Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Kiếm Hiệp >> Ác Ma Pháp Tắc

  Cùng một tác giả
Không có truyện nào


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 67176 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Đăng bởi: ongrain 14 năm trước
Ác Ma Pháp Tắc
Khiêu Vũ

Chương 46 > 49
Chương 46: Hỏa nguyên tố của tắc nhĩ tư khắc á

Sớm ngày thứ hai, sau khi mặt trời mọc lên vô cùng sảng khoái- xin tha thứ cho loại so sánh không có ý nghĩa này. Bởi vì Đỗ Duy đang lúc hưởng thụ ánh mặt trời buổi sáng, đã có người đến gặp hắn.

chính là... phiến tử ma pháp sư kia, Tác Nhĩ Tư Khắc Á.

Mọi người đã tưởng rằng sau khi Đỗ Duy bị bắt đi, Tác Nhĩ Tư Khắc Á chịu áp lực thật lớn... hắn thân là Ma pháp sư duy nhất bên người Đỗ Duy, nhưng trên người hắn lại không có chút dấu vết chiến đấu gì.

Tất cả mọi người đều bị thương, duy chỉ có mình hắn hoàn hảo không tổn thất.

Tắc Nhĩ Tư Khắc Á chịu áp lực thật lớn từ đồng bạn.

Nói thật thì... hắn cũng thấy chính mình ngày đó chưa kịp đánh, đã bị đối phương là bát cấp ma pháp sư trực tiếp dọa chết khiếp...rất là mất mặt.

Chẳng lẽ không phải vậy sao? ngươi để cho một nhất cấp ma pháp sư(chưa đủ tư cách) trực diện quyết đấu với một bát cấp ma pháp sư xem.

Đó không gọi là quyết đấu... mà gọi là mưu sát.

"a, tiểu chủ nhân của ta, đã thấy ngài an toàn trở về, thật sự khiến cho ta cao hứng..."vừa vào cửa thư phòng, Tác Nhĩ Tư Khắc Á lập tức biểu hiện khuôn mặt tươi cười.

Phanh!

Trả lời hắn chính là một cước của Đỗ Duy.

Đỗ Duy một cước đá văng ma pháp sư, sau đó nhìn hắn híp mắt, thấp giọng cười nói: "Tác Nhĩ Tư Khắc Á thân ái của ta... ta gặp ngươi, thật sự không chút vui vẻ."

Tác Nhĩ tư khắc a liền bò dậy, diện mao xấu hổ: " ...tiểu chủ nhân của ta..."

"nhớ tới bộ dáng của ngươi ngày đó, ta thật sự cảm thấy rất mất thể diện." Đỗ trần nghiệm mặt: "ma pháp cố vấn tiên sinh của ta, ngươi lại có thể trong lúc chiến đấu lăn ra ra ngất xỉu… lá gan của ngươi quả thực còn kém cả một con thỏ."

Ngày đó, Tác Nhĩ Tư Khắc Á đã là người cuối cùng còn lại bên người Đỗ Duy, Nhưng mà cái gã mất thể diện này lại không thể hiện một chút tác dụng gì, trực tiếp ngất xỉu đi! Lúc đó thiếu chút nữa khiến cho đỗ duy tức chết

"lão thiên của ta! đối phương chính là bát cấp ma pháp sư. Bát cấp!!! Đỗ Duy thiếu gia." Tác Nhĩ Tư Khắc Á thanh minh: "ta chỉ là một kẻ sở hữu cái danh hiệu “Ma pháp sư cấp một”, mà thực lực chánh thức cũng không thể mạnh hơn ma pháp học đồ bao nhiều. điểm ấy ngươi rất hiểu... chẳng lẽ ngươi nghĩ ta có thể ngăn cản được bát cấp ma pháp sư kia sao?"

"vậy ngươi cũng không thể ngất xỉu đi chứ. quả thực là quá mất mặt." Đỗ Duy lắc đấu: "thân là cố chủ của ngươi, ta thật sự rất thất vọng đối với ngươi.. được rồi, mấy hôm nay chạy tới nơi nào?"

"ta... dẫn theo mấy người, đi đến phương nam, đã thu mọi thứ ở thật nghiệm thất của ta tới." Câu trả lời của Tác Nhĩ Tư Khắc Á khiến cho Đỗ Duy thoáng hài lòng một chút.

"ngươi mang các đồ thí nghiệm của ngươi tới chưa ?" Đỗ Duy có chút ngạc nhiên: 'chẳng lẽ ngươi không sợ ta không quay về sao? nếu không có ta, ngươi cho rằng gia tộc này có thể thu nhận ngươi hay sao?”

Tác Nhĩ Tư Khắc Á bất đắc dĩ, chỉ có thể nói lời nói thật là... hắn nhận được tin tức, nghe nói thiếu gia của la lâm gia đã được tìm về, lúc này mới chạy tới.

"a, nguyên lai như vậy... nếu ta không có trở về, vậy ngươi định cao chạy xa bay đúng không…?" Đỗ Duy nhìn tên giảo hoạt này: “mang theo cả ‘chiến lợi phẩm’ ngày đó của ta đúng không?'

Tác Nhĩ Tư Khắc Á không nói gì.

"Tốt lắm, đưa mấy thứ đó ra đây." Đỗ Duy chỉ chính là những thứ trước đó lừa được từ Vi Vi An.

Cơ hồ là bản năng, Đỗ duy hiểu được, "các thứ của vi vi an", hắn không muốn giao cho người khác, thầm nghĩ chính mình phải lưu trữ bảo tồn.

Tác Nhĩ Tư Khắc Á có chút vội vàng: "Đỗ Duy thiếu gia... ngài không phải ma pháp sư, đồ vật này, chỉ có trong tay ma pháp sư mới thể hiện giá trị..."

không muốn giao ra?

Đỗ Duy hừ một tiếng, hắn nhìn thoáng qua cửa thư phóng đã đóng, sau đó mỉm cười, tay giơ lên nhẹ nhàng kêu lên một chút...

Hô!

Vài ngọn nến đang bập bùng ở hai bên chợt nhảy lên vài ngọn lửa, mấy điểm hỏa quang đó bay về phía đỗ duy, lọt vào tay hắn, trong nháy mắt đã đọng lại thành một hỏa cầu

Tác Nhĩ Tư Khắc Á trừng to mắt: “ma pháp? Thiên a, ngươi lại có thể sử dụng ma pháp?”

"chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta biểu diện tạp kỹ hay sao? cái này chính là phương pháp mà bát cấp ma pháp sư đã dạy ta!" Đỗ Duy cười lạnh một tiếng: "Đưa ra đây nào."

"Ta có thể lưu lại một khối ma pháp tinh thể không??' Tác Nhĩ Tư Khắc Á thử nói: "Chỉ một khối nhỏ... thí nghiệm của ta phẩi cần một khối ma pháp tinh thể chất lượng tốt lại chứa nhiều hỏa hệ nguyên tố..."

Đỗ Duy không nói chuyện, chỉ mở bàn tay.

Tác Nhĩ Tư Khắc Á bất đắc dĩ, giao ra cái túi, thở dài.

"Được rồi, đừng tức giận, ma pháp cố vấn tiên sinh của ta." Đỗ Duy cầm tới mọi thứ của vi vi an, trong lòng có chút gấp gấp nói: "ngươi cần thứ gì rất nhanh sẽ có. ta cam đoan."

"một khối trung phẩm ma pháp tinh thể ít nhất phải tới mấy trăm kim tế." hiển nhiên, Tác Nhĩ Tư Khắc Á cũng biết tình huống của Đỗ Duy bây giờ, Đỗ Duy đã bị cấm túc và tạm đình chỉ việc phát tiền, mọi người trong thành đều biết.

"Yên tâm, kim tệ sẽ có, mà còn rất nhanh nữa." Đỗ duy cũng không lo lắng điểm ấy.

Kế hoạch cướp bóc hải tặc đang tiến hành, rất nhanh là đã có thể có không ít... hơn nữa, đừng quên, ngay dưới bí đạo trong thư phòng, có một bí thất, trong đó còn lưu lại không ít tài bảo của Tái Mai Nhĩ.

"đúng rồi, Tác Nhĩ Tư Khắc Á, đến đây, ta dẫn ngươi đi xem phòng thí nghiệm mới. Ngay trong rừng cây bên ngoài tòa thành thôi."

Trong lúc rời đi khỏi thư phòng, lão quản gia đến xem Đỗ Duy, Đỗ Duy chỉ vào đống tro tàn đã bị thiêu đốt trên mặt đất, cười nói: "quản gia tiên sinh thân ái của ta... rất xin lỗi, tối hôm qua trong lúc ta đọc sách, không biết chuyện gì đã xảy ra, bức họa kia ở trên vách tường đã rơi xuống, vừa lúc rơi bên một cây nến... nó cứ như thế bị thiêu cháy như vây. Ta nghĩ, ngươi nên cho người hầu quét dọn sạch sẽ đúng không?

Lão quản gia ngơ ngác nhìn một vị trí trống không trong số một loạt bức du họa trên bức tường, lại nhìn đống tro tàn trên mặt đất một chút.

lão thiên của ta..kia lại chính là đồ cổ a!

