Alice sững sốt nhìn tôi, đôi mắt mở tròn trong kinh hãi.
- Không! Không! KHÔNG! – Edward gầm lên, và như một tia chớp, anh đã sừng sững xuất hiện trở lại trong căn phòng. Anh hiện ra ngay trước mặt tôi, trước khi tôi kịp chớp mắt, và rồi anh cuối xuống nhìn tôi trân trối, gương mặt nhăn nhó vì giận dữ - Em có bị làm sao không vậy? – Anh thét lên - Bộ em mất trí rồi hả??
Tôi co rúm người lại như một phản ứng tự nhiên, đưa hai tay lên bịt chặt tay lại.
- Uhmm, Bella – Alice xen vào, giọng nói đong đầy lo lắng – Mình không nghĩ là mình đã sẵn sàng làm điều đó. Mình cần phải chuẩn bị…
- Bạn đã hứa rồi mà – Tôi nhắc lại cho cô bạn nhớ, hậm hực nhìn qua cánh tay của Edward.
- Mình biết, nhưng mà… Mình nói thật đấy, Bella! Mình không biết cách nào để không lỡ đà hại chết bạn.
- Bạn làm được mà – Tôi động viên cô bạn – Mình tin bạn.
Bên cạnh tôi, Edward lại gầm gừ trong cơn thịnh nộ
Alice lắc đầu quầy quậy, gương mặt tái mét không còn một hột máu.
- Bác sĩ Carlisle ? – Tôi quay sang nhìn ông.
Edward giữ cứng lấy mặt tôi, buộc tôi phải nhìn anh. Tay kia, anh vung về bác sĩ Carlisle, lòng bàn tay hướng về phía ông.
Nhưng bác sĩ vẫn phớt lờ động tác đấy của anh.
- Tôi có thể thực hiện điều đó – Ông trả lời câu hỏi của tôi. Tôi ước sao cho mình có thể đọc được cảm xúc của ông lúc này – Cháu sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào về khả năng tự chủ của tôi.
- Tốt quá – Tôi hy vọng ông có thể hiểu được những gì tôi muốn nói; torng tình trạng quai hàm của tôi đang bị Edward giữ cứng như thế này, phát âm cho rõ ràng một từ nào đó, thật khó làm sao.
- Khoan đã – Edward gầm ghè qua kẽ răng – Không thể thực hiện điều đó ngay bây giờ được.
- Không có lý do gì để không làm điều đó ngay bây giờ - Tôi vặn lại, giọng nói thoát ra khỏi cửa miệng hoàn toàn bị biến âm.
- Anh có thể nghĩ ra được vài lý do đấy.
- Tất nhiên là anh nghĩ ra được rồi – Tôi trả lời một cách gắt gỏng - Giờ thì hãy buông em ra.
Edward buông tay, rồi anh khoanh hai tay lại trước ngực.
- Chỉ cần hai giờ đồng hồ nữa thôi, bố em sẽ đến đây tìm em đấy. Anh sẽ không qua mặt bố em, để rồi cả đội cảnh sát phải vào cuộc đâu.
- Ôi, cả ba người - bất giác tôi cau mày.
Đây vẫn là vấn đề đau đầu nhất. “Ngài” Charlie, “bà” Renée. Giờ sẽ còn thêm cả “cậu” Jacob nữa. Những người tôi sẽ đánh mất, những người tôi sẽ làm tổn thương. Ước gì có một cách nào đó mà chỉ có tôi là kẻ duy nhất phải hứng chịu mọi nỗi đau thương; và tất nhiên, tôi cũng hiểu được rằng làm gì còn có cách nào.
Nhưng cuộc sống con người đúng nghĩa của tôi sẽ càng làm cho mọi người khổ sở hơn mà thôi. Sự gần gũi của tôi sẽ đặt bố vào vòng nguy hiểm. Sự thân thiết của tôi sẽ kéo Jake vào vực thẳm của hiểm nguy khi dẫn dụ kẻ thù của cậu xâm nhập vào vùng đất mà chắc chắn cậu sẽ đứng ra bảo vệ. Và mẹ tôi – Tôi không thể liều lĩnh đến thăm mẹ cùng với một mớ hành trang nguy hiểm đến chết người như thế được.
