Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Mịt mù mây khói

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 7460 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Mịt mù mây khói
QUỲNH DAO

Chương 8

Chuyện xảy ra trong buổi tối hôm ấy, đối với Mộng Hân thật quá bất ngờ, nặng trĩu cảm giác. Chuyện đã vuợt quá điều nàng nghĩ.
Tối hôm đó, Vũ Hàng lại thổi sáo đến thật khuya. Hình như để báo cho cả nhà họ Tăng biết, là chàng thức trắng đêm không ngủ. Nhưng tiếng sáo đó lại làm rối loạn tình cảm Mộng Hân, làm tim nàng thổn thức. Chuyện bộc bạch tình cảm của Vũ Hàng, rồi tình yêu của Tịnh Huyên. Hai thứ đó cứ ở mãi trong đầu. Mộng Hân biết Vũ Hàng yêu nàng nhưng không ngờ tình yêu lại cuồng nhiệt đến thế. Từ trước đến giờ, Mộng Hân cũng không hề phân tích xem tình cảm mình thế nào với Vũ Hàng? Có thương yêu không? Đến mức độ nào? Bởi vì, nếu nghĩ đến chuyện đó, thì cũng là một thứ tội lỗi. Làm sao Mộng Hân dám viễn vông nghĩ như vậy? Nhưng lời của Vũ Hàng tối hôm ấy, rõ là đã làm cho Mộng Hân có nhiều sự thay đổi. Nàng cảm thấy tận trong tâm của mình đã có một thứ nhiệt tình nào đó đang thức dậy chuyển động trong đó. Những hình ảnh thuộc về Vũ Hàng lại đầy ắp. Lời của chàng ánh mắt của chàng... Mộng Hân đã cố tránh né, cố không nghĩ đến mà vẫn không được. Làm sao đây? Nàng như bị rơi vào cơn xoáy chỉ tuân theo chứ không làm sao chuyển hướng được.
Tối hôm ấy, có vẻ như Tăng lão phu nhân cũng không ngủ được. Chắc bà cũng nghe được tiếng sáo của Vũ Hàng. Điệu sáo giống như một lời phản kháng. Càng nghe, bà càng thấy bực bội. Tại sao lại có hạng người không thức thời không biết tiến thân như vậy? Không phải chỉ không thức thời thôi, mà còn là vô ân vô nghĩa. Nếu không vì mất Tịnh Nam thì bà nào có cần Vũ Hàng... Nhưng vì hiện nay nhà họ Tăng chẳng còn ai nối dõi, mới chịu hạ mình cầu cạnh đến Vũ Hàng. Tại sao Vũ Hàng lại không có ý thức được điều đó? Nếu thật là không yêu thích gì Tịnh Huyên đi, thì cũng phải nghĩ đến cái ân tình của nhà họ Tăng mà chấp nhận. Nhà họ Tăng đã không chấp nhất cái xuất thân thấp kém của hắn thì thôi, sao hắn lại còn làm khó làm dễ? Duyên cớ gì? tại sao một đứa hoàn toàn vô sản như Hàng mà dám ngạo nghễ khinh thường họ Tăng? Tăng lão phu nhân nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Ngày hôm sau, không khí trong nhà vẫn nặng nề. Vừa tờ mờ sáng, Vũ Hàng đã bỏ đi. Tịnh Huyên thì suốt ngày không bước ra khỏi phòng. Bà Văn Tú thở vấn than dài. Ông Mục Bạch như lòng đầy tâm sự. Mộng Hân bị Tăng lão phu nhân gọi vào phòng tra hỏi kết quả. Biết là đã thất bại, lớn tiếng mắng.
- Tại sao bình thường cô tỏ ra miệng lưỡi lắm mà? Còn lúc có chuyện lại thuyết phục dở như vậy? Có chuyện mới nhờ đến, lại không làm được, thật là vô dụng! Cô không thấy đây là việc trọng đại của nhà ư?
Mộng Hân rụt rè.
- Những gì cần nói, con đã nói, nhưng mà vấn đề ở đây nào phải chỉ tại Vũ Hàng, mà cả Tịnh Huyên cũng phản đối.
Tăng lão phu nhân nổi giận.
- Tịnh Huyên chỉ là một đứa con gái, cha mẹ đặt đâu ngồi đó. Nó có quyền gì mà chịu không chịu? Lấy một người đã biết rõ, cùng sống trong nhà, lại không muốn. Chẳng lẽ nó lại chọn một đứa hoàn toàn xa lạ Ở ngoài?
Mộng Hân cố biện hộ cho Tịnh Huyên.
- Có thể vì Tịnh Huyên đã biết quá rõ về Vũ Hàng nên cô ấy không chịu. Con thấy thì chuyện này là chuyện cả đời hai người, không nên gượng ép. Rủi mà sau đó họ không hợp nhau thì cũng rắc rối.
Tăng lão phau nhân càng khó chịu.
- Hừ! Để đó xem ai thua ai cho biết. Ta không tin là chuyện này không thành. Mặc, thử chúng nó có cãi được ta không?
