Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 66176 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên
Laura Ingalls Wilder

Chương 25

Đã tới lúc sẵn sàng cắt lúa mì.

Hằng ngày bố ra thăm đồng. Hằng đêm bố nói về vụ lúa và cho Laura coi một vài bông lúa dài với những hạt lúa chắc nịch. Những hạt lúa no tròn nằm dính cứng trong lớp vỏ trấu. Bố bảo thời tiết thật hoàn hảo cho lúa chín.

Bố nói:

- Cứ giữ đúng như vầy thì tuần sau mình sẽ khởi sự cắt lúa.

Thời tiết rất nóng. Trời như cao hơn, mỏng ra và chỉ nhìn cũng thấy bốc nóng. Không khí như những lớp sóng dâng lên khắp đồng cỏ tựa đồng cỏ là một lò bếp nóng. Trong lớp, đám trẻ le lưỡi thở hổn hển không khác lũ rắn mối và trên các vách dính đầy nước trái cây.

Sáng thứ bảy, Laura theo bố ra thăm đồng lúa mì. Lúa đã cao gần ngang với bố. Bố nhấc cô ngồi lên vai để có thể nhìn thấy những ngọn lúa nặng chĩu uốn cong. Cả cánh đồng hiện ra màu vàng xanh.

Trong giờ ăn trưa, bố nói với mẹ về đồng lúa. Bố chưa từng thấy một mùa lúa như thế. Mỗi mẫu phải được bốn mươi thùng và giá lúa đang là một đôla một thùng. Vậy là họ giàu rồi. Đây là một vùng quê kì diệu. Họ sắp có mọi thứ mà họ cần. Laura lắng nghe và nghĩ bây giờ thì bố sẽ có đôi ủng mới.

Cô ngồi quay về phía khung cửa mở và nắng xuyên qua đó. Nắng giống như đang bị một cái gì đó làm mờ đi. Nó cứ mờ thêm tới nỗi như không còn nắng nữa.

Mẹ nói :

- Em tin là sắp có bão.

Bố vội đứng lên bước ra cửa. Một trận bão có thể phá hư lúa mì. Bố quan sát rồi bước hẳn ra ngoài.

Anh sáng có vẻ rất lạ. Giống hệt như ánh sáng thay đổi trước một trân bão. Những không khí không bị dồn nén như trước lúc có bão. Laura cảm thấy sợ mà không biết vì sao.

Cô chạy ra chỗ bố đang đứng nhìn lên trời. Mẹ và Mary cũng chạy ra và bố hỏi :

- Em thấy đó là gì, Caroline ?

Một đám mây đang che khuất mặt trời. Đám mây không giống bất kỳ đám mây nào mà mọi người từng thấy từ trước. Nó giống như một cụm tuyết những rất lớn, mỏng manh và chói sáng. Ánh sáng dọi qua từng mảnh nhỏ lấp lánh.

Trời đứng gió. Có đứng im lìm và bầu không khí nóng không xao động nhưng mép đám mây lan trên bầu trời nhanh hơn gió. Lông cổ Jack dựng đứng lên hết. Lập tức nó sủa lên đám mây một tiếng khủng khiếp, một tiếng vừa như gầm gừ và như rên rỉ.

Bốp !

Một cái gì đập trên đầu Laura và rơi xuống đất. Cô nhìn xuống và thấy một con châu chấu cực lớn so với những con châu chấu mà cô từng thấy. Rồi hàng loạt châu chấu màu nâu kếch sù rơi xuống xối xả khắp xung quanh, đập mạnh trên đầu, trên mặt, trên các cánh tay cô. Chúng rơi xuống lộp độp như một trận m7 đá.

Đám mây là một đám châu chấu dồn tụ lại. Đám mây chính là châu chấu. Thân hình chúng che khuất mặt trời và tạo thành một vùng tối. Những chiếc cánh mỏng mở rộng tỏa sáng lấp lánh. Tiếng đập cánh rào rào của chúng lan khắp vùng và tiếng va chạm các chúng vào mặt đất và vào ngôi nhà giống như tiếng của một trận mưa đá dữ dội.

Laura cố xua chắn chúng, nhưng chúng vẫn bám vào áo, vào da cô. Chúng nhìn cô bằng những cặp mắt lộ ra và đảo đầu lia lịa. Mary kinh hoàng vùng chạy vào nhà. Châu chấu bao kín mặt đất không còn chừa một mảnh trống nhỏ nào để mọi người đặt chân. Laura bước đạp lên chúng, xéo chúng lầy nhầy dưới bàn chân.