Tôi là một kẻ có sức hút đặc biệt đối với các mối nguy hiểm, và tôi đã chấp nhận điều đó như một đặc điểm bẩm sinh về mình rồi.
Chấp nhận điều đó, tôi biết mình cần phải bảo vệ được chính mình và bảo vệ được những người mà mình thương yêu, ngay cả khi điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi không thể ở bên họ. Tôi cần phải có sức mạnh.
- Nếu vẫn còn giữ ý định sống kín đáo – Edward lên tiếng, vẫn giữ kiểu nói qua kẽ răng, nhưng hiện thời thì anh đang nhìn sang bác sĩ Carlisle – Con đề nghị chúng ta ngưng cuộc nói chuyện này ít nhất là cho đến khi Bella tốt nghiệp xong trung học và rời khỏi nhà chú Charlie.
- Một yêu cầu xác đáng đấy, Bella – Bác sĩ Carlisle nhìn nhận.
Tôi cố hình dung ra phản ứng của bố tôi khi bố thức dậy vào buổi sáng – sau tất cả những gì bố đã phải trải qua: từ sự ra đi của ông Harry vào tuần trước, cho tới vừa rồi là vụ trốn nhà không có lý do của tôi – và mới nhất là bất ngờ phát hiện ra chiếc giường của cô con gái rượu trống không. Bố tôi không đáng phải chịu như vậy. Chỉ còn phải chời đợi ít lâu nữa thôi, ngày tốt nghiệp trung học cũng không còn xa mấy.
Tôi bặm môi lại thật chặt.
- Em sẽ cân nhắc chuyện này.
Edward dịu xuống ngay thấy rõ. Đôi quai hàm của anh nới lỏng ra.
- Có lẽ anh nên đưa em về nhà – Anh đề nghị, giọng nói bây giờ đã bình tĩnh hơn, nhưng rõ ràng là đang hối thúc tôi rời khỏi nơi này - Ngộ nhỡ mà bố em thức dậy sớm thì sẽ không hay chút nào.
Tôi nhìn bác sĩ Carlisle:
- Sau khi cháu tốt nghiệp thưa bác sĩ?
- Cháu đã có lời hứa của tôi rồi đấy.
Tôi hít vào một hơi thật sâu, mỉm cười, quay sang Edward.
- Vâng. Anh hãy đưa em về đi.
Nhanh như cắt, Edward đưa tôi ra khỏi nhà trước khi bác sĩ Carlisle kịp hứa với tôi một điều gì khác. Lần này anh dẫn tôi đi theo lối cửa sau nên tôi không thể biết được trong phòng khách đã bị vỡ bể thứ gì.
Hành trình trở về nhà diễn ra trong yên lặng. Trong tôi tràn ngập cảm giác chiến thắng, có pha lẫn một chút tự mãn, cùngmột nỗi sợ đến ám ảnh; tất nhiên là thế rồi, nhưng tôi cố gắng không để cho đầu óc của mình “đi lạc” đến vùng “cấm địa” đó. Bây giờ nếu tôi cứ lo lắng đến nỗi đau - cả về thể chất lẫn tinh thần – thì sẽ không có lợi cho bản thân chút nào, vậy nên tốt nhất là đừng nghĩ đến nó nữa. Chuyện gì phải đến, tất sẽ đến.
Cứ thế Edward phóng thẳng đến nhà tôi, không một lần dừng lại. Rồi anh nhảy phóc qua cửa số chỉ trong vòng… chưa đầy nửa giây. Torng căn phòng bé nhỏ của tôi, anh khẽ gỡ đôi tay của tôi đang ôm quanh cổ anh, nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống giường.
