Đây không phải là "thung lũng hồng " của Đà Lạt - cái thung lũng đẹp và thơ mộng, đã có biết bao lời thơ, tiếng hát nói về nó. Thung- lũng- hồng mà tôi nói ở đây, đối với tôi là một địa danh buồn, mãi mãi buồn. Ba chữ THUNG LŨNG HỒNG được viết bằng sơn xanh màu lá trên một mảnh kim loại xám, được dựng ở ven đường Liên Tỉnh Lộ 7 ( vùng Cheo Reo /Phú Bổn ). Khi thấy cái địa danh này, trong thoáng chốc tôi đã quên đi cái vùng lửa từ phía sau đang cuộn tới bén gót chân đoàn người di tản từ cao nguyên xuống đồng bằng - họ đi tìm Sống - vào những ngày cuối tháng 3/1975. Thung-lũng-hồng, một ngữ âm buồn mà đẹp, một chất giọng thơ nẩy lên từ vùng đất chết, đã đẩy tôi đến một nghịch thường : thi vị hóa một hiện trường đầy máu và nước mắt của thân quyến tôi, của bạn bè tôi. Phải chăng đó là nét bi tráng? Một tấu khúc toàn những vọng âm buồn nổi lên trên cái nền nhạc Jazz cuồn cuộn... Những giòng thơ tôi viết từ hiện trạng đó, bây giờ đọc lại, lòng vẫn còn nao nao xúc động - một xúc động nghẹn ngào - khi nét mặt bạn tôi hiện lên rõ nét, mà nó thì mãi mãi nằm xuống trên thung lũng buồn. Để còn mãi thấp thoáng trong ký ức tôi những giòng nước mắt.
thung lũng hồng Trưa đong đầy nắng Hạ đi qua thung lũng hồng nơi đây vùng đất lạ sao nghe buồn mênh mông bên trái - những cánh đồng đạn cày, bom gieo hạt bên phải - giòng sông Ba với đôi bờ xơ xác vách núi cao dựng đứng bờ vực thăm thẳm sâu xác người vắt lơ lửng dọc hai bên thành cầu bầy chiến xa quay đầu đạn cày tung vách đá rừng núi bỗng đổi màu hồng hoang ngày tháng Hạ lửa trào lên cuồn cuộn đốt cháy thung lũng hồng bạn bè vừa ngã xuống ta rơi vào hư không !