Yên Hoa đến nhà Lân trễ hơn lời mời vài phút. Mở cửa cho cô là Trọng. Tia mắt anh thoáng nét tươi khi nhận ra cô:
- Vào đi em.
Cô e dè hỏi khi bước vào:
- Em có bị trễ không anh Trọng?
Trọng cười lắc đầu:
- Không. Chỉ mới có anh thôi. Em còn đến sớm hơn mọi người nữa đó. Em đến bằng gì vậy?
- Taxi anh ạ.
Trọng nhướng mày:
- Vẫn chưa chịu để dành tiền mua xe, thích tốn tiền taxi hoài à?
Cô cười:
- Em suốt thời gian đi công tác, nhà thì ở mướn tận lầu tư mua xe làm gì? Mua xe mà ít đi chỉ thêm tốn tiền gởi xe vô ích.
Mẹ Lân vừa thoáng thấy bóng Yên Hoa ở nhà ngoài đã hân hoan bước ra đón, và kịp nghe loáng thoáng câu nói của cô. Bà vồn vã lên tiếng:
- Yên Hoa đó hả con. Con đến thì hay quá. Bác nghe Lân nó bảo con đang xin nghỉ phép ở công ty, sợ con không đến được chứ.
Cô cười chào bà:
- Bác đãi tiệc mời cả công ty, con làm sao không đến được. Dạ, dạo này con không ghé thăm thường, bác vẫn khỏe chứ ạ?
Bà gật gù:
- Bác khỏe, còn con.
- Dạ con khỏe bác a.
Khẽ liếc Trọng vẫn đi cạnh bên, bà nắm tay Yên Hoa:
- Yên Hoa này, còn vài việc bày biện chưa xong, con giúp bác một tay được không?
Cô nhiệt tình nhận lời:
- Dạ được bác ạ. Bà quay qua Trọng:
- Trọng lo đón nhân viên và chỉ cho họ nước uống nhé con. Để Yên Hoa đi với bác xuống bếp một chút.
Trọng đành gật:
- Dạ.
Đưa Yên Hoa xuống gian bếp. Bà nhờ cô mấy công việc lặc vặt và trong thời gian đó vui vẻ hỏi cô đủ thứ chuyện linh tinh. Được một lúc, chợt bà nhớ đến những lời bà vừa nghe cô nói loáng thoáng với Trọng khi nãy, bà liền gợi lại:
- À Yên Hoa này, nhà con ở đâu vậy nhỉ? Có gần đây không?
Yên Hoa trả lời:
- Dạ cũng không xa lắm bác ạ. Con đi xe chỉ mất vài phút.
Còn định hỏi cho rõ thêm, thì một giọng reo vang của Lân làm bà ngẩng lên:
- Mẹ ơi, giao cho me thêm một phụ bếp nữa nè.
Anh tươi cười đẩy Minh Thu, cô y tá Yên Hoa đã từng gặp vào gian bếp. Mẹ của Lân cười gật đầu:
- Vào đây con, ở đây có Yên Hoa nữa này.
Minh Thu e thẹn bước đến. Hai cô gái chào nhau. Lân nháy mắt với Yên Hoa một cái:
- Yên Hoa hay quá ta, Trọng nó vừa giành đi đón em mà chưa kịp thì em đã xuất hiện rồi.
Cô cười:
- Chỗ em ở chưa ai đến, làm sao anh Trọng biết mà đón.
Lân trề môi:
- Cấp trên mà em tưởng không biết địa chỉ của em à? Anh thì không để ý chuyện vặt, chứ Trọng nó kỹ lắm, nhân viên vào nó cũng thuộc lòng lý lịch hết đó.
Yên Hoa mỉm cười như không tin lắm. Nhân viên có đến hai mưới mấy người, làm gì mà thuộc lòng hết cả lý lịch người ta được.
Lân quay qua trêu Minh Thu vài câu làm cho cô càng đỏ mặt thẹn thùng bên cạnh Yên Hoa và bà mẹ Lân. Chợt có tiếng ý ới bên ngoài, Lân bèn bỏ ra tiếp đãi người mới đến.
Thêm Kim và một vài nữ đồng nghiệp bước vào. Những câu giới thiệu, những tiếng chào hỏi khiến mẹ Lân tạm lắng lại những dò hỏi với Yên Hoa.
Được một lúc, chừng như tất cả khách khứa được mời đều đã đông đủ. Mẹ Lân và các cô gái bày dọn thức ăn trên ba bàn lớn xong, mọi người được mời vào ngồi.