Có lẽ tôi cũng nắm được phần nào suy nghĩ của anh lúc này, nhưng biểu hiện của anh khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Thay vì nộ khí xung thiên như vừa rồi, anh lại có vẻ như đang tính toán. Anh cứ đi tới đi lui trong căn phòng tối om om, còn tôi thì nhìn theo với mối nghi ngờ càng lúc càng lớn dần
-Anh có đang suy tính điều gì đi chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua gì đâu- Tôi lên tiếng ‘’đánh động’’.
-Suỵt. Anh đang suy nghĩ.
-Ôi trời ơi- Tôi rên rỉ và gieo mình xuống giường, kéo cái mền lên quá khỏi đầu.
Không gian vẫn chìm trong êm ả, rồi rất đột ngột, anh kéo cái mền xuống để có thể trông thấy tôi. Không rõ anh đã nằm xuống bên cạnh tôi tự lúc nào. Một cách dịu dàng, anh vuốt mấy lọn tóc vướng trên má tôi xuống.
-Nếu em không thấy bực bội, anh mong em đừng giấu gương mặt của mình đi như thế. Anh đã sống không có gương mặt ấy đến xanh xao cả cõi lòng rồi. Bây giờ…hãy nói cho anh nghe đi.
-Nói…gì cơ? – Tôi hỏi lại một cách miễn cưỡng.
-Giả như em sẽ có được một thứ mà em luôn ao ước có được trong cuộc đời này, thứ gì cũng được, thì đó sẽ là gì nhỉ?
Tôi cảm nhận rất rõ rang trong đôi mắt của mình đang đầy ắp những hoài nghi.
- Anh.
Edward lắc đầu quầy quậy, ra dáng sốt ruột lắm.
- Thứ gì mà em chưa có ấy.
Tôi không biết là anh đang cố gắng đẩy tôi đi tới đâu, bời thế cho nên tôi phải suy nghĩ thật kỹ càng trước khi trả lời. Tôi cần phải đề cập đến điều gì mà tôi vừa mong mỏi, nhưng đồng thời lại không bao giờ có thể xảy ra mới được. Đúng rồi, như vậy là chắc ăn nhất.
- Em mong…bác sĩ Carlisle sẽ không phải làm điều đó. Em mong là chính anh sẽ biến đổi em.
Vô cùng thận trọng, tôi quan sát thật kỹ gương mặt của anh, chờ đợi một cơn thịnh nộ nơi anh, cơn thịnh nộ mà tôi đã từng chứng kiến ở anh. Nhưng sao… lạ quá, tôi ngạc nhiên, anh chẳng hề thay đổi thái độ. Gương mặt ấy vẫn đang tư lự, đăm chiêu, và có vẻ như vẫn còn mải mê tính tính toán toán gì đó lung lắm.
- Để có được điều đó, em sẵn sàng đánh đổi điều gì?
Trời ơi, thật không dám tin vào tai mình nữa. Tôi trố mắt nhìn gương mặt điềm tĩnh kia một cách ngớ ngẩn và buột miệng đáp:
-Bất cứ điều gì cũng được.
...Tôi đã không kịp suy nghĩ cho chín chắn…
Edward kẽ mỉm cười, rồi anh bặm môi lại:
-Năm năm?
Thật chẳng khác chi như sét đánh ngang tai, mặt tôi ngay lập tức nhăn nhúm bởi bị kẹp giữa thất vọng và sợ hãi.
-Em vừa bảo bất cứ điều gì cũng được kia mà.- Anh trích dẫn lại lời tôi.
-Vâng, nhưng mà…anh sẽ dùng thời gian để tìm cách tránh né điều đó. Việc liền tay thì không chậm trễ, em không muốn để lỡ mất cơ hội. Vả lại, cuộc đời của một con người đúng nghĩa chỉ toàn gặp phải những hiểm nguy mà thôi…ít ra là đối với em. Vậy nên bất cứ điều gì cũng được, trừ điều đó.
Anh cau mày.
