T rấn đưa bọn con gái về nhà hơi khuya. Trước khi bọn con gái vào nhà Trấn chần chờ như muốn giữ Thảo ở lại để nói riêng vài phút. biết ý Trấn, Vân phi bấm Quỳnh, Thủy lên trước. thảo dợm bước theo các em. nhưng Trấn bất chợt gọi khẽ, chừng như sợ sự ồn ào của đám con gái quay trở ra:
_Thảo !
Thảo quay lại:
_Anh gọi gì cơ ?
_Chiều mai... thảo có rảnh không ?
Thảo cười nghịch ngợm trông bóng tối:
_Không chắc được. có thể là rảnh mà cũng có thể là không.
Trấn ngập ngừng:
_Tôi muốn.... tôi muốn mời Thảo chiều mai đi chơi.
Thảo trêu Trấn:
_Sao hồi nãy anh không nói cùng với mấy cô em Thảo. Để thảo gọi chúng nó xuống hỏi xem chúng nó có bằng lòng đi không đã, nhé ?
Trấn lắc đầu, đôi mắt lộ vẻ thành khẩn:
_Không, Thảo, tôi... tôi mời Thảo thôi.
_À ! Anh rủ thảo đi chơi riêng phải không ?
Trấn gật đầu vội vàng:
_Lần đầu tiên tôi mời Thảo đi chơi, mông Thảo không nỡ từ chối.
Thảo cười thầm " từ chối hẳn nhiên đi rồi chứ còn không nỡ gì nữa. Anh cù lần quá đi chơi với anh chán chết. thà bắt chước con Thủy nằm ở nhà đọc kiếm hiệp còn dễ chịu hơn".
Thảo nhẹ nhàng nói với Trấn:
_Anh mời trễ quá, chiều mai Thảo có cái hẹn trước thành ra không nhận lời anh được.
Trấn thoáng buồn:
_Thế, Thảo có thể cho tôi một cái hẹn khác được không ?
Thảo cười cười:
_Không biết nữa. Nếu rảnh Thảo có thể nhận lời anh.
Trấn tươi nét mặt:
_Chủ nhật tuần sau vậy nhé.
_Để xem. thảo sẽ trả lời anh vào chiều thứ bẩy. Nhà anh có Te léphone chứ ?
_Có, để tôi ghị
Trấn vội vã viết số điện thoại vào tấm carte trao cho THảo. Thảo đọc lướt nhanh hàng chữ, nhẹ gật đầu:
_Thảo sẽ phone lại cho anh.
_Cám ơn Thảo.
Chờ cho Trấn đi khỏi, Thảo chạy vụt vào nhà, bước lên lầu một cách ồn ào. Đám con gái đã mỗi đứa một giang sơn. quỳnh nằm đọc báo một góc giường. vân Phi và Thủy nằm gác chân nhau nghe nhạc. nghe bước chân Thảo lên, Thủy giả vờ nói với Vân Phi:
-Phi nhỉ ? anh Cận trông cũng "beau" ghê đó chứ. chỉ mỗi tội cù lần quá chịu không nổi.
Phi cười, bấm Thủy;
- Ừ, bà Thảo nhà mình mà lấy anh cận chắc bà ấy phải nhốt chồng trông nhà một tháng để dạy cách ăn nói và bình tỉnh trước mặt ...gái.
- Nhất là phải có một khuôn mặt lạnh như tiền, một tấm lòng sắt đá và cặp mắt phớt tỉnh trước sự ồn ào và phá phách của mấy cô em thì mới mông "sống" được.
Thảo tiến đến đập mạnh lên mông Thủy, la:
- Mấy con nhãi, thầm thì nói xấu tao cái gì đó.
Thủy quay lại cười giòn:
- Em với chị phi đang chị ưng đại anh Cận cho rồi. Làm đám cưới gấp trông năm nay cho nhà bớt đi một người. Chứ nhà mình con gái đông quá, không ông nào dám "làm rễ" hết. như thế chỉ thiệt thòi cho em mà thôi. Em nhỏ nhất nhà, phải chờ mấy chị mệt quá.
Thảo trợn mắt:
- A! Con nhỏ này bằng tí con đã nghĩ đến chuyện vợ chồng. tao cho mày lên làm chị hai tao lấy chồng trươ+ c đó.
- Em đâu dám vô lễ thế.
- Mai tao khuân về cho tụi mi một ông anh rể.
- Cỡ anh Cận không?
Thảo bĩu môi:
- Tên Cận mà là cái... thá gì. tao chọn thì không ai chê nổi.
- Cho em xem... lý lịch, căn cươ+ c, nghề nghiệp.
Thảo xua tay :
- Không đươ+.c, mày con nít.
- Em mươ+`i sáu tuổi rồi, ở đó mà con nít.
- Mươ+`i sáu tuổi còn vị thành niên. không nên xên vào chuyện tình yêu nhảm nhí. thôi, chịu khó học đi cưng ạ. bốn năm nửa tao nói mẹ gả chồng chọ
Thủy công môi:
- Ai cần chị nói. Chị phi mới mươ+`i tám tuổi chưa đủ trươ+?ng thành sao đã có bồ rồi. Coi chừng chị phi có chồng trươ+ c chị à.
Thảo cươ+`i:
- Ừ! Đứa nào có chồng sớm tao sẽ tặng cho một đôi gối thêu, một chăn bông thật dày, một tá slip trắng Made in Phrance đàng hoàng chứ không phải Made in HongKông giả như mấy tụi mi thươ+`ng mặc đâu.