Mộng Hân cúi đầu im lặng. Tăng lão phu nhân thì đang tức giận nên đuổi Mộng Hân ra. Mộng Hân như trút được gánh nặng, vội vã quay về phòng.
Tối hôm ấy, Tịnh Huyên chớp mắt chưa được bao lâu, thì đột nhiên giật mình tỉnh lại. Ai đó đã dùng chăn phủ chụp lên người nàng, rồi bế nàng đi. Nhìn kỹ thì ra là thím Trương. Phía sau còn có cả má Du, má Chu... là những gia nhân thân tín trong nhà. Mặc cho Tịnh Huyên vùng vẫy, họ vừa bế nàng vừa chạy. Tịnh Huyên sợ quá hét.
- Mấy người định làm gì vậy? Buông tôi ra. Trời ơi! Cứu tôi, cứu tôi với.
Thím Trương vừa thở vừa nói:
- Xin cô hãy tha lỗi, đừng lạ Chúng tôi làm đây là theo lệnh của lão phu nhân. Bế cô sang phòng của Vũ Hàng thiếu gia để hai người thành thân.
Tịnh Huyên nghe vậy càng kinh hãi, hét lớn.
- Trời ơi trời! Có ai không, làm ơn cứu tôi.
Chưa dứt lời, thì đã đến trước cửa phòng của Vũ Hàng. Vì cửa chỉ khép hờ, nên đám người đó đã xông được vào phòng và chẳng nói chẳng rằng, họ ném ngay Tịnh Huyên lên giường của Vũ Hàng. Người Tịnh Huyên rớt ngay lên người Vũ Hàng khiến chàng cũng giật mình tỉnh giấc. Vũ Hàng chưa kịp phản ứng thì thím Trương và đám người đi cùng đã vội vã rút lui ra ngoài cài kín cửa lại.
Tịnh Huyên la hét. Vũ Hàng vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Tối qua, vì thức khuya nên chàng mệt vừa chợp mắt một chút đã bị đám đông làm giật mình. Tịnh Huyên sao lại nhảy vào đây? Vũ Hàng còn đang tự hỏi chuyện gì xảy ra thì nghe tiếng Tăng lão phu nhân ở bên ngoài, nói:
- Ta đã lật sách lịch, xem ngày, biết tối nay có giờ tốt ngày tốt nên ta đã quyết định cho các con thành thân. Cả hai đứa đều là cháu ngoan của nội, đừng có từ khước cái thiện ý của nội. Cứ thành thân đi, rồi ngày mai sẽ bày tiệc đãi họ hàng sau.
Sau tiếp đó, Vũ Hàng nghe có tiếng đóng đinh. Cho thấy là họ đang niêm cửa lại. Chàng tái mặt vội vã phóng xuống giường tìm chiếc quẹt diêm, đốt ngọn đèn trên bàn cho sáng lên. Trong khi Tịnh Huyên sợ hãi đang ngồi trên giường khóc. Cảnh đó khiến Vũ Hàng nổi nóng, chàng nói to ra ngoài.
- Nội! tại sao nội làm thế này được? thật là quá đáng. Mấy người định làm gì? Vô lý! Vô lý quá! phải mởi cửa ra! Như vầy là làm hại danh tiết hạnh của Tịnh Huyên đấy! Hãy mau ra mở cửa.
Nhưng Tăng lão phu nhân đứng ngoài nói:
- Ta đã quyết định rồi, là không có sự thay đổi nào cả. Đừng có kêu hét gì hết. Có kêu cũng vô ích thôi. Hãy thành thân đi. Rồi mấy năm sau, các con sẽ cảm ơn những gì mà hôm nay nội làm. Không phải là mấy năm mà có khi chỉ là vài hôm là các con đã nghĩ khác.
Tịnh Huyên cũng nhảy xuống đất, nắm lấy chắn song hét ra ngoài.
- Nội ơi! Con van nội mà! Đừng có cư xử với con như vậy. Nội muốn con không còn mặt mũi gì với đời nữa ư?
Tăng lão phu nhân đứng ngoài nói:
- Làm gì mà không còn mặt mũi? Đâu phải là con vụng trộm với người khác. Hay lén lút trốn theo tình nhân. Con chỉ là vâng theo lệnh của nội để kết hôn. Danh chánh ngôn thuận đàng hoàng. Một cuộc thành hôn vui vẻ. Thôi đừng có mắc cở, bọn ta đi đây.
Tịnh Huyên giật mạnh chấn song hét.
- Đừng, đừng, con không muốn. Nội ơi, nội phải cho con ra ngoài để con sống, nếu không mở cửa, nội sẽ phải hối hận đấy.
Thấy kêu nội không có kết quả gì, Tịnh Huyên lại hét.
- Cha ơi, mẹ Ơi, chị Mộng Hân ơi. Các người hãy đến cứu con. Tại sao lại cư xử với con thế này?
Lúc đó Vũ Hàng cũng hét lớn.
- Nội coi chúng con là gì? Thú vật ư? Nếu nội bất chấp lòng tự tôn tự ái của chúng con, thì cũng phải nể vì cái tình cảm con người chứ? Đây là cái xã hội gì? sao lại có một gia đình khùng điên kỳ quặc vậy? Nếu không mở cửa, tôi sẽ phá cửa.
