Hai bữa sau. A Khắc Đan cỡi ngựa phi như bay về Thạc Thân Vương phủ.
Vừa đến nơi. A Khắc Đan nhảy ngay xuống ngựa, đến trước mặt bà Tuyết Như, quỳ xuống nói:
- Hoàng thượng, Vương gia và hai vị Bối Lạc gia đã về đến kinh. Hoàng thượng nhân dịp nầy định đến thẳng đây thăm công chúa. Vì vậy Vương gia phái tôi cấp tốc về thông báo trước, để Vương phủ chuẩn bị cung nghênh Hoàng thượng giá lâm.
- Vâng, vì trên đường đi săn. Hoàng thượng đã nhận được thư của hoàng hậu, báo cho biết là công chúa bị quỷ ám, bệnh nặng nguy kịch. Vì vậy Hoàng thượng muốn đích thân đến đây, để xem xét cụ thể như thế nào.
Lời của A Khắc Đan, càng làm cho bà Tuyết Như lo âụ Nhưng mà, lúc nầy cũng không còn thời gian. Phải chuẩn bị nghênh đón vua trước rồi mới tính.
Thế là bà hạ lệnh huy động tất cả người trong Vương phủ, trải thảm đỏ trên đường, quét dọn sạch sẽ nhà cửa, đặt thị vệ canh phòng.
Chỉ một lúc sau. Hoàng thượng giá lâm.
Trước tòa đại sảnh. Đôi cổng mở rộng, quân lính được sắp thành hai hàng nghiêm chỉnh chờ đợi. Khi đoàn xa giá vừa đến, thái giám hô to.
- Hoàng thượng giá lâm!
Đoàn người ngựa đã xuất hiện trước cổng. Tất cả người trong phủ đều quỳ xuống cung nghinh. Bà Tuyết Như quỳ ở dãy đầu lớn tiếng.
- Xin khấu kiến Hoàng thượng!
Đức vua ra lệnh.
- Đứng lên!
- Xin cảm tạ Hoàng thượng!
Bà Tuyết Như và đám cung nữ đứng dậy, nhưng chẳng ai dám nhìn lên.
Hoàng thượng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa đại sảnh. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tường và đám thị vệ được đứng phía sau.
Sau khi an tọa, nhà vua không nhìn thấy công chúa ở đâu, nghi ngờ hỏi:
- Còn Lan Thanh đâu? Sao không ra đây tiếp giá?
Bà Tuyết Như vội nói:
- Bẩm Hoàng thượng, công chúa mấy hôm rày, ngọc thể bất an, nên chuẩn bị hơi chậm, để hạ thần cho người đi thông báo, mời công chúa ra ngay.
Hoàng thượng khoát tay ngăn lại:
- Thôi miễn! Đợi ta uống xong chén trà, ta sẽ đích thân qua đấy thăm nó!
Lúc dó, một tiểu thái giám khúm núm bưng ly trà chạm rồng bằng đất nung đỏ dâng lên. Hoàng thượng nhấp một miếng trà. Nhìn xuống. Đại sảnh đầy chật người, nhưng ai cũng đứng bất động. Tiếng ruồi bay còn nghe.
Uống trà xong, nhà vua đứng dậy.
- Thôi đi! Đến phòng công chúa!
Thế là cả đoàn người lại rầm rộ kéo qua dinh công chúa. Vừa đến trước cổng dinh. Công chúa Lan Thanh, Thôi má má, Tiểu Ngọc đã bước ra nghênh đón. Công chúa nói:
- Hoàng thượng làm con quá cảm động. Thấy con lâu ngày không về cung, nên ghé thăm... Xin hoàng thượng hãy niệm tình mà tha thứ về chuyện ban nãy con không ra tòa đại sảnh đón cha được. Bởi vì... Bởi vì... Con không dám rời khỏi cái khu vực nầy nửa bước, con sợ...
