Liên Mạng VietNam || GiaiTri.com | GiaiTriLove.com | GiaiTriChat.com | LoiNhac.com Đăng Nhập | Gia Nhập
Tìm kiếm: Tựa truyện Tác giả Cả hai

   Tìm theo mẫu tự: # A B C D E F G H I J K L M N O P Q R S T U V W X Y Z Danh sách tác giả    Truyện đã lưu lại (0
Home >> Truyện Dài >> Cây hợp hoan

  Cùng một tác giả


  Tìm truyện theo thể loại

  Tìm kiếm

Xin điền tựa đề hoặc tác giả cần tìm vào ô này

  Liệt kê truyện theo chủ đề

  Liệt kê truyện theo tác giả
Số lần xem: 21215 |  Bình chọn:   |    Lưu lại   ||     Khổ chữ: [ 1, 2, 3

Cây hợp hoan
Trương Hiền Lượng

Chương 22

Ăn xong bánh mô mô lấy từ nhà bếp về, anh cán bộ biên tập chia cho tôi một nửa nước rửa mặt của anh. Tôi đứng trước bếp lò đỏ rực, cởi áo bông rồi rửa mặt lau mình. dưới lớp da mềm nhẽo trước kia, giờ đã có cơ bắp. cơ bắp cũng như cái thai trong bụng, bây giờ còn nhỏ, còn bé, nhưng rồi nó sẽ lớn. Tôi bỗng nhớ lại bản dịch đầu tiên quyển Kinh tế chính trị học, thường gọi lao động chân tay là "lao động cơ bắp". Nói như vậy nghĩa là có "cơ bắp" là có "vốn liếng", có sức mạnh để lập thân xử thế. Sự phát hiện về sinh lý học khiến tôi cảm thấy thương tâm, và nó càng kích thích tôi chạy thật nhanh, chạy đến tận cùng theo phương hướng mà tôi vừa nhận thức được "người lao động cơ bắp".


Những cái gì đã qua, sẽ không trở lại. Tôi vĩnh biệt Nàng Thơ của tôi. Nơi đây không cần văn hoá. Tri thức không đem lại lợi lộc gì cho cuộc sống hiện nay của tôi. Nó chỉ làm cho tôi chốc chốc lại đau xót ê chề. Với tâm trạng vừa đau buồn vì xa người thân thương nhất, vừa vui sướng vì gặp lại người thân thương nhất, tôi đến nhà Mã Anh Hoa.
Tôi không thể diễn tả đúng tâm trạng của mình lúc này. Tôi như bồng bềnh trong một giấc mơ vừa hoang đường vừa hợp lý.


Hôm nay, vì tôi bận lau rửa ở "nhà" mất một lúc, nên Hỉ đến trước. Điều lạ lùng, anh ta không ngồi trên cái ghế duy nhất mà vẫn ngồi xổm nơi cũ. Ôm bé Xá trong lòng, anh ta đùa với bé với một tâm trạng có vẻ bồn chồn.


Chiếc đèn treo trên tường toả sáng chập chờn, căn buồng đầy hơi nước và khói. Mã Anh Hoa đứng bên chảo hấp, lờ mờ trong đám vân vụ y như trong mộng. cuộc sống đã diễn ra với nhịp điệu như trong Những vũ hội choáng váng của Louis Amstrong. Kia là cái ghế dài bằng đất sét, kia là cái rương bằng đất có rèm che, đây là cô Anna ăn bám…Chỉ mới cách đây hơn mươi hôm, tôi còn là người xa lạ, thấp thỏm không yên, rất muốn mở trộm nắp chảo và vén rèm. Vậy mà bây giờ tôi đã đường hoàng ngồi đây như ông chủ. Tôi lờ mờ hiểu ra vì sao Hỉ bồn chồn. Tôi còn bồn chồn hơn anh ta. Chiếc ghế bỏ không hình như cố ý dành cho tôi, đã làm cho tâm trạng tôi thay đổi. Tôi kính nể anh thông cảm với anh.


Mã Anh Hoa nhanh nhẹn bê lại cho tôi một bát cơm đầy có ngọn và một đĩa dưa. Cơm độn kê và đậu vàng. Đó là món ăn tôi thích nhất. Như mọi ngày, cô lấy tay vuốt đôi đũa. Tôi cũng rất quen thuộc cái động tác ấy. Tôi không dám nhìn cô, cũng không dám nhìn Hỉ và bé Xá. Tôi vẫn nghĩ rằng sau khi đã thắng trong cuộc đọ sức ấy, trước mặt Hỉ, tôi có thể ưỡn ngực vênh vang, nhưng lúc này tôi hình như cảm thấy xấu hổ hơn trước kia và lại không rõ nguyên nhân vì sao mà xấu hổ. Tâm tình và tâm tư hoạt động ngầm, ngoài sự chỉ đạo của ý thức, chúng không bị ý thức chi phối. Lúc này, tình cảm ấy  chi phối tôi.


