Tiếng lá khô bị ai đó dẫm lên kêu xào xạc sau lưng đã cắt ngang suy nghĩ của tôi. Không quay lại, tôi chờ đợi.
Ðến bên tôi một lúc lâu, Kim Anh gọi:
- Hoàng!
Tôi vụt đứng lên:
- Cái gì đây? Kêu tui về làm bài hả? Không bao giờ tui thèm học chung với trò nữa.
- Nhưng trò đã hứa với tui rồi mà.
Tôi sán tới:
- Tao cóc thèm giữ lời. Cút về đi! Ðể tao yên.
Kim Anh không dời chân lại còn giương mắt nhìn tôi. Nó khẽ khàng hỏi:
- Hoàng. Trò khóc đó à?
Tôi sực nhớ mình đã khóc. Tôi cười khẩy:
- Khóc hồi nào? Tao mà khóc? Ngộ chưa!
Nó chỉ tay vào mặt tôi:
- Hai mắt trò đỏ kè, sưng húp kìa!
Tôi vênh mặt lên, nguýt nó một cái dài:
- Mày nói xạo. Tao mà khóc? Không bao giờ! Chỉ có mày ưa khóc nhè thôi. Nãy con bọ xít bay vào mắt, tao dụi chớ bộ.
Kim Anh vẫn không tha:
- Một con bọ xít bay vô cả hai mắt à?
Cáu tiết vì cái sự tò mò dai như đỉa của con bé, với lại tôi cũng không muốn ai bắt gặp tôi đang khóc, nhất là cái con nhóc này. Bất thình lình, tôi phóng vào ống chân nó một đá. Kim Anh ré lên khóc, bỏ chạy.
Hả dạ vì trút được giận qua nó, tôi quay lưng, ngồi xuống chỗ cũ. Chưa kịp nghĩ ngợi điều gì, tôi đã nghe Kim Anh gọi sau lưng:
- Trò Hoàng.
Tôi quay phắt lại, sừng sộ:
- Gì nữa?
Kim Anh vừa dụi dụi vào đôi mắt đang còn mọng nước, ấp úng hỏi:
- Trò...Trò hãy nói đi, trò nghĩ chơi tui thiệt hay giả đó?
Tôi hất mặt lên, làm cao:
- Thiệt, mà sao?
- Trò nói thiệt đi để tui tính.
- Thì thiệt đó. Tính cái khỉ mốc gì?
Nó quay lưng, bước đi, vừa nói:
- Vậy thì tui không làm đôi bạn học tập với trò nữa. Tui sẽ kiếm trò Mít...
Tôi hét lên:
- Mày làm gì thì mặc kệ mày. Ðồ nhóc con xí xọn!
Kim Anh bỏ chạy. Tôi gọi giật:
- Ê! Thằng Mít hôi thúi tai lắm đó.
Kim Anh dừng lại:
- Không sao. Trò hôi nắng còn ghê hơn.
- Chân nó ghẻ vô kể.
- Vậy mà trò ấy vẫn sạch hơn trò.
Tôi tức, nói thêm:
- Nó học kém, kèm mất công.
- Kệ tui! Trò ấy còn giỏi, còn chăm hơn trò gấp mấy lần.
Tôi im lặng, mím môi nhìn Kim Anh bỏ đi.
Tôi xỏ tay vô túi quần nhìn xung quanh, hơi rờn rợn khi thấy bóng tối mờ mờ đã phủ ngập thung lũng. Tôi chỉ muốn chạy về nhà, nhưng đôi chân tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Bỗng một tiếng cành khô gãy "rắc". Tôi giật thót, quay lại. Kim Anh đứng sau lưng tôi. Lại con oắt này nữa. Nhưng lần này tôi mừng vì thấy nó trở lại. Vậy mà miệng tôi vẫn thốt ra những lời dấm dẳn, láo lếu:
- Cái gì nữa đây, con đĩa cái?
Kim Anh nhìn tôi bằng đôi mắt đen thui, long lanh nhưng chẳng vương một chút giận hờn nào. Nó nói dịu dàng.
- Hồi nãy tui ra đây định kêu trò về ăn cơm mà tui quên mất tiêu. Ba trò qua nhà nhờ tui đi tìm trò về đó.
Tôi mỉa mai:
- Kêu về ăn cơm hay ăn "bánh đòn nhân roi mây" hả?
Kim Anh phì cười:
- Ăm cơm! Bao giờ trò cũng nghĩ xấu cho ba trò.
Hơi mắc cỡ và cũng đói bụng quá rồi, tôi vụt bỏ chạy, miệng la lớn:
- Eo ơi! Ma đó, chạy nhanh lên!
Kim Anh hết hồn, chạy theo kêu váng lên:
- Trò, trò, chờ tui với!