Nhà vua nghe nói, giật mình. Vội đưa mắt nhìn quanh, khung cảnh càng khiến cho ông lạ lùng. Tại sao ở đây, giữa cơ ngơi đồ sộ như vậy mà. Từ cây cột đến cửa lớn, cửa nhỏ. Cây cối trong sân đều dán đầy bùa chú màu vàng như trong các đền miếu vậy?
Không những chỉ có vùa, mà cả Vương gia, Hạo Trinh và Hạo Tường đều kinh ngạc, đi vắng mấy ngày, mà trong Vương phủ lại xảy ra chuyện kỳ quái.
Vương gia đưa mắt sang Tuyết Như phu nhân dò hỏi. Bà Tuyết Như không biết làm cách nào khác hơn là cúi xuống thở dài.
Hoàng đế nén sự kinh ngạc, đỡ công chúa dậy. Rồi nhìn sắc diện nhợt nhạt như mất hồn của cô con gái nuôi, mà tái mặt:
- Tại sao lại đến nông nỗi nầy? Chuyện gì đã xảy ra chứ? Phải nói ngay cho ta nghe!
Công chúa ấp úng nói:
- Xin hoàng thượng đừng giận. Mấy ngày trước con bệnh nặng lắm... Nhưng hôm nay đỡ rồi. Không có gì đâu. Chỉ tại... Chỉ tại cái con...
Công chúa nói đến đây, chợt đưa mắt nhìn quanh như sợ hãi. Nhà vua thắc mắc.
- Tại cái con gì?
Công chúa nói nhỏ, mà vẫn không giấu nỗi khiếp đảm:
- Dạ con chồn trắng. Đấy Hoàng thượng hãy nhìn xem. Vị đạo trưởng đã cho con thật nhiều bùa chú, để con dán khắp nơi. Có như vậy con chồn trắng kia mới không làm sao vào được. Cũng nhờ vậy mà sức khỏe con mới khá lên. Có lẽ vài hôm nữa con sẽ bình thường trở lại... Xin hoàng thượng yên tâm.
Nhà vua càng nghe càng ngạc nhiên, không tin:
- Con chồn trắng à? Ở đâu mà có con chồn trắng đó?
- Tất cả toàn là bịa đặt, là tin đồn nhảm, Hoàng thượng là người sáng suốt hẳn hiểu là dị đoan.
- À... À... Thì ra lại có liên hệ đến cái cô thiếp nhỏ của nhà người! Cô ta tên là gì vậy?
Hạo Trinh miễn cưỡng:
- Dạ... Dạ... tên là Bạch Ngân Sương!
Nhà vua ra lệnh?:
- Vậy thì mi hãy mang ra đây trình diện! Để ta xem thử mặt mũi nó thế nào?
Công chúa chợt cuống quýt:
- Đừng! Đừng, cha! Đừng đưa nó đến đây, con van cha. Con... Con và nó bây giờ là hai cõi riêng biệt. Mạnh ai nấy sống... Con ở trong dinh như vầy đã quá an toàn, đừng để nó xâm nhập vào... Lúc nầy ở đây cũng không có đạo sĩ... sẽ không có ai khống chế được nó... Con sợ...
Nhà vua trợn mắt:
- Tại sao nó lại khiến cho con sợ đến độ hồn phi phách tán như vậy? Không được?
Nhà vua giận dữ:
- Hãy mang nó lại đây! Lập tức mang ra... Để ta xem nó có quyền phép gì?
Thế là Ngân Sương được mấy tay thái giám điệu đến trước mặt vua. Mặt Ngân Sương tái ngắt vì kinh hãi. Ngân Sương quỳ xuống, không dám nhìn lên.
Nhà vua ra lệnh:
- Hãy nhìn lên xem nào!
Từ trước đến giờ, Ngân Sương toàn bị người ta ra lệnh “Ngẩng đầu lên!” Nhưng chưa lần nào Ngân Sương lại sợ như lần nầy. Ngân Sương ngước lên, nhưng cũng không dám nhìn thẳng, vua lại phải ra lệnh:
- Hãy nhìn thẳng vào ta!
- Dạ!