- Ba năm?
- Không!
-Chẳng lẽ điều em đạt được chẳng đáng giá một chút nào hay sao?
Bất giác tôi ngẫm lại mình, tôi cần điều đó biết bao nhiêu.
Nhưng tốt hơn hết là cứ phải giữ bộ mặt lạnh lùng, tôi thầm quyết định, không nên để cho anh biết là điều đó đối với tôi đáng quý biết nhường nào. Có như vậy thì tôi mới mong có lợi thế được.
.
-Sáu tháng?
Anh trợn tròn mắt:
-Ít quá, không được.
-Thế thì một năm – Tôi ‘’ngã giá’’ – Đó là giới hạn cuối cùng của em.
- Ít nhất cũng phải cho anh hai năm.
-Không có chuyện đó đâu. Em muốn có được điều đó năm em mười chín tuổi. Xấp xỉ hai mươi cũng không được. Nếu như anh có thể bất tử trong hàng số ‘’mười’’ thì em cũng phải như thế.
Edward ngẫm nghĩ điều đó mất cả phút đồng hồ.
- Thôi được. Chúng mình quên hết mấy cái giới hạn thời gian ấy đi. Nếu em muốn anh là người…thì em chỉ cần đồng ý một điều kiện thôi.
-Điều kiện ư?- Giọng nói của tôi ngang ngang – Điều kiện gì mới được cơ?
Đôi mắt của anh trở nên cẩn trọng, và rồi anh phát âm từng tiếng một, vô cùng chậm rãi:
-Chấp nhận kết hôn với anh trước đã.
Tôi nhìn chú mục vào anh chờ đợi…
-Được rồi. Thế phần gay cấn nhất là gì vậy, em chưa thấy?
Anh thở dài:
-Em làm anh tự ái quá, Bella. Anh đang cầu hôn em mà, thế mà em lại nghĩ rằng anh đang đùa.
- Edward, em xin anh nghiêm túc lại cho.
-Anh đang nghiêm túc một trăm phần trăm đây, Bella - Anh trân trối nhín tôi, gương mặt không hề có một chút dấu vết nào của sự đùa bỡn.
-Ôi, thôi được rồi. – Tôi trả lời, giọng nói run run một nỗi kích động –Em chỉ có mười tám tuổi.
-Ừm, nhưng mà anh đã gần một trăm mười tuổi rồi. Đã đến lúc anh cần phải ổn định cuộc sống.
Tôi quay mặt đi, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ tối tăm, cố hết sức kìm nén nỗi hoảng loạn trước khi nó bộc lộ ra cho anh biết.
-Edward, hiện thời, hôn nhân không phải là ưu tiên số một của em, anh có hiểu không? Nó giống như ‘’ nụ hôn của Giuda’’ dành cho mẹ và bố của em vậy.
-Cách dùng từ nghe mới hay làm sao.
-Anh hiểu em muốn nói gì mà.
Anh thở vào thật sâu.
-Xin đừng nói với anh rằng em sợ sự rang buộc – Giọng nói của anh đầy hoài nghi, và tôi hoàn toàn hiểu anh muốn ám chỉ đến điều gì.
-Không phải như vậy – Tôi nhẹ nhàng phản kháng – Em …sợ mẹ. Mẹ em sẽ ‘’ ca cho tắt bếp’’ luôn, nếu như em dám kết hôn trước ba mươi tuổi.
-Bởi vì mẹ muốn em trở thành một người bất tử hơn là muốn em kết hôn chứ gì, không biết đó là ý của em hay ý của mẹ em nữa – Anh bật cười một cách ranh mãnh.
-Anh đang giễu cợt em đấy.
