Đập điện thoại xuốn bàn thiệt mạnh, bà Liên ngồi cười ha hả một mình như người điên. Nghe bà cười, Năng hốt hoảng nhảy từ lầu xuống cầu thang. Anh thảng thốt:
- Mẹ làm sao vậy?
Bà Liên vẫn ôm bụng cười ngặt nghẽo:
- Tao cười chớ có sao đâu. Mẹ đang vui như chưa bao giờ vui như vầy. Nhưng con muốn biết lý do khiến mẹ hả hê đến thế không?
Năng nhíu mày:
- Mẹ trúng số hay trúng đề hả?
Bà Liên lắc đầu:
- Không. Mẹ hả hê chuyện người ta.
Nhìn vẻ tò mò của Năng, bà lại bật cười:
- Hà, hà ! Cuối cùng lời cầu khấn của mẹ cũng thấu tai trời. Con mụ Tường Vân trắng tay rồi. Mụ ta sắp cạp đất mà sống rồi.
Năng sững sờ:
- Mẹ bảo sao? Bác Vân phá... phá sản à?
Bà Liên gật đầu:
- Ờ. Phá sản. Mày dùng từ nghe sang quá. Tao chỉ biết là con mụ Vân đã sạt nghiệp thôi.
Năng kêu lên:
- Tại sao vậy mẹ?
Bà Liên tựa lưng vào ghế với tất cả thoải mái. Chưa vội trả lời Năng, bà bảo:
- Phải mày còn cặp kè với con Thư thì bây giờ khổ vì " Bỏ thì thương, vương thì tội " rồi.
Năng gắt:
- Nhưng tại sao bác Vân sạt nghiệp?
Bà Liên hí hửng:
- Bị lừa.
- Mà ai lừa bác ấy chứ?
Bà Liên sựng lại một chút rồi buông thõng:
- Người tình cũ.
- Hả Người tình cũ? Đạo đức như bác ấy mà... mà...
Bà Liên nhếch môi đắc ý:
- Thế mới có chuyện để kể chớ. Bạn mẹ vừa điện thoại cho hay mụ Vân tung vốn nhờ người yêu cũ đầu tư vào một công ty, ai ngờ đó là công ty ma. Hiện tại công ty sắp bốc hơi, mụ ta đến tìm người xưa mới hay chàng cũng biến. Ngôi nhà hai tầng chàng từng ở té ra chỉ là nhà thuê trả tiền theo tháng.
Năng tò mò:
- Bác Vân mất nhiều không mẹ?
- Chắc chắn là nhiều.
Năng so vai:
- Bác Tuyển vẫn còn vốn, lo gì?
Bà Liên bĩu môi:
- Người ta nói " Họa vô đơn chí. Phước bất trùng lai ", xem ra đúng với trường hợp mụ Vân. Nợ ngân hàng ông Tuyển vay đã đáo hạn, nhà cửa tiếp tục giậm chân không bán được. Một là ông ta vào tù, hai là nhà cửa sẽ bị tích thu, nhưng căn nhà ở quận Bảy ấy giá có bao nhiêu. Bởi vậy, trước sau gì rồi cũng tan hoang tất cả. Ha, ha !
Năng nhìn mẹ trân trối. Từ xưa đến giờ, mẹ anh nổi tiếng dữ. Người dữ chưa hẳn là người tàn nhẫn, độc ác trước nửi đau của kẻ khác. Nhưng mẹ Năng hình như là như thế. Năng nhìn bà cười và thấy sợ.
Không nỡ tỏ thái độ cũng không thể đồng tình, anh trở về phòng mình. Căn phòng mới còn hôi mùi sơn khiến Năng càng khó chịu hơn. Anh thở dài khi nhớ tới Tường Thư.
Từ hôm gặp cô đi với Truyền tới nay, Năng lánh mặt Thư. Anh biết điều đó làm cô buồn khổ, nhưng anh muốn cô phải nếm mùi vị ấy để thỏa mãn tự ái. Có thể Năng nhỏ mọn, nhưng anh không làm khác được vì ghen. Anh phải thú thật với bản thân rằng anh rất ghen.
Anh có thể quen " sơ cua " một cô gái khác, nhưng Tường Thư không thể được, dù cô chỉ đi với người khác vì công chuyện chớ chẳng hề có ý tình gì. Chính cái máu ghen khiến anh trở nên nhẫn tâm với người mình từng thề thốt yêu thương. Tường Thư đáng bị anh... xù như thế.
Đã có lần Năng chở Bích Tuyên và gặp Thư trên đường, lúc đó mặt cô tái xanh. Năng hả hê làm sao, dầu tối đấy anh có khó ngủ.