Đôi mắt Ngân Sương đầy lệ. Vua ngắm rồi giật mình, vì trước mặt vua là một cô gái đẹp! Phải nói là quá đẹp! Từ trước tới giờ vua mới gặp lần đầu. Trong số ba ngàn cung tần mỹ nữ trong cung chẳng có ai bằng, thì nói gì Lan công chúa...
Vậy thì cái gai nầy phải khử ngay! Không cần biết đây là người thật hay quỷ, ma hay chồn! Khử tức là trừ họa, là mang lại hạnh phúc cho công chúa!
Ngân Sương thấy thái độ vua, linh tính cho biết là sắp gặp đại họa nên không dám nhìn thẳng, nàng lại cúi xuống. Vua không hài lòng, lớn tiếng:
- Cả gan thật! Ta đang nhìn ngươi, mà ngươi lại nhìn chỗ khác. Mắt không thẳng thì hẳn lòng tà, là không thiện!
- Dạ thưa Hoàng thượng. Xin Hoàng thượng hãy mở lượng hải hà. Ngân Sương không đúng như lời đồn đãi. Hoàng thượng là minh quân hãy minh xét. Sức khỏe công chúa kém là lỗi tại thần. Hoàng thượng kết tội thì thần chịu, chứ Ngân Sương vô can!
- Im nào!
Hoàng thượng thấy Hạo Trinh bênh vực cho Ngân Sương, càng nổi giận, người liếc nhanh về phía công chúa, thấy công chúa như ngây dại nhìn Hạo Trinh, nên không còn nghĩ ngợi gì nữa, quyết định.
- Ta không cần biết. Bạch Ngân Sương là người hay quỷ, nhưng cái cách mê hoặc người khác của ả quả là dễ sợ. Có thể chính cái tà ý nầy đã làm cho gia đình con gái ta bất hòa. Làm cho công chúa phải khổ sở. Chỉ như vậy không đã phải tội chết. Nhưng hôm nay vì nể tình phò mã, ta miễn tội chết cho ả. Nhưng đương sự phải xuống tóc quy y, làm ni cô ở cửa phật, để tránh hậu hoạn sau nầy cho mọi người.
Lời phán truyền của vua như tiếng sấm nổ trong đầu Ngân Sương. Tất cả sụp đổ. Còn Hạo Trinh? Chàng như người say rượu. Cả hai chưa kịp phản ứng gì, thì bà Tuyết Như đã chạy tới sụp xuống.
- Hoàng thượng ơi Hoàng thượng! Thần thiếp dập đầu xin Hoàng thượng hãy xét lại cho Ngân Sương nhờ. Cái bất hòa trong gia đình nầy, lỗi chính là do thiếp không biết cách tề gia, chớ hoàn toàn không liên can gì đến Ngân Sương cả. Hãy để cho thần thiếp được cạo đầu quy y thế cho Ngân Sương. Thiếp sẵn sàng ngày ngày ăn chay tụng niệm, hối lỗi chuộc tội... cho kiếp nầy. Đừng bắt tội Ngân Sương mà tội cho nó.
Vương gia quá đỗi ngạc nhiên. Người không ngờ Tuyết Như lại có thể hành động như thế! Mà sao lại muốn hy sinh cho người lạ? Nó chẳng qua chỉ là thiếp của Hạo Trinh? Vậy mà sẵn sàng bỏ cả chồng con để thế vào cửa Phật? Không dằn được, ông bước tới kéo lấy Tuyết Như lại.
Hành động của bà Tuyết Như, cũng gây bất ngờ cho cả nhà vua. Ông nhìn ba người đang quỳ trước mặt, càng thấy khó chịu, nên “Hừ” một tiếng rồi nói:
- Như vậy thì lời đồn quả là không ngoa! Cái ả nầy hẳn phải có tà phép thế nào, mới lôi cuốn, mới bắt người khác phải hy sinh cho mình chứ? Vậy ta ra lệnh. Ta không cho phép ai xin tội cho ả nữa. Và trong vòng ba ngày. Vương phủ phải đưa ả vào Bạch Vân Am. Nếu sau ba ngày, mà ta thấy lệnh chưa thi hành, thì đừng có trách, ta sẽ cho người đến bắt, và lúc đó không còn cách nào khác. Ta sẽ ra lệnh chém đầu con tà ma nầy để trừ hậu hoạn!