Mẹ chạy đi đóng sập tất cả các cửa sổ xung quanh nhà. Bố đứng ngay trong khung cửa ra vào và nhìn ra. Laura và Jack đứng bên cạnh bố.

Châu chấu từ trên trời lao xuống chất đầy nhung nhúc khắp mặt đất. Những chiếc cánh dài của chúng gấp lại và ngựa c83ng chân mạnh mẽ của chúng đưa chúng phóng đi mọi phía. Không khí vang động tiếng cánh vù vù và mái nhà bị va đập ầm ĩ như dưới một cơn bão kèm theo mưa đá.

Rồi Laura nghe thấy một tiếng động khác, một tiếng động lớn hợp thành bởi hàng loạt ngựa tiếng gặm cạp và nhai nghiến li ti.

Bố bỗng kêu lên :

- Lúa mì !

Bố tuôn ra cửa sau và chạy thẳng về đồng lúa mì.

Đám châu chấu đang ăn lúa mì. Bình thường không thể nghe rõ tiếng nhai của một con châu chấu trừ phi cho nó một cọng cỏ và lắng nghe thật kĩ. Nhưng lúc này có hàng triệu triệu con châu chấu đang ăn và tiếng nhai nghiến của hàng triệu triệu chiếc hàm nổi lên thật rõ.

Bố đang chạy ngược về chuồng ngựa. Qua ô cửa sổ, Laura thấy bố thắng Sam và David vào xe. Bố lôi đống cỏ dơ từ đống phân bón lên thùng xe cực nhanh. Mẹ chạy ra mang theo một chiếc nĩa tới giúp bố. Rồi bố lái xe chạy ra đồng và mẹ chạy theo sau xe.

Bố đánh xe chạy vòng quanh đồng lúa liệng xuống những đống cỏ nhỏ rải rác trên lối đi. Mẹ cúi xuống từng đống một rồi từ đó một cụm khói bay lên và tỏa rộng. Mẹ đốt đống này qua đống khác. Laura nhìn cho tới khi một vùng khói dầy che khuất cả cánh đồng cùng với bố mẹ và cỗ xe.

Châu chấu vẫn tiếp tục rớt xuống từ trên trời. Ánh sáng vẫn nhạt nhòa vì châu chấu còn phủ kín mặt trời.

Mẹ đã quay về nhà và vào trong gian chái đóng kín cửa lại, cởi bỏ giũ hết châu chấu bám ra giết đi. Mẹ đã đốt lửa quanh khắp đồng lúa mì. Khói từ những đống lửa này có thể sẽ ngăn không cho châu chấu tới ăn lúa.

Mẹ cùng Laura và Mary dều im lặng trong căn nhà đóng kín ngột ngạt. Carrie khóc thét lên ngay cả khi đã được mẹ ôm trong tay. Bé khóc đòi ru ngủ . Phía ngoài các bức vách, tiếng châu chấu nghiến cạp vẫn vang lên.

Rồi bóng tối tan dần. Mặt trời lại chiếu sáng. Khắp mặt đất là những đám châu chấu đang trườn bò, phóng nhảy. Chúng đang ăn tất cả những chồi cỏ ngắn mềm trên đồi. Những vùng cỏ cao trên đồng đã bị bẻ cong hoặc ngã gục.

Laura nhìn xuống qua ô cửa sổ và nói :

- Ô, coi kìa !

Châu chấu đang ăn những ngõn liễu. Những chùm lá liễu chỉ còn là những chồi nhánh gầy guộc trơ trụi giơ ra. Châu chấu bu trên các cành liễu như những tảng băng dóng cục lại và ăn sạch lá.

- Chị không muốn nhìn thêm nữa.

Mary nói rồi quay đi khỏi cửa sổ. Laura cũng không muốn nhìn thêm nhưng cô không thể không nhìn.

Lũ gà mái tỏ ra rất thích thú. Hai con gà mái và bầy gà con lóng ngóng đang thả sức chộp bắt châu chấu. Chúng vươn dài cổ phóng đuổi sát phía sau những con châu chấu và táp. Mỗi khi vươn cổ ra là chúng tóm được một con châu chấu. chúng có vẻ ngạc nhiên và cứ vươn cổ ra chạy đi khắp mọi phía.

Mẹ nói :

- Được, mình khỏi phải mua thức ăn cho gà. K có cái nào thua lỗ lớn nào lại không đem lại một cái lợi nhỏ.

Những luống rau xanh trong vườn đều rũ xuống. Khoai tây, cà rốt, củ cải đường và các thứ đậu dều bị ăn sạch. Những lá bắp dài bị ăn chỉ còn lại cuống lá và những chùm bông cùng những chiếc bắp non trong lớp bẹ xanh bị rơi xuống phủ đầy châu chấu.

