Nhờ Duyên của chữ nghĩa hay Duyên với nguời, mà tôi được cái cơ may gặp nhà thơ Nhất Tuấn - tác giả Chuyện Chúng Mình - trên trời từ khanhly.net/phoxua để rồi anh em chào nhau qua điện thoại và kể chuyện mặt đất một thời binh lửa.
Tôi không ngại nói với anh về nửa thế kỷ tôi đọc thơ Nhất Tuấn từ ngày xưa hè đến phượng hồng nở hoa đến Quê xa cũng Thái Bình Dương / Mà ta hai kẻ viễn phương lưu đày
Năm 2005, khi được tin anh Phạm Huấn mất, tôi viết bài thơ "tiếc", như nén hương lòng gởi tiễn đưa một đàn anh:
tiếc (thương kính gởi thiên thần Phạm Huấn) tiếc lúc gặp anh, Tây Nguyên mùa rực lửa hẹn rồi chờ, rượu chưa bữa mời nhau đêm thao thức chờ cổng thành rộng mở (*) đón bạn về từ giữa núi rừng sâu tiếc những tráng khúc, anh mơ chưa viết được ngọn bút tình nghẹn chết giữa tim đau bạn đang giữa trùng vây chưa bỏ cuộc mà khăn tang ai cố buộc trên đầu tiếc sự tàn nhẫn không thể nào hiểu được giữa lương tri và cứu cánh làm người trên đất lạ anh mãi còn thao thức nhìn xuyên đêm tìm kiếm lại nụ cười tiếc những nụ cười xưa, giờ đã mất trên chính anh và của bạn bè anh vậy mà lúc hoàng hôn anh sắp tắt nhìn cháu con, ánh mắt chợt long lanh tiếc khi anh đi, mình lại không được gặp nhìn anh thôi, không dám nhắc gì đâu chỉ lời nói còn trong tim là thật còn mọi điều, rất tiếc - đã là không! Cao Nguyên
Tôi gặp anh Phạm Huấn chỉ vài lần trong thời gian quân vụ ở Pleiku, không quen lắm nên chưa được thân, chỉ là cảm mến tính cách và văn phong của anh.
Đâu ngờ bài thơ này lại là một sợi dây nối kết tình thân ái giữa tôi và anh Nhất Tuấn - bào huynh của anh Phạm Huấn.
Hôm qua, anh Nhất Tuấn nói sẽ chuyển bài thơ đến chị Minh Hà - vợ anh Phạm Huấn. Ô hay, cái vòng quay thời gian đã tạo nên mối ân tình huyền diệu giữa những tấm lòng mang ơn chữ nghĩa.
Mà chữ nghĩa cũng lạ, có gì đó rất quen quen giữa 2 bài thơ: Thăm Người Lính Cao Nguyên (Nhất Tuấn - 1964) và chiều trên cao nguyên (Cao Nguyên - 2004). Bốn mươi năm, lịch sử chuyển dịch qua mấy chặng đường, mà chữ nghĩa vẫn một mạch đi:
Đây có những người trai/Của núi rừng đất đỏ ngày xưa, nay nghe gió reo lời hát/ngỡ tiếng bạn về/từ cõi trăm năm
Một Mở / Một Kết - Hai tâm hồn đồng điệu viết một tình khúc chứa cả bi và tráng của một thời mình đi qua trên vùng đất còn da diết nhớ:
Thăm Người Lính Cao Nguyên Chiều muộn, lên rừng núi Thăm anh lính cao nguyên Mây đồi xa giăng khói Chìm dần trong mưa đêm Đây có những người trai Của núi rừng đất đỏ Ba lô nặng trĩu vai Từng hành quân gian khổ Hết ở “Pla-tô J” Lại sang miền “Dak-sut” Bụi nhòa bộ treillis Thân run trong giá buốt Vì dân anh diệt cộng Nào sá gì lầm than Chết cho mọi người sống Đem thân giữ giang san Đêm nay mưa rừng bay Thăm nhau trong chốc lát Ta cùng tay nắm tay Tìm vui trong điệu hát Rồi thanh bình trở lại Có những người em thơ Chờ anh về tâm sự Cho trọn niềm ước mơ Nhất Tuấn (“Truyện Chúng Mình” I. 1964)
chiều trên cao nguyên
chiều trên cao nguyên gió reo lời hát ngỡ tiếng bạn về từ cõi trăm năm bạn từng một thời trong đêm nước mắt mời rượu tiễn người vào đất lạnh căm! chiều trên cao nguyên sương mù rớt vội quyện phấn thông vàng khỏa dấu chân quen lòng ta đi qua từng con dốc sỏi trên đường về làng nỗi nhớ gọi vang! chiều trên cao nguyên giăng hàng phố mới đêm ta về đâu tìm lối trăng xưa lối chờ, lối đợi hoa lá giao mùa chừ xa vời vợi gót hồng đón đưa! Cao Nguyên (tháng ba 2004)
Cám ơn anh Nhất Tuấn, nhờ giòng thơ anh, tôi có thêm một mối ân tình.