Bây giờ nghĩ lại, Năng thấy mình tồi thế nào ấy. Thở dài, anh ngồi đốt thuốc. Anh đã học thuốc khi " tạm trú " nhà Bích Tuyên. Ở đó bao giờ cũng sẵn thuốc lá, bia, rượu tây. Anh thoải mái.... xài trước sự khích lệ của Bích Tuyên lẫn dì Ái. Anh không muốn bị chê cù lần. Hậu quả là lúc này anh thường nhạt miệng nếu không hút vài ba hơi thuốc
Đang chờ kết quả thi, Năng rảnh rang đến phát buồn nên đêm nào cũng đi nhảy với Tuyên. Nhảy bằng tiền con gái cũng hơi bị nhục, nhưng Tuyên mê anh một cách điên cuồng, cô không tiếc bất cứ thứ gì với Năng, vậy sao anh cứ nghĩ ngợi rồi dằn vặt mình cơ chứ.
Búng điếu thuốc qua cửa sổ, Năng chụp điện thoại gọi đến nhà Thư.
Giọng thằng quỷ nhỏ Lân vang lên đầy uể oải. Năng liếm môi:
- Cho tôi gặp Tường Thư.
- Xin lửi. Ai ở đầu dây vậy?
Năng không trả lời, thằng quỷ nhỏ đanh giọng:
- Là anh à? Hừ ! Chị Thư không rảnh đâu.
Dứt lời, nó gác máy thật mạnh. Cái thằng chó ấy...
Năng lầu bầu chửi:
- Cả nhà mày sắp ra gầm cầu ở mà bày đặt. Đúng là... là...
Cửa phòng anh xịch mở. Bích Tuyên lao vào với nụ cười tươi rói. Năng bỗng ghét mọi tiếng cười. Anh gay gắt:
- Lần sau nhớ gõ cửa giùm một cái.
Bích Tuyên xìu xuống như bong bóng xì hơi:
- Sao lại quạu với em?
Năng xẵng:
- Đang bực.
Bích Tuyên ngồi xuống kế bên Năng:
- Em biết anh bực chuyện gì rồi. Nhưng không nên như thế.
Năng cộc cằn:
- Em về đi. Anh muốn một mình.
Tuyên nhướng mày:
- Để nhớ tới người yêu à? Tường Thư chẳng sao đâu.
- Em biết gì mà nói?
Bích Tuyên lấp lửng:
- Em biết những gì anh không biết. Cũng thú vị lắm.
Năng làm thinh. Bích Tuyên khiêu khích:
- Sao không đuổi em nữa đi?
Năng cười khẩy. Tuyên thủng thỉnh:
- Mẹ đang rất vui...
Năng ngắt lời cô:
- Một niềm vui bệnh hoạn, anh không thích. Rất nhiều lúc anh tự hỏi tại sao mẹ anh ghét bác Vân đến thế khi lý do mẹ đưa ra chưa đủ sức thuyết phục anh.
Bích Tuyên cao giọng:
- Anh hiểu thế nào là " Ngứa ghẻ, hờn ghen " không?
Ngờ mặt ra, Năng lắc đầu, Tuyên vừa nhịp chân vừa giải thích:
- Ngứa ghẻ và hờn ghen là hai cảm giác khó chịu nhất mà bất hạnh cho ai phải trải qua. Mẹ anh ghét bà Vân vì ghen đấy.
Năng khăng khăng:
- Vớ vẩn ! Mẹ anh ghen vơi bác Vân à? Đúng là vô lý.
Bích Tuyên thản nhiên:
- Tại anh không biết thôi. Ngày xưa hai bác từng có chung một người yêu đấy. Bởi vậy, bây giờ được tin bác Vân bị lừa bởi người xưa, mẹ mới hả hê tới như thế.
Năng ngồi sững sờ trên ghế. Thì ra là như vậy. Anh nghe Bích Tuyên nói tiếp:
- Ai chả khoái khi tình địch bị thất thế. Em cũng vậy. Dạo này Tường Thư xuống sắc lắm. Ngọc Nga kể rằng nhà Thư đang ở sắp bị phát mãi để trả nợ ngân hàng.
Năng chép miệng:
- Rồi Thư sẽ ở đâu đây?
Tuyên châm chọc:
- Nhà anh mới xây những ba tầng, dám gồng mình rước Tường Thư về không? Chắc là không rồi. Điều đó chứng tỏ anh chẳng yêu con nhỏ như anh tưởng. Bởi vậy đã có người yêu Thư hơn anh lo cho con nhỏ.
Năng khinh khỉnh:
- Em muốn nói tới lão dượng rể hụt của em chứ gì? Truyền chẳng là cái đinh gì đối với Tường Thư. Anh dám cá như thế.
- Nhưng cậu ấy đã khiến anh nổi điên lên vì ghen.
Năng sa sầm mặt:
- Anh mà thèm ghen.
