Ông là bác sỹ khoa ngoại. Đôi tay tài hoa của ông đã cứu sống không biết bao nhiêu người. Thỉnh thoảng trên phố, trên xe buýt, trên máy bay hay những cuộc hội nghị..có người lăng xăng lít xít vồ vập ông, cám ơn ông vì ông đã cứu họ, thân nhân, bạn bè họ thoát khỏi cánh tay bẩn thỉu của Thần Chết. Tất nhiên, ông rất vui, rất hạnh phúc với sứ mệnh cứu nhân độ thế của mình. Lời khen, lời cám ơn thành, ông nhận, chứ quà cáp, tiền mừng, hoặc những gì thái quá, ông dứt khoát từ chối. Ông luôn khiêm tốn, đấy chẳng qua là công việc do xã hội phân công. Ông tự đặt vị trí của mình như người công nhân vệ sinh giữ sạch đường phố. Tài năng và tính khiêm nhường đã mang đến cho ông sự kính trọng của các bạn đồng nghiệp, của tất cả mọi người. Ông là tấm gương cao cả về đạo đức, nhân cách để những kẻ có lương tâm không trong sáng soi rọi lại mình.
Tạo hóa thường khéo bày trò trớ trêu. Trước khi trở thành Đấng toàn năng coi sóc thế gian, Thượng Đế đã từng là diễn viên hài trứ danh trong nhiều kiếp. Việc cầm cân nẩy mực luôn đòi hỏi tính nghiêm minh, công bằng và chính xác tuyệt đối. Tuy nhiên, máu hoạt kê trong Ngài vẫn thỉnh thoảng trỗi dậy, ( Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà lại..) thế là Ngài tinh nghịch lấy râu ông nọ cắm càm bà kia hoặc tạo ra những tình huống trái ngang, lố bịch để có dịp cười thỏa thích. Thậm chí Ngài còn lập nên câu lạc bộ “ Những kẻ thích đùa “ mà số hội viên đăng ký tham gia sinh hoạt phát triển theo cấp số nhân. Dĩ nhiên, Thượng Đế giữ luôn chức chủ tịch câu lạc bộ.
Buồn cười lắm, tréo ngoe lắm. Ngài cho anh công nhân xây dựng những tòa nhà cao tầng, những dinh thự lộng lẫy, những công viên vaăn hóa có thể chứa hơn ba vạn khách đến tham quan, giải trí, nhưng bản thân anh ta chẳng có được một chốn dung thân. Ngài cho anh thợ điện lắp những trụ cao thế, những nhà máy nhiệt, thủy, phong điện nhưng anh ta chuyên trị đọc sách bằng ánh đèn trời. Ngài khiến vị tướng hét ra lửa có thằng con trốn lính. Ngài cho cô hoa hậu thế giới lấy phải kẻ xấu xí thậm chí còn kém xa nhân vật thằng gù trong Nhà thờ Đức Ba Paris..Và hôm nay, đối tượng Ngài nhắm đến là vị giáo sư - bác sỹ có đôi tay vàng. Ngài luôn ghen tỵ với tài năng và nhan sắc.
Đấy là một buổi sáng định mệnh. Vị giáo sư – bác sỹ đang trên đường đến nơi làm việc bất ngờ bị tai nạn giao thông thảm khốc. Chiếc xe chuyên dụng đang trên đường chở tên tội phạm thi hành án tử hình bỗng bị đau ruột thừa cấp tính. Vì thế thay vì đưa đến pháp trường, tài xế lại phóng thẳng đến bệnh viện, ( nơi ông làm trưởng khoa ngoại ) đã tông thẳng vào người ông. Chiếc mô tô bị bắn vào dãy phân cách, máy vẫn nổ đều. Còn ông thì rơi vào hôn mê sâu, rất sâu. Kẻ giết người không gớm tay được cứu sống và bị địu ra trường bắn ngay sau ca mổ thành công. Ông thoát chết. Hãy còn sống nhưng sống bằng đời sống thực vật suốt hai năm dài. Sống mà cầm bằng đã chết.
Vào một buổi tối mùa thu lá rơi đầy lối. Tên tội đồ sau khi thụ hình lần thứ hai trong vạc dầu sôi dưới địa ngục và đã đầu thai từ đời nào, ông đột nhiên tỉnh lại. Mọi người chưa kịp vui mừng đã phải lãnh trọn gáo nước lạnh, ông không còn là ông nữa, ông đã là người khác.
Vẫn là ông đấy thôi. Vẫn là người thầy thuốc tài hoa. Vẫn là người đàn ông đạo đức và điềm đạm, thích ăn canh rau giền nấu với tôm khô, cà pháo chấm mắm tôm.. Ông vẫn nhận thức trọn vẹn thế giới xung quanh, người thân cùng những đồng nghiệp chân tình tốt bụng. Bàn tay cầm dao mổ của ông vẫn vạch những nét thần sầu trên cơ thể bệnh nhân. Vậy thì, tại sao không phải là ông? Ông đấy chứ!