Vừa dứt lời. Vũ Hàng chọn một chiếc ghế ném thẳng vào cửa tạo thành một tiếng “rầm” to lớn.
Cái ồn ào, tiếng la hét đó đã kéo ông Mục Bạch. Bà Từ má, Mộng Hân đến. Gần như cả nhà có mặt đông đủ. Ông Mục Bạch vừa nhìn thấy cảnh trên là muốn ngất xỉu. Ông chụp lấy tay Tăng lão phu nhân nói:
- Mẹ, mẹ làm gì kỳ vậy? Mẹ phải thả chúng nó ra, đừng có gây nên một sai lầm lớn. Như vầy là trái đạo luân thường. Người đời rồi sẽ cười chê chúng tạ Và tất cả chúng ta ở đây sẽ đều xuống đia. ngục mãi mãi không đầu thai được. Mẹ hãy đưa con chìa khóa. Đưa ngay cho con.
Vừa nói, ông vừa đưa tay sang người lão phu nhân tìm chìa khóa cửa. Vũ Hàng đứng trong nói:
- Cha, chính cha đã hứa với con là không bức ép con trong chuyện này. Vậy thì cha có bổn phận thả con ra.
Vừa nói Vũ Hàng lại lấy đồ đạc trong phòng ném mạnh lên cửa. Mộng Hân thấy tình hình rất căng thẳng, biết mình không có quyền góp ý, vẫn chen vào.
- Nội ơi nội! Nội có nghe họ nói không? Cả hai đều phản đối mà, nếu để chuyện kéo dài, sợ có điều không hay xảy đến. Xin nội đừng hành động nóng nảy như vậy. Hãy thả họ ra đi. Chứ nếu cứ thế này... Tịnh Huyên sẽ rất xấu hổ khi ra đường.
Và giữa cảnh ồn ào trên “ầm” - Đôi cánh cửa lớn không chịu được sức của Vũ Hàng đã đổ ngaỵ Tịnh Huyên vừa thấy cửa mở, một tay kéo chặt mép áo từ trong phòng chạy thoát ra. Mộng Hân vội vã chạy theo, lấy thêm chiếc áo khoác của mình cho Tịnh Huyên, rồi kéo nàng chạy về phòng nàng. Tăng lão phu nhân thấy việc bất thành, giận tím cả mặt giậm chân, nói:
- Cái bọn bất hiếu này, chẳng hiểu lòng ta ra sao cả? không muốn làm theo ý ta phải không?
Vũ Hàng tìm chiếc áo dài mặc vào. Mặc xong đi thẳng ra cửa. Ông Mục Bạch thấy vậy đuổi theo hỏi:
- Nửa khuya nửa đêm, con đi đâu vậy?
- Đi đâu cũng được, miễn rời khỏi được cái chỗ đáng sợ này.
Tăng lão phu nhân chỉ vào mặt Vũ Hàng nói:
- Ngươi còn có lương tri không? Tại sao ta yêu quý ngươi mến mộ ngươi, muốn gả cháu ta cho ngươi, ngươi lại chê chứ? Chẳng lẽ Tịnh Huyên là ruồi bọ rắn rết? Đáng ghê tởm ư? Làm xấu ngươi ư? Ngươi chẳng có chút tình cảm nào lại đẩy nó chạy ra ngoài. ngươi có biết như vậy là làm nhục nó ư?
Vũ Hàng giận dữ hét lại.
- Người làm nhục cô ấy, không phải là tôi? Giữa đêm giữa hôm, khi không rồi bắt người ta ném vào lòng của đàn ông. Hỏi đó là lỗi ai? Tịnh Huyên sinh ra ở cái nhà có dựng cổng sắc phong trinh tiết nữa? Không những chỉ một, mà có cả bảy cổng vua ban. Mà các vị Ở đây còn dám làm vậy, từ nhỏ các người đã dạy cho cô ta thế nào? Chỉ vì một cái nam nữ thụ thụ bất thân, đến khi lấy chồng, chồng chết phải ở vậy cho đến lúc chết. Các người đã dạy cô ấy như vậy. Rồi bây giờ lại lợi dụng thân xác của cô ta, để có được một người nối dõi tông đường. Như vậy là thế nào? Các người không sợ là cô ấy uất quá sẽ chết? Hay là các người lại muốn có thêm một chiếc cổng mới được vua sắc phong cho?
Nói xong, chẳng đợi phản ứng, Vũ Hàng bỏ đi nhanh ra ngoài. Ông Mục Bạch bàng hoàng đuổi theo.
- Con định đi đâu? Đi đâu vậy Vũ Hàng?
- Con đi ra bến tàu. Con cần phải suy nghĩ xem có nên dứt khoát ra khỏi cái cơn xoáy nhà họ Tăng này không?
Tăng lão phu nhân giận dữ réo theo.
- Dứt thì dứt! ngươi tưởng là nhà ta phải cần tới ngươi ư? Không thể thiếu ngươi được ư?
