Tôi không cử động được mất một lúc. Tôi ngồi như phỗng, tay vẫn cầm ống nghe đang kêu o o, tự hỏi sao lại có cơ sự này, làm sao tôi lại cự tuyệt anh lần nữa, sao tôi lại cứ ngu ngốc và cố chấp đến vậy, tự hỏi làm sao tôi có thể sống nổi sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi và tàn tệ này. Tôi nghĩ giá tôi cứ gặp anh trong mấy phút như anh yêu cầu, giá tôi có đủ can đảm, thì mọi chuyện giữa chúng tôi chắc đã ổn thoả. Có lẽ thế.
Tôi gác máy, đi ngược đi xuôi trong phòng, tay ôm chặt bụng như thể mọi thứ trong tôi đang bốc cháy. Nhưng tại sao Ray Duer lại đi chuyến này nhỉ? Luke đã thuê bao cả chuyến của Hãng để chở 70 nhà kinh doanh súc sản đi chơi trong 4 ngày cơ mà, máy bay đó coi như của họ. Nó được rút khỏi các chuyến bay thông thường. Luke đã viết séc thuê đứt chiếc Boeing 707 này, không ai có thể lên máy bay nếu không đuợc phép của ông ta, tất nhiên là trừ tổ lái và 4 chiêu đãi viên. Nhưng còn Ray Duer. Anh ta không phải người lái, cũng chẳng phải người bưng bê đồ ăn thức uống cho khách. Chẳng lẽ mấy ông kinh doanh súc sản này cần một bác sĩ tâm thần cùng đi như cần một lỗ thủng trên đầu ư?
Dần dần tôi mới hiểu tại sao Jurgy cứ suốt tuần gườm gườm nhìn tôi, đăm chiêu suy nghĩ, gặm móng tay. Đó là cách biểu hiện của nó mỗi khi nó suy tính điều gì trong đầu - như cái sáng thứ Bảy khi nó đưa tôi đến đây xem nhà. Thế là tôi chợt nghĩ ra. Tôi tắt máy quay đĩa đang chơi nhạc Mozart, ngồi lặng thinh, lòng đầy tức giận, đợi nó về giải thích xem nó tính toán thế quái nào mà lại làm như vậy.
*
Gần nửa đêm nó về. Thấy tôi, nó không nói gì. Mặt lạnh lùng, không biểu lộ điều gì. Nó về phòng, tôi nghe tiếng chân nó đi lại khi thay quần áo. Sau đó nó ào ra phòng khách, chân đi dép mỏng, người khoác chiếc áo ngủ màu xanh nhạt.
Tôi nói ngay: "Ray Duer vừa gọi điện thoại đến, bảo cũng đi chuyến bay ngày mai của chúng ta".
"Tớ biết rồi", nó thản nhiên đáp.
"Jurgy, làm sao cậu biết được?"
"Tối nay anh ấy ở chỗ chiêu đãi".
"Bác sĩ Duer làm gì ở chỗ tiệc tùng của đám kinh doanh gia súc?"
"Luke mời. Ông già thấy mến anh ấy".
"Sao bỗng dưng Luke lại mến anh ta?"
Nó lạnh lùng trả lời: "Không phải bỗng dưng. Luke đã thấy Ray Duer trong một cuộc ẩu đả nào đó. Luke thấy anh ấy lồm cồm bò dậy và suýt nữa thì giết chết tay kia. Đó là điều Luke thường khâm phục. Ông già thích những người có bản lĩnh. Trả lời như vậy đủ chưa?"
"Làm sao Ray Duer lại đi trên chuyến bay ngày mai?"
"Luke mời"
"Tại sao?"
"Tớ vừa nói lý do với cậu rồi. Cả dự tiệc, cả đi chơi Paris".
"Chẳng lẽ cậu định nói cậu không dính dáng gì đến chuyện này chắc?"
Nó im lặng.
"Trả lời đi Jurgy. Cậu gợi ý với Luke phải không?"
"Ừ, hình như thế".
"Cậu cũng gợi ý Ray Duer gọi cho tớ tối nay?"
"Ừ, hình như thế"
"Thôi được, Jurgy. Cậu làm thế để làm gì?"
"Cậu thực muốn biết à?"
"Tớ đang run người vì muốn biết".
"Thề có Chúa, cả tớ và Luke, chúng tớ phải nói khản cả cổ anh ấy mới chịu đi chơi trong 4 ngày này".
"Nghe mới lâm ly làm sao"
"Carol, cậu đúng là đồ chó cái, không lẫn đi đâu được".
"Jurgy..."
"Tối nay khi đến dự chiêu đãi, Duer trông buồn rười rượi. Tớ chưa thấy ai ủ dột đến vậy. Mà cậu biết tại sao không? Bởi vì anh ấy nghĩ cậu có thể không thích gặp lại anh ta. Cậu có thể không thích? Ha!". Nó gầm gừ. "Tớ đã nói chuyện rất lâu với anh chàng tội nghiệp ấy. Tớ bảo anh gọi cho cậu. Tớ bảo là cậu cứ thui thủi một mình, sầu riêng một mối. Tớ bảo anh mời cậu đến khách sạn. Tớ bảo cậu vẫn còn yêu anh ta. Tớ bảo vậy, và còn nhiều nữa. Tớ bảo: cầm máy gọi cậu ấy, anh sẽ thấy tôi nói có đúng không. Thế là anh ấy gọi cho cậu. Và cậu đã làm gì anh ta? Cậu đã cầm dao đâm anh ta một nhát. Thế đấy".