Tôi gắp từng hạt cơm. Tôi rất đói, nhưng nuốt không trôi. Tôi nhai cơm, mắt nhìn Cô Anna ăn bám một cách không chủ ý. Tôi cảm thấy tất cả những tác phẩm văn nghệ đều rất khó diễn đạt những tình tiết có tính kịch và tình cảm phức tạp của bản thân cuộc sống. cuộc sống có một không khí, có cái bóng dáng trông không rõ, ngửi không được, sờ không thấy, nhưng nó cứ lởn vởn trong lòng, khó có thể diễn đạt bằng câu chữ, miêu tả bằng đường nét và màu sắc, biểu diễn bằng động tác. Thí dụ giờ đây sau lưng tôi là Hỉ đang thì thầm với bé Xá. Tiếng cười của anh ta nghe có vẻ buồn bã như bị chặn lại bởi cái gì đó. Cái tiếng cười không tự nhiên, cái tiếng cười rặn ra mà cười đó đặc biệt khó chịu cho người nghe. Mã Anh Hoa đang rửa bát. Tiếng bát chén chạm nhau, mặc dù rất khẽ khàng cẩn thận, nhưng đặc biệt chói tai, nó là tiếng rung của một tâm trạng không yên ổn. Lát sau, có lẽ chiều ý bé Xá, Hỉ khẽ hát bằng một giọng không chút hào hứng:


        Chiếc khăn tay (ối a) trôi theo dòng nước
        Hát một bài (ới a) giải muộn tâm can
        Một cọng rơm (ới a) chống sao nổi cửa
        Một tấm lòng (ối à) lay chửa chuyển cơn
        Quả táo đỏ (a) ngọt, quả lê (à) thơm
        Không hiểu vì sao (ơi à) phật lòng em?



Đến hai câu cuối, giọng Hỉ trở lai như hồi trai tráng. Bé Xá vỗ tay hoan hô "Hay quá! Hay quá!" Bé yêu cầu hát nữa. Cái tâm trạng hoạt động ngoài ý thức của tôi lại lóe lên sự ganh tị với anh. Anh có một linh cảm nhạy bén, lại rất giỏi dùng lời ca để tỏ tình, thêm nữa, bé Xá chưa bao giờ thân mật với tôi đến thế. Khi tôi nghiêm chỉnh kể lại chuyện một người khác viết, bé Xá nghe một lúc rồi ngủ khì. Phải chăng tôi đã mất tinh thơ trẻ khi giao lưu tình cảm với em nhỏ.


Tôi lại nghe thấy Hỉ thì thầm bên tai bé Xá, hình như xui em điều gì đó. Quả nhiên bé Xá gọi rất to:
-         Mẹ ơi ,mẹ hát đi!
Tôi không nhìn lại sau lưng. Lúc này có lẽ cô đã rửa xong bát đĩa, đang ngồi bên mép giường. Cô bật cười – bất cứ lúc nào và hoàn cảnh nào cô cũng cười được – và tiếng cười đó làm tôi hơi giận. Cô vui vẻ nói:
-         Ừ, mẹ hát nhé!
Tiếp đó cô hát bằng một giọng mượt mà, trong trẻo và đầy tính dân dã:


        Chiếc khăn tay (ới a) trôi theo dòng nước
        Anh không biết hát thì em dạy anh
        Ba mươi ba hạt kiều mạch
                Chín mươi chín góc
        Em xinh em  tốt cũng là con nhà người
        Vừng trắng, vừng đen đều cho dầu quí
        Không lấy được nhau thì ta là người tình!



Cả hai đều hát điệu Tín Thiên Du, còn  gọi là điệu leo núi, một đối một đáp, ý tứ vượt ra ngoài câu chữ rất nhiều. Tôi mơ màng tưởng như trông thấy đôi chim ưng bay lượn trên tầng mây mỏng, nhẹ như tơ…Tôi ăn, suy ngẫm rồi lại nghe…và chợt tỉnh táo nhận ra rằng hai người thành đôi là rất hợp. Tôi còn nhận thấy trong căn buồng đơn sơ l cái thôn hẻo lánh, dưới ngọn đèn dầu vàng vọt, chập chờn bởi hơi nước và khói bếp này, tôi là một người thừa, như một con nhặng từ đâu bay tới. Ăn xong, cọ chân, chùi mép, rồi bay đi. Tôi chẳng thuộc về ai, tôi là người thừa của thế gian, giống như Ahasunlu bị khai trừ khỏi loài người, trở thành người Do Thái lênh đênh phiêu bạt…Giờ đây, tôi như bị đóng đinh bởi một lời nguyền, đóng đinh vào cuộc đời hai người. Cho rằng mình đã tìm thấy vị trí của mình, tôi đã chia rẽ, gây đổ vỡ cuộc sống của họ


Khi đã no, lẽ ra phải dễ chịu, vui vẻ, vậy mà ngược lại, tôi cảm thấy nặng nề. Tôi gần như đã rõ số phận của đời tôi, bụng đói vẫn hơn. Hễ no đủ là lại gây tai hoạ cho người khác.


Ăn xong, tôi gạt cái bát sang một bên, mắt không nhìn ai, tôi nói rằng một tổ viên đang đợi tôi về bàn công việc. Nói xong, tôi bỏ ra về ngay lập tức. Bên ngoài, vầng trăng lưỡi liềm bị gói trong tầng mây bờm xờm như chiếc mền bông rách của tôi. Rặng núi phía tây khoác tấm á màu đen như áo quan toà, uy nghi và thăm thẳm. không một gợn gió. Không khí lạnh buốt và khô. Tuy vẫn có nhà còn ánh đèn leo lét, nhưng thôn xóm đã im ắng, chỉ còn nghe rõ tiếng chân tôi giẫm lên cỏ khô, củi mục. Tôi đau xót nhưng không đành cam chịu. Tôi dừng lại đi tiểu. Chưa tiểu xong đã thấy Hỉ cũng ra về. Anh khẽ ho một tiếng, cái bóng lờ mờ của anh thoắt cái mất hút sau chuồng ngựa.


Tôi vui lòng chịu đựng, nhưng lại cảm thấy xót xa hơn.

<< Chương 21 | Chương 23 >>


Dành cho quảng cáo

©2007-2008 Bản quyền thuộc về Liên Mạng Việt Nam - http://lmvn.com ®
Ghi rõ nguồn "lmvn.com" khi bạn phát hành lại thông tin từ website này - Useronline: 403

Return to top