-Bella, nếu như em cho rằng sự ràng buộc trong đời sống hôn nhân là hoàn toàn khác với việc đánh đổi linh hồn mình cho một cuộc sống bất tử của ma –cà-rồng…Anh lắc đầu – Nếu như em không đủ can đảm để kết hôn với anh, thì…
-Khoan đã – Tôi buộc lòng phải cắt ngang lời anh – Nếu em chấp nhận lời cầu hôn của anh thì sao? Nếu như em yêu cầu anh đưa em đến Vegas ngay bây giờ thì sao? Liệu em có thể trở thành ma-cà-rồng trong ba ngày được không?
Anh mỉm cười, những chiếc răng trắng muốt hiện ra lấp loáng trong đêm.
-Tất nhiên là thế rồi – Anh trả lời, hiển nhiên là anh đã bắt giò được tôi – Để anh đi lấy xe.
-Anh thật là xấu!- Tôi lầm bầm – Em sẽ cho anh mưới tám tháng.
-Nhất định rồi đấy nhé – Anh trả lời, miệng cười rộng đến tận mang tai – Anh thích điều kiện này.
-Được. Sau khi tốt nghiệp trung học xong, em sẽ nhờ bác sĩ Carlisle giúp em chuyện này.
-Tốt thôi, nếu như em thật sự muốn thế - Anh nhún vai, nụ cười lại càng rạng rỡ như một thiên thần.
-Anh đúng là…Tôi rên rỉ…một tên yêu quái xấu xa.
Anh bật cười khúc khích.
-Đó là lý do vì sao em không muốn kết hôn với anh ư?
Tôi lại rên rỉ thêm lần nữa.
Anh nghiêng người về phía tôi, trong đôi mắt bóng đêm của anh dường như đang âm ỉ một ngọn lửa vô hình; ngọn lửa ấy đã thiêu rụi toàn bộ sức tập trung ở nơi tôi.
-Cho anh biết đi, Bella! – Hơi thở dịu mát, thơm lừng của anh phả nhẹ vào mặt tôi.
Trong thời khắc ấy, tôi bỗng hoàn toàn quên mất động tác hít thở là như thế nào. Và khi đã phục hồi lại được hơi thở đầu tiên, tôi lắc đầu quầy quậy, cố xua tan cái bóng sương mịt mờ trong đầu.
-Phải chăng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn nếu như anh đã có thời gian chuẩn bị sẵn một chiếc nhẫn?
-Không! Không cần phải có nhẫn! – Tôi gần như là hét váng.
-Ôi giờ thì em đã chấp nhận rồi – Anh thì thào.
-Ơ…
-Bố em đã dậy rồi, anh phải đi thôi – Giọng nói của Edward chợt chùng xuống, ngậm ngùi.
Tim tôi như ngừng đập.
Trong một tích tắc ngắn ngủi, anh đã cảm nhận được cảm xúc của tôi.
-Liệu anh trốn trong tủ áo của em thì có trẻ con quá không?
-Không đâu – Tôi trả lời một cách gấp gáp – Anh hãy ở lại với em. Em xin anh đấy.
Edward mỉm cười, rồi mất dạng…
…Tôi chỉ còn lại một mình, run rẩy trong bóng tối, chờ ngài cảnh sát trưởng vảo kiểm tra. Bất giác tôi nghĩ đến Edward, anh biết chính xác mình đang làm gì, và tôi dám cược rằng tất cả những vẻ ngạc nhiên, sửng sốt hằn đầy những tổn thương ấy chỉ là một phần của màn kịch, mà tôi là khán giả duy nhất. Tất nhiên, tôi vẫn còn bác sĩ Carlisle làm ‘’ hậu chước’’, nhưng giờ thì tôi biết rằng mình đã có cơ hội được chính Edward biến đổi, tôi mong muốn điều đó biết dường nào. Anh hoàn toàn nắm được cái thóp đó, và anh đã ‘’ chơi xấu’’.
"Kéttt’’, cánh cửa phòng tôi đột ngột bật mở.
-Ồ, con chào bố.
-Chào Bella – Giọng nói của bố nghe thật lúng túng vì bị bất ngờ - Bố không biết là con đã thức.
-Vâng ạ. Con đang chờ bố dậy để con có thể đi tắm – Tôi bắt đầu ngồi dậy.
