Nước lạnh khiến Yên Hoa phát run lên. Khi tắm xong trở ra, cô thấy Quốc ngồi bệt trên sàn nhà, lưng dựa vào tường, điếu thuốc vẫn còn trên tay. Đèn trong phòng đã tắt, thay vào đó là ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn ngủ ở góc phòng ngủ.
Thấy cô ngập ngừng nhìn mình, anh mỉm cười hất đầu về phía mặt nệm của cô:
- Em cứ ngủ trước đi.
Yên Hoa về chỗ ngủ của mình, nhìn thoáng qua trong sự ngạc nhiên. Chăn nệm phẳng phiu không phải là thói quen thường ngày của cô, mấy con thú nhồi bông giờ đây cũng đã được xếp thành hàng ở một góc tường. Cô khẽ liếc về phía Quốc. Chắc chắn là có bàn tay của anh vừa dọn dẹp đây thôi. Không biết anh làm vậy với ý đồi gì, nhưng cũng khiến cô cảm động và đâu có một chút sấu hổ với cái tính hơi... luộm thuộm xưa nay của mình.
Chuồi mình vào chăn nệm, thân thể mỏi nhừ, cô thở một hơi dài khoan khoái khi được thư giãn.
Nhưng thật khó cho Yên Hoa dỗ được giấc ngủ khi biết rõ có một người như thế này. Cảm giác thật ngại ngùng và khó mà thoải mái làm sao đâu.
Quốc chưa chịu đi ngủ, anh cứ ngồi ở phòng ngoài đốt thuốc. Có đến mươi phút sau, cô để ý thấy ánh lửa đỏ nhỏ nhoi đó mới được Quốc dụi tắt. Anh cởi áo rồi gượng nhẹ nằm lên salon.
Yên Hoa thở phào hài lòng. Cô hé mắt nhìn tấm nệm trống của Tố Trang cạnh mình. Quốc có lẽ cũng cân nhắc khi quyết định nằm ngủ ngoài phòng khách như vậy.
Cô nhắm mắt, cố để tâm hồn thảnh thơi để chìm vào giấc ngủ muộn. Nhưng không hiểu tại sao dù xua đi những suy nghĩ để đầu óc trống rỗng, cô vẫn chưa thể ngủ được.
Có lẽ Quốc cũng khó ngủ. Tiếng trở mình nhè nhẹ của anh trên mặt salon tạo thành tiếng sột soạt nho nhỏ trong đêm vắng lặng.
Không ngủ được, Yên Hoa đành để những suy tưởng lan man của mình tha hồ dẫn dắt cô đi. Rồi chợt cô nhớ ra một điều gì đó. Cô nằm im đắn đo mãi rồi cuối cùng chịu thua trước tiếng sột soạt ngoài kia vẳng vào. Cô lên tiếng nho nhỏ:
- Anh không ngủ được à?
Yên lặng một giây, Quốc mới khẽ trả lời:
- Anh xin lỗi. Làm ồn em à?
Yên Hoa ậm ừ không đáp. Quốc phân trần:
- Có lẽ tại lạ chỗ.
Yên Hoa giấu tiếng cười hỏi:
- Chứ không phải vì bụng trống rỗng sao?
Giọng Quốc ngạc nhiên:
- Làm sao em biết?
Yên Hoa cười một mình, cô suy nghĩ một chút rồi tằng hắng:
- Em có mì gói và đồ hộp nhiều lắm. Anh có muốn ăn đỡ không?
Quốc ngồi ngay dậy. Giọng anh cố nén sự hồi hộp:
- Em... nấu cho anh chứ?
Yên Hoa nói lửng lơ:
- Chắc vậy.
Cô trở dậy bới lại mái tóc trong khi đèn đã được bật sáng trở lại. Yên Hoa lờ đi như không nhận ra vẻ háo hức buồn cười của Quốc. Cô cắm điện ấm nước, rồi đến cái tủ nhỏ cạnh tủ lạnh lấy ra một gói mì, cô soạn tô đũa xong đâu đấy thì nước cũng vừa sôi. Vài phút sau, cô đã làm xong tô mì cho anh.
