Xin hãy cho chúng tôi tiếng nói
Khi mảnh chai nổi lên, cả một dân tộc chìm xuống
Tận đáy vực sâu
Từ những nấm mồ tập thể trên một mảnh đất vốn rất hiền dịu
Máu của họ thấm sâu xuống lòng đất mẹ
Hồn ma đau đớn của họ thì thầm với nàng
“Tại sao điều này đã xảy ra?”
Tiếng họ vọng lại từ cõi âm
Gào lên qua linh hồn của những người sống sót
Cương quyết đòi cảm thông, họ van nài với thế giới:
Xin hãy nhớ đến chúng tôi!
Xin hãy nói thay cho chúng tôi!
Xin hãy mang lại cho chúng tôi công lý!
Chanrithy Him
Lời cảm tạ
Tôi nhớ đến niềm ao ước của một cô gái nhỏ là muốn cho thế giới biết đến nỗi đắng cay chua chát trong niềm bất hạnh của mình và cái chết bi thảm của gia đình mình. Ước vọng ấy cũng ước vọng của tôi và nó đã được thực hiện. Tôi phải cảm tạ những người đã giúp cho ước vọng ấy thành hiện thực. Ryan Hinke, người bạn thân yêu của tôi, người đã cung cấp một ngôi nhà với sự yên tĩnh quý báu cho phép tôi viết lên cuốn hồi ký này.
Tôi xin cảm tạ chú Seng, người đã mang chúng tôi đến Mỹ.
Tôi cũng mắc nợ nhà biên tập nhạy cảm, sắc sảo và thiên phú Amy Cherry.
Tôi xin cảm tạ người đại diện của tôi là Meredith Bernstein, tôi xin cảm tạ vì anh đã tin câu chuyện của tôi. Chính những lời lẽ ân cần của anh đã cho tôi niềm can đảm.
Cám ơn chị gái tôi, Channary, người đã cổ vũ tôi trong cuộc hành trình này.
Tôi xin cám ơn Hiệp hội Literary Arts và tất cả những người từng giúp đỡ Cambodia cùng người dân chúng tôi trong cuộc di tản của người Khmer.