Bại gia tử - cái từ này vòng vo trong lòng lão quản gia mấy vòng, rốt cuộc không dám nói ra, cắn răng cắn lợi một lúc, khôn gbieets làm sao đành vâng một tiếng.

Đỗ Duy tự nhiên oanh oanh liệt liệt mang theo Tác Nhĩ Tư Khắc A đi ra khỏi thư phòng, đến rừng cây trước tòa thành.

ở sâu trong rừng, mộc lâu bên dòng suối đã được kiến tạo đẹp đẽ.

Mộc lâu ba tầng, nhìn qua phi thường vững chắc, hơn nữa hiển nhiên toàn chỉ dùng vật liệu tốt.

"hài lòng không? sau này nơi này chính là ma pháp phòng thí nghiệm.. ma pháp phòng thí nghiệm của chúng ta."

Đi vào tầng thứ nhất của tiểu lâu, nơi này là một đại sảnh, dụng cụ cơ bản, Đỗ Duy đặc ý yêu cầu dùng làm phòng làm việc, một cái bàn lớn, các giá bên cạnh có không ít các đồ dùng pha lê do đỗ duy yêu cầu...các loại bình nhỏ, thậm chí có cả vài khổi thủy tinh thạch.

Lầu hai là một cái kho, dùng để tàng trữ các loại nguyên tài liệu.

mà lầu ba, là nơi của Đỗ Duy. lưu lại một cái đài quan sát rộng mở, chuyên dùng cho Đỗ Duy quan sát tinh tượng.

Đỗ Duy thậm chí chuận bị chính mình động thủ chế tác một cái kính thiên văn dặt ở chỗ này.

"Hài lòng không?" Đỗ Duy mỉm cười nhìn Tác Nhĩ Tư Khắc Á.

Vẻ mặt Tác nhĩ tư khắc á rất cao hứng: "Rất tốt nơi lớn thế này, cũng đủ đã đủ để ta làm rất nhiều thí nghiệm.".

Đỗ Duy cười kéo hắn đi tới sau tiểu lâu, chỉ vào thực vật trên mặt đất

"đây đều là một chút tài liệu cơ bản của ma pháp dược tề học... đương nhiên, rất nhiều ma pháp tài liệu đỗ duy không mang tới được, Cửa hàng trong thành trấn cũng không có, chỉ có thể ngẫu nhiên mua đựợc từ các đoàn mạo hiểm mà thôi. hoặc là mua từ ma pháp sư công hội.

Bất quá, Ma Pháp sư công hội sẽ không bán ra ngoài, người không có tư cách ma pháp sư thì không thể mua được thứ gì từ ma pháp công hội.

"thực vật cơ bản nhất ta đều đã chuẩn bị tốt... về phần chúng, chúng ta chỉ có thể từ ma pháp công hội mua được,chuyện này ngươi phải ra mặt đi mua, ngươi cũng biết quy định của ma pháp sư công hội. Còn tiền... sẽ có, ngươi yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ có tiền."

Tác Nhĩ Tư Khắc Á yên lặng nhìn những thứu trước mặt hắn một chút..

hắn đã phi thường hài lòng.

Thí nghiệm của ma pháp sư, người thường xem ra, quả thực là " đốt tiền."

Đống tài liệu trân quý này, rất có thể sẽ trong một lần thí nghiệm vô giá trị nào đó thất bại mà bị cháy sạch.

trước đây Tác Nhĩ Tư Khắc Á không có nhiều tiền mua tài liệu để thử nghiệm. rất nhiều tài liệu của hắn đều là từ sư phụ hắn "trộm tích lũy" từng chút một. ngoài ra, hắn còn phải đi làm việc trong các đoàn mạo hiểm, kiếm tiền, hoặc là nhận được một chút ma hạch của ma thú.

Bây giờ có hứa hẹn của tiểu quý tộc này, sau này không cần phát sầu vì tiền nữa, vậy có thể vui vẻ làm các thí nghiệm mình muốn làm rồi.

Đỗ Duy đối tác của Tác Nhĩ Tư Khắc á cũng là ôm kỳ vọng.

Kẻ kia lại có thể nghiên cứu một loại biện pháp mô phỏng ma pháp........... hắn thật sự có thể xem như một thiên tài! nếu để cho hắn tiếp tục nghiên cứu tiếp, có trời mới biết hắn còn có thể nghiên cứu ra cái gì

"a, đựoc rồi, để cho ta xem ngươi từ phòng thí nghiệm của ngươi ở phương nào mang về được cái gì nào."

so sánh với phòng thí nghiệm của Đỗ Duy, đồ vật của Tác Nhĩ Tư Khắc Á mang tới thật sự là nghèo nàn hơn rất nhiều.

hắn mang đến mấy cái bình nhỏ.. có đến một nửa đều là (đào thổ thiếu chế), hiển nhiên kinh tế của ma pháp sư kia không có dư thừa để mua những bình pha lê xinh đẹp.

bình chứa này, chứa đựng một chút ma pháp nguyên tố các hệ ma fTác Nhĩ Tư Khắc Á luyện được... chủ yếu là hỏa nguyên tố.

Cũng theo Tác Nhĩ Tư Khắc Á nói, hắn luyện chế một loại"phấn mạt màu vàng"...

Đỗ Duy đối với "hỏa nguyên tố" này cảm thấy hứng thú nhất.

Hắn được sự đồng ý của Tác Nhĩ Tư Khắc Á, cận thận mở một bình ra, sau đó hắn đã thấy được "phần mạt màu vàng."

Liếc mặt đã thấy thứ này, có chút vị đạo quen thuộc... đỗ Duy lặng ngưồi.

Hắn nhịn không được nhẹ nhàng vươn hai ngón tay bốc lên một nắm, sau đó còn đưa lên mũi ngửi ngửi...

"đây là hỏa nguyên tô mà ngươi nói?" Đỗ Duy quay đầu đi, nghiêm túc nhìn Tác Nhĩ Tư Khắc Á.

"... đúng vậy.."

án trụ kích động trong nội tâm, Đỗ Duy chậm rãi nói: "ngươi.. luyện loại đồ vật này, tốc độ có thể có bao nhiêu khối?"

"cái này, phải xem nguyên tài liệu đã. tài liệu chủ yếu là phấn mạt của hỏa lân thảo, bất quá trải qua sấu lần chế luyện, hơn nữa quá trình chế luyện phi thường cẩn thận, chung quanh không thể có lửa... ta từng có lần thiếu chút nữa bị thiêu chết."

"nếu ta cho ngươi đầy dủ tài liệu thì sao?"

Tác Nhĩ Tư Khắc Á suy nghĩ một chút, hắn đã tính toán sơ qua: "ta nghĩ, nếu tài liệu đầy đủ mà nói, một ngày có thể làm ra ba bình."

ba bình?

Tác nhỉ tư khắc á chỉ cái bình kia, lớn nhỏ ước chừng lớn hơn cái bình rượu đỗ duy biết được ở kiếp trước.

một ngày ba bình... tốc độ đã rất nhanh rồi.

Đỗ Duy nén cười, đột nhiên dùng sức ôm bế Tác Nhĩ Tư Khắc Á lến: "ma pháp cố vấn tiên sinh của ta... ta đối với hỏa nguyên tố của ngươi phi thường hài lòng... ta muốn cho ngươi tân thủy. Sau này ta đã có tiền! ha ha ah..."

Dừng một chút, Đỗ Duy thấp giọng nói: "nghe này, phối phương của hỏa nguyên tố này, chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật, hiểu không?"

"Đó là đương nhiên!" Tác Nhĩ Tư Khắc Á vội vàng trả lời.

Phòng thí nghiệm này tạm thời đưa cho Tác Nhĩ Tư Khắc Á sử dụng. Trong phòng bày la liệt những chai chai lọ lọ của hắn mang tới, còn có cả vài công cụ thô sơ, vài cái nồi lớn, một ít khí cụ khác dùng để thiêu đốt chi chi đó…

Đỗ Duy một người đi ra.

đằng sau theo hắn còn có hai người hầu, nhưng lại không ngừng nhìn vị thiếu gia này cười.

Đố Duy đi ra thật xa, lúc ấy rốt cục mới không kìm hãm tâm tình chính mình, phóng thanh cười ha hả.

nụ cười của hắn mang theo hài lòng cùng kinh hãi, hình như đột nhiên trời sinh ra vô hạn kim tệ, hơn nữa giống như chỉ tiến vào túi hắn.

"ha ha ha ha... cái gì mà hỏa nguyên tố! rõ ràng chính là hỏa dược. ha ha, ta lại có thể có hỏa dược rồi."

Chương 47: Đống đồ trong bí thất

Bất ngờ có được hỏa dược trong tay, cái thứ này ở trên thế giới này có thể làm gì được?

Chế tạo súng ống? khởi đầu một thời đại mới, một hơi đẩy hẳn thời đại vũ khí lạnh lên thành thời đại nhiệt vũ khí?

Nói đùa hả!