Rồi nhà vua khoát tay, quay qua công chúa:
- Riêng về công chúa. Ta sẽ đưa về cung, để bồi dưỡng lại. Bao giờ xử việc nầy xong, các ngươi sẽ sang đấy rước công chúa về.
Rồi vua đứng dậy đi ra. Cuộc họp xem như kết thúc, đám thị vệ bước theo. Người trong Vương phủ cúi xuống, hô to:
- Xin cung tống Hoàng thượng!
Thế là nhà vua đã đưa công chúa, Thôi má má, cung nữ Tiểu Ngọc về cung.
Công chúa không muốn, nhưng không thể phản kháng lại lệnh vua. Riêng Hạo Trinh, thì quỳ đó với cõi lòng tan nát.
o0o
Tối hôm ấy, cả Vương phủ như không ngủ, đèn đuốc sáng choang. Bà Tuyết Như nắm lấy tay Vương gia, khẩn khoản van nài:
- Xin ông hãy nghĩ cách, tìm giải pháp giúp tôi đi! Ông hãy vào cung, xin vua giảm tội giùm. Ngân Sương năm nay chỉ mới có hai mươi mốt tuổi. Nó với Hạo Trinh đang tình cảm mặn nồng. Duyên trần chưa bén. Bây giờ bắt nó phải giam thân vào am, có phải là tội quá không? Như vậy chỉ làm cho cửa Phật mang tai mang tiếng. Ông hãy đến nói với Hoàng thượng. Chúng ta sẽ cố sức thuyết phục Hạo Trinh, để nó quay lại với công chúa, đền bù lại lỗi lầm cũ, chỉ cần vua tha cho Ngân Sương là thế nào tôi cũng chịu.
Vương gia đã trừng mắt nhìn Phước Tấn:
- Sao bà hồ đồ quá vậy? Không lẽ đến bây giờ mà bà còn chưa biết, lệnh vua đã ban ra là không có gì thay đổi được ư? Hôm nay cả nhà ta thoát được đại họa cũng là nhờ công chúa đấy. Vua vì thấy công chúa quá yêu Hạo Trinh, nên chỉ bắt tội Ngân Sương mà tha cho cả chúng ta vậy là đại kiết rồi. Mà vua chỉ lệnh đưa Ngân Sương vào Bạch Vân Am là đã xử nhẹ lắm. Chớ đúng ra đó phải là cái tội chết. Bà chẳng hiểu gì, được voi đòi tiên. Không xin xỏ gì cả, mọi chuyện phải gấp rút thi hành!
Bà Tuyết Như tái mặt:
- Ông nói vậy là sao? Là sao chứ?
Vương gia lớn tiếng:
- Còn sao nữa? Lệnh vua ban ra kỳ hạn là ba ngày, nhưng chúng ta phải hiểu ý vua, ta không được chần chờ. Sáng ngày mai là phải đưa Bạch Ngân Sương vào Bạch Vân Tự!
Bà Tuyết Như lặng người. Mọi thứ đã vô phương cứu chữa.
o0o
Cùng lúc đó ở Tịnh Tự Sơn phòng. Hạo Trinh đang đứng trước mặt Ngân Sương. Tay họ đan vào nhau.
- Ngân Sương! Chúng ta bỏ nơi nầy đi em!
Ngân Sương ngơ ngác nhìn lên.
- Đi à?
Hạo Trinh gật gù:
- Đúng! Ở đây chẳng có ai giúp đỡ gì cho ta được, chúng ta phải cứu lấy vận mệnh của chúng mình, ngoài con đường bỏ trốn, ta không còn con đường nào khác. Anh không thể sống mà thiếu em. Anh cũng không đành tâm đừng nhìn em làm ni cô. Chỉ có nước bỏ trốn. Vâng, ta sẽ trốn đến một nơi thật xa nào đó, không tên không tuổi. Ta sẽ sống ẩn như một đôi vợ chồng bình thường, mai danh ẩn tích!