-Được rồi – Bố trả lời và đưa tay bật đèn. Tôi hơi chói mắt đôi chút trước nguồn sáng bất ngờ, và cố gắng rời mắt khỏi cái tủ - Bố con mình nói chuyện trước đã.
Thôi chết rồi, tôi không khỏi nhăn mặt. Tôi đã quên không hỏi Alice xem có ‘’ kế sách ‘’ nào hay không.
-Bố biết là con đang gặp rắc rối.
-Dạ, con hiểu.
-Ba ngày qua, bố như hóa điên. Bố từ đám tang của ông Harry trở về nhà thì con đã đi khỏi. Jacob chỉ nói với bố rằng con đi với Alice Cullen, và rằng nó nghĩ con đang gặp rắc rối. Con chẳng thèm để lại cho bố số điện thoại, và con cũng chẳng hề gọi về cho bố. Bố không làm thế nào để biết được là con đang ở đâu hay khi nào thì con sẽ trở về, mà cũng không biết là con có trở về hay không nữa. Con có nghĩ cho bố rằng…bố…- Bố tôi không thể hoàn tất được câu nói. Bố hít vào một hơi thật khó khăn rổi lại tiếp lời – Lần này, con có thể cho bố biết lý do vì sao bố không nên đưa con đến Jacksonville không?
Đôi mắt của tôi tối sầm lại. Đây là lời đe dọa, chứ còn gì? Thế thì…hai người cùng có thể chơi một trò chơi. Nghĩ rồi tôi đứng dậy, kéo chiếc mền lên quấn quanh người.
-Bởi vì con sẽ không đi.
-Chỉ một phút thôi, thưa ‘’ cô’’.
-Bố ơi, con sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tất cả những gì mình đã làm, bố có thể nhốt con ở nhà bao lâu cũng được. Con cũng sẽ làm việc nhà, giặt quần áo và rửa chén cho tới khi nào bố nghĩ là con đã nhận được một bài học đích đáng. Cong cũng biết bố hoàn toàn có quyền bắt con dọn ra khỏi nhà nữa…Nhưng bố ơi, con sẽ không đến Florida đâu.
Gương mặt của bố chuyển sang màu đỏ ửng. Bố hít vào một hơi thật sâu trước khi lên tiếng đáp lại.
-Con có thể giải thích cho bố biết là con đã đi đâu không?
Thật là khốn khổ.
-Dạ…chuyện khẩn cấp lắm bố.
Bố nhướng mày lên, chờ đợi một lời giải thích xác đáng của tôi.
Tôi hít vào đằng miệng một hơi thật đầy, phồng cả răng má, rồi thổi ra thật mạnh.
-Bố ơi, con không biết phải kể với bố như thế nào. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Ông nói gà, bà nói vịt. Mọi thứ cứ rối beng cả lên, khong còn có thể kiểm soát được nữa.
Bố vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đôi mắt nheo nheo nhìn xoáy vào tôi đấy ắp những nghi ngờ.
-Bố biết không, Alice kể với Roslie rằng con đã lao đầu ra khỏi vách đá…-Tôi cố gắng thanh minh thanh nga, nỗ lực ‘’ bò’’ càng gầng đến sự thật chừng nào thì càng tốt chừng nấy, để cho cái ‘’ năng lực’’ nói dối dở tệ của tôi không hủy hoại đi mất cái ‘’ lý do chính đáng ‘’ kia, nhưng mà…nhìn đôi mắt của bố đang trố ra như thế kia.. .Có lẽ là bố-không-biết-gì-về-chuyện-vách-đá.
Thật là khốn khổ. Tự dưng toàn thân của tôi lại lạnh toát.