Không ai có thể làm được gì để ngăn chặn những điều đó.

Khói vẫn che kín đồng lúa. Thỉnh thoảng Laura nhìn thấy bố thấp thoáng qua lại trong đó. Bố khơi những đống lửa đang âm ỉ cháy cho khói bốc lên dầy hơn để lại che khuất cả bố.

Tới giờ đi đón Spot, Laura mang giầy, vớ và choàng thêm chiếc khăn sam. Spot đang đứng trong một đoạn suối Plum cạn lắc lắc người và ve vẩy đuôi. Bầy bò đi một cách buồn nản xuống phía bên kia căn nhà hầm cũ. Laura chắc rằng chúng không thể nào gặm nổi đám cỏ dầy đặc châu chấu như thế. Còn nếu châu chấu ăn hết cỏ thì bầy bò sẽ chết đói.

Châu chấu bám đầy trên váy, áo và khăn san của cô. Cô chỉ phủi chúng không cho bám trên mặt và hai bàn tay. Giầy của cô và móng chân của Spot xéo rau ráu trên những con châu chấu.

Mẹ choàng một chiếc khăn san đi ra ngoài vắt sữa. Mẹ mang theo một miếng vải để phủ thùng sữa nhưng hai mẹ con không thể phủ kín thùng khi vắt sữa. Mẹ phải dúng một chiếc ly thiếc vợt những con châu chấu rơi vào sữa.

Châu chấu theo hai mẹ con ùa vào nhà. Quần áo của hai đều đầy châu chấu. Một số nhảy lên lò bếp nóng mà Mary đang lo nấu bữa tối. Mẹ phải phủ kín các món ăn cho tới khi xua ra và chà hết những con châu chấu. Mẹ quét xác châu chấu dồn lại xúc đổ vào lò bếp.

Bố trở về nhà chỉ đủ ăn xong bữa tối trong lúc Sam và David ăn xong bữa của chúng. Mẹ không hỏi han về điều đã xảy ra trong đồng lúa mì. Mẹ chỉ mỉm cười và nói :

- Đừng lo, Charles ! Chúng mình luôn xoay sở được.

Bố thấy khé cổ và mẹ nói :

- uống thêm một ly trà sữa đi, Charles. Nó sẽ giúp cho khói không làm anh bị khé cổ.

Uống xong ly trà, bố lại quay ra đồng lúa mì cùng với những đống cỏ khô và phân bò khác.

Nằm trên giường, Laura và một vẫn nghe rõ tiếng cánh vỗ rào rào cùng với tiếng nhai nghiến. Laura cảm thấy những cẳng châu chấu đang bám vào người cô. Trên giường không có châu chấu, nhưng cô không thể rũ bỏ nổi cảm giác bị cào xước trên má, trên tay. Cô nhìn thấy trong bóng tối những cặp mắt châu chấu lồi ra và cảm thấy những móng chân của chúng đang trườn bò cho tới khi cô ngủ thiếp đi.

Bố không có mặt ở dưới nhà vào buổi sáng hôm sau. Suốt đêm bố đốt lửa để giữ cho khói luôn phủ kín đồng lúa mì và bố không về ăn sáng. Bố vẫn đang làm việc.

Toàn thể đồng cỏ đổi khác hẳn. Cỏ không còn gợn sóng mà đổ rạp thành luống. Mặt trời vươn lên khiến khắp đồng cỏ lởm chởm bóng của những khóm cỏ cao chồng chéo lên nhau.

Hàng liễu hoàn toàn xơ xác. Những bụi mận chỉ còn một vài chồi mận treo lủng lẳng trên những cành trụi lá. Tiếng động gặm nhấm cạp nghiến của lũ châu chấu vẫn tiếp tục vang lên.

Buổi trưa bố lái xe ra khỏi vùng khói hun. Bố đưa Sam và David vào chuồng và bước chầm chậm về nhà. Mặt bố nám khói đen kịt còn hai mắt bố thì đỏ hoe. Bố treo mũ lên chiếc móc phía sau cửa ra vào và ngồi xuống bên bàn ăn.

Bố nói:

- Vô ích, Caroline ! Khói không ngăn nổi chúng. Chúng rơi thẳng từ trời xuống và phóng nhảy từ mọi hướng vào. Lúa mì đang rũ hết rồi. Chúng cắt ngang giống như một chiếc phảng và ăn sạch hết, kể cả rơm.