Chẳng biết vô tình hay cố ý, chỗ của Yên Hoa được sắp cạnh Lân, bên kia của anh lại là Minh Thu, Lân vô tư cười:
- Chà, sao mình hên thế, sinh nhật mà hai bên có hai cô đẹp như tranh thế này thì diễm phúc quá rồi.
Kim ngồi chung bàn thấy thế liếc Trọng cười:
- Hôm nay cũng là mừng ngày sinh của sếp Trọng nữa mà, phải không nhỉ? Câu nói lửng của cô được Trọng mau mắn hưởng ứng. Anh gật đầu cười:
- Đúng rồi, cho nên chắc tôi phải chọn chỗ ngồi sát bên luôn để được chia hưởng cái diễm phúc đặc biệt này với Lân chứ.
Kim đứng dậy ngay:
- Chỗ của Kim ở cạnh một trong hai người đẹp của sếp Lân nè, anh Trọng có đổi không?
Trọng gật, anh đứng ngay dậy:
- Sao không nhỉ? Những nhân viên khác ở những bàn gần đấy ồ lên cười trêu. Mẹ Lân vội lên tiếng:
- Hôm nay là sinh nhật chung của hai đứa. Đều là ông chủ của công ty cả, tụi con nên mỗi người ngồi một bàn mới tiếp đãi mọi người được chu đáo và vui vẻ chứ.
Câu nói của bà bị Lân vô tâm phản bác:
- Đâu có sao mẹ Trọng nó không ngồi ở bàn bên đó thì họ còn thoải nái mà cụng ly hơn nữa đó, có phải không quý vị?
Hùng cầm đầu nhóm đàn ông ở bàn kế vỗ tay vang rân:
- Trời ơi, ở đâu ra mấy sếp quá hiểu ý mình như vậy kìa.
Những giọng cười ồn ào khiến bà mẹ của Lân biết mình khó lòng thay đổi tình thế được. Trọng nói nhỏ vào tai Kim khi cô đứng dậy nhường chỗ cho anh.
- Cám ơn Kim nhiều lắm đó.
Kim chỉ cười như hiểu ý. Chỗ của cô ở ngay bên cạnh Yên Hoa, còn gì để anh sếp nổi tiếng nguyên tắc của cô mong muốn hơn nữa. Còn cô, giúp cho sếp cũng là điều tốt, nhất là cô cũng ngán thấy mồ, khi ngoài Yên Hoa là cô đồng nghiệp hiền lành dễ thương mà cô có cảm tình, trong bàn toàn là những người thân thuộc của sếp Lân, những người đàn bà mà cặp mắt nhìn xoi mói cũng đủ làm cô run... đũa, có còn hào hứng gì mà nhập tiệc. Đổi cho sếp Trọng, qua bàn kế bên với mấy đồng nghiệp nam, dù họ có la ó, say sưa vẫn còn đỡ hơn nhiều.
Thế là chỗ ngồi trong bàn của gia đình Lân có thay đổi một tí. Trọng vừa ngồi xuống, đã gặp ngay một dãy, nào là mẹ, là dì, là nội của Lân phía đối diện. Trông họ cứ như một Ban giám khảo cuộc thi tuyển nào đó vậy.
Trọng liếc sang Yên Hoa. Cô vẫn có vẽ không chú ý lắm đến điều này. Thái độ của cô vẫn trầm tĩnh và đúng mực, như không biết mình đang là mục tiêu đánh giá của cả "gia tộc" Lân.
Sao lạ vậy nhỉ Trọng ngạc nhiên quá. Chẳng lẽ buổi họp mặt mừng sinh nhật của anh và Lân lại trở thành ngày nhà Lân kén dâu? Chuyện như đùa, nhưng tình hình trước mắt Trọng thật đã làm anh liên tưởng như vậy. Sau vài tiếng mời chào ban đầu, Trọng ra hiệu cho Lân đứng lên thay mình nói vài lời trước khi nhập tiệc. Anh biết rõ thằng bạn thân của mình chẳng bao giờ từ chối những dịp trịnh trọng và phô trương như vầy.
Lân quả là có khiếu đùa vui giữa chốn đông người. Những câu nói của anh làm đám nhân viên ôm bụng cười lăn.
Lân vừa nói xong, Hùng giơ tay lên như xin phát biểu trong các cuộc họp hàng tuần ở công ty:
- Sếp ơi, tui có một thắc mắc nhỏ, có thể hỏi được không?
Lân nháy mắt:
- Nói đi.