Đỗ Duy cũng không phải là đồ ngốc tới mức có thể nghĩ rằng nắm giữ được thuốc súng mà có thể chế tạo được nhiệt vũ khí. Thứ nhất, tạo vũ khí làm cái gì đây? Chính biến đoạt quyền? Chiến tranh? Đỗ Duy không có hứng thú gì với phương diện này. Thứ hai, chẳng lẽ tạo ra nhiệt vũ khí dễ dàng vậy sao? Đừng nói là đại bác ... Trung quốc tiền thế phát minh ra thuốc súng cả n thế kỉ cũng chỉ biết dùng nó để tạo ra pháo hoa thôi.

Nhiệt vũ khí có thể dễ dàng làm ra như vậy sao? Súng cũng thế, pháo cũng vậy, đừng nói là một khẩu súng hoàn thiện, ngay cả một cái nòng súng Đỗ Duy cũng không thể làm ra được.

Huống chi, đây là mộ thế giới ma pháp! Ở trong thế giới này, cứ cho rằng ngươi có súng, có pháo, cũng vị tất bằng được ma pháp.

Một ma pháp sư cấp thấp nhất đi chăng nữa, chỉ cần có thể biết phong hệ phi hành thuật, có thể sử dụng một hỏa cầu thuật đơn giản nhất...

Chỉ cần một ma pháp sư cấp thấp như vậy thôi, bay tới bay lui ném tới vài hỏa cầu, trên cơ bẩn có thể so sánh với một chiếc trực thanh apache rồi!

Dưới tình huống như vậy, ngươi dùng một ít hỏa dược, thêm vào vài cái kỹ thuật sơ đẳng để làm ra vài khẩu pháo quê mùa... có ưu thế chăng?

Có thuốc súng làm gì đây?

Đỗ Duy nghĩ rất đơn giản: Kiếm tiền!

Đỗ Duy càng ngày càng thích ứng với thế giới này, lại sau khi gần như trò đùa tạo ra một cái hạm đội Mc Donal, chiến hạm Hắc Trân Châu, Jack Sparow thuyền trưởng... hắn dần dần bắt đầu sinh ra một ít hứng thú với thế giới này rồi.

Thêm vào một ít hứng thú với ma pháp nữa.

Dù sao cũng đã không thể trở về rồi... vậy, cứ cố cũng là vô ích.

Ngay cả người hầu của ác ma thần thông quảng đại cũng không thể đưa mình trở về, Đỗ Duy cơ bẩn đã vô vọng rồi. Mà một khi đã buông tha hi vọng hắn bắt đầu triển khai trò đùa của mình. Cuối cùng có thể tạo ra được cái gì cũng rất khó đoán biết.

Ít nhất bây giờ, cả bộ não của hắn đều là nghĩ ra "biện pháp" nào để dọa cho lão quản gia phát bệnh mới thôi.

Về tới trong thành, Đỗ Duy đầu tiên gọi đến người trung thành nhất của mình - người hầu mã đức. Trong tay Mã Đức vẫn còn cái "kim khố" nho nhỏ mà trước lúc bị đá khỏi đế đô bá tước phu nhân đã lén đưa cho hắn.

"Chúng ta còn bao nhiêu tiền?" Đỗ Duy hỏi một vấn đề rất đơn giản.

Mã Đức trả lời rất nhanh: "Tám trăm chín mươi hai kim tệ" Dùng một chút, người hầu trung thành bổ sung thêm một câu: "Vì khi ngài kiến tạo cái tiểu lâu kia đã chi ra mấy tháng tiền tiêu vặt, nhưng hết lần này tới lần khác tiền tiêu vặt của ngài lại bị đình lại cho nên chỉ có thể tự bỏ tiền túi của mình ra bù đắp vào thôi."

Trong thanh âm của Mã Đức có mang theo vài phần oán khí, chủ yếu là nhằm vào lão quản gia Hi Nhĩ. Xem ra vị mã phu tiền nhiệm này đã bị lão quản gia ép tới khó chịu rồi.

"Hơn nữa, trong một năm tới chúng ta không thể trông chờ có thể lấy được một đồng nào từ tay lão quản gia." Đỗ Duy thở dài.

"Như vậy sao!" Mã Đức có chút buồn bực: "Thiếu gia, ta cho rằng ngài nên nghĩ chút biện pháp ... bá tước đại nhân đối với ngài quá hà khắc rồi, dù sao ngài vẫn còn là một hài tử. Hơn nữa, sự tình lần này cũng không thể trách ngài được. Chẳng lẽ ngài lại nguyện ý bị người ta bắt đi hay sao? Ta ngược lại có một chủ ý..."

"Cái gì?"

Mã Đức con ngươi vòng vo, trầm giọng nói: "
Hai tháng nữa chính là sinh nhật của bá tước phu nhân rồi. Nếu đến lúc đó ngài đưa một phần lễ vật về đế đô, thuận tiện viết một phong thư cầu xin phu nhân. Chỉ cần phu nhân giúp ngài xin với bá tước đại nhân thì... có lẽ, cấm lệnh có thể giải trừ được."

Đỗ Duy gật gật đầu: "Chủ ý hay, Mã Đức thân ái, đấy cũng là một ý kiến hay. Có cho là không cầu xin, sinh nhật của mẫu thân ta cũng nên tỏ một chút .. . chỉ là, hơn tám trăm kim tệ có thể mua được thứ gì làm lễ vật gì đây?"

Mã Đức không nói lên lời. Cái này đã viễn siêu khỏi tài năng của vị mã phu tiền nhiệm này rồi.

Đỗ Duy cũng không định để vị mã phu này tiếp tục công hiến trí tuệ, hắn vỗ vỗ bả vai mã đức: "Được rồi, ta có chủ ý của mình. Nhưng cũng cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, bây giờ ta cần ngươi đi làm giúp ta một việc."

Đỗ Duy rất nhanh viết ra một danh sách giao cho mã đức.

"Trong danh sách có cái gì, ngươi hãy giúp ta mua về.... ngoài cái này ra, những công nhân ta ghi trên đó, ta đều cần."

Sau khi mã đức tiếp nhận danh sách, nhìn lướt qua, trong lòng tự tính một chút, con ngươi đều nhanh rơi cả ra: "Thiếu gia... nếu mua hết những thứ này, hơn nữa lại thuê thêm thợ nữa... có lẽ tiền trong tay cũng ta cũng không còn bao nhiêu nữa.."

Kỳ thật, mã đức cũng đã nói tránh đi nhiều. Trên thực tế, hắn muốn nói là " Có lẽ một đồng cũng không còn lại nữa."

Đỗ Duy cười rất tự tin: "Mã Đức, làm theo lời ta nói đi. Ngươi yên tâm, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều tiền! Chỉ là... ta có một số tiền lớn ở bên ngoài, trong hai tháng mới tới được. Vừa đúng hai tháng nữa là sinh nhật mẫu thân, vì thế ta không thể không nghĩ một ít biện pháp khác. Được rồi, đi đi!"

Làm sao bây giờ đây? Nếu có thể chờ được ba tháng, hạm đội Mc Donal sẽ hoàn thành kế hoạch hải tặc ăn hải tặc, mình cũng có thể có một số tiền lớn trong tay.

Nhưng mà bây giờ, trong tay không có tiền mặt a!

Còn căn bí thất bên dưới thư phòng kia... tối qua Đỗ Duy cũng đã tới xem qua.

Đoán xem bên trong có cái gì nào?

Không phải hoàng kim, cũng không phải bảo thạch... mà là vài thứ khiến cho Đỗ Duy nhìn qua choáng váng đầu! Máy thứ đó không thể nghi ngờ gì, đều phi thường đáng giá, nhưng mà... nhất thời muốn bán nó thì lại rất khó.

VÍ như, hơn ba trăm khối thượng đẳng bảo thạch, thêm vào chỉ vàng, nối lại với nhau, tạo thành một bộ khải giáp võ sĩ! Thứ này không có giá trị thực chiến nhưng làm đồ nghệ thuật thì lại giá trị liên thành!

Loại đồ này ở trong các tiểu thành thị trên la lâm bình nguyên có lẽ bán không được, chỉ có thể tới các thành thị dạng Ốc Khắc cảng hoặc đế đô may ra mới tìm được người mua.

Đương nhiên, nếu Đỗ Duy thật sự cần tiền mà nói, đem mấy thứ đó tháo xuống, lấy thành nhiều khối bảo thạch nhỏ. Tự nhiên có thể bán được. Nhưng mà như vậy thì đầu tiên lại hủy diệt một món đồ nghệ thuật giá trị kinh người! Loại hành động ngu ngốc này Đỗ Duy đương nhiên không làm.

Lại tỷ như, một cái mũ được tạo ra từ một khối tử thủy tinh liền khối thượng đẳng nhất! Khi đó là ở bốn trăm năm trước, quốc lực đế quốc cường thịnh, hoàng đế bệ hạ tụ tập nhiều thợ giỏi làm ra. Lại ở trên mũ đính thêm hai mươi chín cục ma pháp bảo thạch, nấu chảy bạc vẽ thành kinh cức hoa trên đó, bên trên khảm thêm là một cục kim cương to!