ông Mục Bạch thấy Vũ Hàng đã giận bỏ đi, vội quay lại nói với Tăng lão phu nhân.
- Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.
Lão phu nhân nhìn đám đông còn đứng tụ tập, nói lớn.
- Nửa khuya làm có chút việc mà cũng không thành. Thật tức chết đi mất. Thôi tụi bây giải tán đi ngủ đi, còn đứng đó làm gì?
Quay qua bà Văn Tú, lão phu nhân nói:
- Văn Tú, hãy đến chỗ Tịnh Huyên xem. Thật ta không hiểu, cũng không ngờ thằng Vũ Hàng cứng đầu như vậy.
Bà Văn Tú đáp.
- Vâng!
Lúc đó đám A đầu và tôi tớ trong nhà đã giải tán. Tăng lão phu nhân mới quay sang ông Mục Bạch, hỏi:
- Có chuyện gì sáng mai nói được không?
Nhưng ông Mục Bạch lắc đầu.
- Không! Con sợ là để đến mai, con sẽ chẳng còn quyết tâm và can đảm, rồi chuyện sẽ không đến đâu cả.
Tăng lão phu nhân chau mày ngạc nhiên nhìn ông Mục Bạch rồi không nói gì bỏ về phòng, ông Mục Bạch đi theo sau. Khi đã về đến phòng, cài cửa ngoài kỹ càng, ông Mục Bạch mới quỳ xuống thưa.
- Mẹ, con phải nói ngay cho mẹ rõ. Bằng không sẽ tạo nên lầm lẫn tai hại lớn mà ảnh hưởng đến gia phong nhà tạ Vũ Hàng nó không phải là con nuôi của con, mà chính là con ruột của con đó.
Tăng lão phu nhân giật mình, thẳng lưng lại nhìn Mục Bạch. Bà nhìn chăm chú rất lâu, rồi nói:
- Con... con vừa nói gì vậy?
ông Mục Bạch đau khổ và lo lắng nói:
- Mẹ! Con đâu có dám nói dối mẹ một lời nào. Vũ Hàng là đứa con mà ngày xưa khi con đến Hàng Châu buôn bán, con đã cặp với một thiếu phụ và sinh nó ra. Người đàn bà đó có tên là Ngân Thúy. Và ba mươi hai năm qua, con đã sống trong sự bứt rứt, với bí mật đó trong lòng.
Tăng lão phu nhân yên lặng rất lâu, rồi trừng mắt nhìn Mục Bạch.
- Có phải con không muốn nó làm rể nhà ta rồi đặt điều nói vậy chăng? Nếu nó thật sự là con của con, thì tại sao mãi đến năm nó mười lăm tuổi, con mới nhận nó làm con nuôi? Rồi đến năm nó mười chín tuổi con mới đưa nó về nhà? Nếu lúc đó con mang về nhà một đứa con ở độ tuổi sơ sinh, hoặc khoảng năm sáu tuổi, thì còn có thể tin được.
ông Mục Bạch có vẻ xúc động dữ dội.
- Chẳng lẽ mẹ không tin điều con nói? Vũ Hàng là kết quả của một sự lầm lỡ của con. Nó cũng đã nếm đủ mùi đau khổ trong cô nhi viện. Chuyện này dài lắm... Lúc đó con đang kinh doanh ở Hàng Châu. Biết được Ngân Thúy, tiếc là cô ấy chỉ là một cô gái trong giới mua vui nên làm sao con có đủ can đảm mà đưa về nhà chứ? Con cũng chẳng dám cho mẹ biết chuyện ăn chơi của mình. Vì bấy giờ quy luật ở nhà vợ cũng nghiêm khắc, kết quả là mùng ba tháng tư năm ấy, Ngân Thúy đã sinh ra Vũ Hàng. Chưa kịp đặt tên cho con, thì giữa con và Ngân Thúy có một sự cãi vã. Thúy thì muốn được cùng con hợp thức hóa, để đứa con được danh chánh ngôn thuận. Con thì lại biết là mình chẳng làm sao cưới được nàng. Thế là, Thúy giận dữ, và trong phút giận dữ đó, Thúy đã bế con bỏ đi. Hôm đó trời mưa thật to, và Thúy đã mất tích luôn. Con có cho người dò la khắp nơi, tìm kiếm nhưng vẫn không thấy. Sáu ngày sau, mới tìm thấy Thúy, nhưng nàng đã chết. Riêng đứa con thì chẳng thấy đâu cả.
ông Mục Bạch nói đến đây thì khóc. Lão phu nhân có vẻ xúc động. Ông Mục Bạch tiếp:
- Chuyện của con với Ngân Thúy cũng giống như chuyện giữa Tịnh Nam với Thu Đồng. Có cái khác là Thúy đã có với con một đứa con trai. Và trời đã phạt con, bằng cách cho bi kịch kia tái diễn một lần nữa trong nhà họ Tăng.
- Nhưng như điều con nói, thằng bé đã mất tích rồi?