Hùng hỏi ngay:
- Thật ra đây cũng là thắc mắc chung của toàn công ty khi nhận được thiệp mới. Ngày hôm nay là sinh nhật của hai sếp thật à? Hai sếp sinh chung một ngày sao? Xưa nay sao chưa bao giờ có tiệc sinh nhật?
Lân khoát tay cười:
- Trả lời liền đây. Hôm nay thật ra... chả là sinh nhật của ai hết, không phải của Trọng cũng không phải của tôi.
- Ủa, sao kỳ dzậy? Những tiếng nhao nhao ngạc nhiên vang lên. Lân giơ tay cho tiếng ồn lắng xuống:
- Nè nè, nghe đã. Tôi sinh vào ngày hai mươi tháng này, còn Trọng nó cũng sinh cùng tháng cùng năm với tôi nhưng lại là ngày hai mươi tám.
Anh giơ mấy ngón tay ra khoe:
- Vây đó, công bố luôn cho quý vị biết, tôi đích thực lớn hơn nó tám ngày.
Vài tiếng cười. Một giọng nam ồ ồ vang lên:
- A hiểu rồi, hôm nay ngày hai mươi bốn, vậy là chắc hai anh lấy ngày chính giữa mà đãi tiệc cho công bình phải không?
Lân vỗ tay:
- Đúng quá. Thật ra hai đứa tụi tôi xưa nay không thích tổ chức gì cả, nhưng tiệc hôm nay có thể nói mượn cớ sinh nhật để có dịp họp mặt toàn công ty vui vẻ một chút, coi như vui chơi nghỉ ngơi trong thời điểm... ế tour, hay có thể cộng thêm vào đó sự kiện tôi bị tai nạn mà không sao, ăn mừng tôi mau lành lặn. Vậy thôi!
Thấy mọi người đã gật gù hiểu ra. Nâng ly lên, anh hô hào:
- Nào các bạn. Đã hiểu rồi phải không? Hết thắc mắc rồi chứ? Vậy bây giờ ta nâng ly lên đi. Mừng sinh nhật mà không phải là sinh nhật, mừng công ty chúng ta làm ăn phát đạt, công việc đều đều cả năm chứ không phải ngồi ngáp dà như hai tháng nay.
Những tiếng hưởng ứng ầm ĩ gian phòng:
- Hoan hô sếp.
- Dô! dô! Tiếng cụng ly vang lên côm cốp lẫn vào những tiếng hoan hô và cười đùa.
Trọng đỡ lấy ly nước ngọt của Yên Hoa xuống bàn. Phớt lờ ánh mắt xét nét không hài lòng của me. Lân, anh ân cần gắt thức ăn vào chén cô.
Cô mỉm cười:
- Cám ơn anh.
Liếc qua thấy Lân đang huyên thuyên gì đó với cô y tá bên cạnh. Trọng liền tìm cách bắt chuyện với Yên Hoa:
- Anh cho nghỉ phép mấy ngày có đi chơi không Yên Hoa? Cô ngẩng lên:
- Không anh ạ.
- Vậy chứ thời gian trống em thường làm gì? Xem phim hay nghe nhạc?
Cô nhún vai lơ đãng trả lời:
- Không. Em chỉ ở trong phòng đóng cửa. Không đi đâu, không ti vi hay phim gì hết.
- Như vậy thì chán chết.
Trọng kêu lên.
- Cái gì chán?
- Lân quay qua hỏi.
Trọng ngần ngừ:
- À, là tao đang hỏi chuyện Yên Hoa thôi. Xin nghỉ phép mà chẳng có giải trí hay gì hết.
Lân cười:
- Mày cũng biết rồi đó, đi tour liên tục như Yên Hoa mấy tháng gần đây mệt thấy mồ. Có nghỉ phép thì đóng cửa lại ngủ là tốt nhất, có phải không em?
Yên Hoa nhoẻn cười gật đầu. Mẹ của Lân thấy thế nói xen vào:
- À, bác cứ thắc mắc mãi, nhà của con có đông người không hả Yên Hoa? "Rồi đây, đến giờ điều tra rồi", Trọng than thầm trong bụng như thế.
Yên Hoa đáp:
- Dạ chỉ có ba con với con thôi a.
Me. Lân ngạc nhiên:
- Ủa, chỉ có hai người thôi sao?
- Da.
Bà thắc mắc:
- Chỉ có hai người mà ba con cũng cho con làm công việc cực thân và đi hoài bên ngoài thế à? Vậy con đi tour thì ai ở nhà với ông cụ? Sao lại chọn công việc này thế con?
Cô lắc đầu:
- Con sống tự lập bên ngoài, nên cũng có thể tự quyết định được tất cả ạ.