Quốc ngạc nhiên ngẩng lên hỏi khi thấy cô đặt trước mặt anh tô mì bốc khói:
- Còn tô của em đâu?
Yên Hoa mỉm cười lắc đầu:
- Anh ăn đi.
Quốc nhìn cô:
- Sao vậy? Em không đói à?
Ngồi vào chiếc ghế đối diện, cô đáp:
- Không đói. Anh cứ ăn tự nhiên đi.
Thấy anh ngần ngừ, cô hỏi:
- Hay anh ngại tôi ngồi đây...
Quốc vội ngắt lời:
- Ờ không đâu. Em đừng đi đâu, ngồi chơi với anh một chút, anh sẽ ăn hết mà. Chỉ có điều... anh muốn có em cùng ăn.
Biết ngay mà, Yên Hoa nhăn mặt:
- Đã nói anh cứ ăn đi mà. Tôi đi ăn tiệc về còn no lắm.
Quốc nhìn cô dò hỏi:
- Tiệc gì vậy? Anh biết được không?
Yên Hoa nhún vai:
- Sinh nhật sếp. Có gì cho anh giận mà không ăn được không? Anh cứ nói.
Anh nở nụ cười lành:
- Đừng giận. Anh ăn đây. Anh cũng... hơi đói.
Quốc quả là đói lắm. Cô nhớ anh đã có nói là đợi cô ở trước chung cư suốt từ chiều mà, không đói sao được. Chỉ một loáng, tô mì đã được anh tận tình ăn hết. Yên Hoa đẩy lại cho anh tách trà nóng cô pha thêm cho anh. Quốc hớp vài ngụm, tách trà cạn queo. Ngẩn ngơ với "tốc độ" ấy, cô mau mắn hỏi:
- Anh ăn nữa không?
Đặt tách trà xuống bàn, Quốc cười lắc đầu:
- Thôi em, anh cũng tạm no rồi.
Cô sốt sắng:
- Nếu anh ngán mì, thì còn mấy thứ khác nữa.
Quốc nhướng mắt:
- Thứ gì?
Yên Hoa làm một màn kê khai lương thực:
- Hủ tiếu bò kho, bún gạo, phở...
- Đồ gói hết ha?
Cô gật:
- Dạ, mì gói, phở gói, bún gạo cũng gói luôn.
- Nhiều không?
Thấy giọng Quốc có vẻ quan tâm, cô hơi lấy làm lạ, nhưng vẫn trả lời:
- Cả thùng lận.
- Còn gì nữa không?
- À còn bánh mì sandquish với mấy lon đồ hộp nữa, nhưng không nhiều lắm, anh hỏi làm chi?
Quốc không trả lời cô ngay, anh ra vẻ quan tâm khác thường:
- Cho anh xem thử được không?
Yên Hoa ngạc nhiên, nhưng cũng đứng dậy chỉ cho anh những thức ăn dự trữ cô để trong tủ lạnh và trong cái tủ nhỏ gần đó. Quốc nghiêng người ngó nhìn rồi gật gù. Nhịn không nổi, Yên Hoa đành lên tiếng hỏi:
- Sao vậy? Có gì đặc biết?
Quốc lắc đầu:
- Không, đâu có gì. Anh chỉ coi qua lương thực của tụi mình thôi. Ai mà biết mình ở trong đây bao lâu.
Yên Hoa trợn mắt:
- Anh... nói gì vậy? Bộ anh tính ở nhà tôi luôn thật sao?
Quốc thủng thẳng:
- Thì em cũng thấy rồi đó. Cái chìa khóa...
- Dẹp chuyện chìa khóa qua một bên đi, anh cũng có thể tìm cách ra khỏi đây chứ. - Yên Hoa ngắt lời trong bực tức.
Quốc nhún vai:
- Làm sao được?
Yên Hoa muốn nổi điên:
- Anh đừng có vờ vĩnh. Anh vẫn cầm theo máy điện thoại di động kia mà. Cho là bây giờ quá muộn đị, nhưng sáng mai, thợ sửa khóa lên đây chứ bộ?