- Vâng, thằng bé mất tích, nên con đã muốn điên lên. Con không tin là Thúy lại có thể để con cùng chết với mình, nên con đã đi khắp thành phố Hàng Châu để tìm đứa bé. Tìm mãi không thấy, sau đấy con vâng lệnh cha mẹ kết hôn với Văn Tú. Những chuyện về sau thế nào không cần kể thêm. Có điều mỗi lần có dịp đến Hàng Châu là con lại đi tìm. Mãi cho đến mười lăm năm sau. Con nghe nói sở nhà thờ Thánh Mẫu có một viện mồ côi. Ở đấy lại có một thằng bé còn nhỏ mà đã biết làm thầy thuốc, có tên là Vũ Hàng. Vừa nghe đến cái tên nó làm con đã giật mình. Vội vã tìm đến đấy và gặp được linh mục Giang, con mới rõ tự sự là trong cái đêm mưa gió đó, Ngân Thúy đã mang con đến đặt trước cửa thánh đường rồi bỏ đi. Lúc linh mục Giang nhặt được thì trên cổ nó còn có một kim bài. Tấm kim bài kia là quà của con tặng cho Ngân Thúy, trên đó có khắc hai chữ thảo Vũ Hàng.
Tăng lão phu nhân trừng trừng đôi mắt, không dám tin vì chuyện của Mục Bạch kể sao mà giống như trong tiểu thuyết quá.
- Mẹ! Mẹ làm sao biết được là lúc đó con đã sung sướng dường nào. Con muốn lập tức gặp Vũ Hàng, nhưng linh mục Giang đã ngăn lại. Người nói là thằng bé rất lanh lợi, thông minh, nhưng lại giàu tình cảm, dễ xúc động. Vì vậy, nếu nó biết được sự thật, tại sao mình lại bị bỏ rơi, nó sẽ đau đớn vô cùng. Nó đã hận cha mẹ ruột đã bỏ rơi nó, vì vậy linh mục Giang đã khuyên con, đừng có nhận mình là cha ruột nó. Con đã nhận lời, nên mới gặp được Vũ Hàng.
Nói đến đây giọng ông Mục Bạch như tắc nghẹn.
- Khi vừa trông thấy nó, là con đã nhận ngay ra. Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, mẹ nhìn nó mà chẳng một chút nghi ngờ? Mẹ chẳng thấy cái bóng dáng tuổi trẻ của con trong thân xác nó sao?
Tăng lão phu nhân ngẩn người ra. Rồi bao nhiêu chuyện mà trước kia không hiểu chợt nhiên như rõ ràng cả. Thảo nào Mục Bạch đã yêu quí Vũ Hàng hơn cả thằng con trai ruột Tịnh Nam. Trách nào có nhiều lúc bà thấy Mục Bạch như xuống nước năn nỉ Vũ Hàng, vỗ về Vũ Hàng, rồi Mục Bạch lại cứ bao che cho Vũ Hàng, sung sướng và hãnh diện vì thành tích mà Vũ Hàng đã đạt được, giao gần như toàn bộ sự nghiệp của nhà họ Tăng cho Vũ Hàng v... v... Trách nào... những chữ đó hiện ra liên tục trong đầu, và lão phu nhân bắt đầu tin. Mọi chuyện quá bất ngờ, khó tin thật. Nghĩ ngợi một chút, bà nói:
- Con có cả tin lắm không? Sao con có thể chỉ dựa vào một miếng kim bài, mà tin rằng nó chính là con của mình?
- Tấm kim bài đó không phải mua ở chợ mà do con đặt làm với nét chữ thảo Vũ Hàng là do Ngân Thúy viết. Ngoài tấm kim bài ra, con còn nhận ra được con qua những vật dụng khác mà linh mục Giang còn giữ lại. Đó là quần, áo, tã lót, cả chiếc nôi xách tay đựng đứa bé. Chiếc nôi này là do con và Ngân Thúy ra chợ sắm. Vả lại trên người thằng bé còn cả một mảnh giấy.
ông Mục Bạch vội lấy trong ví da một mảnh giấy xếp nhỏ đã úa vàng. Hai tay run run đưa cho Tăng lão phu nhân. Lão phu nhân mở ra xem. trong đó có hai hàng chữ, nét chữ khá thanh tú
Khói tỏa mịt mù giăng, hận oán sao trùng trùng.
Chi bằng quay về thôi. Núi sông nghe vời vợi.
Tăng lão phu nhân thở ra. Đến lúc này thì người cũng không biết nên vui hay buồn? Chuyện thật hay giả? Tin tưởng hay nghi ngờ? Tất cả những ý nghĩ đó chen lẫn nhau, làm bà vừa xúc động, vừa bối rối.
- Vũ Hàng là cốt nhục của nhà họ Tăng ư? Nó là quả duy nhất còn lại của nhà ta à? Thật vậy không? Thật không? Hay là con đặt chuyện gạt tả Trời ơi! Ta phải thế nào đây?
ông Mục Bạch đau khổ nói:
- Mẹ! Làm sao con có thể đặt điều để gạt mẹ. Còn cái mảnh giấy của Ngân Thúy kia, con làm sao có thể sắp đặt trước để gạt mẹ chứ?