Câu trả lời đối với những thanh niên khác thì bình thường, nhưng với một người đang có ý "chấm" cô cho đứa con trai mình lại khác. Mẹ Lân khẽ liếc mắt nhìn bà mẹ chồng, các bà chị và em chồng. Ngập ngừng một chút, bà hắng giọng:
- Vậy con tự lập như vậy thì... con sống ở đâu? Yên Hoa thản nhiên trả lời:
- Con thuê nhà ở chung với một đứa bạn cũ.
- Còn ba của con?
- Ba con vẫn ở nhà.
- Một mình à?
Yên Hoa gật:
- Dạ, một mình.
Câu trả lời lần này đem lại nét thay đổi trên hầu hết những gương mặt của người thân trong nhà Lân.
Trọng lặng yên lắng nghe những câu đối thoại từ hai phía. Câu trả lời của Yên Hoa có một "hậu quả" khác thường làm anh ngạc nhiên đến gần như nín thở. Anh liếc qua những ánh mắt liên lạc chuyển tải nhiều ngụ ý của phía "ban giám khảo", và đã muốn bật lên tiếng hoan hô, khi nhận ra cuối cùng họ cũng "biểu quyết" xong, và dường như đã chính thức... "loại" Yên Hoa ra khỏi cuộc thi tìm con dâu ưng ý của họ.
Trọng đã quá quen với tính khí và quan niệm cổ hủ của cả nhà Lân. Chỉ một tự thú nho nhỏ của Yên Hoa thôi, họ đã có ngay điểm số thấy dành cho cô rồi. Chứ gì nữa, một cô gái chỉ vừa ngoài hai mươi, mà đã ương bướng, tự ra ngoài đi làm việc và ở nhà mướn. Con gái mà sống riêng mướn nhà riêng như vậy là không được rồi, chưa kể cách trả lời đầy độc lập của cô cũng làm khó chịu cho nhiều người. Dâu như thế thì mai mốt làm sao dạy bảo mà nó chịu nghe lời. Anh cúi đầu giấu một nụ cười. Họ đâu biết rõ gia cảnh của cô như thế nào, đâu biết gia đình cô thực sự danh tiếng như thế nào, đâu biết ba cô là một người nổi tiếng như thế nào. Chảng ai biết chuyện này cả, ngoại trừ anh. Mà anh thì họa có điên mới kể thực cho mẹ của Lân nghe.
Trọng quan sát kỹ hơn những người trong cuộc. Lân vẫn vô tư ăn uống và pha trò. Còn Yên Hoa, dường như cô không nhận ra những câu nói vô tình của mình tác động thế nào đến những người đối diện, cô vẫn thản nhiên nâng ly uống từng ngụm nho nhỏ.
Và cô gái y tá e thẹn kia vẫn e thẹn đến ngượng ngập. "Cô nàng này thì có vẻ khá xứng với thằng bạn mình đây", Trọng nghĩ bụng. Tha hồ cho cả nhà đầy bàn bà của nó hài lòng khi nó có một cô vợ cứ cúi đầu nhũn nhặn như thế.
Bàn bên cạnh, thỉnh thoảng Kim cũng liếc sang theo dõi tình hình bên này vì tò mò. Cuối cùng cô ngạc nhiên quá xá khi thấy sự thay đổi rõ rệt trong cách cư xử của bà mẹ của xếp Lân đối với Yên Hoa. Chuyện gì đã xảy ra rồi nhỉ? Thái độ vồn vã niềm nở của bà lúc nãy biến đâu mất tiêu rồi? Bây giờ thì lạnh nhạt để mặc con bé mà quay qua ân cần với cái cô nàng co rút dến chán chết bên kia con trai bà.
Kim bật cười. Thôi thế cũng tốt. Chẳng còn ai dành phần một cách thô bạo với sếp Trọng nữa. Tha hồ cho anh sếp ít lời mà chững chạc của cô tranh thủ tình cảm đối với con bé. Khỏi hiềm khích gì nữa.
Một vài cô bạn đồng nghiệp trẻ ngồi chung bàn khều hỏi Kim:
- Có gì mà tủm tỉm cười một mình vậy, chị Kim?
Cô nháy mắt rồi chồm lên thì thào điều mà mình để ý phát hiện. Những đôi mắt tròn xoe, những cái miệng hình chữ o như thú vị và bất ngờ với câu chuyện ấy. Từ đó, từng người một họ liếc nhìn qua bàn của mấy sếp.