Cái mũ này Đỗ Duy không phải lần đầu tiên trông thấy, lúc trước hắn đã từng ở trong một quyển sách gặp qua.

Truyền thuyết nói chiếc mũ giá trị liên thành này lúc ấy được chính hoàng đế bệ hạ ban tặng cho tân nhiệm giáo hoàng đại nhân làm vương miện đăng cơ!

Nhưng mà đáng tiếc, sau đó trong cuộc chiến với dị tộc phương bắc, cũng chính là khi la lâm gia tộc quật khởi, chiếc mũ luôn được bảo tồn trong quang minh thần điện này đã bị biến mất một cách thần bí!

Sự tình này được quang minh thần điện cho là một trong các sự sỉ nhục lớn nhất trong mấy trăm năm gần đây! Vương Miện của giáo hoàng lại có thể bị mất! Sau đó mấy trăm năm, mỗi một giáo hoàng kế vị đều có một nguyện vòng là tìm thấy chiếc mũ này.

Thử hỏi, một món đồ như vậy Đỗ Duy dám đem ra bán không?

Có lẽ hôm trước bán xong, hôm sau kỵ sĩ thần điện đã đến trước cửa rồi.

Trong căn bí thất, Tái Mai Nhĩ lưu lại tổng cộng mười chín món đồ! Mỗi món đều có giá trị hàng ức vạn, nhưng mà rốt cuộc đều không thể bán chúng ra ngoài!

Trên sự thực, tối hôm qua vừa thấy chúng, Đỗ Duy cũng phải suy nghĩ trong chốc lát... Tái Mai Nhĩ năm đó, rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào?

Những thứ này, nàng từ đâu tìm được?!

Nhưng mà, khi hỏi "Tái mai nhĩ phục chế" kia thì nàng ta lại không biết. Vì trong trí nhớ của nàng, không có thông tin về những thứ đó.

Vì thế, Đỗ Duy có thể có trong tay mười chín món đồ giá trị liên thành, nhưng mà vẫn phải đau đầu vì tiền.

Hắn cũng không phải thiếu tiền mà là thiếu một ít tiền mặt lưu động bây giờ.

TÍnh toán một chút, hơn tám trăm kim tệ trong tay mã đức cũng phải đem đi mua đồ hết. Như vậy trong ba tháng tới, Đỗ Duy, một vị đường đường là trưởng tử của bá tước đại nhân, đại thiếu chủ của la lâm gia, lại không có một cắc nào trong túi.

Mà tính thêm một chút nữa, ma pháp thí nghiệm kia, những phối phẩm, thực vật... đều là đồ tiêu hao, phải không ngừng mua bổ sung.

Làm thế nào mới có thể nghĩ được biện pháp kiếm ra một hai nghìn kim tệ bây giờ để ứng ra đây?

Cả bữa trưa, Đỗ Duy đều suy tư nghĩ biện pháp. Bữa trưa có lẽ cũng không tệ, <>... hiển nhiên lão quản gia ngoại trừ nghiêm khắc làm theo mệnh lệnh của bá tước đại nhân - cấm túc và phong tỏa kinh tế của Đỗ Duy, thì tịnh không khó xử vị thiếu gia này. Đối với khẩu vị thức ăn của hắn cũng rất chiếu cố. Đỗ Duy thích ăn gan ngỗng và hải sản đều là những thứ khó mua. Nhưng trong bữa ăn mấy hôm nay đều có chúng, lão quản gia có lẽ cũng không dám quá hà khắc đối đãi với Đỗ Duy.

Sau bữa trưa, Đỗ Duy uống một chút trà, trên thế giới này không có cà phê, ngược lại lại có trà. Chỉ là chúng không giống với trà ở tiền thế của Đỗ Duy, quý tộc thích thêm vào trong trà một chút mật ong hoặc đường... Còn có người khẩu vị đặc biệt, cho thêm mù tạc vài loại vào đó.

Đương nhiên, lá trà trên thế giới này cũng giống với lá trà ở tiền thế.

Uống xong một chén hồng trà nhỏ pha mật ong, Đỗ Duy gặp lại lão quản gia vội vàng đi tới.

Bây giờ Lão quản gia Hi Nhĩ trong lòng đối với Đỗ Duy rất tức giận! Hắn lại có thể hủy diệt một bức chân dung đã được lưu trữ hai trăm năm! Lão thiên a, chẳng lẽ hắn không biết bức chân dung kia là của tổ tiên gia tộc la lâm hay sao! Hắn chẳng lẽ không biết nó đã trải qua hằng bao nhiêu niên đại sao?

Hắn lại có thể đem nó đốt!!

lão quản gia hi nhĩ được phái đến trông coi gia sản tổ nghiệp la lâm gia đối với loại việc làm bại gia của vị tiểu thiếu gia phi thường bất mãn! Hắn đã chuẩn bị trong bức thư đưa lại cho đế đô thêm vào vài dòng như vậy!

"THiếu gia, xin hỏi ngài còn có việc gì phân phó không?" thái độ lão quản gia coi như cung kính, chỉ là, trong giọng nói có chút lạnh lùng.

"Có phải chỉ cần ta không ra khỏi thành, thì ở đây làm gì cũng được, đúng không?" Đỗ Duy hỏi.

"...ĐÚng vậy." Lão quản gia lúc trả lời, trong lòng không khỏi có chút bất an... vị tiểu thiếu gia này lại muốn làm gì?

"Rất tốt, ta cần một nữ người hầu biết thêu thùa. Còn nữa, dắt ngựa của ta tới ngoài cổng."

Chương 48: Toàn quân cá cược

Buổi chiều, Đỗ Duy đi tới quân doanh bên cạnh pháo đài. Bây giờ trong quân doanh không chỉ có ba trăm tư quân hộ vệ nữ.

Vì lần Đỗ Duy bị bắt lần này, nên gia tộc đã gia cường an toàn cho pháo đài, họ sớm đã triệu tập một khinh bộ binh đoàn tới quân doanh này, trước mắt sẽ phụ trách canh giữ pháo đài. Bộ binh đoàn thêm vào tư quân la lâm gia nhân số đã đạt tới một nghìn người.

Đỗ Duy nghênh ngang cưỡi ngựa tiến vào trong quân doanh, la bá đặc kỵ sĩ lập tức mang theo người chạy tới.

La Bá Đặc vì lần Đỗ Duy bị bắt này, sau khi trở về đã bị giáng chức, bất quá đây cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, hắn vẫn sẽ là đội trưởng đội kỵ binh, đại khái trước cuối năm sẽ tìm lấy một cái cớ gì đó phục hồi nguyên chức.

Sau khi Đỗ Duy đi vào quân doanh, mọi người lập tức chú ý tới... con ngựa của hắn!

Con ngựa được lựa chọn từ ngàn con này chính là tuấn mã tốt nhất ở trong pháo đài... tuấn mã này ngay cả kỵ sĩ la bá đặc cũng từng thèo nhỏ rãi từ lâu...

Nhưng bây giờ, tuấn mã một thân lông trắng như tuyết này lại... trụi lông đuôi!

Nhìn Đỗ Duy thiếu gia ngồi ngay ngắn trên lưng con tuấn mã cụt đuôi, lại một bộ dáng rất vui vẻ... la bá đặc đột nhiên lại cảm thấy da đầu run lên: Vị thiếu gia này muốn làm gì?

"Kỵ sĩ la bá đặc thân ái, ta chỉ đến xem các chàng trai của gia tộc đang làm gì thôi." Đỗ Duy cười rất vô hại.

"Thiếu gia, bây giờ vẫn là mùa xuân, thao diễn mùa xuân vừa mới chấm dứt, mọi người gần đây đang tu sửa mọi thứ, vì thế nhiệm vụ tuần tra mỗi ngày đều giao cho đội kỵ binh ... không biết ngài muốn xem gì?" La Bá đặc nhìn nụ cười trên mặt Đỗ Duy, đột nhiên trong lòng nháy động, thử hỏi: "hay là ngài muốn đi săn bắn? Nếu như vậy, ta lập tức triệu tập một đội kỵ binh theo ngài cùng đi."

Dưới cái nhìn của la bá đặc, đại khái là vị thiếu gia bị cấm túc tới nhàm chán này đang muốn tìm một chút giải trí.

Săn bắn ư, chuyện nhỏ thôi.

"Không, không phải săn bắn." Đỗ Duy cười rất vui vẻ: "Hôm nay ta tới là cùng mọi người chơi một trò mới, ta vừa nghĩ ra một trò chơi."

Đỗ Duy từ trên yên ngựa lấy ra một thứ, la bá đặc nhìn qua, đây là một cái bọc nhỏ.

Sau khi cởi bọc ra, trong tay Đỗ Duy cầm bất ngờ lại là một... quả bóng da!

Đúng, chính vì quả bóng da này mà Đỗ Duy phải bỏ cả tiền vốn ra.