Tăng lão phu nhân có vẻ tin hơn. Nhưng rồi người lại thấy lo lắng nói:
- Con thử nghĩ xem, cái chuyện làm hôm nay, có làm cho Vũ Hàng nó giận rồi bỏ đi luôn không? Cái thằng đó tính khí rất ương ngạnh. Vậy thì con hãy mau mau ra bến tàu, tìm nó về đây ngaỵ Con hãy nói cho nó biết là ta đã bỏ ý định cũ. Bảo nó về liền nhé. Ở trên tàu kia đâu có gì để ăn, để uống, làm sao có thể sống được?
- Vâng.
ông Mục Bạch vội vã lau nước mắt, rồi đi nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa, sực nhớ ra điều gì, vội vã quay lại lấy tấm giấy có bút tích của Ngân Thúy xếp cẩn thận bỏ vào ví. Rồi ngước lên nhìn mẹ, ông nói:
- Bao giờ Vũ Hàng mà quay về, con xin mẹ đừng có tiết lộ cho nó biết về chuyện ban nãy con đã kể với mẹ Vì đã mấy năm qua, nhiều lần con đã ướm thử nhưng thằng bé vẫn khẳng định là không bao giờ tha thứ cho cha mẹ đẻ. Vì vậy con không muốn mất Vũ Hàng một lần nữa. Sự tiết lộ có thể khiến nó bỏ đi luôn. Bây giờ đối với con, chuyện có nhận lại nhau không đã không thành vấn đề. Điều quan trọng ở đây là, nó vẫn ở bên cạnh con. Đó là niềm an ủi lớn nhất của đời con rồi.
Tăng lão phu nhân gật đầu
- Trước khi có đầy đủ chứng cớ, mẹ cũng không nhận đại nó đâu con ngại. Nhưng mà bằng bất cứ giá nào, con hãy khuyên nó trở lại đây cho ta.
- Vâng.
ông Mục Bạch vội đáp, rồi đi ngaỵ Tăng lão phu nhân nhìn theo. Bấy giờ bà mới như quả bóng xì hơi ngã người xuống ghế, lòng ngập đầy xúc động, bà lẩm bẩm nói:
- Ông trời có mắt, không để cho nhà họ Tăng ta tuyệt tự. Đúng không? Có đúng vậy không? Thằng Vũ Hàng. Trời ơi! Suýt tí nữa thì ta đã làm chuyện đảo lộn luân thường đạo lý. Để cho hai anh em nó, không ngờ lại có chuyện như vậy được.
Bà nhìn ra cửa. Lúc đó trời đã tờ mờ sáng nhưng sương đêm vẫn còn phủ vây lầu các, hoa viên. Bà chợt nghĩ đến hai câu thơ của Ngân Thúy
Khói tỏa mịt mù giăng, hận oán sao trùng trùng.
Chi bằng quay về thôi. Núi sông xa vời vợi.
Nhìn lại đám sương khói phủ kín nhà lòng chợt thấy thê lương. Đời quá nhiều phức tạp chỉ tội cho Vũ Hàng, thằng bé thật bất hạnh.
Khi ông Mục Bạch đến bến tàu thì trời đã sáng hẳn. Vũ Hàng đang đứng dưới tán một cây to, nhìn ra dòng sông, lòng Vũ Hàng có trăm mối cảm hoài. Vì lần ra đi này, Vũ Hàng sẽ mãi mãi không quay trở lại. Nhưng Vũ Hàng chẳng đành tâm bỏ rơi người đàn bà góa bụa cô đơn? Chàng thấy hài lòng vì ít ra là đã bày tỏ lòng mình cho nàng biết. Nhưng nỗi buồn của Mộng Hân, giọt nước mắt của nàng, thái độ ngập ngừng ưu tư đó như những chiếc chân bạch tuộc cứ giữ lấy chân Vũ Hàng. Đừng đi... đi rồi Mộng Hân sẽ sống ra sao đây? Nhưng nếu không đi, ta sẽ phải xử sự thế nào?
Và đang trong lúc phân vân, thì ông Mục Bạch đến. Ông Mục Bạch vừa thở vừa nói:
- Ta đến đây để nói với con, nội đã nghĩ lại, không bắt con làm những việc đó nữa đâu. Hãy bỏ qua tất cả. Coi như chưa xảy ra, và hãy theo cha quay trở về nhà.
Vũ Hàng nhìn khuôn mặt hốc hác của ông Mục Bạch cảm động nói:
- Con không về đâu, con về lại gặp chuyện với nội. Cha đừng khuyên con nữa, để cho con tỉnh táo suy nghĩ.
ông Mục Bạch vội nói:
- Không đâu! Đích thân nội đã nói với cha rồi mà. Nội bảo sẽ không nhắc lại chuyện cũ, con cũng nên quên chuyện đó, mà theo cha trở về.
Vũ Hàng buồn bã.
- Thưa cha, con xin thưa rõ. Con cảm thấy là rồi một ngày nào đó, con sẽ bị người họ Tăng làm phát điên đi mất. Người kia thì cố gắng kéo con, đẩy con ra ngoài. Người thì cố gắng kéo con trở lại. Hai cái sức mạnh đối nghịch đó như trò kéo cọ Con lại đứng giữa, sẽ bị xé ra làm hai mảnh.
