Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Tiểu Thuyết >> Trăng non

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 28002 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Trăng non
Stephenie Meyer

Chương 1 (C)

- Đừng bàn chuyện đó vào tối nay, Bella, anh xin em đấy.
- Ưm, có lẽ Alice sẽ tặng em thứ em cần.
Edward gầm gừ trong họng - đó là một âm thanh trầm đục, dọa dẫm.
- Hôm nay chưa phải là ngày sinh nhật cuối cùng của em đâu, Bella - Edward khẳng định như đinh đóng cột.
- Thật không công bằng với em.
HÌnh như tôi nghe thấy bên tai mình tiếng hai hàm răng của anh nghiến lại thì phải.
Và chúng tôi đã đến nhà của Edward. Tất cả các cửa sổ ở tầng trệt đều sáng choang ánh đèn. Ở mái hiên gie ra có treo một hàng dài những chiếc đèn lồng Nhật Bản, thứ ánh sáng nhẹ nhàng, dịu mắt ấy hắt cả lên những cây tuyết tùng mọc xung quanh nhà. Còn trên những bậc cầu thang dẫn lên cửa ra vào là những bó hoa - toàn những đó hồng tươi mơn mởn.
Tôi phát run lên, miệng lầm bầm rên rỉ.
Bên cạnh tôi, Edward hít thở thật sâu... để lấy lại bình tĩnh.
- Hôm nay là sinh nhật của em - Anh nhắc cho tôi nhớ - Cố gắng làm một người dễ thương nhé.
- Em biết rồi - Tôi lẩm bẩm.
Anh bước xuống xe, đi vòng qua bên phía tôi ngồi để mở cửa, đoạn chìa tay ra.
- Em vẫn còn một câu hỏi.
Edward đề phòng ngay lập tức.
- Nếu em tiếp tục chụp cuốn phim này - Tôi mân mê chiếc máy chụp hình trong tay - anh có chịu đứng vào khung hình không?
Edward bật cười ngặt nghẽo. Anh giúp tôi bước ra khỏi cabin và dắt tôi lên mấy bậc thang, cho tới tận lúc mở cửa cho tôi, anh vẫn chưa ngớt cười.
Đằng sau cánh cửa ra vào ấy, tất cả mọi người đều đang tề tựu đợi tôi trong căn phòng khách quét vôi trắng, rộng thênh thang. KHi tôi vừa bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, họ đồng thanh hét vang: "Chúc mừng sinh nhật Bella!" Mặt mũi đỏ bừng, tôi chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống đất. Trong phòng, chỗ nào cũng thấy những chiếc lọ pha lê cắm đầy hoa hồng lẫn với những ngọn nến hồng lung linh tỏa sáng. Hình như tác giả của vụ này không ai khác ngoài Alice, tôi đoán như vậy. Cạnh chiếc đàn đại dương cầm của Edward là một cái bàn trải khăn trắng muốt, bên trên có đặt một ổ bánh sinh nhật màu hồng, bày rất nhiều hoa hồng, một chồng đĩa thủy tinh và những hộp quà gói giấy bạc.
Vậy là tệ hơn cả trăm lần tôi tưởng tượng.
Cảm nhận được tâm trạng của tôi, Edward quàng tay qua thắt lưng tôi và hôn lên đỉnh đầu của tôi.
Bố mẹ của Edward, bác sĩ Carlisle và vợ ông, bà Esme - trẻ trung, duyên dáng đến không ngờ - đang đứng ở gần cửa ra vào nhất. Một cách thận trọng, bà Esme ôm lấy tôi, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của bà quệt nhẹ lên má tôi khi bà hôn chúc phúc lên trán tôi, sau đó đến lượt bác sĩ Carlisle, ông đặt cả hai tay lên vai tôi.
- Xin lỗi cháu chuyện này nhé, Bella - Ông nói khe khẽ nhưng cố ý để người khác nghe thấy - Mọi người không thể ngăn Alice không làm thế được.