Quốc quay lại nhìn kỹ Yên Hoa:
- Xem ra em đã tan hết men rượu rồi nhi?
Cô đỏ mặt:
- Vậy là anh mượn vào sự ngốc nghếch và vô lý của tôi khi say mà tha hồ diễn kịch chứ gì? Nhưng màn kịch ấy cùng nên hạ đi thôi, sáng mai có lẽ anh gọi người đến giúp được rồi đấy.
Cô đỏ mặt:
Quốc cười nhẹ:
- Mặc cho em nói gì thì nói. Anh vẫn cứ ở đây cho đến khi nào em chịu nói rõ với anh thôi.
Yên Hoa trừng mắt quát lên:
- Trời ơi, thôi cái trò này đi.
Quốc hơi nhăn mặt với giọng hét trong đêm của cô:
- Anh nói được là làm được. Thức ăn anh cũng nhìn qua rồi. Có thể cho hai đứa mình ở trong đây một tuần. Em có giận thì giận, anh không chịu thua đâu, cứ xem ai sẽ đầu hàng trước.
Yên Hoa tức giận:
- Vậy thì anh sẽ có câu trả lời lập tức đây. Tôi không có thích anh, tôi... có người yêu rồi. Anh làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa.
Quốc nhìn cô một thoáng rồi lắc đầu cười:
- Đừng trẻ con như vậy, anh không tin đâu.
Yên Hoa kêu lên:
- Trẻ con cái gì? Anh muốn câu trả lời, thì tôi vừa trả lời rõ ràng cho anh đấy thôi sao anh không chịu chấp nhận và thôi cái trò đùa dai dẳng này của anh đi.
Quốc rút một điếu thuốc, châm lửa rồi nheo mắt nhìn cô qua màn khói nhạt:
- Nếu em nghĩ anh rời khỏi em và chịu thua trước mấy gã khác một cách ngu ngốc thế này thì em lầm rồi.
Yên Hoa rên rỉ:
- Trời ơi anh còn muốn gì nữa chứ?
- Muốn em nói thật thôi. - Anh đáp nhanh.
- Thì tôi vừa...
- Không anh không tin những câu giận dỗi nói càn đó đâu.
Yên Hoa nghiến răng:
- Không tin? Tôi đã nói thật mà. Sao mà anh lì lợm đến thế?
Quốc tỉnh bơ gật đầu:
- Anh vốn là tên lì lợm mà. Em cũng bướng lắm, anh biết. Tụi mình xem ra rất xứng đôi. Nhưng để rồi xem, anh nhất định ở lì trong này với em, rồi xem ai lì hơn.
Yên Hoa nhăn mặt:
- Nhưng tôi còn phải làm việc và anh cũng vậy.
Quốc gạt phắt:
- Em xin nghỉ một tháng không lương kia mà, anh gọi điện lên công ty của em biết rồi. Còn việc của anh thì đừng đem ra nhắc nữa, anh không để vào tai đâu.
Liếc nhìn cái áo Quốc vắt trên lưng ghế.
Yên Hoa bặm môi suy tính:
- Nếu anh không gọi thì mai tôi cũng sẽ mượn máy của anh gọi người đến giúp thôi.
Quốc sầm mặt. Anh chộp lấy điện thoại vẫn nằm trong túi áo, đi thẳng vào trong Yên Hoa hốt hoảng kêu lên:
- Anh làm gì vậy? Anh lại định làm trò điên gì nữa vậy?
Cô níu kịp anh khi anh lại đứng bên khung cửa sổ mở rộng. Giọng Quốc rõ từng tiếng:
- Anh quăng luôn cái máy này một thể, cho em thôi nghĩ vẫn vo toan tính chuyện tách ra khỏi anh.
Quốc vừa định phóng cái máy nhỏ xíu cầm ở tay đi thật. Yên Hoa quýnh quáng ôm chầm lấy anh và kêu lên rốt rít:
- Đừng Quốc! Anh đừng làm như vậy. Dừng lại. Em... Em xin lỗi. Em chịu thua anh rồi, em xin lỗi.