Rồi Vũ Hàng lấy tay xoa xoa trán.
- Con phục nội, nhưng con cũng rất sợ người. Con nghĩ đây chỉ là kế hoãn binh. Khi con quay lại, những quỷ kế khác sẽ được bày ra. Có thể là rồi con sẽ bị thuốc chết.
- Không có chuyện đó đâu. Chẳng bao giờ có chuyện thuốc con. Hãy tin tưởng cha.
- Có tin cha cũng nào có ích gì? Quyền lực nằm trong tay nội cơ mà?
- Ta bảo đảm với con là nội không còn làm khó dễ con nữa. Thật đấy bởi vì...
Mục Bạch nhìn Vũ Hàng, không kềm chế được nói:
- Bởi vì ta đã thú nhận với nội, con là con ruột của ta, chứ không phải con nuôi. Một đứa con mà ba mươi năm trước, ta đã bỏ rơi ở Hàng Châu vì khiếp nhược, ta đã yêu mẹ nó mà chẳng dám đương đầu với gia phong.
Vũ Hàng nghe giật mình, nhìn thẳng vào mặt ông Mục Bạch. Trong khi đó ông Mục Bạch thấy mình lỡ lời, sợ hãi nhìn Vũ Hàng. Vũ Hàng chựng lại một phút, rồi chợt buông tiếng cười lớn
- Ha ha! Thật con chẳng dám tin. Cha mà cũng dám bịa được một vở kịch. Cha đem vở dịch đó ra hù nội. Kết quả thế nào? Nội cũng bị gạt chứ?
ông Mục Bạch nghe Vũ Hàng nó cảm thấy thất vọng, nhưng chỉ đứng yên.
- Chỉ tiếc là vở kịch đó lại dở quá, cha bảo con là đứa con mà cha đã có được khi ở Hàng Châu? Thế tại sao nó lại vào viện mồ côi ở nhà thờ Thánh Mẫu để trở thành một đứa cô nhi chứ?
ông Mục Bạch lắc đầu.
- Con khoan thắc mắc. Cứ lắng nghe cho hết câu chuyện. Biết đâu con cũng thấy đó là sự thật chứ?
Vũ Hàng đổi sắc mặt ngaỵ Vũ Hàng không còn cười, mà nói một cách nghiêm khắc.
- Cha có thể đem cái chuyện đó ra gạt nội, nhưng cha đừng hòng nói chuyện đời xưa với con. Con không thích ai đem chuyện riêng tư của mình ra để pha trò. Chuyện tối qua cho thấy là nội đã hành động quá đà. Và trong khi tinh thần chưa tỉnh táo, cha nói thế nào người cũng nghe. Đó là điều rất bình thường. Vì hiện nay, nội đang cần một người để nối dõi tông đường, rất cần! Nhưng con thì khác. Con không dễ bị thuyết phục đâu. Nói thẳng, con đã nhìn thấy mưu đồ. Đây chẳng qua là muốn con ở rể không được, nên định nói thế để hợp thức hóa điều trên. Lập trường con thì rất rõ ràng. Con bảo không và mãi mãi không. Xin đừng bày mưu để mà sửa đổi họ tên con nữa.
- Thật ra thì con cũng nào có rõ cha mẹ ruột của con là ai? Mà giữa chúng ta lại có một cái duyên kỳ diệu. Con chẳng giả định được ta là cha thật của con được ư?
Vũ Hàng giận dữ nói:
- Làm sao có chuyện giả định kỳ cục đó? Con là đứa con bị cha mẹ bỏ rơi. Vì vậy không thể viện dẫn bất cứ lý do gì như không nuôi nổi hay nuôi không được. Chẳng bao giờ con tha thứ cho họ được. Vì vậy, nếu nói cha đây là cha thật của con thì coi như cái ơn nuôi dưỡng mười mấy năm qua, cũng bị cái khoảng mười lăm năm vứt bỏ kia xóa sạch cả chẳng còn nghĩa lý gì hết.
Lời của Vũ Hàng làm cho ông Mục Bạch lặng thinh. Ông đau đớn, nhưng chẳng nói gì được. Mồ hôi vã như tắm trên lưng ông. Vũ Hàng nhìn cha nuôi chợt thương hại nói:
- Thôi cha hãy về ngủ đi. Mấy ngày qua cha đã bị nội làm cho mệt lả. Con nghĩ cha cũng khổ lắm. Đừng lo gì cho con, chuyện con làm con chịu.
ông Mục Bạch buồn bã nói:
- Làm sao cha bỏ mặc con được? Cha đã nói với con, tất cả những rối rắm đã qua mà sao con chẳng nghe lời ta mà trở về? Con muốn thế nào nữa chứ?
- Con ư? Con định trở về nhà thờ Thánh Mẫu?
- Con làm vậy để làm gì?
Vũ Hàng buồn bã.