Rosalie và Emmett đứng bên cạnh họ. Rosalie không mỉm cười, nhưng ít ra thì chị ấy cũng không còn giữ vẻ mặt cau có và gườm gườm nhìn tôi nữa. Gương mặt của Emmett thì bành ra vì nụ cười nở quá rộng. Dễ có đến mấy tháng rôi, tôi mới được gặp lại họ; tôi gần như không còn nhớ đến vẻ đẹp kiêu sa, rạng rỡ của Rosalie - giờ gặp lại, tôi không khỏi chạnh lòng vì tủi thân. Còn Emmett thì vẫn luôn.... to lớn như thế.
- Trông cô chẳng thay đổi gì cả - Emmett nói bằng một giọng rầu rầu như đang thất vọng - Tôi cứ mong là cô sẽ khác kia, ai dè vẫn là cái gương mặt đỏ ửng như mọi khi.
- Cảm ơn anh, Emmett - Tôi rất cảm kích trước lời động viên của người anh cả, nhưng mặt tôi vì thế lại càng đỏ hơn nữa.
Emmett được dịp cười đến muốn vỡ cả bụng.
- Thôi, tôi phải ra ngoài một lát đây - Emmett lên tiếng rồi nháy mắt với Alice - Đừng có tổ chức sớm trong lúc tôi vắng mặt đấy.
- Em sẽ cố gắng.
Bỏ tay ra khỏi bàn tay của Jasper, Alice bước lại gần tôi, những chiếc răng trắng tinh của cô bạn lại hiện ra lấp lóa, Jasper cũng mỉm cười, song vẫn giữ khoảng cách với tôi. Anh ta, với mái tóc vàng, dài, chỉ dám đứng tựa mình vào lan can cầu thang. Trong suốt những ngày chúng tôi buộc phải giam chân ở Phoenix, tôi những tưởng Jasper đã vượt qua được cái phần bản ngã xấu xa trong con người của anh ta rồi. Hóa ra là không phải, Jasper vẫn hành động không khác gì lần đầu tiên tôi đến chơi nhà anh ta - đó là tạo khoảng cách với tôi, càng xa càng tốt - anh ta đã trở lại là một Jasper không được đứng gần tôi, khi mà nhiệm vụ bảo vệ tôi đã không còn nữa. Tôi biết Jasper không muốn cư xử với tôi như vậy, đây chỉ là sự phòng xa, và tôi cố gắng không quá chú tâm vào điều đó. Dù sao, Jasper vẫn còn gặp nhiều khó khăn hơn so với những thành viên còn lại trong gia đình mình về vấn đề kiêng khem; mùi máu người vẫn còn có năng lực cám dỗ anh ta - Jasper nín nhịn chưa được bao lâu.
- Đã đến lúc mở quà rồi - Alice dõng dạc tuyên bố. Cô bạn nắm lấy khuỷu tay tôi, dẫn lại chỗ cái bàn có đặt ổ bánh kem cùng những hộp quà gói giấy bạc.
Mặt tôi lúc này trông không khác gì kẻ đang bị một chứng bệnh nào đó hành hạ triền miên.
- Alice, mình nhớ rằng mình đã nói với bạn là mình không cần gì cả kia mà...
- Nhưng mình đâu có nghe - Cô bạn cắt ngang, mỉm cười tự đắc - Bạn mở quà đi.
Vừa nói, cô bạn vừa tước lấy cái máy ảnh trong tay tôi rồi ấn vào tay tôi một chiếc hộp to, màu bạc, vuông vức.
Chiếc hộp nhẹ tênh như thể trong đó chẳng chứa một cái gì. Miếng nhãn dán trên hộp cho biết đây là quà của Emmett, Rosalie và Jasper. E lệ, ngượng ngùng, tôi run run bóc lớp giấy bên ngoài rồi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Hình như là một món quà điện tử, với hàng loạt những con số trên màn hình. Rất hồi hộp, tôi mở chiếc hộp ra, chờ đợi gương mặt của mình được dịp bừng sáng. Nhưng chiếc hộp... trống không.
- Ớ....cảm ơn.
Rosalie không giấu một nụ cười vừa nở. Jasper thì không cần giữ ý, phá ra cười như nắc nẻ.
- Đó là một chiếc máy nghe nhạc âm thanh nổi - Anh ta giải thích - Emmett đang đặt nó vào chiếc xe tải của cô, để cô khỏi đem trả lại ấy mà.
Lúc nào Alice cũng đi trước tôi một bước.