Những nhân vật chính phụ của câu chuyện Kim kể không biết rằng mình đang là mục tiêu chú ý và bàn tán của mọi người xung quanh. Bàn chủ tiệc giờ đây như được chia ra làm hai phe rõ rệt. Phe đông nhất gồm có cả nhà của Lân, đang thay nhau trò chuyện, và hỏi han Minh Thu. Phe còn lại chỉ vỏn vẹn có Trọng và Yên Hoa.
Trọng có vẻ muốn chăm chút cho cô, anh gắp thức ăn, rót thêm nước uống, nói chuyện với cô. Còn Yên Hoa, cô vẫn như người vô tâm, vô tư nhất trong bàn. Cô ít ăn, ít uống, trả lời Trọng chỉ là những nụ cười nhẹ hiền lành, những câu nói ngắn gọn thông thường.
Bức tranh trước mắt vừa sinh động, lại vừa đáng chán một cách khó hiểu. Mọi người nhìn nhau xì xào. Thế rồi đột nhiên, Lân đứng lên khua leng keng lên thành ly kêu gọi sự chú ý, rồi hứng chí tuyên bố mấy câu:
- Các bạn, nghe đây, nghe đây. Bia tôi gọi về rất nhiều mà ít người uống quá. Bây giờ tất cả chúng ta nam cũng như nữ, ai cũng phải dùng bia hết để cụng ly hết, như vậy mới vui, ai không biết uống thì tập uống cho quen chứ, có phải không? Có chút men bia thì ai cũng vui vẻ như nhau.
Mọi người nhìn nhau:
- Chà sếp phóng khoáng ghê ta. Đúng rồi, nam nữ bình quyền mà. Sao cứ đàn ông, con trai uống bia không nhỉ, phái nữ cũng cụng ly cho vui.
- Ừ, đúng đấy.
Nhiều tiếng nhao nhao hưởng ứng.
Câu đề xướng trong cơn hứng bất tử của Lân được nhiều người ham vui ủng hộ và quên đi chuyện họ đang tò mò quan sát. Những ly nước ngọt rốt cuộc mau chóng được thay bằng bia. Cả gian phòng rộng đã trở lại không khí vui tươi và nhộn nhịp ban đầu. Tiếng gọi cười, đùa giỡn, trêu chọc nhau vang lên đến ồn ào.
Sau một lần cụng ly theo lời hiệu triệu của Lân, khẽ liếc vào ly bia vơi một khúc và gương mặt Yên Hoa hơi nhăn lại khi nuốt ngụm bia đầu, Trọng nói nhỏ vào tai cô:
- Nếu không uống được bia thì thôi nhé Yên Hoa. Để đó anh uống thay em cho.
Yên Hoa lắc đầu:
- Không sao đâu anh Trọng, bia cũng... không dễ uống thật, nhưng các anh uống được thì em cũng uống được thôi. Không để anh kịp ngăn cản tiếp, cô nâng ly lên cười với anh:
- Em vẫn chưa cụng ly riêng với anh để chúc mùng sinh nhật.
Nụ cười của cô có một vẻ gì đó khác thường khiến Trọng đành nâng ly mình lên và khẽ chạm vào ly của cô.
- Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Cô nói. Anh gật nhẹ đầu:
- Cám ơn em.
Trọng vừa uống vừa quan sát cô. Anh băn khoăn khi thấy cô thản nhiên uống cạn ly. Lân đã bỏ chỗ ngồi, cùng mấy đồng nghiệp nam, hắn đòi anh đi theo để cụng bia lòng vòng chơi. Cố từ chối không được với mấy tay đã ngà ngà, Trọng đành đứng lên. Từ bàn bên cạnh, trong khi Lân còn ba hoa gì đó với mọi người, Trọng khẽ liếc mắt nhìn về bàn cũ. Những người đàn bà ở nhà Lân đang trò chuyện hỏi han thật ân cần với cô gái kia. Còn Yên Hoa, cô vẫn ngồi đấy. Làm bạn với cô có lẽ chỉ là ly bia đầy trước mặt.
Tiếng ồn ào và tiếng cười vang lên với từng chầu bia, chất nước vàng sánh ấy không đủ sức làm Trọng say, anh chỉ thấy một điều gì đó mơ hồ đến trong tâm trí làm anh lo lắng. Hình ảnh Yên Hoa lặng lẽ ngồi cô độc giữa cái bàn đầy người với men bia càng lúc càng nhiều khiến anh nặng trĩu.
Lẫn trong những tràng cười sặc sụa sau câu khôi hài của Lân, có tiếng thở dài thật nhẹ của Trọng. Tiếng thở dài chìm lỉm trong sự ồn ào xung quanh mà không ai để ý.