-A, hì hì, hình như con chưa kể với bố chuyện gì đó – Tôi tiếp tục giãi bày – Không có chuyện gì đâu bố. Chỉ là chuyện vớ vẩn thôi, con đi bơi với Jake đó bố. Nhưng mà rồi Rosalie kể với Edward, anh ấy rất buồn. Cách chị ấy biểu đạt giống như con có ý định tự tử hay là làm một điều gì đó dại dột đại loại như vậy. Anh ấy không chịu trả lời điện thoại, vậy nên Alice ‘’ lôi’’ con tới…Los Angeles, để giải thích trực tiếp.
Tôi nhún vai, hy vọng cú lỡ miệng vừa mới rồi của mình không bị bố chú ý để bố có thể quên đi lời giải thích khá sáng tỏ kia.
Gương mặt của ngài cảnh sát trưởng đông cứng lại:
- Con đã từng muốn tự tử hả, Bella?
-Dạ không, không có chuyện đó đâu bố. Chỉ là con chơi với Jake thôi. Trò chơi tìm cảm giác mạnh ấy mà bố. Trẻ con ở La Push chơi trò đó suốt. Như con đã nói rồi, chuyện không có gì cả.
[font="]Giờ thì gương mặt của ngài cảnh sát trưởng đã tăng nhiệt độ - từ đông cứng trở nên hừng hực lửa nộ.
-Thế thì có liên quan gì đến tên Edward Cullen kia? – ‘’Ngài’’ quát váng lên – Nó là đứa đã bỏ rơi con, không thèm liên lạc với con lấy nửa lời kia mà…
-Lại là hiểu lầm nữa đấy bố ạ - Tôi cắt ngang lời của ngài cảnh sát trưởng.
Gương mặt của ‘’ ngài’’ tức thì giãn ra.
-Nghĩa là bây giờ nó lại quay về đây à?
-Con không rõ kế hoạch chính xác là như thế nào. Con nghĩ là gia đình Cullen sẽ ở đây luôn.
Ngài cảnh sát trưởng lắc đầu, tĩnh mạch trước trán bắt đầu co nở.
-Bố muốn con tránh xa nó ra, Bella. Bố không tin nó. Nó đã không tốt với con. Bố sẽ không cho phép nó làm con sống dở chết dở như vậy nữa đâu.
-Vâng – Tôi đáp sẵng.
Chợt ngài cảnh sát trưởng ngả người ra sau.
-Ôi trời ơi – ‘’ Ngài’’ kêu lên, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
-Chắc con sẽ khổ sở lắm.
-Vâng – Tôi nhìn thẳng vào mắt bố - Ý con muốn nói là ‘’Dạ, con sẽ dọn ra khỏi nhà’’.
Đôi mắt của bố lại có dịp mở to hơn bao giờ hết, gương mặt bố bắt đầu chuyển sang màu cánh gián. Sự kiên quyết nơi tôi chợt dao động, lòng tôi bỗng ngập tràn nỗi xót xa và lo lắng cho sức khỏe của bố. Bố đâu có trẻ hơn ông Harry…
-Bố ơi, con không muốn dọn ra khỏi nhà đâu – Tôi cố nói bằng một giọng mềm mỏng – Con yêu bố lắm. Con biết rằng bố lo lắng cho con, nhưng bố cần phải tin con, bố ơi. Nếu bố thật lòng muốn con sống ở đây, bố hãy bỏ qua cho Edward, nha bố. Mà bố có còn muốn con sống ở đây với bố nữa không?
-Thật chẳng hợp lý chút nào cả, Bella. Con thừa biết là bố muốn con ở đây với bố mà.
-Vậy thì bố hãy vui vẻ trở lại với Edward nhé, bời vì anh ấy sẽ luôn luôn ở bên cạnh con – Tôi nói một cách quyết đoán. Lòng tin nơi tôi càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ.
-Nhưng không phải là ở dưới mái nhà của bố - Ngài cảnh sát trưởng cũng phán quyết một câu xanh rờn.
Tôi thở ra một cách nặng nhọc.
