Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> VH Cổ Điển Nước Ngoài >> Nữ Thần Mê Cung

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 18701 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Nữ Thần Mê Cung
Joe Alex

Chương XV


Joe thức giấc mấy lần trong đêm vì có những đợt gió mới. Đến gần sáng mọi thứ đều lặng đi và khi anh mở mắt đã nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh. Bên ngoài tiếng sóng biển dịu đi thành tiếng ầm ào dễ chịu.


Anh khẽ lay Caroline và cô vùng ngay dậy. Anh vội giơ ngón tay lên miệng làm hiệu im lặng. Tuy ngái ngủ nhưng cô gật đầu hiểu mình đang ở đâu. Alex ghé mồm vào sát tai cô nói thầm:
-        Nếu có thể được, anh muốn chúng ta cùng đi ra ngoài khoảng mười lăm phút. Mọi người chắc vẫn còn ngủ. Chúng ta sẽ viết giấy để lại trong phòng ăn để họ khỏi lo.
-        Chúng ta định đi đâu?
-        Vào hang. Em chuẩn bị bữa sáng đi. Anh sẽ ra gặp cậu gác đèn trao đổi một chút rồi quay lại.
-        Vâng, thưa xếp.
Cô ngáp, lấy tay che mồm nhưng ngay lập tức nhảy xuống sàn nhón chân đi ra khỏi phòng. Alex cầm khăn mặt, bàn chải đánh răng và xà phòng đi ra phòng tắm. Anh không muốn đánh thức ai dậy. Nếu anh và Caroline đi ra ngoài không bị ai để ý thì họ sẽ hoàn toàn tự do trong vòng hai đến ba tiếng đồng hồ. Joe còn muốn không ai biết họ đi đâu.
Anh mặc quần áo và đi ra phía cửa ngoài. Cửa được đóng bằng chìa khóa phía trong. Anh vặn khóa và đẩy cửa bước ra.
Mặt trời chưa mọc, nhưng trời ấm áp, ấm hơn cả những buổi trưa hè ở nước Anh. Joe hít một hơi dài. Anh ngạc nhiên là tại sao mọi người lại không tìm đến những nơi trên trái đất không có mùa thu và mùa đông để ở. Anh đưa mắt nhìn sang phía nhà đèn. Trời đã sáng và…
Anh giơ tay dui mắt đợi một chút. Không, đây không phải là ảo giác. Luồng ánh sáng đèn biển tuy có mờ hơn nhưng vẫn chiếu sáng và quay đều trong cái vỏ chụp của nó. Anh ta quên tắt đèn à? Chắc là như vậy. Anh ta cũng hoảng sợ như những người khác thôi. Án mạng bao giờ cũng là án mạng và nó tác động xấu đến tất cả mọi người xung quanh. Eleflorios Smytrakis cũng không thể khác được,
Joe tiến lại gần cánh cửa gỗ nặng nề và mở mà không cần gõ cửa. Trong nhà đèn vẫn sáng. Không thấy Smytrakis đâu. Máy điện tín không làm việc, băng giấy từ trên bàn rủ xuống đất. Alex bước lại cạnh bàn và bây giờ mới trông thấy chân người nằm trên sàn.
Eleflorios Smytrakis đã chết. Alex quỳ xuống, anh cố gắng không đụng chạm đến cái gì. Gáy người chết gần như bị đập nát nhiều chỗ. Tay phải của người chết vẫn còn cầm chặt bút. Anh ta đã bị tấn công bất ngờ từ phía sau, khi đang ngồi sau bàn làm việc.
Joe đứng dậy. Trên bàn, quyển sổ to vẫn mở, trong đó có nhiều cột, cột đầu tiên chắc để ghi giờ nhận hoặc phát tín hiệu. Dòng cuối cùng là “2.55” rồi không còn ghi gì nữa.
-        Hai giờ năm mươi lăm – Joe lẩm bẩm. Anh nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ năm phút. Như vậy là một giờ mười phút đã trôi qua – Mình ngủ khi ở đây có kẻ giết người. Mình đã ngủ …. – anh lắc mạnh đầu – Làm sao mình để như thế nhỉ? Thật là vô lý, vô lý hết mức.
Anh cúi người xuống bên máy điện tín. Máy đã bị đập vỡ, chính vì vậy mà nó không làm việc. Micro phòng điện đài cũng bị đập nát và vứt vào một góc nhà. Không còn đường nào liên lạc với đất liền được nữa.