Ông không là ông bởi vì ông nói bằng thứ ngôn ngữ rất lạ. Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra trong thời gian ông hôn mê trên giường. Phải chăng trong lúc chìm ngập trong vô thức, ông đã kịp trang bị thêm ngoại ngữ? Ông vốn là người ham học, hầu như sách không bao giờ rời tay. Số sách trong phòng riêng của ông đủ lập một thư viện tổng hợp. Ông biết đến sáu thứ tiếng. Anh, Pháp, Nga, Trung Quốc, Tây Ban Nha và tiếng Mã Lai. Và ngôn ngữ, ông đang sử dụng giao tiếp có thể là ngoại ngữ thứ bảy cũng nên.
Thế là những chuyện dở khóc dở cười bắt đầu xảy ra. Ông không hiểu mọi người và mọi người cũng không hiểu ông, công việc gì thế cứ liên tục trục trặc. Ông bảo cộng sự mang kéo thì họ lại lấy chỉ may. Bảo chụp thuốc mê bằng phương pháp hô hấp, nhân viên gây mê lại tiêm qua đường tĩnh mạch. Ông bảo đàng đông, họ làm đàng tây. Rồi thì, nháo nhào, rối tung rối mù cả lên. Chỉ trong vòng một tuần lễ đã xảy ra bốn ca cắt nhầm. Hai bệnh nhân đau dạ dày, bị cắt mất một quả thận, một bệnh nhân nam được chuẩn đoán, u nang buồng trứng. Một nữ bệnh nhân viêm ruột thừa lại bị phăng teo lá lách.
Không thể để tình trang xấu kéo dài, các chuyên gia nghiên cứu con người được triệu đến chẩn bệnh cho ông. Lịch sử y văn thế giới từng ghi nhận trường hợp; bà Natalia, người Nga gốc Do Thái sau một lần tai nạn chấn thương sọ não, nằm bất tỉnh nhân sự suốt gần năm năm, khi hồi tỉnh, lại bỗng nhiên nói tiếng Pháp như gió, không những thế bà còn xác định những địa danh Pháp quốc tuyệt đối chính xác vào thời Napoleon, mặc dù trước đó bà không biết đến một chữ bẻ đôi và chưa bao giờ được đặt chân đến kinh đô hoa lệ. Sau gần hai năm tìm hiểu, nghiên cứu, các nhà học giả đã phần nào vén được tấm màn bí ẩn; nguyên do dòng họ bên nội của bà cách đó gần trăm năm có người xuất thân từ miền rượu vang Booc - đô danh tiếng. Người ta kết luận, bà nói tiếng Pháp như người bản xứ là do di truyền bẩm sinh. Mặc dù lý lẽ này không có sức thuyết phục nhưng người ta phải tạm chấp nhận, bởi không tìm được lời giải hoàn hảo hơn. Dù sao, bà Natasa vẫn nói được tiếng Nga, vẫn làm việc như người bình thường, thậm chí hoạn lộ bỗng trải rộng thênh thang. Tai họa bỗng trở thành phúc phận, bởi sau đó, bà có được vị trí quan trọng tại bộ ngoại giao Nga, chuyên phụ trách trao đổi thương mại hai chiều với nước Pháp. Sau sự kiện chấn động, toàn Nga, bỗng dấy lên phong trào truy tìm nguồn gốc tổ tiên. Nhiều người đã tự lao đầu vào tường, vào gốc cây, thậm chí vào tàu hỏa..với hy vọng điên cuồng, sau hôn mê sẽ nói được ngoại ngữ. Và không ít người đã phải trả giá bằng cuộc sống thực vật suốt khoảng đời còn lại. Tuyệt nhiên, không ai được hưởng đặc ân đó lần thứ hai ngoài bà Natasa cả. Trước tình hình bệnh viện luôn thiếu chỗ cho bệnh nhân khoa chấn thương sọ não, chính phủ Nga đã ban bố sắc lệnh, bất kỳ ai tự gây thương tích cho mình sẽ bị phạt tù rất nặng. Nhờ thế mới ngăn chặn được cơn đại dịch cả thành phố xuất hiện toàn những kẻ nghễnh ngãng.
Tiếc thay, trường hợp của ông giáo sư – bác sĩ không được như thế, ông hoàn toàn không hiểu được tiếng cha sinh mẹ đẻ. Bi kịch là ở chỗ đó. Ở vào độ tuổi gần đất xa trời như ông, việc phải bò lăn ra đánh vần từng chữ ngọng líu ngọng lo là đều gần như không tưởng. Vả lại còn là sự lãng phí kinh khủng, đôi tay phù thủy, trăm năm trước và trăm năm sau chắc gì tìm được người thứ hai, vì thế các nhà chuyên môn đi đến quyết định; cho toàn thể nhân viên bệnh viên học lấy ngôn ngữ của ông. Đây được xem là hành động nhất cử lưỡng tiện, vừa không bỏ phí một tài năng lớn, vừa có cơ hội trao dồi ngoại ngữ cho các nhân viên y tế. Các nhân viên bệnh viện Hoàng Gia vốn rất lười cầm sách. Ông giám đốc bệnh viện ra tối hậu thư, trong vòng sáu tháng, toàn thể y, bác sỹ không hiểu ngôn ngữ của bác sỹ trưởng khoa ngoại sẽ bị cắt hợp đồng.