Vì muốn tiết kiệm chi tiêu, Đỗ Duy không có dư tiền đi mua da bò, hắn dứt khoát trở lại phòng mình, chọn lấy một món đồ da rồi để lão quản gia tìm tới một nữ người hầu, Đỗ Duy nói ra yêu cầu đơn giản của mình...

Chỉ là may thành một hình cầu. Việc này không khó, nữ người hầu chỉ vài cái là đã hoàn thành, vết chỉ rất chắc chắn.

Còn lại ở bên quả cầu da này ư...

trên thế giới này không có cao su, vì thế không thể làm ra được một quả bóng da chính thức chứa không khí. Vì bảo trì sự co dãn, chỉ có thể tìm lấy vật gì mềm mại mà nhét vào thôi, tốt nhất là vài loại lông động vật gì đó... tỷ như là lông đuôi ngựa chả hạn!

Cứ như vậy, nhẫn tâm lấy ra một món đồ da, thêm vào là cái lông đuôi tuấn mã của mình. Một quả bóng da đã hoàn thành.

Sau khi làm xong thứ đó, vài người hầu bên cạnh đều dùng ánh mắt nhìn "bại gia chi tử" để nhìn Đỗ Duy, chỉ là Đỗ Duy không có quan tâm.

Kiếm tiền a, sắp tới phải trông cậy vào nó thôi.

"La bá đặc, xem, đây là trò chơi mới của ta... ta gọi nó là... bóng đá."

"Mỗi bên mười một đội viên, trong đó là một thủ môn, ngoại trừ thủ môn có thể dùng tay ra, các đội viên khác không được dùng bất cứ bộ vị nào trên cánh tay để chạm vào quả bóng, nếu không chính là phạm quy! Mục đích của trò chơi này, chính là thông qua sự phối hợp của các đội viên đội mình, tận lực để quả bóng này bay vào cầu môn đối phương! Đông thời canh giữ nghiêm mật, không cho đối phương sút nó vào cầu môn của mình..."

Quy tắc cơ bản của bóng đá, Đỗ Duy đại khái giảng qua một chút. Những quy tắc này cũng không rườm ra lắm nên hơn một trăm binh lính rất nhanh đã hiểu ra.

Chính là dùng chân đá bóng a!

Trên thao trường dùng để luyện binh, hai bên dùng yên ngựa xếp chồng lên nhau làm hai cột gôn.

Đỗ Duy tự mình xuất trận, chọn la bá đặc kỵ sĩ, còn có vài kỵ sĩ từng theo mình trước đây, hợp thành một đội. Lại để đám sĩ quan hợp thành một đội khác, cứ như vậy mà đá.

Lúc bắt đầu dĩ nhiên là chồng chất trò cười, đám sĩ quan chưa từng chơi qua đá bóng thường xuyên phạm quy. Có kỵ sĩ lúc phát bóng muốn phát xa một chút, kết quả vận đấu khí, một cước sút nổ tung trái bóng.

May mắn Đỗ Duy sớm đã có chuẩn bị, mang theo nữ người hầu biết khâu vá kia, lập tức đương trường may lại... mà gã kỵ sĩ xui xẻo kia, dĩ nhiên phải "cống hiến" cái đuôi chiến mã của mình.

Còn có một kỵ sĩ dắt bóng xông tới phía trước, thường thường đối phương vì ngăn trở hắn, theo thói quen sẽ làm ra một ít động tác... quả thực khiến Đỗ Duy đại khai nhãn giới!

Thường thường là một người vừa dẫn bóng qua nửa sân, đối phương lập tức xông tới ngăn cản, một cước phóng tới, nhưng không phải quay về quả bóng mà là quay về... người! Sau đó hai kẻ cơ hồ lập tức buông tha quả bóng, ngươi với ta xông tới luyện võ! Bên này đấu khí nhấp nháy, bên kia thân pháp sắc bén, đánh cho tối tăm trời đất!

Không thể không nói, đám sĩ quan nhà la lâm này, vũ kĩ đều rất giỏi, thân thủ bất phàm, tố chất cũng phi thường cường đại. Ngược lại Đỗ Duy sau khi chạy được vài vòng, thể lực lập tức không chịu được, dứt khoát cho người thay hắn, còn hắn tự mình làm trọng tài.

Sau khi không nương tay rút thẻ đỏ phạt hai kẻ đang đá cầu trở thành đại hội luận võ, đám người còn lại rốt cục cũng có một chút hình dáng.

Đỗ Duy còn làm mẫu vài động tác dẫn bóng, tâng bóng, hơn nữa thể hiện vài cú sút xa, cả một buổi chiều thời gian, đám lính rốt cuộc cũng cơ bản nắm giữ được quy tắc chơi bóng.

Ngay cả "Việt vị", "Khu 16m50", "Điểm sút phạt", ... mấy quy tắc đó cũng tương đương thuộc rõ.

Tới gần tối, một gã nhanh nhạy nhất lại có thể học xong "Cấm khu nội giả suất" <>

Hắn mặc dù biểu diễn vẫn còn vụng về, nhưng Đỗ Duy không thể không bất mãn tặng hắn một cú sút bóng. Bởi vì <>

Một buổi chiều, gần như tất cả đám binh linh trong quân doanh đều yêu thích cái môn thể thao của nam nhân này.

"Môn thể thao vua" của tiền thế quả nhiên có sức hút kinh người!

Tới gần tối, Đỗ Duy đã phát hiện ra vài gã sĩ quan cao cấp đã nhịn đau xuất ra vài đồ bằng da của mình giao cho nữ phó để may thành vài quả bóng, dĩ nhiên cũng đồng thời "cống hiến" vài cái ... đuôi ngựa.

Cơ hồ cho tới lúc mặt trời xuống núi, đám thanh niên nhân tài này mới bịn rịn ly khai khỏi thao trường. Đám binh lính thắng trận bóng này giống như vừa thắng được một trận chiến lớn, hoan hô rời đi. Còn lại đối phương thua trận nghiến răng nghiến lợi ước định ngày mai tái chiến.

Đối với hết thảy, Đỗ Duy phi thường hài lòng!

Buổi tối, Đỗ Duy đi tới căn mộc ốc của mình, Tác Nhĩ Tư KHắc Á đã về nghỉ ngơi, nơi đây chỉ còn một mình Đỗ Duy.

Để vài thủ hạ canh ở bên ngoài không cho ai vào, Đỗ Duy an tâm đi lên lầu ba, đứng trên sân thượng nhìn bầu trời.

"Ban ngày rốt cuộc ngươi làm gì?" Tái mai nhĩ ngồi ở trên lan can phía sau, cao cao đong đưa đôi chân trắng trẻo của mình qua lại, khiến cho Đỗ Duy một trận hoa mắt.

Cố gắng đưa đầu ra chỗ khác, Đỗ Duy thở dài: "Kiếm tiền."

"Kiếm tiền?" Tái Mai Nhĩ ha ha cười lớn, nàng cả ngày đi theo bên người Đỗ Duy, chỉ có điều chỉ một mình Đỗ Duy nhìn thấy nàng mà thôi. Tái Mai Nhĩ cười một chốc, rõ ràng không tin nói: "Ngươi tổn thất một món đồ da, còn gọt cả lông đuôi ngựa của mình. Chạy cả một ngày, kiếm tới một thân mồ hồi, làm ô uế hai bộ quần áo, đổi tới một thân đầy bụi đất... cái này cũng gọi là kiếm tiền?"

Đỗ Duy trực tiếp liếc mắt : "Ngươi thì hiểu cái gì, cứ đợi rồi xem."

Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời không có một đám mây, tinh không quang đãng, Đỗ Duy nhìn thời gian: "Có thể bắt đầu được chưa?"

"Tu luyện Ngôi sao ma pháp kỳ thật không khó... nhưng khó khăn nhất chính là lúc đầu." Nhắc tới ngôi sao ma pháp, thái độ tái mai nhĩ nghiêm túc hơn rất nhiều, cũng chính giờ phút này, Nét mặt nàng mới khiến Đỗ Duy nhớ tới vị nữ chiêm tinh thuật sư vĩ đại.

Đỗ Duy theo hướng dẫn của Tái Mai Nhĩ ngồi xuống.

"Dùng tâm để cảm thụ."

"Cảm thụ cái gì?" Đỗ Duy trừng mắt.

"Ngôi sao!" Tái mai nhĩ chậm rãi nói: "Cảm thụ năng lượng của ngôi sao" Dừng một chút, nàng giải thích: "Đương nhiên, lúc bắt đầu, người không có khả năng cảm nhận được tất cả ngôi sao trên trời, ta yêu cầu người hãy chọn ra một viên trong đó. Sau đó ngồi xuống, ngươi hãy vận dụng tất cả cảm ứng lực ma pháp của mình để cảm thụ... cảm nhận hết thảy của ngôi sao đó... cái này rất khó, mà còn không phải chỉ một buổi tối đã có thể có cảm giác được."

Sau đó Tái Mai Nhĩ dạy cho Đỗ Duy một câu chú ngữ, nàng yêu cầu Đỗ Duy trong lòng mặc niệm câu chú ngữ này, đồng thời chọn lựa ra một ngôi sao làm mục tiêu của mình.

