ơi anh Hùng!
Rồi chàng nghe loáng thoáng một tràng tiếng dân tộc, sau đấy Hùng không biết điều gì nữa.