Anh nhìn quanh phòng một lần nữa, đi vòng quanh chiếc bàn để tránh xác chết và đỉ ra phía cửa. Bỗng nhiên anh dừng lại. Phía bên trái của xác chết có bảng điện. Anh bước lại nhưng không đọc được chữ Hy lạp. Anh cầm hai cầu dao chính kéo xuống. Anh đi ra ngoài, khóa cửa lại và rút chìa khóa cho vào túi.
Vừa đi anh vừa ngoái lại nhìn lên nóc nhà đèn. Đèn đã tắt, một trong hai cái cầu dao ấy đúng là của cây đèn biển.
Caroline đang đợi trong phòng ăn. Trên bàn đã để hai cốc cà phê, trứng rán và vài lát bánh mì phết bơ.
-        Bánh mì hơi bị cứng – cô thì thào – còn trứng rán làm từ bột trứng. Em sợ gây tiếng động nên chỉ lấy những thứ có sẵn ở ngoài. Trời sáng rồi, họ dậy ngay gây giờ đấy.
-        Có ai đấy đêm qua đã không ngủ - Alex nói và giơ tay cầm lấy một lát bánh mì, nhưng anh lại đặt xuống nghĩ ngợi. Thật đáng thương cho Smytrakis. Anh ta có thể sống đến trăm tuổi. Sao mà vô lý đến như vậy.
Anh tự ép mình uống cà phê và ăn hết các thứ mà Caroline chuẩn bị.
-          Ta đi thôi. Em có dây chứ?
Cô im lặng, chỉ tay vào cuộn dây và hai chiếc đèn pin đặt trên ghế.
Joe xé một tờ giấy trong quyển sổ tay viết: “Chúng tôi đi vào hang núi. Sẽ quay trở lại trước tám giờ - Caroline Beacon và Joe Alex”. Anh đặt tờ giấy giữa bàn.
-        Chúng ta lấy thêm pin dự phòng – Anh đeo cuộn dậy lên và cả hai cùng rón rén đi qua hành lang.
Phía xa, mặt trời đang từ từ nhô lên trên mặt biển.
-          Chúng mình đi đâu? – Caroline hỏi khi đã đi khỏi nhà một quãng khá xa.
-        Anh cũng đang tự hỏi mình câu đó – Joe cười gượng – Anh đang ở trong tình trạng khó khăn: anh phải tìm ra Nữ Thần mê Cung. Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải tìm ra bà ấy vì đó là cách duy nhất để khẳng định rằng từ đâu người ta lấy được pho tượng kia.
-        Anh không tin là cái anh chàng người Hy lạp có thể đã giết Robert à?
Joe im lặng nhìn cô một lúc rồi mới nói.
-          Anh không tin. Hơn nữa anh có đủ lý do để tin chắc rằng anh ta không giết người.
Cô miễn cưỡng gật đầu.
-          Vậy chúng ta đi đâu bây giờ?
Alex dừng lại bên vách đá sát bờ biển.
-        Chúng ta sẽ đến chỗ ngày hôm qua chúng ta đã tới – Joe giơ tay gãi đầu – Em có nghĩ rằng cái khối đá trong hang ấy đúng là do con người làm ra không?
-        Em không biết chắc chắn, nhưng em nghĩ rằng rất có thể như vậy. Trong thiên nhiên cũng có thể có những trường hợp như thế và vì vậy con người hay lợi dụng để làm những chỗ cất dấu của cải của mình. Tính toán xác xuất thì trường hợp này là do con người làm ra.
Joe nhìn đồng hồ
-        Chúng ta đi thôi – anh nói một cách cương quyết – Chúng ta có gắng tới đó thật nhanh. Nếu như cái giếng đó không dẫn xuống đâu thì chúng ta phải tìm thêm chỗ khác. Nhưng anh muốn đợi cảnh sát đến rồi mới đi tìm.
Cô đặt tay lên vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:
-          Có đúng là anh đã biết được gì rồi phải không Joe?
-          Có lẽ vậy – Joe nói – Có nghĩa là anh bết rằng nó phải như vậy chứ không thể nào khác.



Nhưng anh chưa biết rõ quá trình diễn biến. Nếu anh không biết cách chứng minh được những điều mình biết thì tên giết người sẽ cám ơn anh suốt đời. Vì vậy anh phải tìm ra bà ấy. Đi thôi!


Họ buộc dây vào người.

<< Chương XIV | Chương XVI >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 941

Return to top