"Ta nên chọn ngôi sao nào?"

"VIên lớn nhất, sáng nhất." Tái mai nhĩ trả lời.

Đỗ Duy sửng sốt: "Viên lớn nhất sáng nhất? Lão thiên a, bầu trời nhiều sao như thế, ta làm sao đoán được viên nào lớn nhất lại sáng nhất ?"

Tái mai nhĩ lúc này mới cười rất thần bí... bên dưới ánh trăng, nụ cười của tái mai nhĩ thật mê người, mang theo một tia thần bí, ánh mắt bình thản, cao thâm khó lương!

Nàng chỉ tới, bất ngờ là... mặt trăng!

Đỗ Duy trong lòng lẫm nhiên!

Mặt trăng! Là mặt trăng!

Hắn giật mình nhìn tái mai nhĩ trước mặt... vị nữ chiêm tinh thuật sư vĩ đại...nàng ngay cả việc này cũng biết sao? Dựa theo cách nói của tiền thế Đỗ Duy, mặt trời là một hằng tinh, mặt trăng còn lại là một vệ tinh của địa cầu. Chúng là lớn nhất, ngoài việc do thể tích của chúng, còn có nguyên nhân là khoảng cách với trái đất nữa!

Trên sự thực, ở trên thế giới này, cứ xem như là ma pháp sư, đều cho mặt trời, mặt trăng, và cả ngôi sao, chia làm ba khái niệm bất đồng!

Nhưng mà không ai biết... mặt trời và mặt trăng, kỳ thật đều coi như là một loại ngôi sao!

"Dùng tâm để cảm thụ, cảm thụ tất cả làn sóng! Dù cho là một tia chấn động nhỏ trong tâm linh. Quá trình này sẽ rất lâu, có thể một ngày, thậm chí một năm... nếu ngươi có thể bước qua được bước này, mới có thể có cơ họi học tập ngôi sao ma pháp... còn nếu không... chỉ có thể nói ngươi không có thiên phú mà thôi."

Tái mai nhĩ nói xong, đưa tay che miệng ngáp một cái, rồi lại dương dương ngồi ở một bên nhìn Đỗ Duy đang nhắm mắt ngẩng lên trời minh tưởng...

Lúc bắt đầu, Đỗ Duy thử dụng phương pháp cảm ứng ma pháp truyền thống để cảm ứng....

Sau khi trên đầu có hơn một cái "Ăngten" Cảm ứng lực của Đỗ Duy là phi thường cường đại. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được làn gió, khí lưu trên bầu trời, hắn cũng có thể cảm nhận được dòng nước chảy cách xa hàng dặm... hắn thậm chí còn có thể lắng nghe được âm thanh róc rách của làn nước đó...

Nhưng mà, ngôi sao, mặt trăng...

Khoảng cách thật sự quá xa!

Quá xa, quá xa!

Đỗ Duy tận lực triển khai tinh thần lực của mình, nhưng xúc giác của tinh thần lực càng tiến vào bầu trời lại càng yếu đi... dù cho Đỗ Duy dốc hết toàn lực, nhưng cũng chỉ cảm nhận được tiếng gió trên trời... đây đã là cực hạn rồi!

Mặt trăng?

Đỗ Duy là người chuyển thế, hắn đương nhiên biết khoảng cách mặt trăng cách chỗ mình rốt cuộc là bao xa!! Khoảng cách như vậy, Đỗ Duy không cho rằng tinh thần lực của mình có thể xuyên qua một quãng đường xa vô cùng như vậy!

Rất hiển nhiên, đêm đầu tiên, Đỗ Duy đã thất bại.

"Ta không có cách nào chỉ dẫn cụ thể cho ngươi, ngươi phải tự mình lĩnh ngộ mà thôi." Tái mai nhĩ thở dài: "Việc này, ngươi phải tự mình hiểu, nếu không hiểu, ta cung xkhoong cách náo nói rõ được."

May mắn, Đỗ Duy không có cảm thấy thất vọng. Dù sao tái mai nhĩ cũng nói, sự tình không đơn giản như vậy. Mà Đỗ Duy, hắn có bây giờ chính là ... thời gian! hắn bây giờ cái gì cũng không có, chỉ có thời gian lại là rất nhiều rất nhiều.

Sáng sớm, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mà minh tưởng một đêm tinh thần lực ngược lại càng thịnh vượng. Hắn một thân tinh lục sung phái, một chút hình dáng mỏi mệt cũng không có.

Đỗ Duy ẩn ẩn cảm thấy câu chú ngữ tái mai nhĩ nói cho hắn, dường như có tác dụng rất lớn với việc nâgn cao tinh thần lực. Xa xa hữu hiệu so với phương thức minh tưởng của ma pháp bình thường.

Nâng cao này, tịnh không chỉ là tinh thần lực gia tăng... mà là... cảm giác thấy tinh thần thực trải qua một cuộc tập luyện, càng thêm tinh thuần...

Buổi sáng, Đỗ Duy lại tới quân doanh, hôm nay hắn triệu tập binh lính nhiều hơn... cơ hồ tất cả binh linh không phải tuần tra toàn bộ đều phải tới thao trường.

Nửa ngày hôm qua, phàm là đám tướng sĩ tham gia chơi bóng, đều đã yêu thích môn thể thao này.

Mà hôm nay, Đỗ Duy đề xuất ra một trò mới.

"Ta cá một trăm kim tệ" Đỗ Duy cười nói: "Các ngươi cso thể tùy ý lập đội, sau đó báo danh tham dự! Dựa theo phương thức rút thăm, phân tổ... thua sẽ bị đào thải, thắng sẽ tiếp tục cùng đội khác so tài! Đội chiến thắng cuối cùng sẽ tìm được một trăm kim tệ tiền thưởng."

La bá đặc nghĩ tới trò bóng đá này, mặc dù có chút không chính thức... bất quá cũng không có gì xấu, ít nhất chạy tới chạy lui, có thể tăng thêm thể lực. Mà vừa mới trải qua thao diễn mùa xuân, binh linh bây giờ cũng đang trong thời gian tu sửa, huấn luyện cũng không nghiêm khắc lắm.

Hơn nữa, thiếu gia lại hứng thú như vậy, cũng không dám có ý kiến ngược lại...

Đương nhiên, nguyên nhân sâu xa hơn chính là, Kỵ sĩ la bá đặc này cũng đã thích trò này.

Thiếu gia thân phận tôn quý nhất đã đề xuất đề nghị, đám sĩ quan dĩ nhiên không phản đối, binh lính đương nhiên càng không có phản đối.

Huống chi... còn có cả tiền thưởng!

Vì cam đoan "Cúp thi đấu" nhanh chóng được trao, hơn nữa bảo trì thể lực của binh sĩ, Đỗ Duy hết sức rút ngắn thời gian thi đấu.

Ở tiền thế, một trận đấu chính thức có 90 phút, mà ở đây Đỗ Duy chỉ duy trì một nửa như vậy.

Rất nhanh, vài thư ký quản lý hậu cần phụ trách đăng ký, đám linh xắn tay xắn áo, dựa theo tiểu đội của mình tự lập thành đội báo danh tham gia thi đấu.

Oanh oanh loạn loạn, tràng diện này liên tục suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng đăng kí ra tổng cộng bốn mươi đội!

Dựa theo một đội mười lăm người mà tính ( Đỗ Duy định ra một đột mười một người, bốn dự bị)

Đám người tham dự đã đạt tới sáu trăm người! nói cách khác, hơn phân nửa trong số một nghìn binh lính trong quân doanh đều tham gia cả.

May mắn, thao trường đủ lớn, hơn nữa... ở chỗ này, bên ngoài còn có rừng cây rộng lớn và bãi cỏ, vì thế sân đấu không cần phải lo lắng.

Đỗ Duy tự mình rút thăm phân tổ. Vì vậy, đệ nhất giải bóng đá nhà la lâm bắt đầu triển khai...

Vì dựa theo quy tắc rút thăm đào thả, sau một vòng trận đấu, hơn bốn mươi đội chỉ còn lại một nửa.

Vì nguyên nhân sân bóng, nên hai mươi trận vòng một không có khả năng đồng thời tiến hành, vì vậy cả buổi chiều, mới xong được!

Phía sau, Đỗ Duy dựa vào trí nhớ tinh thần lực của ma pháp sư siêu cường của mình, xem qua tuyệt đại đa số trận đấu, cũng lấy ra đủ tư liệu.

Đội nào thể lực có chút khá, đội viên đội nào có chút suất sắc hơn, đội viên đội nào có thiên phú mạnh hơn một chút, đội nào có thực lực kém...

Những chi tiết nhỏ như vậy Đỗ Duy đều nhớ thật kỹ.

Sau đó, tại vòng sau, Đỗ Duy mỉm cười nói ra đề nghị:

"Cứ như vậy, xem người khác đá, cũng không có ý tứ... không bằng chúng ta cá cược đi!"

Chương 49: Đi lên con đường kiếm tiền

Cược?

Đề nghị này lập tức được tuyệt đại đa số binh lính tuyệt đối ủng hộ.