Quốc khựng lại nhìn xuống cô, gương mặt anh dần dịu lại. Yên Hoa nói như muốn khóc:
- Anh điên mất rồi.
Vuốt tóc cô, anh thở nhẹ:
- Ừ, anh hóa điên thật đó, cũng vì em thôi.
Cô quệt nước mắt mếu máo nói:
- Trời ơi, anh chướng quá, nóng tính quá. Biết anh cũng lâu, bây giờ mới biết anh kỳ khôi đến như vậy.
Quốc nâng mặt cô lên và lau phụ cô mấy giọt nước mắt viền mi, anh thầm thì:
- Anh biết mình xấu tính, nhưng anh yêu em thật lòng, nếu có em bên cạnh kềm lại, thì có thể anh sẽ bớt đi đấy.
Yên Hoa bĩu môi bệu bạo nói:
- Đừng dụ khi. Chỉ từ tối đến giờ mà anh ăn hiếp em đủ thứ, hỏi làm sao mà có chuyện kềm cặp gì anh.
Quốc mỉm cười:
- Vậy thì mai mốt anh sẽ sửa, có em thì em nói gì cũng được, anh sửa mà, không ăn hiếp, áp đặt gì em nữa, chịu không?
Thấy cô không trả lời, nhưng vẫn tin cậy tựa vào mình, anh ôm cô vào lòng dìu cô đến salon, để cô ngồi sát bên mình Yên Hoa thở dài thua cuộc. Cô nhắm mắt để mặc anh dẫn cô đi trong sự lâng lâng hạnh phúc mà chẳng có một kẻ thua cuộc nào có được
Ôm gọn cô trong vòng tay, anh thầm thì than vãn:
- Em cũng bướng bỉnh thật, cứ giương vây ra với anh hoài, làm anh mỗi lần theo, mỗi lần hụt hẫng là đau cả tim.
Cô vẫn nhắm mắt, môi nở nụ cười hiền không đáp. Nụ cười xinh đến nỗi làm Quốc cúi xuống hôn nhanh lên môi cô, như sợ cô mở mắt ra lại tách xa khỏi anh nữa vậy.
Nụ hôn dài làm Yên Hoa như trôi vào ngọn sóng triều ấm áp quen thuộc. Cô đón nhận nụ hôn như đón nhận sự thật không thể chối cãi rằng cô cần anh hơn bất kỳ nỗi lo sợ mơ hồ vu vơ nào ám ảnh, cô cần anh trong cuộc đời lặng lẽ, đơn điệu này, cần anh sau những ngày nhớ nhung đến tê dại.
Quốc rời môi và chăm chú nhìn cô. Anh không dám thở mạnh khi chưa nhận được câu trả lời cho mình.
Hiểu ý anh, cô cười e ấp, nước mắt viền mi trong tiếng thầm thì dàn riêng mình anh nghe. Câu thú nhận như tiếng than từ đáy lòng:
- Em yêu anh, yêu nhiều hơn em tưởng.
Quốc thừ người mất một giây. Mắt anh ngập đầy niềm sung sướng. Anh ôm siết lấy cô:
- Anh biết mà. Anh đã biết chắc như vậy, nhưng em nói ra, anh cảm thấy hạnh phúc quá. Anh yên tâm rồi.
Cô đỏ mặt ngượng ngập:
- Em cũng ước mình nói cho anh biết, nhưng không hiểu sao lại trào nước mắt khi nói ra.
Quốc cười cúi xuống trân trọng hôn lên đôi mắt ướt của cô. Giọng anh dịu dàng:
- Những giọt nước mắt hạnh phúc đó thôi cô bé khờ của anh.
Sao ngoài trời đêm như sa xuống đầy gian phòng, khi những nụ hôn liên miên của Quốc dẫn dắt cô đi loanh quanh trong miền đất bình yên. Những trận mưa hôn vừa dứt, các ánh sao như vẫn còn lấp lánh vây quanh làm cô choáng ngợp đến không dám mở mắt ra, cô sợ giấc mơ tuyệt vời này tan biến mất.