- Con thật sự muốn trở về đó. Bởi vì con rất nhớ cái thời con còn ở đấy. Nơi đó tuy nghèo, không sung túc như ở đây, nhưng con có thể giúp cho linh mục Giang một tay, chăm sóc những đứa bé mồ côi kia, trên phương diện tinh thần, nó cũng có ý nghĩa như là phụ giúp cha trong việc kinh doanh. Con ở lại trong nhà họ Tăng, cũng bị gò bó và cô độc, vì vậy, con rất khát khao tự dọ Con muốn có một khoảng trời rộng bao la để vẫy vùng. Con cũng không thích gia đình phong kiến như ở nhà, những nghi thức vô bổ, những quan niệm cổ hủ. Tất cả những thứ đó chồng chất đã đè con muốn ngạt thở làm con khó mà tồn tại được.
ông Mục Bạch lo âu.
- Đừng! Đừng nói thế. Ta không để con bỏ đi đâu. Linh mục Giang đã có rất nhiều trẻ mồ côi. Còn ta, bây giờ chỉ có một mình con. Con cho ta là ích kỷ, là vì mất Tịnh Nam nên chọn con cũng được, nhưng có thế nào, thì ta cũng không muốn mất con lần nữa. Trong tận cùng trái tim, ta đã xem con như con ruột mình. Ta đã bị mất mát quá nhiều. Bây giờ ta không muốn mình lại bị mất thêm.
Vũ Hàng an ủi.
- Con rời khỏi nhà họ Tăng cũng không có nghĩa là cha mất con. Bây giờ điều cấp bách là cha hãy tìm một người nào đó thế con làm việc thôi.
ông Mục Bạch đau khổ.
- Sao con nằng nặc đòi đi vậy chứ? Chẳng lẽ trong cái nhà này, chẳng còn một cái gì để con quyến luyến nữa ư?
- Chuyện đó...
Vũ Hàng nói đến đó ngập ngùng rồi im lặng, mắt chàng nhìn về hướng xa xa chợt tròn xoẹ Ông Mục Bạch ngạc nhiên nhìn theo. Thấy Mộng Hân với bé Thư Tịnh đang chậm rãi tiến tới. Ông Mục Bạch lo lắng hỏi:
- Mộng Hân, con đến đây để làm gì? Nhà có chuyện gì nữa ư?
Mộng Hân đáp.
- Dạ không có. Con dẫn bé Thư Tịnh ra đây dạo mát. Thấy cha và anh Vũ Hàng đứng nói chuyện nên ghé qua.
Rồi Mộng Hân nhìn sang Vũ Hàng, ánh mắt buồn bã.
- Ở nhà mọi thứ đã mưa tạnh gió hòa. Ban nãy nội cũng sang phòng của Tịnh Huyên, báo cho cô ấy biết, là không nhắc đến chuyện bắt rể gì cả. Vì vậy Tịnh Huyên đã vui vẻ. Anh cũng đừng ngại là khi quay về sẽ gặp phiền phức nữa. Tịnh Huyên ban nãy cũng nói lúc nào cũng xem anh như người anh cả của mình, một ông anh cả thật sự. Nội thì cũng rất hối hận, muốn tôi đến đây xem thử có thuyết phục được anh trở về không?
Vũ Hàng thở dài.
- à! Thì ra mợ đến đây cũng vẫn là vâng lệnh nội bảo nữa. Đến để thuyết phục tôi ư?
Lời của Vũ Hàng như gáo nước lạnh tạt vào mặt Mộng Hân, làm nàng tái mặt, không nói được lời nào. Vũ Hàng thấy vậy chợt nhiên hối hận. Nghĩ là mình đã lỡ lời xúc phạm nàng, nên nhìn xuống. Thật ra thì Vũ Hàng đâu có muốn nói như thế. Chàng có những điều khác định nói hơn nhưng vì trước mặt ông Mục Bạch, cô bé Thư Tịnh nữa, chàng chẳng biết mở lời thế nào?
ông Mục Bạch thì coi sự hiện diện của Mộng Hân như được cứu tinh, nên nói:
- Mộng Hân, con hãy giúp ta khuyên Vũ Hàng. Ta đã nói hết lời mà Vũ Hàng vẫn giữ ý định bỏ đi. Vũ Hàng nói, sống ở nhà ta cứ bị giằng co, gò bó, ngạt thở muốn tìm một khoảng trời tự do để thở. Vũ Hàng coi nhà chúng ta như cái địa ngục không bằng. Nào có nghiêm trọng như vậy, phải không con? Con hãy khuyên nó đi.
Mộng Hân nhìn Vũ Hàng với ánh mắt đẫm lệ.
- Bây giờ con nói gì đi nữa, khi anh ấy không thích nghe thì cũng bằng thừa. Thôi, không nói thì tốt hơn.
Vũ Hàng nghe lời Mộng Hân nói chợt nhiên bao nhiêu ý chí tan rã, lòng chàng đầy xót xa, Vũ Hàng lắc đầu nói:
- Thôi được. Có là địa ngục cũng được. Nghẹt thở cũng được. Sống chết thế nào cũng được. Tôi sẽ ở lại. Các người đã thắng. Thôi, chúng ta cùng về đi.

<< Chương 7 | Chương 9 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 320

Return to top