A Khắc Đan bước tới cúi đầu:
- Nô tài xin được đi theo hầu, để bảo vệ hai vị. Nô tài tự nguyện làm điều đó.
Hương Kỳ cũng gạt nước mắt nói:
- Con cũng đi theo nữa!
Tiểu Khấu Tử đập nắm tay xuống bàn.
- Vậy tất cả chúng ta cùng đi. Đi ngay tối nay. Thần sẽ giúp Bối Lạc gia thu xếp hành lý. Còn Hương Kỳ thì lo cho dì Bạch.
Ngân Sương nước mắt lưng tròng nhìn Hạo Trinh rồi nhìn ba người nghĩa bộc một cách xúc động. Ngân Sương ngã vào lòng Hạo Trinh nói:
- Thiếp... Thiếp không biết nói sao nữa. Vâng, lúc nào thiếp cũng muốn được theo chàng, đến nơi cùng trời góc biển nào cũng được... Miễn là sao chúng ta có thể sống bên nhau chẳng phiền nhiễu ai... Nhưng mà khi chúng ta đi rồi... Cha và mẹ ta sẽ thế nào?
Ngân Sương dùng tiếng “cha và mẹ” để chỉ vợ chồng Vương gia. Lúc đó nàng bất giác liên tưởng đến “Vết sẹo Hoa Mai” trên người, lòng vô cùng xót xa.
- Chúng ta bổn phận làm con, chưa trả hiếu được cho cha mẹ một ngày nào, mà chỉ mang lại phiền toái cho người, bây giờ chúng ta lại bỏ đi nữa. Chắc chắn là... Cha mẹ còn lại phải gánh tội...
Hạo Trinh nghe nói giật mình. Nhưng mà không biết phải nói sao... Trong khi A Khắc Đan, Tiểu Khấu Tử và Hương Kỳ chỉ cúi đầu nhìn xuống.
Không khí trong phòng nặng nề. Hạo Trinh không dằn được, đấm mạnh lên tường.
- Thế nầy là bất công! Vô lý! Tại sao như vậy được? Vua là thượng đế? Chỉ gì một chút giận dữ là vua có quyền quyết định vận mệnh của một người khác? Vua có quyền không cho người ta yêu nhau, bạc đầu có nhau ư? Vô lý! Vô lý! Chẳng công bằng một chút nào cả, còn ông trời đâu? Ta còn có thể tin tưởng cuộc đời nầy được không? Trời Phật, thần linh... Những người vô hình đó trốn đâu cả rồi?
Ngân Sương bước tới ôm chầm lấy Hạo Trinh.
- Anh hãy tin đi. Cái gì còn có thể dứt được, chứ tình duyên của hai đứa mình... Mãi mãi sẽ trường tồn!
Hạo Trinh đứng yên xúc động, nhưng không quay lại. Ngân Sương nghẹn ngào nói:
- Anh Hạo Trinh! Anh đừng có quá xúc động không nên! Biết đâu thật tình, em lại là con chồn lông trắng? Con chồn lông trắng định trả ơn anh?
Hạo Trinh quay lại nhìn thẳng vào mắt người yêu.
- Em nghĩ như vậy ư?
Ngân Sương nói, nước mắt chảy dài:
- Dạ... Có thể... Có lẽ như vậy... Em đã đến với anh bằng cái ý định trả ơn. Và bây giờ, có lẽ vì ân tình đã dứt, kỳ hẹn đã hết, nên em phải đi thôi.
- Tại sao em lại nói vậy?
Hạo Trinh hỏi, trong lúc lòng Ngân Sương lại tan nát.
- Chưa bao giờ em lại mong mỏi mình được là con chồn trắng như lúc nầy. Nếu em là con thú chứ không phải là con người thì hay biết bao. Em sẽ thu người nhỏ lại núp vào tay áo anh, để được gần anh, được anh che chở mãi mãi ta không xa lìa nhau. Làm thú nhiều lúc hạnh phúc hơn người.