Lời Quốc thầm thì bên tai:
- Làm vợ anh nhé, Yên Hoa.
Cô giật mình mở mắt ra. Anh hồi hộp hỏi:
- Em nghe anh nói chứ?
Cô gật đầu. Anh hỏi lại:
- Em đồng ý không? Chúng ta hãy làm lễ cưới nhé?
Cô nhìn anh đăm đăm:
- Anh nót thật à?
Quốc gật nhanh:
- Dĩ nhiên là thật rồi. Anh yêu em, và em cũng vậy, mình hãy kết hôn đi.
Yên Hoa ngập ngừng thắc mắc:
- Sao anh quyết định nhanh vậy?
Quốc trợn mắt:
- Sao gọi là nhanh? Anh yêu em từ rất lâu rồi và vẫn luôn mong mỏi có em bên mình.
Cô cười ngắt lời:
- Thì em vẫn ở bên anh đây thôi.
Quốc lắc đầu như chưa đủ:
- Vẫn biết vậy, nhưng anh không muốn có bất kỳ dịp nào cho những tên đàn ông khác giành lấy em trong tay anh. Anh biết mình có nhiều tính làm em khó chịu, rủi có một lúc nào đó em lại chướng lên bỏ anh mà đi nữa sao.
Yên Hoa phì cười:
- Trời đất! Anh không tin vào mình nữa sao? Vậy mà xưa nay người ta vẫn bảo em, anh là con người cao ngạo và tự tin.
Quốc cũng cười:
- Lòng tự tin ấy vẫn còn, nhưng em đâu biết những lần em chướng lên đã làm khổ anh như thế nào. Anh muốn sống bên em hạnh phúc đến già, chứ chẳng muốn phải chết trẻ vì đau tim đâu.
Yên Hoa tựa cằm vào ngực anh vẩn vơ hỏi:
- Anh cao ngạo và lại là một người đàn ông thành đạt, đẹp trai nữa, sao lại yêu một cô gái tầm thường như em nhi?
Quốc ngạc nhiên:
- Sao lại đánh giá mình thấp vậy em?
Cô cười:
- Chứ còn gì nữa. Em tự thấy mình ngốc nghếch thấy mồ, ăn nói cũng không duyên dáng gì, sắc đẹp thì cũng chỉ tầm tầm, những lần gặp anh toàn là gây gổ hay hồ đồ xúc phạm anh, sao anh lại để ý yêu em?
Quốc gật gù:
- Vậy sao? Ừ thì chắc là anh thích cái ngốc nghếch của em, thích cái kiểu hồ đồ của em, thích luôn cái nhan sắc tầm tầm...
Câu nói giữa chừng bị biến thành tiếng kêu suýt soa của Quốc khi Yên Hoa mím môi véo mạnh lên cánh tay anh. Quốc vừa rên rỉ vừa cười sặc:
- Trời ơi, ai biểu em tự phê bình mình tệ quá làm chi, anh chỉ lặp lại thôi mà cũng bị bắt tội nữa sao?
Yên Hoa phụng phịu:
- Em tự nói được, nhưng anh không dược công khai chê em ngu, chê em xấu.
Quốc sờ trán lẩm bẩm:
- Trời, bất công vậy sao?
Yên Hoa trợn mắt:
- Anh còn dám nói?
Quốc vội xua tay:
- Ơ, thôi thôi, anh chịu thua. Được rồi, để anh nói thật cho mà nghe.
Thấy cô đã chịu ngoan ngoãn ngồi im trở lại, anh nheo mắt ngắm cô rồi cười:
- Em cứ giả vờ hoài không biết, chứ thật ra em đẹp lắm, vừa xinh, vừa dễ thương, cho dù...- Anh khẽ tằng hắng - Ờ,...dù em có hơi một tí khờ khạo.