Bố tì khuỷu tay lên mặt bàn và úp mặt vào hai bàn tay. Laura và Mary ngồi im. Chỉ riêng bé Carrie ngồi trên chiếc ghế cao khua chiếc muỗng ầm ĩ và đưa bàn tay nhỏ xíu về phía ổ bánh. Bé quá nhỏ nên chưa hiểu gì.

Mẹ nói :

- Đừng nghĩ ngợi nữa, Charles ! mình đã qua nhiều lúc khó khăn hơn rồi mà.

Laura nhìn xuống đôi ủng vá của bố dưới gầm bàn và cô thấy nghẹn đau trong họng. Bây giờ bố không thể có ủng mới.

Hai bàn tay của bố không còn úp vào mặt mà cầm lấy dao và nĩa. Bộ râu của bố mỉm cười nhưng mắt bố không sáng lên. Chúng buồn bã và đờ đẫn.

Bố nói:

- Đừng lo, Caroline, mình sẽ ráng hết sức và mình sẽ qua khỏi bằng một cách nào đó.

Lúc đó Laura bỗng nghĩ tới món nợ căn nhà mới chchu7tra3 được. Bố đã hứa trả hết món nợ này vào lúc bố gặt lúa.

Đó là một bữa ăn lặng lúc và khi bữa ăn chấm dứt, bố nằm luôn trên nền nhà, ngủ thiếp đi. Mẹ luồn một chiếc gối xuống dưới đầu bố và đưa một ngón tay lên môi ra dấu nhắc Laura và Mary im lặng.

Các cô đưa bé Carrie vào phòng ngủ và giữ cho bé im lặng với những con búp bê giấy. Chỉ có một thứ tiếng động duy nhất là tiếng châu chấu đang ăn.

Ngày qua ngày đám châu chấu tiếp tục ăn. Chúng ăn hết lúa mì, lúa mạch. Chúng ăn hết những thứ có màu xanh, tất cả rau trong vườn và cỏ ngoài đồng.

Laura hỏi :

- Ô, bố, lũ thỏ sẽ ra sao ? Và những con chim tội nghiệp nữa ?

Bố nói:

- Hãy nhìn xung quanh, Laura.

Lũ thỏ không còn đó. Đám chim nhõ vẫn lẩn quẩn trên những ngọn cỏ cũng vắng bóng. Những con chim còn ở lại thì đang ăn châu chấu. Và bầy gà gô trên đồng cỏ cũng vươn cổ dài đang chộp châu chấu.

Ngày chủ nhật tới, bố cùng Laura và Mary đi bộ tới dự buổi học ngày chủ nhật. Nắng chói và quá nóng nên mẹ bảo mẹ phải ở nhà với Carrie còn bố để Sam và David nghỉ lại trong chuồng có bóng mát.

Đã lâu không có mưa nên Laura có thể bước trên nhưng hòn đá khô băng ngang suối Plum. Khắp cánh đồng trơ trụi và sậm nâu. Hàng triệu châu chấu màu nâu bay rào rào sát mặt đất. Khắp nơi không còn một thứ màu xanh trong tầm mắt.

Laura và Mary hất phủi châu chấu bằng mọi cách. Khi các cô tới nhà thờ, những con châu chấu nâu bám đầy trên áo váy. Các cô kéo vạt áo rũ văng chúng xuống trước khi bước vào nhà thờ, Nhưng dù các cô hết sức cẩn thận, những con châu chấu vẫn nhả những chất nước lá thuốc trên các tấm áo chủ nhật đẹp nhất của các cô.

Không thứ gì tẩy sạch nổi những vết dơ khủng khiếp này. Các cô bắt buộc phải mặc những chiếc áo đẹp nhất với những chấm dơ màu nâu.

Nhiều người trong thị trấn đang chuẩn bị về miền đông. Christy và Cassie phải ra đi. Laura chào tạm biệt Christy còn Mary chào tạm biệt Cassie, hai người bạn thân nhất của các cô.

Các cô không tới trường nữa. Các cô phải giữ giày lại cho mùa đông và các cô không thể chịu nổi đạp chân trần trên những con châu chấu. Vả lại, khóa học cũng sắp chấm dứt và mẹ bảo mẹ sẽ dạy các cô qua mùa đông để các cô không bị tụt lớp khi trường học mở cửa lại vào mùa xuân tới.

Bố đi làm cho ông Nelson để được sử dụng cây cày của ông ấy. Bố bắt đầu cạy khu đồng lúa mì trơ trụi để chuẩn bị sẵn sàng trồng lúa mì ở đó vào năm tới.

<< Chương 24 | Chương 26 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 274

Return to top