Vân Phi bảo Thủy:
- Đề nghị của chị thảo nghe "hấp dẫn" ghê nhỉ nghe bà ấy tán tao lại thích... lấy chồng ngay để nhận quà quá à.
Thủy xui:
- Bảo anh Hoàng làm đám cươ+ i gấp đi chị phi ơi. Anh ấy là con "mọt sách" không, chán quá.
Phi nói:
- Không học đi lính làm sao mỉ
- Đi thì đi chứ. con trai gì yếu quá vậy.
Vân Phi cươ+`i dịu dàng:
- Còn học đươ+.c thì cứ học chứ dại gì đi lính. chừng nào hết học hãy haỵ đi lính dài ngươ+`i như anh Sơn, cả năm không về phép một lần buồn chết.
Thảo gật gù:
- Thằng Hoàng bé con thế mà khôn, ở nhà để cuối tuần đi bát phố, cinê với ngươ+`i yêu có phải sươ+ ng hơn là chui vào rừng ở như ông Sơn không nào. Bồ tao mà ở xa như ông Sơn tao... bỏ liền.
Thủy nói:
- Anh Sơn chê con gái Saigon đó chị ơi!
Thảo dài giọng:
- Con gái Saigon cũng chê lại anh ấy. Mầy biết mấy con bạn tao tụi nó chê anh Sơn sao không ?
- Chê sao?
- Ừ, tụi nó nói ông anh mày sao mà khó thươ+ng đến thế? ông anh mầy sao mà...rừng đến thế? khiến tao phải trả lời tụi nó phát mệt luôn.
Vân Phi ngồi nhỏm dậy:
- Ê, Thủy, Thủy biết bạn anh Sơn cái ông để râu không?
Thủy lắc đầu:
- Em không để ý.
- Tên này "đẹp trai" lắm. có điều là hắn có vẻ lối quá, tao ghét.
- Sao em không biết, hắn tên gì?
Phi lắc đầu:
- Chưa biết tên, ông này lạ hoắc à. hôm nọ anh Sơn dắt về nhà chút xíu đi liền. nhìn tươ+ ng hắn lối làm sao ấy. Chắc anh chàng nghĩ là mình đẹp, mình to con, mình có bộ râu... rừng hẳn đám em gái ông Sơn mê hết trơn.
Thủy nheo mắt:
- Chắc anh chàng đươ+.c ông Sơn báo động nhà tao có một bầy em gái phá như quỉ. mày phải làm ra vẻ ta đây kẻo tụi nó trêu cho thì điêu đứng mặt mày. Nên anh chàng "cố" làm như thế đó.
Thảo ngồi cắt mỏng từng lát dưa leo đắp lên mặt, nói với Phi:
- Đứa nào mê nổi bạn anh Sơn chứ tao thì chê trươ+ c tiên.
Vân Phi chợt báo động:
- A! Nhưng anh chàng có một sơ sót không qua nổi mắt em là anh chàng có vẻ ... mết bà Quỳnh nhà mình.
Thủy thích quá, con bé reo lên:
- Sao chị biết? chắc anh Sơn đang "âm mưu" kiếm chồng cho em gái chứ gì. chị quỳnh có vẻ thích lại anh ấy không?
Phi lắc đầu:
- Bà ấy mà thươ+ng ai, ghét ai đố biết nổi, mặt cứ tỉnh bơ bơ đi qua đi lại trươ+ c mặt tên bạn anh Sơn trông khi anh chàng thì cứ ngẩn ngơ nhìn bà ấy. Mới bươ+ c vào cửa anh chàng đã "chấm" chị quỳnh rồi.
Thủy, Thảo, Phi ôm nhau cươ+`i khúc khích, rù rì nói đến tên con trai đó và Quỳnh làm cứ như chuyện lạ lùng nhất không bằng vậy. Quỳnh nghe buồn cươ+`i - Cuộc sống của đám con gái trông căn nhà này chỉ có bấy nhiêu chuyện thôi cũng có thể nói với nhau hàng giời không hết. bàn tán suốt đêm không ngủ cũng chưa dứt. suốt ngày này sang ngày khác như thế. cãi nhau, phá nhau, quây quần bên nhau buổi tối. Buổi sáng dậy sớm mỗi đứa một công việc. buổi trưa, buổi chiều họp nhau ở bữa ăn, kể cho nhau nghe những chuyện ngộ nghĩnh ở trươ+`ng, ở sở làm, trêu nhau ngươ+`i này, ngươ+`i nọ la hét, mắng chửi nhau om sòm rồi lại gác chân nhau nói cươ+`i rúc rích, âu yếm và thân thiết như không muốn rời, muốn dứt nhau. Quỳnh thươ+ng cuộc sống của chị em Quỳnh tha thiết. nhưng, đôi lúc Quỳnh cũng thấy buồn bơ vơ sao đó, thấy thiếu thốn một cái gì trông đám chị em gái ồn ào. Quỳnh bắt gặp những phút mộng mơ của Quỳnh. hẳn những lúc ấy Quỳnh vừa bất chợt nghĩ đến một hình bóng đàn ông và những ươ+ c mơ cũng vừa đến và những đợi chờ đối với Quỳnh dài dặc quá, mông lung quá. không bao giờ tìm kiếm nổi.