Khổ nổi, ông giáo sư lại sử dụng thứ ngôn ngữ rất lạ. Không phải tiếng Anh, không tiếng Pháp, Tây ban Nha, Slavơ..cũng không nốt. Rốt cuộc những người có trách nhiệm phải huy động toàn bộ các nhà ngôn ngữ học khắp nơi trong nước để xác định tiếng nói. Đồng thời, tổ chức nhiều phái đoàn tỏa ra khắp nơi truy tìm nguồn gốc tổ tiên của giáo sư khoa ngoại với tinh thần vô cùng khẩn trương và không kém phần nghiêm túc. Sau gần nửa năm, đoàn đầu tiên đã phát hiện ra, tổ tiên của vị giáo sư khả kính có nguồn gốc Ấn. Mọi người chưa kịp mừng, thì đoàn thứ hai mang về kết quả trái ngược, gốc Châu Phi. Đoàn thứ ba, gốc Trung Quốc. Đoàn thứ tư gốc, Thái Lan..Cuối cùng, việc truy tìm nguồn gốc bác sỹ trưởng khoa bị hoãn vô thời hạn, với lý do; không đủ nhân lực, vật lực, thời gian lẫn kinh phí cho cuộc viễn du cả trăm nước.
Như vậy, chỉ còn phương án khả dĩ ít tốn kém và hiệu quả hơn, xác định ngôn ngữ của giáo sư khoa ngoại để tài năng, chất xám khỏi bị phôi pha, mai một. Nhưng, suốt gần nửa năm ròng rã các nhà ngôn ngữ chuyên ngành đã phải bùi ngùi ra đi không kèn không trống. Những hăm hở ban đầu đã dần tan theo đêm tàn trăng lạnh. Họ hoàn toàn không hiểu ngài giáo sư nói bằng thứ tiếng gì, chẳng Âu, chẳng Á, chẳng phải Phi. Lúc đầu có vị cứ đinh ninh, ông sử sụng tiếng Indo kết hợp với thổ ngữ da đỏ. Có người lại cho rằng đó là sự pha trộn ngôn ngữ các châu lục. Thậm chí có vị còn cho đó là sự trộn lẫn hài hoà giữa tiếng nói con người với loài gấu Bắc Cực và tiếng của người Chim Chích. Giả thuyết thì nhiều vô thiên lủng nhưng chẳng có giá trị nào đứng vững vì thiếu tính thuyết phục. Rốt cuộc, thứ ngôn ngữ của ông vẫn là bí mật.
Cuộc truy tìm nguồn gốc ngôn ngữ lạ đã mở sang hướng khác với tính chất quy mô và nghiêm cẩn hơn, lôi cuốn hầu hết các giới cùng tham gia; nhà văn, nhà báo, nhà ngôn ngữ, nhà khảo cổ, nhà nhân học, nhà..Họ bị thu hút bởi thứ tiếng lạ lùng và vô cùng hấp dẫn , vừa giống loài thú, vừa giống loài người. Vừa giống loài lông vũ, lại vừa hao hao động vật ăn thịt. Vừa giống nhạc cụ, lại vừa giống âm điệu của thiên nhiên. Theo thống kê sơ bộ, từ lúc chàng Adam ngốc nghếch ( nói chung đàn ông đều là lũ ngốc ) bị nàng Eva lừa ăn phải trái cấm đến nay đã có ba trăm, sáu mươi hai giống dân đã bị tuyệt chủng, gần một nghìn ngôn ngữ bị tiêu diệt vì chế độ thực dân kiểu cũ , mới và chính sách xâm lược toàn cầu hóa của các quốc gia hùng cường, việc xác định ngôn ngữ sẽ mở ra cánh cửa mới về nguồn gốc một giống dân, bộ tộc, quốc gia. Và có thể là tổ tiên loài người. Nếu đạt được mục đích đó, giả thuyết về loài vượn người có thể sẽ bị phá sản. Và học thuyết mới dĩ nhiên sẽ được cấp bằng.
Trong khi công việc được tiến hành rốt ráo, ngài giáo sư – bác sỹ vẫn phải được đặt trong sự giám sát chặt chẽ của các cơ quan chức năng . Mỗi bước chân của ông luôn có người đi theo bảo vệ, giúp đỡ. Ông như viên ngọc quý, bàn tay thô ráp chạm vào rất dễ gây hoen ố, trầy xước.
Mỗi ngày ông vẫn đến bệnh viện đều đặn và nói bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Ông không được phép tiếp xúc với người bệnh, lẫn những đồng nghiệp bởi một hành vi sơ suất, nhầm lẫn dễ gây tai họa khôn lường. Ông được cấp hẳn một căn phòng rộng rãi, thoáng mát với đầy đủ tiện nghi thời thượng. Các nhà nghiên cứu vẫn làm việc với ông mỗi ngày. Cứ hai giờ đồng hồ, ông được phép giải lao mười phút.