Làm lính, trong quân doanh thật sự không có hoạt động giải trí nào, ngẫu nhiên có người người muốn thay đổi không khí, cùng lắm là một nhúm người ra khỏi quân doanh tới thành trấn phụ cận uống rượu, hoặc đem tiền bạc đi cống hiến cho đám kỹ nữ mà thôi.

đương nhiên, còn có hoạt động được hoan nghênh hạng nhất, chính là cái đánh bạc rồi!

Đỗ Duy thiếu gia mang đến môn bóng đá này đã khiến cho mọi người rất thích thú... mà trò chơi vui như vậy như vậy, còn có thể dùng để đánh bạc nữa!

Rất nhiều quan quân ánh mắt đều sáng lên! mà rất nhiều gã vốn bị loại từ vòng một, vốn sầu muộn không thôi, cũng không nhịn được mặt mày hớn hở.

vị Đỗ Duy thiếu gia này... thật sự là quá thú vị . quá hiểu rõ tâm tư của binh lính chúng ta.

mọi ngượi hoan hô, khiến cho la ba đặc vốn định xuất ngôn ngăn cản cũng do dự một chút, hắn liếc mắt nhìn đỗ duy, thở dài, rốt cục không nói nữa.

dù sao không là chuyện lớn... hơn nữa, bây giờ thời kỳ chuẩn bị, bọn lính đánh bạc cũng là bình thường, mặc kệ vậy.

nói đế đánh bạc, điểm tử của đỗ duy đã có thể hơn.

đơn giản là đổ thắng thua? vậy tính như thế nào?

Đỗ Duy lập tức đưa ra ý tưởng của mình.

đơn giản là cá thắng- thua! thắng mấy trái, thua mấy trái, thậm chí còn cược ai ghi bàn! Ghi mấy bàn! Khi nào thi ghi bàn!

Thậm chí còn có thể cược có người bị phạt thẻ hay không... có bị sút penanti hay không, .. đại loại như vậy!

còn có tỷ lệ phức tạp... một ăn mấy, mấy ăn một....

sắp xếp phức tạp như thế, các binh lính và sĩ quan không hiểu lắm. đỗ duy giải thích đơn giản hơn một chút, mọi người liền hiểu được có cơ hội, có ý tức, lập tức trở về lấy tiền.

Mà Đỗ Duy, cười rất vui vẻ.

Hắn tại tiền thế là người từng trải, loại sắp xếp ăn chia như vậy sợ rằng trên thế giới này không có mấy người hiểu rõ bên trong. Ở đây, có lẽ ngay tới quy tắc tính toán cộng trừ nhân chia, vị tất đã có học giả nào làm được.

mà đỗ duy, có thể thông qua phương thức tính toán bình hành, hơn nữa hạn chế một ít hạn ngạch độ, sau đó xuất ra tỷ lệ... mặc kệ cuối cùng ai thắng ai thua...Đối với đỗ duy, đều là kiếm được tiền.

Không thể không nói, tư quân của la lâm gia được đãi ngộ tương đối tốt. đại bộ phận binh lính đều có trong tay một hai kim tệ nhàn rỗi, mà trong tay quan quân lại càng nhiều hơn một chút, ba bốn kim tệ có thể tiện tay ném ra ngoài.

Trọng yếu hơn chính là, đỗ duy có một thời cơ tốt, sau thao diễn mùa xuân, quân đội vừa mới được phát lương.

Đại đa số binh lính không cầu thắng thua, mọi người bất quá muốn nội tâm vui vẻ một chút: tỷ như ngày thường cùng với những người đó tư giao tương đối tốt, hoặc là xem ai tương đối không vừa mắt một chút...

một buổi chiều, đợt trận thứ hai kết thúc.

Thư ký quân doanh bận rội tính toán, bọn họ nhanh chóng tính toán đổ chú cùng tiền lãi.

Đỗ Duy, sau khi đã thấy kết quả, mặt mày tươi cười hớn hở.

Đợt thứ hai, mười trận đấu, đại bộ phận binh lính thua tiền, bộ phận nhỏ may mắn kiếm được một chút, cuối cùng tiền rơi vào túi Đỗ Duy là ... sáu trăm kim tệ.

trong đó thua tiền nhiều nhất là đám sĩ quan.

Kết quả này, khiến cho Đỗ Duy phi thường hài lòng.

Trong đó còn có một khoản nhỏ, hắn xem trận đấu cuối cùng, song phương kịch chiến tới cuối cũng không phân thắng bại, điều này bất đồng so với Đỗ Duy dự đoán... dù sao quả bóng tròn! Đỗ Duy cho dù đoán trước, cũng không có khả năng chuẩn xác. Trận đấu này kết thúc với kết quả khác với dự đoán của đỗ duy, vì vậy đỗ duy kiếm ít hơn một chút.

May mắn chính alf, trước khi trận đấu kết thúc, có người đã cứu lại cho Đỗ Duy.

Đỗ Duy dự tính đội thắng sẽ nhận được một khoản tiền, một kỵ sĩ đi tới, cư nhiên sút một cú trực tiếp phá lưới.

Sau khi trận đấu chấm dứt, Đỗ Duy tự mình triệu vị anh hùng phá lưới kia... hắn vừa mới cứu lại cho Đỗ Duy một khoản tiền lớn.

tiểu tử này là thủ hạ kỵ binh đội của La Bá Đặc, một thanh niên tóc vàng anh tuấn, vốc người tráng kiện, nhìn rất là tinh thần.

'xin hỏi tên ngươi?" Đỗ Duy hỏi.

"Thiếu gia tôn kính, ta gọi là đại vệ...tên đầy đủ là là đại vệ bối khắc hán mỗ." Tiểu Tử có chút ngượng ngùng, có chút khẩn trương.

Đỗ Duy: "……%×¥……%%……※%……� �� ��""

Vỗ vỗ túi tiền, trận hấu hôm nay kết thúc. Sau đợt thứ hai, chỉ còn lại mười đội bóng. mười đội này lập tức nhận được tiếng hoan hô như những anh hùng, mỗi cầu thủ đều rất mệt nhọc, nhưng tinh thần mỗi người đều sung mãn, thần tình đấu chí bay cao. nếu không phải mặt trời mau xuống núi, các chàng trai này có lẽ đá thêm hai trận nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng mà tiếp theo, bởi vì các đội bóng chỉ còn lại mỗi mười đội... các trận sau sẽ đấu thế nào đây?

nếu tiếp tục tiến hành đấu đào thải...mười đội bóng, hai bên đấu, cuối cùng còn lại năm đội. mà năm đội bóng, đã không có cách chia hai đội đấu đá! sẽ có một đội bóng không có đối thủ!

Đỗ Duy sớm đã có dự mưu cười rất giảo hoạt.

"có biện pháp! nếu không tiếp tục đào thải ... hay dùng cách đấu theo vòng!"

đấu theo vòng?

Đỗ Duy rất nhanh giải thích một chút về đấu theo vòng, cũng chính là mỗi đội đều đá với đối thủ một lần! thắng ba điểm, hòa chia đều, thua không có điểm.

sau khi đấu xong tất cả các trận, tổng điểm nhiều nhất chính là quán quân.

Dự mưu của Đỗ Duy rất ti bỉ...

Trận đấu càng nhiều, cá cược cũng càng nhiều hơn.

"ta không thể không nói... ngươi thật sự rất hèn hạ" buổi tối, trên sân thượng tầng ba căn tiểu lâu, ánh mắt tái mai nhĩ phức tạp nhìn Đỗ Duy.
"ngươi sao lại nghĩ được loại chuyện này?

Đỗ Duy lắc đầu: "cái này, không thể nói"

Đừng tưởng rằng ta nhìn không ra" tái mai nhĩ nhìn chằm chằm Đỗ DUy: "ngươi đưa cái gì tỷ lệ ăn, ta ta tự tính vài lần! ta phát hiện vô lận cuối cùng thế nào, ngươi làm nhà cái, đều nắm chắc chiến thắng rất lớn... ngươi tới cùng như thế nào tính toán được? tỷ lệ bồi, nhà cái, quy tắc này, phức tạp như vậy, đều là ngươi nghĩ ra ư?'

Đỗ Duy đơn giản không giải thích, hắn nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng....

Đương nhiên, trên một mặt nào đó, vì hắn không muốn nhìn thấy vị tái mai nhĩ này ...đong đưa chân. Nữ nhân này, nàng vì sao lại thích ngồi trên lan can đong đưa đôi chân thon dài của mình như thế chứ?

Ách... mặc dù chân nàng đích xác rất đẹp...

buổi tối này, Đỗ Duy vẫn không cảm thấy được cái gì gọi là "ngôi sao lực"

nhưng mà thông qua một đêm minh tưởng, thêm vào tái mai nhĩ nói cho Đỗ Duy câu chú ngữ minh tưởng, Đỗ Duy mừng rỡ phát hiện tinh thần lực của mình lại tiến một bước!

Nếu nói như vậy, cho dù không học tập được tinh thần ma pháp gì, đơn thuần khiến cho tinh thần lực phát triển, cũng thu hoạch rất lớn.

