Chiều đó, tôi qua Thành nội, tìm đến nhà cô giáo Loan để chứng kiến cái cảnh cô ngồi trên chiếc xe lăn tay thui thủi một minh trong căn bếp nhỏ hẹp.
Tôi đã gục đầu bên chiếc xe lăn, nghe cô kể đoạn đời cô độc, đầy buồn tủi của cô mà ứa nước mắt, thương cho cô, thương cho tôi, thương cho những ai phải sống trong cảnh thiếu thốn, bần hàn, không gia đình, không một niềm an ủi nhỏ nhoi.
Ngày xưa, cũng như mọi khi, cô tất tả đạp xe lên ga tranh mua được năm chục ký phân u-rê. Mừng quá, cô đạp xe về, mặc cho trời khuya giá lạnh và mưa dầm làm ướt đẫm đường đêm. CÔ ráng sức đạp ngược gió, tranh thủ thời gian về nhà trước nửa đêm. Chẳng may, khi đổ dốc cầu Mới, vì đường trơn, chiếc xe đạp chở nặng lạng qua bên, đổ nhào. Cô giáo đã ngất đi vì đau đớn.
Khi ở bệnh viện trở về, cô đã ngồi trên chiếc xe lăn. Vì bị chấn thương cột sống, hai chân cô liệt hoàn toàn.
Ít ngày sau, mẹ cô trở bệnh nặng và qua đời. Cấp trên và đồng nghiệp đã giúp đỡ cô hết mình trong một thời gian ngắn ngủi. Rồi, cô phải bán nhà, chỉ dành lại phòng bếp nhỏ để có chổ ở, lấy tiền trang trải nợ nần và còn chút ít nuôi thân. Từ bấy lâu nay, cô sống như một kẻ nửa điên, nửa tỉnh trong sự tàn phế, thiếu thốn và nỗi cô độc của mình.
Không chần chừ, tôi đưa cô giáo lên tàu vào Nam ngay sáng hôm sau.