- Cảm ơn, Jasper, Rosalie - Tôi lên tiếng, bất giác mỉm cười khi nhớ lại lời than phiền của Edward về chiếc radio cũ mèm chiều nay, thì ra mọi việc đều đã có kế hoạch hẳn hoi - Cảm ơn Emmett - Tôi gọi rõ to.
Đáp lại lời của tôi là một tràng những tiếng cười đắc ý vọng lại từ chiếc xe tải. Tới lúc này thì tôi không thể không bật cười.
- Giờ thì mở quà của mình và của Edward đi - Alice nhắc nhở, giọng nói vút cao vì hào hứng. Cô bạn cầm lên một hộp quà xinh xắn hình vuông.
Tôi quay ngoắt sang Edward, ném cho anh một ánh nhìn "dọa nạt":
- Anh đã hứa rồi đầy!
Trước khi Edward kịp trả lời, đã thấy bóng Emmett xuất hiện, đứng choán ngay ở cửa ra vào.
- Oa, vừa kịp lúc! - Anh ta reo mừng, vội vã xáp lại gần, đứng sau lưng Jasper lúc này cũng đã tiến đến gần hơn để trông cho rõ.
- Anh chẳng bỏ ra một đồng nào cả - Edward vẫn lặp lại câu nói cũ và đưa tay lên vén nhẹ một lọn tóc vừa vướng vào mặt tôi, tôi lại bắt đầu run lên trước sự đụng chạm của anh.
Hít vào thật sau để lấy lại tinh thần, tôi quay sang Alice.
- Đưa cho mình - Tôi nói kèm theo một tiếng thở dài.
Một cách thích thú, Emmett bật cười khúc khích.
Tôi đón lấy món quà từ tay cô ban, đưa mắt liếc nhìn Edward lần nữa trong khi ngón tay khẽ luồn vào một góc giấy, bứt nó ra.
- Ui da - Tôi buột miệng kêu lên khi bị mép giấy cứa vào ngón tay. Một cách vội vã, tôi đưa ngón tay lên kiểm tra. Một lằn máu nhỏ đang rỉ ra khỏi vết thương.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thật nhanh.
- Không!
Tôi nghe thấy tiếng của Edward thét lên rất thảng thốt.
Và nhanh như cắt, anh lao người tới chỗ tôi, hất tôi bay qua khỏi cái bàn, Cái bàn đổ chổng kềnh, tất nhiên, ổ bánh kem, những món quà, cùng hoa và đĩa rơi thẳng xuống đất. Tôi đứng giữa những mảnh pha lê vỡ tan tành.
Jasper lao vào Edward, âm thanh của sự va chạm vang lên chói tai, hệt như tiếng của hai khối đá khổng lồ vừa tông thẳng vào nhau.
Tiếp theo đó là những tiếng gầm gừ ghê rợn thoát ra từ lồng ngực của Jasper. Jasper giãy giụa, cố gắng đẩy thân người của Edward ra, những chiếc răng trắng lóe của anh ta liên tiếp đớp hụt vào mặt của Edward.
Trong chớp mắt, Emmett từ đằng sau ôm gọn lấy Jasper, khóa cứng anh ta bằng hai bắp tay lực lưỡng như thép; Jasper vẫn vùng vẫy cố sức thoát ra, đôi mắt vô hồn của anh ta nhìn xoáy thẳng vào tôi.
Trên cả sự kinh hoàng là một nỗi đau khổ bắt đầu ùa vào hồn tôi. Bất giác, tôi lảo đảo ngã vật xuống sàn, ngay bên cạnh chiếc đàn đại dương cầm. Một cách tự nhiên, hai cánh tay của tôi xoãi ra, rơi thẳng xuống những mảnh thủy tinh nhọn hoắt, sắc lẻm. Cơn đau như hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt bắt đầu chạy dọc từ cổ tay lên đến khuỷu tay của tôi.
Trong nỗi hãi hùng, đôi mắt ngây dại của tôi cứ nhìn chằm chằm vào một vệt máu dài, đỏ thẫm, đang chảy thành dòng trên cánh tay của mình. Rồi đôi mắt ngây dại ấy từ từ chuyển hướng tới những ánh nhìn đầy kích động của sáu con ma-cà-rồng đang bị kích thích cái bản ngã khát máu.

<< Chương 1 (B) | Chương 2 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 411

Return to top