Đỗ Duy cảm giác được rõ ràng tinh thần lực của chính mình càng tinh thuần... loại "tinh thần " này thật sự khó dùng ngôn từ miêu tả nổi. nhưng đều có các chi tiết thể hiện rõ ràng...

tỷ như thị giác, thính giác, khứu giác... , nguyên lai trong khi minh tưởng, đỗ duy có thể nghe thấy tiếng gió của bầu trời, mà bây giờ, sau khi chịu tác dụng của tinh thuần tinh thần lực, Đỗ Duy chẳng những có thể nghe được tiếng gió, hắn thậm chí cảm giác chỉ bằng vào tiếng gió, có thể phán đoát hướng gió xuất phát từ đâu! thậm chí còn có thể cảm giác được chỗ nào gió mạnh chỗ nào gió yếu.

Cảm thụ càng tinh thế, lực phán đoán của tinh thần lực càng rõ ràng, tựa hồ mỗi chi tiết đều có thể nhìn rõ... loại cảm giác này rất thoải mái.

ngày thứ ba, Đỗ Duy lãnh đạo giải đấu đầu tiên của La Lâm gia bắt đầu.

Đỗ duy đương nhiên không chơi theo kiểu 'tát ao bắt cá', hơn nữa hắn cũng biết, chỉ dựa vào hơn một ngàn đầu binh lính trong doanh trại, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? dù sao bọn lính cũng không giàu có, quân lương cũng có hạn. nếu bóc lột quá độ quân lương của binh lính, vậy đỗ duy cũng thấy mình hèn hạ.

cho nên, Đỗ Duy hiểu được, muốn tiếp tục kiếm nhiều tiền... chỉ có gia tăng phạm vi thi đấu.

sau một ngày thương lượng với sĩ quan tại quân doanh, cuối cùng song phương làm ra một thỏa hiệp nhất định.

hôm nay, mã đức phụng mệnh đi trước tới thành trấn phụ cận phát một loạt báo.

Trong một tòa tiểu thành cách tòa thành không xa, Đỗ Duy lợi dụng quan hệ của la Lâm gia , mượn lấy nghiễm trường trong thành một ngày.

sau đó, mã đức lãnh đạo hai đội binh lính, đi vào trong thành ... tiến hành một hồi 'biểu diễn' bóng đá.

Liên tiếp biễu diễn bóng đá ba ngày, lập tức khiến cho mọi người trong thành thị yêu thích loại vận động này.

Sau đó, cơ hồ trọng phục(tiếp diễn lại) hết xảy xảy ra với quân doanh. Đỗ Duy đưa giải đấu của quân doanh tới sân thành thị.

như vậy cũng tránh cho việc chiếm dụng thao diễn trường của quan doanh, tránh ảnh hưởng cho việc huấn luyện bình thường của binh lính.

Mà dưới con mắt nhìn của tái mai nhĩ, thân thể phục chế thông minh này lại có thể nhìn xuyên qua dụng tâm của đỗ duy: "ngươi không đành lòng kiếm tiền của binh lính, lo lắng kích khởi binh biến, đúng không?"

Sau khi đưa giải bóng đá tới thành thị, loại hình vận động mới này rất nhanh hấp dẫn lượng lớn người xem, thậm chí một số tiểu hài tử cũng thích chơi loại hình này...

Sau đó, theo ý của Đỗ Duy, mã đức dẫn theo người bắt đầu trước trận đấu mỗi ngày, mở cá cược!

"ta là người đầu tiên phát minh ra bóng đá trên thế giới này...cũng là lãnh đạo tập đoàn độ bóng sớm nhất." Đỗ duy đánh giá việc mình làm ra.

Ti bỉ cũng tốt, cao thượng cũng đựợc. sau bảy tám ngày, Đỗ Duy đã kiếm được hơn vạn kim tệ.

Trong thành còn có không ít người có tiền, thương nhân có một chút tiền cũng thích phương thức cá cược thú vị này. bọn họ thường thường độ hơn mười thậm chí hơn trăm kim tệ.

Mà tin tức mã đức báo về, khiến cho Đỗ Duy không nói được gì.

Bây giờ, đã có kẻ điên rồi.

Môn thể thao này nhanh chóng truyền bá tới thành thị xung quanh, một số địa phương bắt đầu có người chơi loại trò chơi này, thậm chí đổ trường cũng bắt đầu tổ chức đội bóng diễn ra loại đánh cược hấp dẫn khách độ này.

Mà thứ hai ... khiến cho Đỗ Duy cảm thấy cảm thán là... lại có thể có người dám cố gắng khống chế trận đấu! có người muốn thu mua cầu thủ binh lính của mình trong trận đấu để gian lận! có một số đổ trường bắt đầu thao khống đổ cục.

Dám cướp sinh ý của đỗ duy thiếu gia? Vậy có thể được sao?

Tiền trong túi tiền của Đỗ Duy, há có thể để cho người khác lấy mất?
huống chi, Đỗ Duy lấy loại hình này cung cấp cho hắn nhiều tiền riêng, Hắn không muốn để cho cái nghề cá cược này được mở quá rộng, càng không muốn có người biến la lâm gia thành lãnh địa cờ bạc.

Vì vậy, đỗ duy rất nhanh nghĩ ra biện pháp!

hai ngày sau, tại một số thành trấn phát triển bóng đá trên lãnh địa của la lâm gia, xuất hiện công cáo:

Độc quyền kinh doanh!

Trong phạm vi lãnh địa của la lâm gia tộc, về đánh bạc trong bóng đá, bất luận kẻ nào cũng không được tiến hành! quyền kinh doanh thuộc về người phát minh, một mình Đỗ DUy thiếu gia.

Bất luận kẻ nào tự tiện tiến hoành loại hình này, đều sẽ bị bị thuế vụ chấp chính tại địa phương nghiêm khắc xử lý!

Pháp lệnh này thông qua quân viên chấp chính tại các thành trấn xung quanh chính thức phát ra.

Về phần độc gia kinh doanh này, có phù hợp luật pháp đế quốc không?

Nói đùa chứ!

nơi đây là lãnh địa của la lâm gia! quan viên đều là theo la lâm gia tộc! thiếu gia của la lâm gia mở miệng, ngươi há có thể không làm theo?

Cứ như vậy, đỗ duy ngang nhiên bắt đầu con đường "lũng đoạn".
Túi có tiền, đỗ duy ra tay cũng hào phóng hơn. hắn bỏ ra ba ngàn kim tệ, một lần tặng cho một ngàn binh lính trong quân doanh.

Đây là tiền bồi dưỡng cho họ, còn cả tiền thù lao khi họ đá bóng nữa.

nhất cử nhất động này lập tức khiến cho quân binh ở thủ hộ quân doanh trong thành nhất trí hoan hô ủng hộ! mặc dù thiếu gia này mang đến trò chơi bóng đá đích xác là tốt. nhưng trò chơi lại biến biến thành đào túi tiền của mọi người, cũng dễ dàng khiến cho một số binh lí phi thường dị nghị, đương nhiên cũng có người âm thầm bất mãn.

mà bây giờ, nhìn kim tệ xán lạn được phát tới... tất cả mọi người đều hài lòng. đại bộ phận binh lính đều hồi vốn khoản tiền thua lần trước.

Còn lại, Đỗ Duy lưu lại một ngàn kim tệ làm tư kim lưu động, đại bộ phận đều dùng cho ma pháp thí nghiệm thất....

thuận tiện nói thêm một câu, ma pháp thí nghiệm thật sự là một chuyện thiêu tiền cực độ! Đỗ Duy đã thực sực hiểu câu nói đó... tác nhĩ tư khắc á cứ hai ngày lại muốn mua một chút nguyên liệu, hơn nữa vật này chẳng những tiêu hao nhanh, giá trị lại không nhỏ..

mới hơn mười ngày ngắn ngủi, đỗ duy trước sau đã ném vào gần năm nghìn kim tệ, mà tác nhĩ tư khắc á lại không có tiến triển gì mới.

tác nhĩ tư khắc a đang nghiên cứu cái gì?

hắn hiện có hai nhiệm vụ, đầu tiên, mỗi ngày luyện chế một lượng "hoả nguyên tố" nhất định, cũng chính là hỏa dược theo lời đỗ duy.

mà thứ hai, tác nhĩ tư khắc á đang nghiên cứu một loại biện pháp. cố gắng có thể tăng lên thực lực ma pháp của mình.

Trước đây Tác Nhĩ Tư Khắc Á có thể chế tạo ra ma pháp nguyên tố, sử dụng thủ xảo làm ra vài ma pháp cấp thấp. Nhưng vì cảm ứng lực thật sự có hạn, không thể dùng ma pháp cấp cao hơn được nữa. Mà bây giờ hắn lại có thêm một ý tưởng mới....

Mà ý tưởng này triển khai, thật sự khiến đỗ duy thấy được... nếu thật sự có thể thực hiện nó, vậy thì kể cả dốc cạn túi tiền, cũng đáng giá
<< Chương 42 > 45 | Chương 50 > 52 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 528

Return to top