Bích Tuyên cười cười:
- Vậy chắc dì Ái phải ghen rồi. Nghe đồn cậu Truyền đã cho bác Tuyển mượn chủ quyền nhà đất của mình để thế chấp ngân hàng. Ông Tuyển sẽ vay nợ để trả nợ cũ. Hà hà ! Nghe chuyện, ai cũng bảo cậu Truyền dạt dột. Còn anh nghĩ sao?
Năng so vai:
- Anh cho rằng gã Truyền muốn chung vốn đầu tư nhà đất với bác Tuyển.
Bích Tuyên bắt bẻ:
- Vào thời điểm giá bất động sản đang rớt và mọi cuộc mua bán đang giậm chân tại chỗ sao? Em lại cho rằng cậu Truyền đang đầu tư tình thì đúng hơn.
Năng bật cười:
- Đầu tư tình. Em khéo ví von thật.
Bích Tuyên hỉnh mũi:
- Điều ấy không làm anh đau tim chứ?
Năng phất tay:
- Chuyện nhỏ ! Rồi lão sẽ thất bại trước anh.
Bích Tuyên nói:
- Sự chiến thắng của anh chả nghĩa lý gì khi anh và Tường Thư sẽ không có một kết thúc có hậu. Sao anh cứ tự ràng buộc mình mãi thế.
Năng làm thinh. Một lát sau anh bảo:
- Em hiểu câu " Hờn ghen, ngứa ghẻ " mà lại hỏi anh à? Anh chả cho không ai món gì đã thuộc về anh, dù anh không còn xài nó nữa.
Bích Tuyên chép miệng:
- Anh giống em ở điểm này... Ngộ ghê !
Năng khịt mũi:
- Cũng may, anh chưa bao giờ là của em.
Tuyên nhún vai:
- Để rồi xem.
Năng cáu kỉnh bỏ ra ngoài. Mặc kệ Bích Tuyên đang ở nhà mình, anh dắt xe đi trước vẻ ngạc nhiên của bà Liên.
- Sao lại bỏ con nhỏ ở nhà vậy?
Năng lầm lì:
- Con không có trách nhiệm gì với Tuyên hết.
- Nhưng nó là bạn mày.
Năng cáu kỉnh:
- Mẹ làm ơn để con yên.
Dứt lời, anh chạy xe đi. Tới nhà Mai Hiên, anh nhấn chuông.
Hiên lon ton chạy ra mở cổng:
- Ủa ! Hơi bị lạ à nghen? Chắc chắn anh không thăm tui rồi.
Năng gượng gạo:
- Hiên nhắc với Thư hộ là tôi đợi Thư ở quán Thạch Thảo.
- Ngay bây giờ à?
Năng gật đầu, Hiên nói:
- Vào nhà chờ tui hỏi ý kiến Thư xem, nhỡ nó hổng đến, cho anh thành " linh hồn tượng đá " luôn đó.
Năng lẽo đẽo theo sau Hiên, cô vừa đi vừa chất vấn:
- Sao bữa nay có hứng thú hò hẹn vậy? Tui tưởng anh quên nhỏ Thư luôn rồi chứ.
Năng tránh câu trả lời bằng một câu hỏi:
- Có đúng bác Vân bị lừa không?
Mai Hiên cao giọng:
- Anh biết rồi còn hỏi gì nữa.
Tới cạnh điện thoại, Hiên nhấn số nhà Thư, Năng nghe cô nói liên tục:
- Thư hả? Năng bảo sẽ đợi mày ở quán Thạch Thảo. Ra ngay đi. Sao? Không muốn gặp à? Lý do? Có Năng đây nè. Mày nói đi.
Ấn ống nghe vào tay Năng, Hiên bước ra sân.
Anh ngập ngừng:
- Anh muốn gặp em. Mình bỏ qua chuyện cũ nhé.
Thư chua chát:
- Sau tất cả những chuyện xảy ra giữa chúng ta và xảy ra với gia đình em, em không muốn gặp nhau dù em và anh chẳng có lỗi gì.
- Tại sao vậy Thư?
Giọng Thư rưng rưng:
- Em buồn lắm. Gặp để làm chi nữa khi hai chúng ta không ai có thể bỏ mẹ mình để đến với nhau. Bích Tuyên rêu rao rằng anh vờ yêu em rồi bỏ để cho bác Liên vui. Em không tin lời rêu rao ấy. Khổ nỗi, tình yêu trong em vỡ tan cả rồi. Em không muốn gặp anh. Xin đừng tìm em. Chúc anh hạnh phúc.
Năng chưa kịp nói thêm, Tường Thư đã gác máy. Anh bước ra sân, giọng ấm ức:
- Sao Thư không muốn gặp tôi nữa?
Mai Hiên nhẹ nhàng:
- Vì Thư đã ngộ ra một điều, anh và nó không thể có kết thúc tốt đẹp. Thôi thì...