-Bố à, tối nay con mong rằng bố chưa đưa ra quyết định cuối cùng…À, ừm, hình như là đã sáng rồi. Bố hãy suy nghĩ điều này trong vài ngày nữa, bố nhé! Nhưng con xin bố hãy hiểu rằng Edward và con đã dự liệu hết tất cả mọi việc rồi.
-Bella…
-Bố ơi, bố hãy suy nghĩ đã – Tôi khăng khăng – Và trong lúc bố làm điều đó, con muốn xin bố một ít phút riêng tư. Con muốn đi tắm.
Gương mặt của ngài cảnh sát trưởng đã chuyển thành màu tím tái, nhưng ‘’ ngài’’ cũng quay gót bỏ đi, sau khi đóng đến ‘’ rầm’’ như muốn phá cánh cửa phòng tôi. Và sau đó, tôi nghe rõ mồn một những tiếng động chân rất mạnh ở các bậc cầu thang.
Tôi giật phắt cái mền ra khỏi người, và bất thần nhận ra Edward đã có mặt ở đó tự lúc nào. Anh đang trầm tư trên chiếc ghế bập bênh như thể anh vẫn luôn có mặt ở đó trong suốt cuộc nói chuyện của bố con tôi.
-Em xin lỗi –Tôi thì thào.
-Không phải là anh không xứng đáng bị như thế - Anh lầm bầm đáp lời – Nhưng anh xin em, đừng tranh cãi với bố về anh nữa.
-Anh đừng lo lắng về chuyện đó – Tôi thở dài, lay hoay gom những vật dụng cá nhân và tìm lấy một bộ quần áo sạch sẽ - Khi cần, em vẫn buộc lòng phải làm thế, chẳng còn cách nào khác. Hay anh đang định nhắc nhở em rằng em không còn có chỗ nào để ra đi? – Tôi mở to mắt khi thốt ra câu nói đùa ấy.
-Em sống chung một nhà với toàn ma-cà-rồng nhé?
-Có lẽ đó là nơi an toàn nhất cho một người như em. Vả lại…-Tôi cười tươi tỉnh – Nếu bố đuổi em ra khỏi nhà, em sẽ không cần phải chờ cho đến lúc tốt nghiệp, có phải không anh?
Quai hàm của anh tức thì đanh lại.
-Sao mà em háo hức với kiếp sống bất tử đầy tội lỗi đó thế không biết – Anh lầm bầm.
-Anh biết không, anh thật sự không tin vào nhận định đó đâu..
-Ồ, thế sao? – Anh nổi đóa.
Anh hậm hực nhìn tôi, toan mở miệng phản bác thì đã bị tôi ‘’ chặn đầu’’trước.
-Giả như anh thật sự tin rằng anh đã đánh mất linh hồn, thì khi em tìm thấy anh ở Volterra, anh sẽ phải nhận ran gay điều gì đang xả ra, thay vì nghĩ rằng cả hai ta đều đã chết. Không, anh không hề nhận ra điều gì cả.. .anh lại còn nói rằng ‘’ Ngạc nhiên thật đấy. Carlisle nói đúng thật’’ – Tôi nhắc lại cho anh nhớ, lòng hân hoan với niềm vui chiến thắng – Cuối cùng thì trong anh vẫn còn hy vọng.
Trong phút chốc, Edward ‘’ đắc thắng’’ chợt trở nên nao núng.
-Từ giờ trở đi, chúng mình sẽ cùng hy vọng, nha anh? –Tôi đề nghị - Nhưng điều đó chưa hẳn đã là quan trọng. Được ở bên anh, em không cần thiên đường nữa.
Một cách chậm rãi, anh đứng lên, bước tới gần tôi, hai bàn tay của anh nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt của tôi, đôi mắt của anh chìm sâu vào đôi mắt tôi.
-Mãi mãi – Anh đáp lời tôi một cách thiêng liêng, thần sắc vẫn còn để lộ một chút bối rối.
-Em cũng chỉ cần có như thế thôi – Tôi trả lời, và nhướng thẳng người lên, đặt môi mình vào môi anh.