Yên Hoa tròn mắt nhìn. Anh vội phân trần:
- Anh nói thật đó. Có khờ khạo nhưng... một tí thôi, mà anh lại rất yêu cái khờ khạo đó mới khổ cho anh.
- Xạo không! - Yên Hoa bĩu môi, dù mắt lấp lánh niềm vui.
Quốc cười giải thích:
- Thật chứ bô. Em có thể không xuất sắc, không tài giỏi thật, nhưng anh yêu em vì những tính tình, phong cách em có, làm sao cắt nghĩa cho em hiểu được bây giờ. Nhưng tình yêu của anh là thật, em rất đặc biệt, rất đáng yêu đối với anh, nếu không, anh đã không thót cả tim khi lần đầu tiên gặp em.
Lần đầu tiên. Yên Hoa nhíu mày, rồi chợt đỏ mặt vùng nhổm dậy như muốn thoát khỏi tay anh. Quốc hốt hoảng níu lấy, làm cô ngã choàng lên người anh. Giọng anh cuống quít:
- Sao vậy Yên Hoa? Em...
Gương mặt nóng bừng, cô né cái bờ ngực trần êm ái của anh để ngồi dậy bới lại mái tóc. Quốc băn khoăn hỏi:
- Em sao vậy? Lại giận anh chuyện gì?
Cô ấp úng trong ngượng ngập:
- Mai mốt anh đừng có... nhắc lại cái chuyện gặp mặt lần đầu gì nữa, em... không muốn nghe đâu.
Quốc ngớ người ra, rồi nhìn vào gương mặt đỏ lựng của cô, anh chợt hiểu ra, phá lên cười sặc sụa, Yên Hoa càng ngượng hơn, cô nhăn nhó nhéo vào người anh:
- Anh còn cười nữa?
Giữ lấy tay cô, anh cố nín cười:
- Thôi thôi được rồi, anh không trêu em nữa, nhưng mà...em không biết chứ lúc này nhìn mặt em... quê quê, mắc cười quá trời.
Yên Hoa xụ mặt. Quốc vội ngưng cười:
- Thôi anh không giỡn nữa, đừng giận anh. Anh choàng tay ôm lấy cô. Yên Hoa định đẩy ra nhưng không hiểu sao lại thôi.
Anh ngắm gương mặt cô thật gần, rồi nói nhẹ như than:
- Em đẹp quá, dễ thương quá như vầy làm sao anh chịu nổi khi mất em.
Cô đưa tay bịt miệng anh lại trong nỗi e sợ:
- Sao lại nói vậy anh? Mình vẫn luôn bên nhau mà.
Ánh mắt Quốc vương một chút u hoài:
- Ừ, mình đang ở bên nhau, và anh thề sẽ giữ em luôn bên mình, nhưng... dường như vẫn có một chút gì đó làm anh không yên.
Như nhớ ra, anh nhìn cô thật lâu rồi dịu dàng hỏi:
- Yên Hoa nè, có thể nói cho anh biết lý do vì sao tự dưng em bỏ về Sài Gòn và lánh mặt anh không?
Yên Hoa giật mình. Anh đã hỏi, nhưng làm sao cô có thể kể cho anh nghe sự thật?
Quốc quan sát nét mặt cô trong lo lắng:
- Sao vậy em? Có chuyện gì làm em không vui à?
Cô lắc đầu nhìn anh van lơn:
- Em... không muốn nhắc đến chuyện này, xin lỗi anh nhưng em...
Thấy cô đầy vẻ phiền muộn, anh vội ôm cô vào lòng xoa dịu:
- Thôi, anh không hỏi nữa đâu, anh thật là tham lam, em đã chịu quay về với anh rồi mà anh cứ săm soi chuyện không đâu đã qua thì tệ thật. Thôi mình đừng nhớ gì về chuyện đó nữa. Anh có tình yêu em là quá đủ rồi.
Nằm gọn trong lòng anh, cô khẽ thở dài. Anh yêu cô quá, cô còn muốn gì hơn. Thôi thì mặc kệ những duyên tình cũ vương vấn từ chị sang em, cô đang có anh, đang có tình yêu nồng nàn của anh, thì mặc kệ chuyện phiền muộn nào sẽ đến.