" Chẳng cùng đi hết đoạn trường
Chẳng cùng đi hết dặm đường can qua
Cây tình yêu chẳng nở hoa.
Giờ ta đành phải gọi nhau là.... người dưng "
Mai Hiên nói tiếp:
- Thư đang rất mặc cảm và rất buồn...
Năng ngập ngừng:
- Anh chàng hàng xóm tốt bụng của Thư không... không...
Hiên lắc đầu:
- Chả biết sau này thế nào, chớ hiện tại hai người chả có tình ý gì. Anh đừng nghe lời ly gián của Bích Tuyên mà lầm. Chính dì Ái của nó chia tay anh Truyền vì muốn tiến thân, muốn có một việc làm thu nhập cao ở Dài Loan, chớ không phải Truyền bỏ Thúy Ái vì mê Tường Thư. Nhỏ Tuyên cố tình nhìn hiện tượng nói sai bản chất để bắt hồn, bắt xác anh. Tui hổng biết nó yêu anh cỡ nào, nhưng bị một người như nó yêu, anh phải cẩn thận.
Năng nhếch môi khinh khỉnh. Anh không muốn nghe giọng điệu dạy đời của Mai Hiên nên đã bỏ ra về sau khi đã lịch sự cám ơn cô.
Đi ra đi vào vòng vòng trong nhà. Hiên lầm bầm rủa Năng:
- Hừ ! Anh ta làm khổ nhỏ Thư bao nhiêu là quá đủ rồi. Năng không xứng đáng để Thư phải khổ hơn nữa. Con nhỏ dứt khoát làđúng.
Nhấn số gọi cho con nhỏ, Mai Hiên tằng hắng:
- Tao đây. Năng bỏ về rồi. Mày can đảm lắm khi từ chối không gặp hắn.
Giọng Thư nghèn nghẹn như vừa khóc xong:
- Tao không can đảm như mày khen đâu. Tao mặc cảm lắm khi nghĩ tới Năng.
- Vì bác Vân à? Ối dào ! Sao lại quan trọng hoá vấn đề thế? Đơn giản một chút sẽ thấy nhẹ nhõm.
- Với tao, Năng chỉ là kỷ niệm. Một kỷ niệm đẹp, buồn và tao sẽ quên.
Mai Hiên gật gù:
- Vậy thì tốt. Thôi stop nhé.
Tường Thư gác máy. Cô thơ thẩn trong khoảng sân nhà mình, lòng trống rỗng đến não nề. Thế là hết. Vĩnh viễn hết một cuộc tình. Trước kia, Thư từng thắc mắc sao Truyền và Thúy Ái có vẻ bình thản khi chia tay nhau, giờ thì Thư đã hiểu.
Khi đã quyết định xong một vấn đề quan trọng, người ta sẽ mất cảm giác buồn vui, bồn chồn, lo lắng. Tường Thư cũng vậy. Cô tưởng mình không sống nổi nếu không có Năng. Song thực tế không đến nỗi như thế. Cô vẫn tồn tại với cuộc đời.
Mẹ có lý khi bảo " Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả " Chỉ mong 20 năm sau, Tường Thư không lặp lại sai lầm của mẹ khi bà đã tìm đến người yêu ngày xưa để bị một quả lừa. Chuyện của mẹ đúng là một bi kịch. Nó khiến hạnh phúc gia đình Thư vỡ nát, chị em Thư không đủ can đảm để ăn to nói lớn với bạn bè, nó khiến Thư càng ngày càng rút vào lớp vỏ ốc tự tạo của mình.
Cô không thể tha thứ cho mẹ, nhưng ba lại khác. Ông là người đầu tiên an ủi, chia sẻ với bà trước " sự đã rồi " ấy.
Ông chăm sóc bà khi đổ bệnh vì tuyệt vọng vì xấu hổ, vì mất trắng số vốn liếng bà giấu chồng dành dụm bao nhiêu năm.
Mẹ đáng trách mà cũng đáng thương. Bà trả giá quá đắt cho sự lãng mạn nông nổi ở tuổi xế chiều của mình. Bây giờ cả nhà đang đối mặt với vô vàn khó khăn. Thị trường nhà đất đóng băng. Tiền bạc trong ngân hàng không có, nhưng ba vẫn vững tâm vì nợ ngân hàng không thúc bách sau lưng nữa. Ông bình tĩnh chờ giá cả rục rịch, sau một thời gian dài bất động.
Tường Thư hít vào một hơi dài. Khó khăn nào rồi cũng qua. Gia đình cô đã dời nhà bao nhiêu lần, mất vốn, thua lỗ trong làm ăn bao nhiêu lần. Dầu lần này lao đao, lận đận về nhiều vấn đề, nhưng với vòng tay rộng mở của một người như ba, Thư tin đâu sẽ vào đấy. Cô tin để vui mà sống.