"Không đúng..."
"Cậu biết là đúng như vậy". Miệng nó nhành ra. "Sau khi gác máy, anh ta đến chỗ tớ và bảo: "Thôi dẹp, tôi không đi đâu". Anh chàng trông thật tội, mặt trắng bệch. Carol, cậu nghĩ cậu có thể làm như thế bao nhiêu lần với một người đàn ông?"
"Jury, đó không phải là việc của cậu".
Nó không nghe tôi nói: "Tớ để Luke nói chuyện với anh ta. Chỉ Chúa mới biết liệu Luke có thể thuyết phục được anh ta đi chuyến ngày mai không. Carol, cậu cứ tỏ ra thân mật với anh ta một chút thì mất gì chứ? Chỉ cần nói với anh ta một câu tử tế, được chứ?"
"Tớ vẫn bảo cậu..."
Nó quát: "Cậu bảo tớ cái gì hả? Cậu yêu anh ta đúng không? Cậu không cần phải trả lời. Tớ biết. Tớ sống ở đây với cậu. Tớ đã thấy cậu đi chơi với mấy người, mà cậu vẫn cứ xa lánh họ. Cậu chỉ yêu Ray Duer chứ không yêu ai khác, nhưng cậu không thể tha thứ cho anh ta vì những việc đã làm với Donna, có phải vậy không?"
"Ôi, vì Chúa. Cậu im đi".
"Nghe đây, cô em. Tôi không phải đứa bẻm mép, tôi chỉ nghĩ sao nói vậy thôi. Cô cứ việc bịt tai lại nếu không muốn nghe nữa". Nó chợt dừng lại, gãi tai, mắt nhìn tôi chằm chằm. "Carol, cậu làm sao thế hả?"
"Cậu buồn cười thật đấy".
"Không buồn cười chút nào hết. Tớ hỏi cậu một câu đơn giản. Cậu sao thế? Cậu nghĩ cậu là ai mới được chứ?"
Tôi xoay người định đi.
"Gượm đã, tớ sẽ nói cậu là ai. Cậu chỉ là một cô gái tầm thường như mọi cô gái khác, và đã đến lúc cậu phải thấy điều đó".
"Cậu nói hết chưa?", tôi hỏi.
"Chưa", nó trả lời. "Tớ chỉ mới bắt đầu". Nó nhoài người qua bàn. "Có thể cậu không nhớ, nhưng lúc đầu khi chúng mình đến đây, cậu đã giúp tớ. Lúc ây tớ bảo đó không phải là đường một chiều. Tớ đã đợi mãi dịp trả ơn cậu, và tớ nghĩ dịp ấy là lúc này đây. Đưa cả cậu và Duer trên chuyến bay qua Paris. Nhưng cậu đã ném trả thẳng vào mặt tớ". Nó gườm gườm nhìn tôi. "Bây giờ tớ phải nói thẳng với cậu sự thật. Ray Duer không phải là người xấu. Anh ta có cốt cách và cái đó bây giờ cũng là hiếm. Anh ta không đến nỗi xấu trai. Anh ta có việc làm tử tế với một hãng lớn, tương lai còn đang rộng mở trước mắt. Người đàn bà còn cần gì hơn thế nữa? Carol, cậu biết số đàn bà ở Mỹ là bao nhiêu không? Tám mươi triệu người như cậu và tớ, và nếu có dịp là họ nhảy bổ vào những anh chàng như Ray Duer. Vẫn chưa hết đâu, cô bạn. Chúng ta có khối gì máy bay phản lực, đúng không? Việc đi lại đến các nơi trên thế giới thật dễ dàng, đúng chứ? Chà, chỉ cần ngồi máy bay sáu tiếng, Ray Duer đã có thể chọn được cả tỷ cô gái đủ các kích cỡ, màu da. Cậu phải nhét cái đó vào đầu cho nhớ, Carol ạ. Nếu cậu muốn anh chàng đó, cậu hãy nhảy xuống ngựa ngay đi và phải tính thế nào cho thật nhanh".
Tôi bỏ đi.
*
Tôi không ngủ được. Không phải vì những lời Jurgy nói - nó chỉ nói cho sướng miệng thôi. Song tôi yêu Ray, chỉ Chúa mới biết tại sao, tôi vẫn yêu anh suốt bao tháng ròng. Tôi vẫn yêu anh sau những gì anh đã làm đối với Donna, tôi vẫn yêu anh mặc dù anh không có tình người hoặc là bất cứ cái gì đầu tôi nghĩ ra được. Anh đã gọi cho tôi, vì yêu tôi, và tôi đã sủa ầm lên như đồ chó cái (tôi phải khen Jurgy là đã nói đúng) và tôi không thể tha thứ cho mình được. Vào khoảng 2h sáng, tôi mò ra phòng khách, bật đèn và gọi điện thoại đến khách sạn Charleroi. Tôi nói với người trực điện thoại: "Cho tôi nói chuyện với bác sĩ Duer. Tôi tin là ông ấy ở phòng 1208".
"Xin đợi một phút"
Tôi đợi đến mấy phút, rồi người trực điện thoại bảo: "Xin lỗi, phòng bác sĩ Duer không có người trả lời".
"Ồ, có đúng là phòng 1208 không chị?"
"1208, đúng đấy. Chị có muốn nhắn lại gì không?"
"Không, cảm ơn".
Tôi lại bò về giường.