Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc - Tôi ngờ lời ai.
Thuở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi cúc đứt, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn Tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi em hỏi hững hờ
"Anh chưa lấy vợ còn chờ đợi ai?"
Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ một khoảng trời pha lê.
Trăng vàng đêm ấy bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may.
___
Hạ cuối
Chiều nép mình trong một khoảng trời xanh
Nắng viết vội những dòng lưu bút cuối
Có một người đứng trước trời gió nổi
Tìm câu thơ mùa hạ cuối để quên
Đêm vắng dần những tiếng ve êm
Bên thềm hiện thu đã về tựa cửa
Tàn phượng cố bùng lên thêm lần nữa
Đốt lòng anh một nỗi nhớ không tên
Hoa cúc thì thầm mùa hạ ngủ yên
Khép mùa thi vào sâu trong trang vở
Trang nhật kí ai vô tình để ngỏ
Kỉ niệm một thời bỗng hoá thành thơ
Mùa hạ qua mang theo tuổi học trò
Dấu cả những buồn vui thời áo trắng
Nhưng còn đây những dòng lưu bút nắng
Không bao giờ tắt được trong lòng tôi