- Anh sẽ không bỏ mặc em, anh sẽ luôn ở bên em, có phải không?
Cô thầm thì nói. Giọng cô nghe ẩn chứa điều gì bất an khiến Quốc nhăn mặt. Anh nói dứt khoát:
- Chắc chắn là vậy rồi cô nhỏ nhát nhúa của anh. Không bao giờ anh rời xa em đâu. Nếu như em không tin thì anh...
Chợt như nhớ ra điều gì, anh vụt nhẩy nhổm:
- Ôi trời đất, sao mà nãy giờ nói loanh quanh, anh lại quên mất là em chưa chịu trả lời anh.
Yên Hoa ngước mặt ngạc nhiên:
- Trả lời gì hả anh?
Quốc kêu lên:
- Còn gì nữa. Anh vừa cầu hôn em đó thôi, em vẫn còn chưa trả lời anh mà.
Yên Hoa nhớ ra, cô ngơ ngẩn:
- Em... cũng không biết nữa. Anh... anh hỏi đột ngột như vầy...
Quốc ngắt lời:
- Đột ngột gì, mình yêu nhau, lại cứ lo sợ vẩn vơ chuyện xa nhau, vậy thì kết hôn đi em, quyết định sớm để cả em lẫn anh đều yên tâm, sẽ không có chuyện mơ hồ nào làm rộn mình nữa, em thấy thế nào?
Giọng anh sôi nổi quá làm cô quên hết chuyện lo sợ vu vơ khi nãy, cô ngẫm nghĩ một chút rồi rụt rè nói:
- Anh... để cho em vài ngày suy nghĩ được không?
Hơi thoáng thất vọng, nhưng Quốc cũng cười trấn an cô:
- Được rồi, Yên Hoa. Anh chờ em, và biết Chắc thế nào rồi cũng có câu trả lời như anh vần mong đợi.
Yên Hoa cười, lần đầu tiên cô thấy vui thích khi có người nói một câu kiêu hãnh và ngông nghêng đối với mình như thế. Khi yêu một người, có lẽ ta quên tuốt những khuyết điểm của người đó, mọi lời nói đều trở nên em tai và hay làm sao. Yên Hoa nhắm mắt mỉm cười hạnh phúc.
Có tiếng xe chạy dưới phố vẳng lại, cô không mở mắt, lười biếng hỏi anh:
- Mấy giờ rồi anh?
Quốc nheo mắt nhìn vào đồng hồ trên cổ tay:
- Gần năm giờ rồi, thôi chết, anh làm em mất cả một giấc ngủ tối ngoan lành rồi. Uổng giấc mơ tối nay quá.
Yên Hoa cười nho nhỏ:
- Nằm trong vòng tay anh là một giấc mơ bình yên nhất.
Quốc cảm động. Anh hôn lên trán cô, rồi đặt cô nằm dài trên đùi mình. Giọng anh du dương:
- Ngủ đi em bé. Tụi mình đang có những giây phút trôi trong cõi thiên đường đấy. Anh hứa sẽ vẫn bên em ngay cả khi em tỉnh giấc. Em ngủ đi nhé.
Giọng anh nghe êm tai quá, như dòng nước chảy hiền hòa êm ái làm dịu cả tâm hồn. Yên Hoa lãng đãng thiếp đi trong vòng tay anh.
Văng vẳng khúc nhạc dặt dìu thánh thót như của một buổi lễ trong nhà thờ có trần cao ngất, cô ru mình vào một giấc mơ đẹp, thấy mình đội khăn voan, mặc áo trắng. Quốc đứng cạnh đang cúi xuống hôn lên môi cô giữa mọi người, trước tượng Chúa.
Ồ, lạ chưa. Bộ anh không sợ Chúa trách phạt hai người hay sao nhỉ? Câu hỏi buồn cười ấy theo cô bay mãi, bay mãi với bờ môi anh. Bay lên với trời rộng thênh thang.